Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 1

“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.”

Hầu hết trẻ con ở ngõ Vĩnh Thanh đều có cùng độ tuổi. Trong khi những đứa trẻ khác đã có thể chạy nhảy và rủ bạn bè chơi trốn tìm sau bữa tối thì Tiểu Mãn luôn ôm một chiếc bát sứt mẻ có in hình hoa sen ngồi trên bậc thềm bê tông trước nhà.

Mỗi khi có đứa trẻ đi ngang qua, cô lại nhét một thìa cơm trộn nước tương vào miệng.

Hôm nay không thấy đứa trẻ nào cả, không có ai chạy quanh trước cửa nhà cô. Tiểu Mãn đợi rất lâu nhưng chỉ có một con chó pug dơ bẩn đi ngang qua, vì thế Tiểu Mãn vung thìa hét vào mặt nó: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.”

Trong nhà truyền đến tiếng la hét và chửi bới, giọng chàng trai trẻ.

“Đồ ngu, đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, Tiểu Mãn là tên của mày, không phải tên của người khác, sao mày ngu như heo vậy, nói hoài mà không hiểu.”

“Đừng để tao nghe thấy mày gọi người khác, hoặc gọi con chó, con kiến ​​là Tiểu Mãn nữa!”

Tiểu Mãn run rẩy, cứng đờ tại chỗ.

Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông đang đi về phía cửa.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ tóc muối tiêu, trên tay cầm một xấp giấy đỏ, xanh lá và xanh dương. Mỗi lần lật qua vài tờ, bà ta sẽ dùng lưỡi liếm tay mình.

Tiểu Mãn đã sờ thấy mấy mảnh giấy loại này trong túi của bố mình, trên đó luôn có mùi mặn. Tiểu Mãn nhìn người phụ nữ liếm tay, cô cảm thấy trên lưỡi mình cũng có mùi mặn, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu và muốn nôn. Nhưng bố cô đang đi tới nên cô không dám nôn, miệng ngậm cơm, hai má phồng lên.

Người phụ nữ nhét cuộn giấy vào ví, nhìn Tiểu Mãn một lượt từ trên xuống dưới.

Bà ta lắc đầu, lại thở dài: “Mặc dù có một số đứa trẻ tương đối chậm chạp, nhưng…” Bà ta dường như cảm thấy khó nói hết lời nên quay sang hỏi: “Tiểu Mãn nhà cậu năm nay sáu tuổi rồi phải không?”

“Năm tuổi rưỡi.” Bố cười theo, lại nhìn Tiểu Mãn, đầu lông mày gần như dính chặt vào sống mũi, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm vào Tiểu Mãn. Tiểu Mãn nhìn theo ánh mắt của ông ta, dừng lại trên hạt gạo rơi xuống ở trước ngực, cô nhìn thấy những bông hoa đầy dầu rải rác trên quần áo của mình.

Bố không vui.

Tiểu Mãn cảm nhận được cảm xúc của ông ta, ngay lập tức ngồi thẳng dậy.

“Hả? Khi cháu trai tôi được hai tuổi, kêu tên nó nó còn biết quay đầu lại nữa đấy. Mà đứa con này của cậu, ở đây của nó không ổn sao?”

Người phụ nữ chỉ vào trái tim mình.

“Vâng, mới phát hiện sáu tháng trước.” Bố trả lời.

Người phụ nữ lại nói: “Điều đó có nghĩa là tôi đã biết hoàn cảnh gia đình của cậu, nếu không tiền thuê nhà đã tăng từ lâu rồi. Lão Hứa nói muốn giới thiệu cho cậu một người, cũng là người ở quê, nhưng tính tình thật thà, cũng đã từng kết hôn rồi. Bọn tôi chưa nói với cô ấy rằng Tiểu Mãn có vấn đề về tim, chỉ nói cậu có một cô con gái.”

“Hai người gặp nhau trước đi, khi có tình cảm thì có thể tìm cơ hội để tỏ tình.”

“Trong nhà này nhất định phải có một người phụ nữ, nếu không… Nhìn Tiểu Mãn nhà cậu xem, tướng tá gì đâu ốm nhom, người thì lấm lem lấm luốt. Cậu là đàn ông, lại còn phải trông coi cửa tiệm, làm gì có thời gian để chăm sóc con cái.”

Bố vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, cảm ơn thím.”



Bố tiễn thím chủ nhà đi về, đợi thím ấy đi rồi, Tiểu Mãn mới một tay cầm bát cơm, một tay vịnh khung cửa chậm rãi đứng dậy.

Cô đặt bát vào bồn rửa, nhổ cơm vào bồn cầu rồi bắt đầu xem TV.

Đây kênh chiếu phim hoạt hình mà Tiểu Mãn không thích. Chú chó con sống trong ngôi nhà kẹo, nhưng ngôi nhà kẹo thỉnh thoảng lại bị cúp điện.

“Tạch.” là âm thanh mất điện.

Sau khi mất điện, một con quái vật tóc ngắn màu đen đeo mặt nạ đột nhập vào nhà của chú chó con.

Lần này, con quái vật từ bên ngoài quay trở lại, phát hiện chú chó con màu trắng ở bên trong. Nó tức giận thô bạo nhét thức ăn dính trên quần áo của chú chó con vào miệng chú chó con.

“Này thì lãng phí, này thì lem luốc. Bộ giặt đồ của mày không cực à? Đồ ngu này, hồi đó tao đưa mày theo làm chi không biết!”

Tim Tiểu Mãn đập thình thịch, cô còn không kịp xỏ dép vào, trong bóng tối, cô chỉ làm theo bản năng bò xuống gầm ghế sô pha, để cho phần đế cao su dính vào ngón chân. Nhưng cô quên tắt TV, âm thanh vẫn lọt vào tai cô.

Trên TV, chú chó con cũng đang trốn dưới ghế sô pha. Nó không may mắn như Tiểu Mãn, bị con quái vật lôi ra ngoài rồi lắc qua lắc lại.

Mãi cho đến khi chú chó con run rẩy vì bị bắt nạt, sau khi có điện lại, con quái vật mới thở hổn hển bỏ đi.



Khi bố quay lại, Tiểu Mãn đang trốn trong nhà vệ sinh.

“Tiểu Mãn, lại đây.”

“Ngoan nào.”

Bên ngoài không có tiếng động, chắc bố đã tắt TV rồi. Tiểu Mãn run rẩy đi tới, được bố nhét vào tay cho một cây kẹo.

Đó là một viên kẹo màu hổ phách được bọc trong giấy gói kẹo thủy tinh đủ màu sắc. Khi vo giấy gói sẽ phát ra âm thanh “xào xạc”, mở ra sẽ có mùi thơm trái cây kỳ lạ. Tiểu Mãn cầm kẹo trong tay, mỉm cười với bố, nhe ra hai chiếc răng hổ nhỏ.

Bố lại xoa đầu cô, nói: “Con gái ngoan.”

Đêm đó, Tiểu Mãn bỏ viên kẹo vào miệng, ấn phẳng lớp giấy bọc kẹo, dùng ngón tay vo tờ giấy gói kẹo bên tai, phát ra tiếng xào xạc, nghe một hồi lâu mới ngủ được.

Đêm mùa hè rất nóng, Tiểu Mãn người đầy mồ hôi.

Nửa đêm cô tỉnh dậy, đặt chiếc ghế đẩu nhỏ lên giường, bước lên mở cửa sổ. Khi ánh trăng trắng bạc lờ mờ chiếu vào chiếc giường nhỏ của mình, cô mới có thể ngủ lại.

Trước khi bố phát hiện ra, cô phải đặt chiếc ghế đẩu xuống sàn và lau sạch bụi trên giường.

Tối hôm sau, Tiểu Mãn vẫn ngồi trên bậc thềm trước nhà.

Hôm nay cô không cầm bát cơm, vì bố vẫn đang nấu cơm.

Có mấy đứa trẻ trong ngõ chạy ngang qua, tay cầm chiếc chong chóng đủ màu sắc. Tiếng chong chóng quay và tiếng chân họ bước trên con đường đá xanh khi họ rượt đuổi nhau nghe thật vui tai.

Tiểu Mãn hôm nay không gọi mấy đứa trẻ này là “Tiểu Mãn” nữa. Mặc dù cô không hiểu tại sao người khác có thể gọi cô là Tiểu Mãn, nhưng cô lại không thể gọi người khác là Tiểu Mãn.

Trong nhà có một dì búi tóc đen đang ngồi trên ghế sô pha. Khi mấy đứa trẻ trước mặt Tiểu Mãn chạy xa rồi, cô sẽ quay lại lén nhìn dì ấy.

Dì ấy chú ý đến cô, khóe môi cong cong mỉm cười với cô.

Tiểu Mãn cũng mỉm cười lại với dì ấy, để lộ lúm đồng điếu.

Bố nấu vài món rồi đặt lên bàn trà.

Cuối cùng, ông ta cởi tạp dề ra rồi nói với dì: “Em đợi một lát, anh bới cho con gái anh một tô cơm đã.”

Bố múc cơm vào bát hình hoa sen của cô, lại múc thêm một thìa súp cà chua và trứng, khuấy đều rồi đưa thìa cho Tiểu Mãn đang ngồi ở cửa.

Tiểu Mãn cúi đầu nhìn hành lá phía trên, không đưa tay nhận lấy bát cơm.

Cô ghét cái này, sau khi ăn vào sẽ nôn ra.

Hai người bọn họ cứ đứng như thế một lúc, dưới sự theo dõi sát sao của dì.

Một lúc sau, bố lại nói: “Có lẽ hôm nay con bé không muốn ăn trứng, anh sẽ làm món mới cho con bé.”

Câu này không phải nói với Tiểu Mãn mà là nói với dì.

“Là một người cha, anh khá kiên nhẫn.”

Bố gãi đầu ngượng ngùng rồi lấy bát lại, đổ bát cơm vừa múc xong vào bát của mình.

Lần thứ hai khi đưa bát cơm cho Tiểu Mãn là món cơm trộn nước tương giống ngày hôm qua.

“Món này con ăn hoài mà, là món con thích nhất phải không?”

Tiểu Mãn nhớ lại vị mặn trong miệng tối qua, vội che miệng nôn ra.

Lần này, vẻ mặt của bố đã thay đổi.

Ông ta đặt mạnh cái bát xuống bàn, sau đó đi đến tủ lấy một hộp bánh quy đưa cho Tiểu Mãn.

“Không muốn ăn cơm thì ăn bánh quy đi.”

Tiểu Mãn ôm bánh quy ngồi ở cửa, giả vờ liếm một lúc, cô cũng không thích ăn bánh quy.

Cuối cùng, sau khi bố nhìn sang đây bốn lần và chiếc bánh quy trong tay cô vẫn còn nguyên vẹn, ông ta mới đi tới.

“Tiểu Mãn không muốn ăn bánh quy à?”

Tiểu Mãn không nói gì.

Cô liếc nhìn dì rồi nhìn bánh quy.

Bánh quy trên tay cô đã bị bố lấy mất.

“Nào, bố đút con ăn nhé?”

Tiểu Mãn không muốn ăn, cô ngẩng đầu không nhìn bánh quy nữa, dường như chỉ cần không nhìn thì bánh quy sẽ không có ở đó vậy.

“Mở miệng ra.” Bố bẻ miếng bánh quy mềm đưa tới bên môi Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn vẫn không nhìn bánh quy.

Bánh quy trong tay bố đã được bẻ ra, Tiểu Mãn nhìn thấy có con bọ đen có cánh bò qua, cô nghĩ: Nếu ăn thì sẽ chết.

Giây tiếp theo, một lực lượng mạnh mẽ xuyên qua môi Tiểu Mãn. Bánh quy ẩm ướt được bố dùng sức nhét vào trong miệng Tiểu Mãn, cô nhổ ra rồi lại bị nhét vào trong miệng.

Mà bố cô dường như bị kích thích, càng lúc càng dùng lực. Khi Tiểu Mãn nhổ bánh quy ra, cảm thấy trong miệng tràn ngập vị mặn của cá và rỉ sét.

Tai Tiểu Mãn ù đi.

Dì vẫn đang tươi cười đột nhiên đặt bát xuống hét lớn, cầm túi trên ghế sô pha chạy vượt qua Tiểu Mãn rồi ra ngoài.

“Á! Tên điên! Rõ ràng là một tên điên.”

Tiểu Mãn nhìn bóng lưng của dì, thấy búi tóc đen sau gáy của dì lỏng ra, hóa ra là tóc.

Tiểu Mãn nhớ tới trong phim hoạt hình ngày hôm qua, chú chó con cũng nôn ra thức ăn, nên con quái vật nổi điên và tát liên tục vào chú chó con.

Vào cuối mùa hè, ở thành phố Hồng xảy ra một trận lũ lụt.

Nước đục từ sông dâng lên bờ, ngập đến nơi Tiểu Mãn đi mua bắp cải cho bố, ngập đến nơi bố mua bánh dừa cho Tiểu Mãn, cuối cùng nước ngập đầy đường và tràn cả vào cửa hàng chất đầy chăn bông của bố.

Thím chủ nhà nói rằng Tiểu Mãn và bố phải chuyển đi ngay lập tức, thím ấy có thể cung cấp cho họ tầng ba của một tòa nhà bốn tầng ở cuối con hẻm để họ ở tạm.

Thế là Tiểu Mãn nhìn thấy bố mình vừa ở trong cửa hàng khóc, vừa  nhìn vào chiếc máy ăn bông và nhổ bông, cuối cùng nhấc chân đá vào chiếc máy.

Tiểu Mãn cũng có chút không vui, vì cô thích căn nhà bông này.

Khi bố làm bông thành lõi chăn và phủ lớp vải mỏng cuối cùng lên, bố sẽ nhờ Tiểu Mãn dùng len làm một bông hoa trên đó. Cô thích chơi trò chơi làm hoa bằng sợi len.

Có mấy lần, khi bố đeo khẩu trang bằng bông và chơi bông với một cây thước dài rất dài, Tiểu Mãn sẽ nằm trên chiếu, nghe tiếng “bộp bộp bộp” bên tai rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng bây giờ bốn phía đều là nước bùn.

Tiểu Mãn và bố phải rời đi.

Bố đứng trong làn nước bùn, nắm chặt vào tấm ván gỗ trôi bồng bềnh.

Tiểu Mãn đang ngồi trên một tấm ván gỗ với mấy chiếc túi nhựa được bố buộc lại. Cô không biết trong đó có thứ gì, chỉ biết mình phải giữ chặt để chúng không bị rơi xuống nước.

Bố đẩy Tiểu Mãn và tấm ván gỗ đi về phía cuối ngõ.

Một con cá ngoi lên khỏi vũng nước bùn rồi lại rơi xuống nước kêu cái “tỏm”.

Tiểu Mãn hưng phấn kêu lên: “Bố, cá!”

Bố phớt lờ cô.

Cô lại hét lên: “Bố, có cá, “tỏm”.”

Tiểu Mãn quơ tay, quên mất việc phải bảo vệ chiếc túi.

Bố đứng lại rồi hét lên: “Im đi!”

Tim Tiểu Mãn thắt lại.

Cô ngồi thẫn thờ, cảm nhận được tiếng trống trong lồng ngực.

Một lúc lâu sau, Tiểu Mãn dần dần không còn nghe thấy tiếng trống nữa.

Bố dẫn cô lên lầu, vào một căn phòng nhỏ để ở tạm.

Tiểu Mãn mở miệng, phát hiện mình thật sự không phát ra được âm thanh nào.

Cô thử “A, a, a”.

Không có âm thanh nào phát ra.

Cô bị bố bắt im lặng.

Có rất nhiều người tụ tập trong tòa nhà nhỏ.

Là hàng xóm của Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn đang ngủ trên giường, bọn họ đang chơi bài với bố.

Lúc Tiểu Mãn mơ màng ngủ thì  nghe thấy giọng nói.

“Tất cả máy móc của anh đều bị ngập nước à?”

“Ừ, còn một số hàng khách chưa kịp lấy,  lúc đó tôi chỉ kịp vớt một ít bông trong kho thôi.”

“Haiz… chắc lỗ nhiều tiền lắm.”

“Tai họa do ông trời giáng xuống mà, bó tay thôi.”

“Anh đó, Tiểu Mãn cũng không phải con trai, tại sao lúc ly hôn anh lại muốn anh đưa nó theo làm gì?”

“Thì lúc đầu tôi cũng đâu biết nó bị bệnh, còn ngu nữa. Năm tuổi còn nói chuyện không rõ ràng, đúng là đứa ngu.”

“Tôi nói này, anh mau chóng trả nó lại cho Hoàng Hỉ Vân đi, tránh lỡ dở việc anh đi thêm bước nữa. Lỡ như sau này anh có đứa con bình thường rồi, lúc đó thay vì tiền để nuôi một đứa lại phải chia ra cho hai đứa thì khổ.”

“Tôi chỉ là không thể nuốt nổi cục tức này. Cô ta nói muốn ly hôn là ly hôn, đang yên đang lành lại muốn đi lên tỉnh làm việc, dựa vào cái gì mà muốn bỏ tôi lại, còn muốn đưa con đi nữa chứ.”

“Anh nghĩ tôi muốn nuôi đứa ngu này lắm hả? Tôi chỉ muốn người phụ nữ đó đau khổ thôi, tôi chỉ muốn nghe cô ta khóc và cầu xin tôi để cô ta được thăm con, tôi chỉ muốn cô ta ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi thôi.”

“Này, lão Nguyệt à, đừng giận dỗi cô ta nữa, trả Nguyệt Mãn lại cho cô ta đi, sau đó tìm một người phụ nữ khác, sinh ra một đứa con khỏe mạnh thông minh. Bản thân anh nên buông bỏ chấp niệm đi thôi.”

Tiểu Mãn mở mắt ra, nhìn tờ báo dán trên tường.

Hết lần này đến lần khác, cô mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh.

“A ha.”

Không nghe thấy gì cả.

“Tiểu… Tiểu… Mãn.”

Cũng không nghe thấy gì.

Tiểu Mãn không hiểu bố mình và mấy người đó đang nói gì.

Tất cả những gì cô biết là cô không phát ra tiếng được nữa.

Có một nút màu trắng bị gạch chéo trên điều khiển TV, khi bấm nút đó thì TV sẽ tắt tiếng.

Chắc chắn cô đã vô tình nhấn vào nút chéo đó trên người mình rồi.

Hai tay Tiểu Mãn đang mò mẫm trong chăn, tùy ý ấn loạn xạ trên người mình.

Ý muốn tìm ra nút chéo đó.

Cuối cùng, Tiểu Mãn thấm mệt, cô ôm mặt, run run bật khóc.

Chiếc chăn bông rung theo cô, cô cũng không thở được.

Nhưng Tiểu Mãn lại không quan tâm được nhiều như vậy, cô chỉ biết mình sẽ không bao giờ có thể gọi “Tiểu Mãn” được nữa.

*

Cy: Hu hu tội bé con quá (;´༎ຶД༎ຶ`)
Bình Luận (0)
Comment