Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 4

Lúc Tiểu Mãn đứng trên ghế gỗ đánh răng, mẹ liên tục đi ngang qua cô.

Một lần, hai lần, ba lần… Tiểu Mãn đếm.

Buổi sáng mẹ luôn rất bận rộn, phải tắm rửa, phải vén một nửa mái tóc dài của mình lên, nửa còn lại xõa xuống rồi chải chuốt gọn gàng, phải làm cơm hộp ăn trưa cho mình và Tiểu Mãn, phải vừa thắt tóc hai bím cho Tiểu Mãn và dặn dò cô.

Tiểu Mãn không thích buộc tóc cao vì khi cởi tóc ra sẽ đau da đầu nên mẹ luôn buộc tóc thấp cho cô.

“Bé con, lát nữa tới nhà anh Vọng Độ phải ngoan đấy nhé, đừng gây phiền phức cho anh, biết không nè?”

Vì mẹ đang buộc dây buộc tóc cho cô nên Tiểu Mãn không thể cử động đầu, cô chỉ đưa tay ra làm chữ “OK” với mẹ.

Mẹ làm cánh gà rán, khi lấy ra khỏi chảo dầu, trong phòng thoang thoảng mùi thơm nồng, Tiểu Mãn liếm môi nhìn mẹ cho cánh gà rán vào hộp cơm bằng sắt của mình.

“Cho Tiểu Mãn ba miếng, còn dư lại thì buổi tối chúng ta tiếp tục ăn nhé?”

Tiểu Mãn lắc đầu: [Mẹ cho con bốn miếng được không? Con muốn cho anh trai hai miếng.]

Mẹ lấy trong hộp cơm hai viên khoai tây sốt chua ngọt ra rồi cho thêm một miếng cánh gà vào.

Hộp cơm đầy ắp, lúc đóng nắp lại còn phải hơi dùng sức ép xuống.

Tiểu Mãn đeo cặp sách lên lưng, tay cầm túi vải đựng hộp cơm và bộ đồ ăn, đứng trước cửa nhà chào tạm biệt mẹ. Mẹ vén mái tóc màu nâu nhạt mềm mại ra khỏi trán cô và hôn cô.

Mẹ hôn xong thì đứng thẳng người dậy, mái tóc dài quét ngang má của Tiểu Mãn khiến cô cảm thấy nhột nhột.

“Mẹ đi làm đây, bé con phải nhớ mẹ đấy.” Mẹ nói xong liền bước xuống bậc thang.

Tiểu Mãn bị nụ hôn của mẹ làm cho ngây ngất, đến nỗi khi leo lên tầng nhà của Vọng Độ rồi, trên mặt cô vẫn còn nở nụ cười.

Gõ cửa ba lần cũng không thấy ai mở cửa.

Tiểu Mãn cũng không vội, từ trong cặp lấy ra một cuốn sách tranh rồi ngồi xuống bậc cầu thang. Cô lại lấy ra một cuốn sách tranh khác mà trước đây chưa từng đọc, sau đó bắt đầu lật từng trang một.

Một chú chim sẻ nhảy từ cành cây đến bệ cửa sổ ngoài hành lang, cúi đầu mổ những hạt giống hoa và cây cỏ bị gió thổi bay trên khung cửa.

Sau khi Tiểu Mãn đọc xong trang thứ 20 và gõ cửa lần nữa thì cửa đã mở ra.

Vọng Độ dùng một tay nắm lấy nắm cửa, mí mắt sụp xuống trông chả có tí tinh thần gì.

Khi anh cúi đầu dần dần nhìn thấy cô bé trước mặt, đôi mắt anh đột nhiên mở to, buộc miệng: “Má nó!”

“Xin lỗi, xin lỗi. Anh quên mất.” Anh vội vàng nhường đường.

Tiểu Mãn gật đầu, ngồi xổm xuống thu dọn sách ảnh và cặp sách trên bậc thềm.

Vọng Độ giúp cô thu dọn, sau đó dẫn cô vào nhà.

Sau khi đặt cặp sách lên chiếu và đặt hộp cơm trưa trong bếp, Tiểu Mãn nhận được một cốc sữa nóng từ Vọng Độ đang cảm thấy tội lỗi.

“Nguyệt Mãn, em uống trước đi, anh đi tắm đã.”

Tiểu Mãn gật đầu, cô nhìn người trước mặt nhanh chóng uống một ly sữa khác, ngậm nửa miếng bánh mì trong miệng rồi đi vào phòng tắm.

Khi Vọng Độ ra khỏi phòng tắm, Tiểu Mãn liền tranh thủ mở vòi nước trong bếp ra, rửa hai chiếc ly vừa rót đầy sữa ban nãy.

Nơi cô và mẹ sống thì không thể sử dụng nước ở hai nơi cùng một lúc. Nếu mẹ đang tắm mà Tiểu Mãn mở vòi nước thì nước trong phòng tắm sẽ nguội đi, khiến mẹ bị lạnh. Vì thế khi ở nhà Vọng Độ, cô cũng giữ thói quen này.

“Em cứ để đó đi, anh tự rửa.” Vọng Độ nói xong liền nắm lấy tay cô ra khỏi bồn rửa, xong lau khô cho cô.

[Em cũng biết làm, mẹ bảo em phải ngoan…]

Tiểu Mãn vô thức dùng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng được giữa chừng thì dừng lại. Cô nhớ ra rằng anh trai không phải mẹ, không thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của cô.

Vọng Độ khẽ cau mày, dẫn cô trở lại phòng khách, từ trong phòng lấy giấy bút ra rồi đặt trước mặt cô.

“Hay là em viết chữ trả lời anh nhé?” Anh nói.

Tiểu Mãn do dự một lát, cầm bút viết “một, hai, ba, lớn, nhỏ”, gãi đầu rồi lại viết “con, ngày, mười”.

Đây là tất cả những từ cô có thể viết.

Khóe miệng Vọng Độ giật giật: “… Em chỉ biết mấy chữ này thôi à?”

Tiểu Mãn gật đầu.

“Em nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Mãn viết bảy số một.

“Bảy số một, em đỉnh thật đấy.” Vọng Độ nhếch môi cười, anh cảm thấy nhóc con này khá thú vị, lại hỏi: “Bảy tuổi rồi mà vẫn chưa đi học hả?”

Tiểu Mãn lắc đầu.

Bé mù chữ thậm chí còn chưa học mẫu giáo, hiểu rồi.

Vọng Độ hỏi: “Vậy mẹ em có dạy em viết tên không?”

Tên của cô đối với một đứa trẻ mà nói thì khá khó viết.

Tiểu Mãn dường như chợt nhớ tới gì đó, cầm bút viết một chữ “Nguyệt” cong cong quẹo quẹo, hàng ngang thứ hai suýt chút nữa đã đóng miệng chữ “Nguyệt” lại. Chữ “Mãn” phía sau càng vô hình vô dạng, giống như cầm một nắm hạt vừng rắc lên vậy.

“Được, anh không biết ngôn ngữ ký hiệu, còn em thì không biết chữ, hai chúng ta không thể giao tiếp được.”

Vọng Độ đang muốn bỏ cuộc, chợt nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Vậy… em còn nhớ anh tên là gì không?”

Nhạc Mãn lấy trong cặp sách ra một bảng bút màu.

Cô dùng màu vàng vẽ một chú chó con và vẽ ba đường thẳng phía trước chú chó con đang há miệng.

Có nghĩa là “Gâu”.

Vọng Độ bối rối.

Tiểu Mãn dùng bút màu xanh dương vẽ một vật giống súng, không ngừng vẽ các chấm trên họng súng.

Lần này là từ tượng thanh, tu tu tu…

Vọng Độ ôm đầu mình, đau khổ vỗ hai cái.

“Thôi bỏ đi, con nít mà, vui là được.”

“Vậy em có thể tự mình xem TV, có gì thì đến tìm anh, được chứ?”

Trong nhà có thêm một người, Vọng Độ ở trong phòng chơi game trên máy tính cũng thấy không yên tâm. Anh để cửa phòng mở rộng, tựa người vào chiếc ghế xoay, vừa chơi được một lát thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.

Có một năm, Vọng Độ nhặt được một con mèo đem về, cũng giống y chang thế này, cứ dõi mắt trông nó suốt, đến chơi game cũng không thể yên tâm nổi.

Nhưng thân là một đứa trẻ bảy tuổi, Tiểu Mãn đã rất hiểu đạo lý làm khách.

Cô vặn tiếng TV thật nhỏ, không bao giờ đi lung tung, ngoại trừ đi vệ sinh thì hầu như cô không bao giờ rời khỏi chiếu và ghế sô pha, luôn ở trong tầm mắt của Vọng Độ.

Ngoan hơn con mèo mà Vọng Độ nhặt được nữa.

Hôm qua, sau khi Vọng Độ biết được mình sẽ phải trông em bé trong suốt kỳ nghỉ thì tâm trạng rất tệ, anh đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống bị nhóc con bắt nạt, nhưng cho đến hiện tại thì không xảy ra gì cả.

Tiểu Mãn không bao giờ mở ngăn kéo hoặc di chuyển đồ đạc lung tung. Sau khi vẽ xong, cô sẽ tự mình cất bút và giấy, mực cũng không bị dính ra chỗ nào cả.

Nhân vật trong màn hình máy tính đã chết, Vọng Độ theo thói quen quay đầu lại nhìn.

Lần này nhóc con cử động rồi, cô quỳ xuống tấm chiếu, cầm chiếc ấm thủy tinh trên bàn trà lên và rót cho mình một ít nước.

Tuổi còn nhỏ nhưng làm việc đâu ra đó, rót nước từ từ và vô cùng đều độ, không làm đổ nước ra ngoài.

Tiểu Mãn hai tay cầm cốc, lúc ngẩng đầu uống nước thì chú ý đến ánh mắt của Vọng Độ. Thiếu niên bị bắt quả tang liền ho khan một tiếng, có chút xấu hổ quay mặt đi.

Chưa tới hai phút, Tiểu Mãn rót thêm một cốc nước nữa mang sang, sau đó đặt lên bàn của Vọng Độ.

Nhìn đôi mắt cô chớp chớp, rồi lại nhìn cốc nước cô mang tới, Vọng Độ tức giận cười.

“Này, em nghĩ anh ho là đang ám chỉ em rót nước cho anh à?”

Tiểu Mãn gật đầu, đẩy cốc nước tới trước mặt anh.

“Tuổi còn nhỏ mà khả năng quan sát và đầu óc của em nhanh nhạy thật đấy.”

Vọng Độ thật sự không nhịn được nữa, nắm lấy tóc của cô bé, tóc trong tay mềm mại và khá ấm.

“Em đến nhà anh là để anh chăm sóc em, chứ không phải em đến đây làm giúp việc bưng trà rót nước cho anh. Em không cần phải chăm sóc anh, hiểu chưa hả?”

Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn anh, có lẽ là vì câu nói của anh đã vượt quá tầm hiểu biết của cô.

Vọng Độ hết cách, anh tắt máy tính rồi dẫn cô ra phòng khách cùng cô xem TV.

Điện thoại bàn vang lên, Vọng Độ nhấc máy.

“Người anh em, đã nói hôm nay ra ngoài chơi bóng rổ rồi mà, sắp chín giờ rưỡi tới nơi rồi, đừng nói là cậu vẫn chưa dậy nha? Lát nữa trưa trời trưa trật thì còn chơi được éo gì nữa.”

Giọng nói chửi bới của Tần Dương vang lên, Vọng Độ mới nhận ra buổi sáng vì chuyện của Nguyệt Mãn nên anh đã quên mất việc chơi bóng.

Vọng Độ: “Xin lỗi mà, trong nhà có một nhóc con, mẹ tớ nhờ tớ trông giúp, không đi được.”

“Nhóc con?” Tần Dương nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là bố cậu ở bên ngoài làm bậy rồi mang về cho nhà cậu nha?”

Vọng Độ: “… Cậu khùng hả? Trí tưởng tượng phong phú như vậy sao không tham gia cuộc thi viết văn sáng tạo đi?”

Vọng Độ liếc nhìn Tiểu Mãn, người đang xem phim hoạt hình “Huyền thoại của Bảy Hiệp Sĩ Mèo Cầu Vồng và Thỏ Xanh”. Khi anh nhìn sang, đúng lúc Tiểu Mãn đang tắt tiếng TV.

“…”

Có cần hiểu chuyện như vậy không hả?

Khi mẹ anh đang nghe điện thoại, anh thậm chí còn không có ý thức tắt tiếng TV như thế này.

Vọng Độ nói với đầu dây bên kia: “Là con của nhà hàng xóm mới chuyển đến đây, là một em gái rất ngoan.”

“Vậy nếu không chơi bóng thì tớ đến nhà cậu chơi Contra nha. Nhà tớ có khách đến, tớ thực sự không muốn ở nhà.”

“Không được.” Vọng Độ không chút do dự nói: “Cô bé đang xem TV rồi.”

Tần Dương không bỏ cuộc: “Thế này đi, tớ mang một ít đồ ăn vặt từ tiệm tạp hóa nhà tớ đến cho em gái là được chứ gì. Xin anh đó anh trai, anh hãy thu nhận em đi. Tớ ở chơi đến trưa thôi, buổi chiều còn phải đi học thêm nữa, ăn trưa xong là tớ đi liền. Em gái nhà cậu có thể xem TV cả buổi chiều.”

Vọng Độ suy nghĩ hai giây, nhìn Tiểu Mãn: “Em gái, em có món ăn vặt nào muốn ăn không?”

Tiểu Mãn khựng lại, lắc đầu.

Mười phút sau, Tần Dương mang theo bài tập hè đựng trong túi nhựa tới gõ cửa “cốc cốc cốc”.

Tiểu Mãn lập tức đứng dậy, đi được hai bước thì dừng lại, đại khái là nhớ ra đây là nhà người khác, vì thế lại ngồi xuống.

Tần Dương vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Mãn đang ngồi trên ghế sô pha.

“Đm, bé lolita! Sao dễ thương thế này.”

Tiểu Mãn giơ tay lên, có hơi ngại ngùng đưa về phía Tần Dương lắc lắc.

Tần Dương chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, đưa tay ra định nựng mặt Tiểu Mãn.

Vọng Độ cau mày, dùng lực vừa phải đá vào Tần Dương, làm gián đoạn động tác của cậu ấy.

Tần Dương cũng không thèm để ý, lật đật ngồi xuống chiếu, đổ tất cả kẹo mút, sữa canxi AD, bánh quy và thạch trong túi nhựa lên bàn trà.

“Em gái, cho em hết này!”
Bình Luận (0)
Comment