*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong hai năm Tiểu Mãn sống với mẹ, mỗi ngày trôi qua Tiểu Mãn đều rất vui.
Cô bắt đầu biết rằng hóa ra có thể uống sữa canxi AD mà không bị mắng là ham ăn, hóa ra có thứ gọi là sinh nhật, hóa ra tất cả váy mà cô có cả mùa hè cũng không mặc hết được, hóa ra muốn tóc mềm mượt thì phải dùng lược chải tóc từ trên xuống dưới.
Buổi tối, mẹ sẽ đem theo một tấm đệm mát trải trên sân thượng.
Tiểu Mãn và mẹ nằm trên tấm đệm, ngắm mây trắng nắng vàng, ngắm mặt trời lặn và ngắm trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Một lần, mẹ tặng Tiểu Mãn ba con cá vàng, lúc đi lên sân thượng cô cũng không nỡ bỏ bọn chúng ở lại. Vì vậy, mẹ đã đặt mấy chú cá nhỏ vào một chiếc túi nhựa trong suốt để bọn nó cùng hai người họ đi lên sân thượng.
Tiểu Mãn nằm trên đệm ngắm hoàng hôn qua chiếc túi đựng đầy nước và mấy chú cá nhỏ. Chiếc túi trong suốt và nước phản chiếu những làn sóng sáng ngời, chú cá nhỏ tựa như đang sống trong một thế giới cổ tích.
Cá nhỏ và hoàng hôn.
Cô và mẹ.
*
Khi cô lên bảy tuổi, cô và mẹ chuyển nhà. Không ở ký túc xá dành cho nhân viên nữa mà chuyển đến tòa nhà chung cư kiểu Liên Xô cũ*, giữa hai tòa nhà treo nhiều sợi dây sặc sỡ để phơi quần áo. Bồn hoa bên dưới trồng vài cây thấp có gai nhọn, mẹ nói đó là cây vạn tuế.
Trong lúc Tiểu Mãn đang giúp chuyển đồ đạc hết chuyến này sang chuyến khác, cô nhận thấy một con mèo đang ngồi trên đệm xe của chiếc xe nhỏ màu cam của cô.
Cô ôm thùng giấy đi tới, sau đó ngồi lên thùng giấy nhìn con mèo. Con mèo liếc mắt nhìn cô, vươn người, lắc người rồi rời đi. Nó để lại rất nhiều lông mèo trên đệm xe của cô.
Căn phòng mới của cô có một chiếc đèn treo tường hoa linh lan rất đẹp, mẹ nói lúc đi ngủ cô có thể bật chiếc đèn nhỏ này.
Cửa sổ có khung gỗ màu xanh lá đậm, kính được chia thành sáu mảnh bằng những khung gỗ màu xanh lá đậm.
Cô mở cửa sổ nhìn xuống thì thấy con mèo ban nãy vừa phớt lờ cô.
Con mèo lúc này hoàn toàn khác với vẻ xa cách vừa rồi, đang kêu meo meo vô cùng ngọt ngào với một thiếu niên trẻ. Nó đến gần thiếu niên rồi dụi đầu vào quần thiếu niên.
Dễ thương quá.
Ánh nắng xuyên qua sợi dây phơi quần áo treo lủng lẳng giữa những tòa nhà rồi chiếu lên người của thiếu niên.
Tiểu Mãn nhìn thấy anh ngồi xổm xuống, vén tay áo len lên, để lộ ngón tay và cổ tay hơi gầy, vài tia sáng vỡ vụn chiếu vào, trông vô cùng trắng trẻo và gọn gàng.
Anh dùng một lực rất nhẹ, gãi bên dưới cằm của con mèo.
Hóa ra mèo thích được gãi cằm, Tiểu Mãn im lặng ghi nhớ.
…
Sau khi thu dọn thùng giấy ở nhà và thay giường của cô và mẹ bằng một bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ, mẹ khiêng một thùng sữa rồi dẫn Tiểu Mãn đi lên nhà dì ở tầng trên ăn cơm.
Nhà dì có một chiếc TV lớn, Tiểu Mãn ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa tìm phim hoạt hình muốn xem.
Dì và mẹ vừa trò chuyện, vừa gọt đậu tương.
“Hỉ Vân, em suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thật sự muốn điều đến trụ sở chính thì em sẽ bận rộn hơn rất nhiều, đến lúc đó em còn có thời gian chăm sóc Tiểu Mãn không? Lần trước chị nghe ngóng được có một ngôi trường đặc biệt, ở đó môi trường và giáo viên rất tốt. Hay là em đi xem thử xem?”
Dì có mái tóc ngắn, không giống như mẹ có mái tóc dài đến thắt lưng. Khi dì xắn tay áo lên, Tiểu Mãn nhìn thấy những vết bầm tím trên đó.
Mẹ trả lời: “Tiểu Mãn không ở trong tầm mắt em thì em thấy không an tâm. Lúc trước tụi em đã đi khám bác sĩ, bác sĩ nói Tiểu Mãn có khả năng nói chuyện, chỉ là con bé có vấn đề về tâm lý mà thôi, sẽ hồi phục lại bình thường. Em không muốn để con bé đi học ở trường đặc biệt.” Bà nói rồi thở dài: “Em sẽ tìm một người trông trẻ giúp trông con bé vào ban ngày.”
“Cũng được.” Dì gật đầu: “Thế này đi, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì không phải tìm trông trẻ làm gì, chị có thể nhờ Vọng Độ nhà chị giúp trông Tiểu Mãn, dù sao học sinh cấp hai bọn nó nghỉ cũng rảnh lắm. Mỗi sáng em đưa Tiểu Mãn lên đây là được, dù sao bây giờ em cũng có nhiều chỗ cần dùng đến tiền mà.”
“Như vậy ổn chứ chị Hiểu Linh?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy cảm ơn chị nhiều. Em mới chuyển đến đây, tạm thời chưa tìm được người trông trẻ, nếu không phải người thực sự đáng tin cậy thì em cũng không yên tâm.”
Trong khi hai người họ đang trò chuyện, một cánh cửa màu nâu sẫm, trên cửa có treo tấm bia ném phi tiêu đột nhiên mở ra.
Tiểu Mãn là người đầu tiên chú ý đến cánh cửa đó, đồng thời cũng là người đầu tiên nhìn thấy thiếu niên từ trong cửa đi ra.
Thiếu niên đang ngái ngủ, cổ áo thun ngắn tay buông thõng, để lộ xương quai xanh rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Mãn, đầu tiên anh hơi bối rối, sau đó mới nhìn sang bàn ăn. Dì tóc ngắn bảo anh đến chào mẹ Tiểu Mãn, anh ngơ ngác làm theo.
Cuối cùng, anh không để ý đến Tiểu Mãn mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Bóng lưng thiếu niên cao thẳng tắp như một cái cây, bàn tay tùy ý đặt trên tay nắm cửa trùng khớp với ký ức của Tiểu Mãn.
Đôi mắt của anh khi nhìn thẳng vào người khác trông rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả dáng vẻ khi anh cụp mắt lúc Tiểu Mãn nhìn xuống lầu thấy anh vào ban nãy.
Vừa rồi khoảng cách giữa hai người họ rất gần, vì thế Tiểu Mãn nhận thấy nhiều điều mà trước đây cô không để ý đến.
Ví dụ, chiếc băng cá nhân trên xương đòn nhô ra của anh, vết thương kết vảy màu nâu sẫm trên lỗ tai và vết bầm màu xanh nhạt sau gáy anh.
Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn dì.
Trên người của dì và anh trai đều có vết sẹo.
*
Một lúc sau, anh trai bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Dường như anh đã rửa mặt, sợi tóc trước trán hơi ướt, từng sợi dính lại với nhau thành chùm. Thuận theo đuôi tóc của anh, Tiểu Mãn thấy anh hơi nhíu mày. Trông anh hơi không vui, toát ra khí chất không muốn ai đến gần, hoàn toàn khác với lúc sờ con mèo ban nãy.
Tiểu Mãn nhìn chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Có phải vì cô đã cướp chiếc điều khiển từ xa của anh không?
Tiểu Mãn nhìn anh hồi lâu.
Điều này khiến thiếu niên vốn định vạch ra ranh giới rõ ràng với cô và hoàn toàn phớt lờ cô cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của cô, quay đầu lại nhìn một cách mất tự nhiên.
Tiểu Mãn chớp lấy thời cơ lúc anh nhìn sang thì cô liền đưa chiếc điều khiển từ xa.
Đừng tức giận mà, trả lại cho anh là được mà.
Thiếu niên ngơ ra.
Tiểu Mãn không nhìn anh nữa, quay đầu lại xem TV.
Lúc xem TV Tiểu Mãn không chuyên tâm lắm vì thứ nhất phim hoạt hình này là phim chiếu lại, cô đã từng xem rồi, thứ hai là cô đang nghĩ đến những vết bầm tím trên người của dì và anh trai, suy nghĩ không biết trong nhà dì có quái vật hay không.
“Cộc, cộc, cộc.”
Ba tiếng gõ nhẹ nhàng vang lên, Tiểu Mãn định thần lại và nhìn thấy anh trai đang gõ tay lên bàn trà trước mặt.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Này học sinh tiểu học, sao cứ ngồi ngơ ngơ ra đó vậy?”
Giọng nói của anh trai có chút lạnh lùng, luôn khiến người ta có cảm giác thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Mãn không trả lời, cô cho rằng anh trai không hiểu được ngôn ngữ ký hiệu.
Còn nữa… học sinh tiểu học nghĩa là gì?
Anh nhìn Tiểu Mãn cứ ngồi ngơ ra ở đó, bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: “Vừa rồi mẹ anh nói nghỉ hè anh phải trông em à?”
Câu này thì Tiểu Mãn nghe hiểu được.
Cô gật đầu, mỉm cười với anh trai. Cô đã mất một chiếc răng cách đây vài ngày, sau khi cười xong, người lúc đầu vốn có vẻ thiếu kiên nhẫn quay đầu đi, cũng cười thành tiếng.
Một lúc sau, anh lại lên tiếng.
“Nhóc con, sao em không nói chuyện thế?”
“Giả vờ lạnh lùng à?”
Lạnh lùng lại có nghĩa là gì nữa?
“Thôi bỏ đi, anh cũng lười quan tâm đến em.”
“Em tên gì?”
Thấy cô vẫn không nói chuyện, thiếu niên nhíu mày, mất kiên nhẫn.
Khoảnh khắc trước khi anh đứng dậy, Tiểu Mãn đã bước tới và giữ anh lại.
Theo ánh mắt của thiếu niên, Tiểu Mãn bước đến chỗ mẹ, bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu.
[Mẹ ơi, anh trai hỏi con tên gì.]
Mẹ quay sang giúp Tiểu Mãn giải thích: “Tên con bé là Nguyệt Mãn, Nguyệt trong ánh trăng, Mãn trong trăng tròn.”
Tiểu Mãn vui vẻ quay lại mỉm cười với thiếu niên.
Cô đặt ngón giữa lên môi, rồi đưa tay ra, chụm các ngón tay lại gần tai và lắc hai lần. Cuối cùng, cô chỉ về phía anh, đưa ngón tay cái về phía trước.
Mẹ nói tiếp: “Tiểu Mãn nói “Chào anh trai”.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Mãn dùng ngôn ngữ ký hiệu, vẻ mặt của thiếu niên cứng đờ, những ngón tay tùy ý đặt trên đùi anh cũng vô thức siết chặt lại.
Sau khi phản ứng lại, anh nhìn Tiểu Mãn rồi nói: “Chào Nguyệt Mãn.”
*
Sau khi Tiểu Mãn trở lại ghế sô pha, Vọng Độ liền đặt điều khiển từ xa vào tay cô.
“Dù sao anh cũng sẽ không chuyển kênh, em có thể chọn bất cứ kênh nào em muốn.”
Tiểu Mãn muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu nói cảm ơn, nhưng lại cảm thấy anh trai sẽ không hiểu nên chỉ gật đầu.
Anh trai nhìn cô, vứt bỏ mọi vẻ mặt thản nhiên, thiếu nghiêm túc và thiếu kiên nhẫn trước đó, nghiêm túc nói: “Anh tên là Vọng Độ, Vọng trong hy vọng, Độ trong qua sông.”
Cô chả hiểu được chữ nào cả.
Cô cũng chưa học chữ nào trong câu đó.
Tiểu Mãn giả vờ bản thân mình đã hiểu, bình tĩnh gật đầu.
Gâu trong gâu gâu*, tu trong tu tu tu.
Vọng Độ liếc nhìn cô rồi thở dài.
“Thôi bỏ đi, đợi em lớn lên rồi sẽ biết.”
*Vì gâu và Độ trong tiếng trung đều có phát âm là wang nên bé con nghĩ nhầm.
*Tòa chung cư kiểu Liên Xô cũ còn có tên gọi là tòa nhà ngang, là một dạng kiến trúc đơn giản với chi phí xây dựng thấp.