Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 2

Chiếc này.

Đôi mắt của Tiểu Mãn đang tập trung vào tờ rơi quảng cáo của trung tâm thương mại dành cho trẻ em. Bàn tay nhỏ bé của cô đang ấn vào bức hình chiếc xe đạp màu cam, khiến đầu ngón tay của cô trở nên trắng bệch.

Mẹ hỏi cô: “Vậy Tiểu Mãn muốn chiếc xe đạp màu cam này à?”

Cô gật đầu.

Mùa hè năm 2007, Tiểu Mãn rời ngõ Vĩnh Thanh trên chiếc xe đạp trẻ em màu cam với hai bánh xe ở gắn ở bánh sau.

Có lẽ vì cô rất gầy, có lẽ vì tóc cô rối bù hoặc có lẽ vì cô không biết nói nên trong ánh mắt của mẹ đôi khi lại rưng rưng nước mắt.

Tại nhà ga hướng về tỉnh lỵ, Tiểu Mãn vẫn nhất quyết ngồi lên xe đạp.

Dì bán vé đi ngang qua với chiếc túi đeo chéo căng phồng, đám đông bắt đầu xôn xao.

“Khi nào xe mới tới vậy?”

“Có thể nói chính xác thời gian được không? Đã muộn hai tiếng rồi.”

Khi ai nấy đều đang sốt ruột thì mẹ lại không hề như vậy, vì thế Tiểu Mãn cũng không hề sốt ruột.

Mẹ đang ngồi bên trái nơi chiếc xe nhỏ màu cam của Tiểu Mãn đang đậu, kiên nhẫn lật một cuốn sách. Mái tóc đen dài buông xõa trên vai, vài sợi tóc che đi chiếc cúc áo bằng ngọc xinh đẹp trên ngực.

Tiểu Mãn nhìn sang, thấy có rất nhiều bàn tay được vẽ trên cuốn sách.

Mẹ cô thấy cô nhìn thì giải thích: “Bé con, đây là sách dạy ngôn ngữ ký hiệu đó.”

“Bé con của mẹ bây giờ chưa nói được, nhưng mẹ muốn nói chuyện với con nên mẹ phải học ngôn ngữ ký hiệu. Khi Tiểu Mãn cũng học được rồi thì Tiểu Mãn có thể nói chuyện với mẹ.”

Đôi mắt của Tiểu Mãn tràn ngập ánh sáng.

Cô bé phấn khích đến mức bước ra khỏi chiếc xe đạp nhỏ màu cam, chạy vòng qua mẹ, rồi sáp lại gần mặt mẹ và hôn cái “chụt” lên mặt bà một cái.

Tiểu Mãn cũng muốn nói chuyện với mẹ.

Tiểu Mãn thích mẹ lắm!

Mẹ đặt Tiểu Mãn ngồi cạnh chỗ ngồi của mình rồi bắt đầu dạy cô vài từ đơn giản. Dù vậy, Tiểu Mãn vẫn nhất quyết dùng tay vịnh vào chiếc xe nhỏ màu cam của mình, nhưng cô cứ vịnh xe đạp như thế thì không thể học ngôn ngữ ký hiệu với mẹ được.

Hiển nhiên Tiểu Mãn vẫn chưa biết cân nhắc việc nào nặng việc nào nhẹ, cũng không phân biệt được mình muốn cái gì nhiều hơn

Khi Tiểu Mãn đang ngơ ra tại chỗ, mẹ đưa tay ra ôm lấy bàn tay còn lại của cô.

Một cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến tay Tiểu Mãn, dường như có thứ gì đó từ người mẹ ngọt ngào và thơm tho truyền vào cơ thể cô. Đây là cảm giác mà Tiểu Mãn chưa bao giờ cảm nhận được.

Cô từ từ buông bàn tay đang vịnh chiếc xe nhỏ màu cam ra.

Mẹ chỉ ngón trỏ vào Tiểu Mãn.

“Bạn.”

Đây chính là bạn.

Sau đó mẹ lại duỗi ngón cái lên.

“Chào.”

Hai hành động được kết nối.

“Chào bạn.”

Mẹ kiên nhẫn lặp lại những hành động và lời nói.

“Chào bạn, chào bạn.”

Chào bạn~ chào bạn~, Tiểu Mãn không hiểu.

Tiểu Mãn ngượng ngùng sờ đầu, sau đó mỉm cười với mẹ.

Mẹ chỉ vào cô và nói bạn.

Tiểu Mãn cũng chỉ vào mình, cũng có nghĩa là bạn.

“Bé con, không phải vậy.”

Mẹ chỉ vào mình, cũng chỉ động tác Tiểu Mãn đang chỉ vào mình nói: “Đây là tôi.”

Mẹ đã dạy rất nhiều lần, nhưng Tiểu Mãn vẫn không hiểu tại sao mẹ chỉ vào cô với mẹ chỉ vào bản thân mẹ mà lại có ý nghĩa khác nhau. Rõ ràng đều là đang chỉ vào cô cơ mà.

Chẳng lẽ người khác có thể gọi cô là Tiểu Mãn, còn cô không thể gọi người khác là Tiểu Mãn ư?

Sau đó mẹ dạy cô từ “về nhà”.

Lần này Tiểu Mãn đã học được.

Tay làm động tác số “6”, từ chỗ bàn tay của Tiểu Mãn di chuyển về phía ngực Tiểu Mãn, sau đó các đầu ngón tay của hai tay hướng vào nhau, tạo thành hình mái nhà trong truyện cổ tích.

Đây chính là về nhà.

Đám đông ở nhà ga lại trở nên ồn ào.

Tiểu Mãn nghe thấy có người nói: “Xe còn chưa tới nữa, khi nào bọn tôi mới có thể về nhà đây?”

Tiểu Mãn lại làm “về nhà” cho mẹ xem, sau đó vỗ nhẹ vào chiếc xe nhỏ màu cam của mình.

Cô có xe riêng, có thể cùng mẹ đạp xe về nhà mẹ.

Mẹ cô sờ đầu cô, mỉm cười nói: “Xe của con nhỏ lắm, nơi chúng ta sau này ở rất xa. Nếu đi chiếc xe nhỏ màu cam này về thì chiếc xe nhỏ màu cam sẽ bị hỏng.”

Tiểu Mãn nghe thấy vậy, đôi mắt của mở to vì sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, xe cuối cùng cũng đến.

Xe của Tiểu Mãn được đặt ở gầm xe buýt. Khi cô lên xe, Tiểu Mãn vẫn đang nghĩ về chiếc xe nhỏ màu cam của mình. Cô không hiểu tại sao chiếc xe nhỏ màu cam lại không thể ngồi cùng bọn họ.

Cô ngồi lên người mẹ, nắm lấy cánh tay mẹ. Khi xe quẹo cua, Tiểu Mãn sẽ không tự chủ được mà ngã về nhiều hướng khác nhau, nhưng mẹ sẽ ôm chặt lấy cô.

An toàn quá.

Trong lúc lắc lư, Tiểu Mãn dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Tối đó, Tiểu Mãn dụi mắt tỉnh dậy.

Cô được mẹ cõng trên lưng, tấm lưng gầy gò cõng một Tiểu Mãn dáng người gầy guộc.

Mẹ cô một tay giữ cô, còn tay kia giữ chiếc xe nhỏ màu cam đi về phía trước.

Hoàng hôn buông xuống.

Ở cuối bầu trời, màu xanh thăm thẳm.

[Có phải ở với mẹ rồi thì quái vật sẽ không xuất hiện nữa không?]

Tiểu Mãn nghĩ.

Nhưng cô không thể nói ra tiếng được, có lẽ dù cô có nói được thì mẹ cô cũng sẽ không hiểu những gì cô nói.

Bởi vì trước đây khi cô nói chuyện với bố, ông ta luôn nói rằng cô nói năng lộn xộn, trông như đứa ngốc.

Tiểu Mãn vỗ vai mẹ, không cần mẹ cõng nữa.

Cô lái chiếc xe nhỏ màu cam có hai bánh lớn và hai bánh nhỏ, bám sát bên cạnh mẹ.

Bọn họ đang về nhà.

*

Cy: May mà có mẹ thương bé (;´Д`)
Bình Luận (0)
Comment