Buổi chiều lúc mẹ đến đón Tiểu Mãn, Tiểu Mãn cúi đầu chào Vọng Độ.
Lúc đó Vọng Độ đang uống nước, hành vi trịnh trọng của nhóc con này khiến anh bất ngờ đến nỗi bị sặc nước.
“Đừng làm thế.” Anh khó khăn nặn ra một câu.
Tiểu Mãn duỗi ngón cái của cả hai tay ra, uốn cong hai lần.
Mẹ giúp cô nói: “Cảm ơn.”
Thiếu niên thu lại vẻ lạnh lùng thường ngày trước mặt người lớn, đỏ mặt nói: “Không có gì.”
Sau đó nhóc con cười quay người lại, nắm tay mẹ nhảy bịch bịch xuống lầu.
Đầu cô vì bị anh xoa mấy cái nên hơi lộn xộn, giống như vỏ hạt dẻ.
Nhìn dáng vẻ “vỏ hạt dẻ” rời đi, Vọng Độ lại có cảm giác giống như giáo viên mẫu giáo buổi chiều sau khi đã tiễn tất cả học sinh về lại cô đơn ngồi trong phòng làm việc.
*
Mỗi ngày sau bữa tối, mẹ sẽ đưa Tiểu Mãn xuống lầu chơi.
Chiếc xe nhỏ màu cam mà mẹ mua cho cô là người bạn cùng chơi duy nhất của cô.
Trước đây khi ở ngõ Vĩnh Thanh, Tiểu Mãn cũng đã từng chơi chung với đám trẻ khác hai lần.
Lần thứ nhất là chơi trốn tìm, Tiểu Mãn là người bắt. Lúc đó cô vẫn chưa nói chuyện lưu loát nên khi tìm thấy người thì không kịp gọi tên, nên những đứa lớn sẽ cười rồi chạy trốn sang chỗ khác.
Sau mấy lượt, Tiểu Mãn vẫn là người đi bắt. Cô đi tìm từ chiều cho đến tối, sau đó khi đi ngang qua nhà của một trong số đám trẻ con đó, cô mới phát hiện ra rằng bọn họ đã về nhà từ lâu rồi.
Lần thứ hai là chơi nhảy dây, nhưng Tiểu Mãn không thể nhảy qua được. Đám trẻ thấy cô cứ giẫm lên dây hoài nên không muốn chơi với cô nữa, mà hỏi cô có dám nhảy từ bậc cầu thang thứ ba xuống không. Tiểu Mãn muốn tiếp tục chơi với bọn họ vì thế bèn gật đầu.
Cô vừa định nhảy xuống thì bố cô chạy tới túm lấy quần áo của cô, mắng cô là “đồ ngốc”.
Từ đó trở đi không còn ai chơi với Tiểu Mãn nữa.
Ngày nào cô cũng ngồi trên bậc thềm nhà mình.
Giờ thì khác rồi. Mẹ sẵn sàng cùng cô chơi tạo hình bằng dây, sẵn sàng đập tay với cô khi cô chạy chiếc xe nhỏ màu cam một vòng rồi lượn về, sẵn sàng ngắm nhìn những con kiến lớn mà cô bắt được trong bồn hoa.
Mỗi ngày dưới lầu của tòa nhà cũng toàn đám trẻ con tụ tập chơi với nhau, lúc bọn họ cười ra tiếng thì Tiểu Mãn không khỏi quay đầu lại.
“Tiểu Mãn, con có muốn chơi cùng các bạn không?” Mẹ hỏi.
Tiểu Mãn do dự một lúc liền lắc đầu, vỗ nhẹ vào chiếc xe nhỏ màu cam.
Cô có chiếc xe nhỏ màu cam là đủ rồi.
“Chào cậu, tớ có thể đi xe đạp chung với cậu không?”
Khi cô gái mặc váy xếp ly nói chuyện với Tiểu Mãn, Tiểu Mãn sửng sốt trong giây lát.
Cô gái nhanh chóng giới thiệu bản thân: “Tớ tên là Vương San San, tớ thấy xe cậu đẹp quá, rất muốn chơi với cậu, được không nè?”
Tiểu Mãn gật đầu với cô ấy, sau đó đặt hai chân xuống đất, vỗ nhẹ vào ghế sau ra hiệu cho cô ấy lên xe.
Vương San San bước lên xe, cười ngượng ngùng, dè dặt đặt tay nắm lên khung sắt ghế sau.
Tiểu Mãn xoay người, nắm lấy tay cô ấy đặt lên eo mình.
Vương San San nhanh chóng hiểu ý, ôm lấy Tiểu Mãn.
Như vậy thì người bạn mới của Tiểu Mãn sẽ không bị ngã khỏi ghế sau.
Bàn đạp đã được đạp lên, vì có người bạn mới ngồi ở phía sau nên Tiểu Mãn cảm thấy có chút “cảm giác sứ mệnh”. Cô đạp xe ổn định, chở người bạn mới đi hết vòng này đến vòng khác.
Chiếc xe đạp trẻ em lao đi trong gió, mang theo những tràng cười sảng khoái.
Vương San San thở dài, đột nhiên nói: “Trước đây tớ vốn cũng muốn mua một chiếc xe đạp. Bố tớ nói nếu như tớ thi nằm trong top ba thì bố sẽ mua cho tớ, cuối cùng khi tớ thi được hạng ba rồi thì bố lại nói chị họ tớ thi được 100 điểm còn chưa có xe đạp nữa, tớ thi được có 98 điểm mà làm như đã giỏi giang lắm rồi vậy. Sau đó còn bảo tớ phải khiêm tốn, đừng nghĩ mình giỏi giang đến thế. Mua xe đạp rồi thì tớ chỉ biết chơi suốt ngày, không còn lo học nữa. Tớ đã bị mắng một trận.”
San San càng nói càng tức giận.
Bởi vì San San đang nói chuyện với Tiểu Mãn, Tiểu Mãn cảm thấy không trả lời là thì không được, liền đưa cô ấy đi tìm mẹ, nhờ mẹ giúp cô trả lời.
San San nhìn thấy Tiểu Mãn dùng ngôn ngữ ký hiệu thì ngơ ngác.
Tiểu Mãn nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cô ấy, một tay cô nắm chặt vào gấu quần.
Cô hơi lo lắng, đây là người bạn đầu tiên của cô, cũng không biết đối phương có để ý khi cô không nói được hay không.
“Wow ngầu thiệt, cậu là người bạn duy nhất của tớ biết dùng ngôn ngữ ký hiệu đó!” San San hào hứng nói.
Tay của Tiểu Mãn từ từ thả lỏng, nụ cười từ trên mặt San San truyền sang trên mặt Tiểu Mãn.
Cô nhìn mẹ, bà gật đầu với cô: “Con đi chơi đi.”
Đang chạy thì bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua.
Gió là sự tồn tại mạnh mẽ trong tòa nhà ngang này. Bởi vì mỗi lần như vậy, một số quần áo treo trên lầu luôn bị thổi bay.
Gió thổi tung mái tóc của Tiểu Mãn, San San hưng phấn chỉ tay về phía cách đó không xa.
“Tiểu Mãn, cậu nhìn kìa, bên đó có mưa hoa kìa!”
Giây tiếp theo, San San kéo Tiểu Mãn tới đó.
Từ “mưa hoa” này không chính xác, bởi vì sau khi cô và Vương San San đi qua đó thì phát hiện chỉ có một vài cánh hoa bay lơ lửng.
Họ đưa tay ra đón lấy, cuối cùng một cánh hoa rơi vào bàn tay họ.
Tiểu Mãn cúi đầu dùng ngón tay còn lại chọc vào cánh hoa nhỏ, cánh hoa có màu hồng nhạt, tròn trịa, giống như một chiếc thìa nhỏ. Ở phần cán của thìa, màu sắc trở nên nhạt hơn, tỏa ra màu xanh dễ thương giống trái chanh.
Đáng tiếc chỉ có một cánh, cô không ngửi được mùi.
Tiểu Mãn có chút tiếc nuối ngước lên, cô mơ hồ nhìn thấy một bàn tay vươn ra ngoài cửa sổ, liên tục rải thứ gì đó về phía cô.
Những cánh hoa đầy màu sắc tung bay, nhẹ nhàng lướt qua tóc, chóp mũi và vai cô. Ánh mắt Tiểu Mãn khẽ run lên, trong tay cô đón được rất nhiều cánh hoa.
Lần này cô đã ngửi được mùi, có hương kem nhẹ.
“Tiểu Mãn! Mưa hoa kìa! Lần này thật sự là một trận mưa hoa đó!”
San San hét lớn, thu hút nhiều đứa trẻ xung quanh, mọi người đều nhặt từng cánh hoa một như đang truy tìm kho báu.
Cách đó không xa có tiếng dì hàng xóm mắng: “Con nhà nào ném cánh hoa ra ngoài đấy? Có ý thức đạo đức công cộng không vậy? Tôi vừa mới rửa cốc đây này. Có biết quản con không vậy? Bộ nghĩ mình là Hương phi hay Thất tiên nữ hay gì!”
Tiểu Mãn ngày hôm nay lần đầu tiên kết bạn, lần đầu tiên nhìn thấy mưa hoa, lần đầu tiên ngửi thấy mùi thơm của kem mà không cần ăn kem.
Trước khi San San về nhà, cô ấy vẫy tay với Tiểu Mãn nói: “Tiểu Mãn, ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi xe đạp nha. Tớ cũng sẽ mang xe trượt của mình đến, cậu nhất định phải đến đó!”
Tiểu Mãn gật đầu, vẫy tay chào cô ấy.
Từ lúc chia tay, Tiểu Mãn đã bắt đầu mong chờ đến ngày mai.
Cô cùng mẹ lên lầu, không kiềm được chia sẻ với mẹ.
[Mẹ, con đã có bạn rồi.]
Mẹ quàng chai nước vào cổ mình rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Tiểu Mãn: [Chúc mừng con nhé.]
*
Chiều hôm đó, Vọng Độ ngồi trên sô pha xem kênh âm nhạc.
Mẹ anh đang nghe điện thoại, Vọng Độ gõ ngón tay lên tay vịn ghế sô pha, trong đầu anh hiện lên hình ảnh nhóc con Nguyệt Mãn tắt tiếng TV.
Anh thở dài, cũng khá chu đáo cầm chiếc điều khiển lên rồi tắt tiếng TV.
Mẹ Vọng Độ vừa nói chuyện điện thoại vừa quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, cảnh giác nhìn Vọng Độ.
Không tiếp nhận lòng tốt đúng không?
Thôi bỏ đi, không thèm so đo.
Vọng Độ chắp hai tay sau đầu, quay người nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ tràn vào phòng. Những đám mây ở phía chân trời dường như đang bao bọc lấy một vùng sáng lớn, để lộ ra một màu đỏ tím kỳ lạ, từ xa nhạt dần.
Anh đứng dậy, thong thả bước đến cửa sổ nhìn bầu trời một lúc. Sau đó, tùy ý chống khuỷu tay xuống, nhìn qua quần lót màu đỏ, áo len của người già và giày thể thao của nhà hàng xóm, cuối cùng rơi xuống một chiếc xe đạp trẻ em màu cam trên mặt đất.
Tiểu Mãn đạp vòng quanh gốc cây hoa hòe già, đạp xe mãi mà không biết chán.
Mẹ cô đang cầm một bình nước, ngồi cùng các chú thím cũng đang dắt con đi dạo, nhìn Tiểu Mãn mà không rời mắt.
Một lúc sau, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly chạy về phía Tiểu Mãn, nói gì đó với Tiểu Mãn. Tiểu Mãn gật đầu bảo cô bé ngồi vào ghế sau rồi tiếp tục đạp xe vòng quanh.
Sau khi đạp vài vòng, cả hai nắm tay nhau đi đến chỗ mẹ của Tiểu Mãn.
Từ việc giới thiệu bản thân đến việc trở thành bạn bè chỉ mất chưa đầy năm phút.
Vọng Độ chặc lưỡi.
Thầm nghĩ hai đứa nhóc tiểu học này kết bạn dễ dàng thật đấy
Một cơn gió thổi qua, sợi dây phơi quần áo giữa tòa nhà ngang đung đưa, vài bộ quần áo bị thổi tung rớt xuống tầng dưới.
Người cô ở tầng dưới hét lên: “Quần áo của ai rơi xuống rồi này, mau đến xem đi. Một chiếc áo nỉ bị rách, mau xuống nhặt đi.”
Vọng Độ nhìn Tiểu Mãn, phát hiện lực chú ý của cô không còn đổ dồn vào chiếc áo nỉ bị rách và chiếc quần jean nữa.
Gió thổi bay những cánh hoa hồng không biết là trên ban công của nhà ai. Cô và bạn mình đưa tay ra, hai đứa nhóc vui vẻ đón lấy cánh hoa.
Khi một cánh hoa rơi vào bàn tay bé nhỏ của mình, cô bé vui vẻ dậm chân, vội vàng chia sẻ cánh hoa đó với bạn mình.
Não của con nít có kích thước bằng hạt đậu phộng, phần còn lại chứa đầy dopamine, nếu không sẽ trở nên ngớ ngẩn.
“Chậc, chỉ là vài cánh hoa rách thôi mà, có thể vui đến vậy luôn.”
Vọng Độ quay đầu lại nhìn chậu hoa đặt trên ban công trong phòng ngủ của mẹ già nhà mình.
*
Tối đó, Tiểu Mãn vừa tắm xong là chui lên giường, ban nãy mẹ giúp cô sấy tóc, hơi gió ấm áp từ máy sấy khiến cô buồn ngủ.
Dưới ánh đèn ngủ êm dịu và mờ ảo, hàng mi dài chậm rãi chớp chớp.
Trong lúc mơ màng, Tiểu Mãn luôn có cảm giác bàn tay mình nhìn thấy lúc đó là đến từ cửa sổ nhà anh Vọng Độ.
Nhưng cô mới tới nhà anh Vọng Độ hai lần nên cũng không chắc chắn nữa.
Nhưng cô nhớ đối diện nhà người đó có treo một con gấu nâu nhỏ, ngày mai cô sẽ đến nhà anh Vọng Độ xem có con gấu nâu nhỏ nào ở đối diện không. Tiểu Mãn thầm nghĩ.
Đột nhiên, vài tiếng hét chói tai xuyên qua bầu trời đêm, vang vọng trong tòa nhà ngang.
“Vọng Độ!
“Đồ khốn này, tại sao hoa hồng trên ban công của bà đây lại rụng hết rồi?”
“Con có bị điên không vậy!”
Tiểu Mãn suýt ngủ thiếp đi lại bị giọng nói của dì Hiểu Linh đánh thức.
Cô không mở mắt, chỉ ôm chặt chăn, khóe môi vùi trong chăn bất giác nhếch lên.
Hóa ra thực sự là anh Vọng Độ.
*
Cy: Ai cười thì xuống địa ngục. Tui đi trước. HAHAHAHAHAHAHAHAHAAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA