Buổi trưa, Tiểu Mãn đang ăn cơm với Vọng Độ thì đột nhiên cảm thấy chán nản.
Cô một tay đỡ đầu, tay kia cầm lấy chiếc thìa, lơ đãng nhét chiếc bánh bí đỏ vào miệng, nhai hai lần rồi thở dài.
Vọng Độ nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Lạ thật, một nhóc con không còn chẳng lớn bằng quả bí đỏ lại có thể có tâm sự.
“Em sao thế?” Anh hỏi.
Rõ ràng hôm trước còn hớn hở ngắm mưa hoa, hôm qua còn vui vẻ vẽ tranh, thế nhưng hôm nay lại bày ra dáng vẻ u sầu rồi.
Tiểu Mãn nghe anh hỏi, dời lực chú ý trở về, đầu óc giống như đang vận động hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu. Không biết ý là “Không có việc gì” hay là “Anh đừng hỏi nữa, anh nghe không hiểu đâu”.
Dù sao thì cũng khá u sầu.
Tâm trạng chán nản kéo dài cho đến khi hai người rửa hộp cơm.
Vọng Độ đang rửa trong bồn rửa bên trái, còn Tiểu Mãn thì đứng bên phải trên một chiếc ghế nhỏ, sẵn sàng tiếp nhận chiếc hộp mà Vọng Độ đã rửa xong, cô sẽ tráng nước rửa sạch bọt trong bồn rửa bên phải.
Vọng Độ cảm thấy anh có thể tự mình giải quyết việc này, nhưng Tiểu Mãn không đồng ý, cô một hai đòi chia sẻ công việc rửa bát.
“Vậy em đứng cho vững, đừng để ngã.” Vọng Độ bất lực nói.
Anh liếc nhìn cổ tay áo của Tiểu Mãn, khom người xuống giúp cô cởi cúc áo rồi xắn tay áo lên.
Xắn tay áo được phân nửa, anh nhìn thấy vài vết sẹo nông màu hồng, cánh tay liền dừng lại.
Tiểu Mãn thấy anh sửng sốt, cô ra sức kéo tay áo lên, dường như không hề có ý định che giấu.
Vọng Độ chỉ vào những vết sẹo nhỏ hỏi: “Mấy vết sẹo này là sao vậy?”
Tiểu Mãn đối diện ánh mắt của anh, cô chớp mắt.
Một lúc sau, cô duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, tạo thành hình trái tim trên ngực rồi hơi di chuyển xuống dưới. Tiếp đó lại làm thêm vài động tác nữa, mấy động tác ký hiệu này quá khó để Vọng Độ hiểu, anh hoàn toàn không thể hiểu được.
Anh quay người lại, mở vòi nước ra, bôi miếng cọ rửa lên để tạo bọt.
“Đã biết anh không biết ngôn ngữ ký hiệu, em còn…” Nói được phân nửa, trong đầu Vọng Độ đột nhiên có suy đoán.
Bình thường Tiểu Mãn sẽ không dùng ngôn ngữ ký hiệu với anh, nếu muốn bày tỏ điều gì thì sẽ vẽ hình hoặc trực tiếp chỉ cho anh xem.
Vì thế có khả năng là cô không muốn nói?
Nghĩ đến đây, anh liếc nhìn Tiểu Mãn bên cạnh bằng ánh mắt phức tạp.
Cũng thông minh phết.
Anh không thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nhưng cô không thể tìm thấy điều gì sai trái ở đó.
Anh vén quần lên, cho Tiểu Mãn xem vết sẹo ở gót chân: “Muốn biết vết sẹo này từ đâu mà có không?”
Tiểu Mãn nhìn một lúc rồi gật đầu.
“Anh cũng sẽ không nói cho em biết đâu.”
Tiểu Mãn: “…”
Sau khi rửa sạch hộp cơm, Tiểu Mãn dẫn Vọng Độ tới tấm chiếu tatami, lấy bút màu và giấy vẽ ra.
Đầu tiên cô vẽ một hình người đơn giản, sau đó vẽ một tảng đá trước mặt người đó, cuối cùng lại vẽ một người đang ngã.
Vọng Độ: “Em nói là anh bị ngã à?”
Tiểu Mãn thầm thừa nhận.
Vọng Độ: “Không phải đâu, ngã thì làm sao bị thương ở gót chân được? Không phải nên là đầu gối bị thương à?”
Tiểu Mãn đứng dậy, đi lùi về phía sau hai bước.
Bị ngã khi đi lùi.
Vọng Độ cười lớn: “Cái đầu nhỏ đó của em thôi đừng nghĩ nữa, đã nói không nói cho em biết rồi mà.”
Buổi chiều nắng như thiêu đốt, ánh nắng càng ngày càng nóng, Vọng Độ ngồi làm bài tập trên bàn trà trong phòng khách.
Chỉ mới viết được mấy trang, anh liền thấy buồn chán, ngẩng đầu lên thì thấy trên trán Tiểu Mãn đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Cô dường như không biết nóng là gì, vẫn nằm đó vẽ tranh, hai ngày rồi mà vẫn đang vẽ cánh hoa.
“Tiểu Mãn, anh trai dẫn em đi mua đá bào xoài nhé?” Vọng Độ nói.
Tiểu Mãn nghe thấy vậy thì vội vàng lấy mấy tờ tiền từ trong cặp sách nhỏ của mình ra, sau đó nhét vào tay Vọng Độ.
Vọng Độ dẫn Tiểu Mãn thay giày rồi đi xuống lầu, chuẩn bị đi đến tiệm bán kem trong ngõ.
Khi hai người đi đến tầng phía trên nhà Tiểu Mãn thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang lảng vảng trước cửa nhà Tiểu Mãn.
Vọng Độ nhận ra người đó, chính là cô bé hôm kia cùng Tiểu Mãn đi nhặt cánh hoa.
San San nắm chặt hai tay lại, giơ tay định gõ cửa nhưng rồi lại buông xuống.
Sau đó cô bé cúi đầu, dường như đã quyết định điều gì đó.
Cô ấy gõ cửa “cốc cốc cốc”.
Uỵch
Quỳ xuống.
Vọng Độ nắm tay Tiểu Mãn, hai người nhìn nhau khó hiểu.
Tiểu Mãn vội vàng buông tay Vọng Độ ra, chạy xuống bậc thang, chọc vào vai San San.
Lúc San San quay lại nhìn thấy Tiểu Mãn, cô ấy đã “Oa” lên một tiếng.
Tiếng khóc bù lu bù loa như tiếng đổ hạt đậu.
“Xin lỗi Tiểu Mãn. Tối qua vốn tớ muốn đến chơi với cậu, nhưng bố tớ không cho tớ ra ngoài, rõ ràng đã hứa sau khi làm xong bài tập về nhà thì có thể ra ngoài chơi, nhưng bọn họ lại không giữ lời. Hu hu hu, không phải tớ cố ý hủy hẹn đâu.”
Tiểu Mãn nhanh chóng kéo San San đứng dậy.
San San không chịu đứng dậy, Tiểu Mãn nhìn thấy San San khóc, cô cũng lật đật quỳ xuống rồi khóc theo, còn vội vàng xua tay, ý muốn nói là không sao đâu.
Hai đứa nhóc này cùng quỳ xuống rồi khóc lóc um sùm cả lên.
Vọng Độ ở trên bậc thang cười gần chết.
Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng việc mẹ gà – Vọng Độ, đưa hai chú gà con đi tới tiệm kem và mua cho mỗi đứa một phần đá bào sữa xoài.
Bọn họ dành cả buổi chiều ở tiệm kem để chơi cờ Tỷ phú. Vọng Độ tàn nhẫn bắt nạt hai cô bé tính toán vẫn còn kém cỏi này, kiếm được cả đống tiền trong trò chơi.
Trước khi hai mẹ tan làm trở về nhà, Vọng Độ đã dẫn Tiểu Mãn về.
“Cho nên hôm nay tâm trạng của em không vui là bởi vì sợ mất đi người bạn này à?” Vọng Độ chậm rãi nói.
Thảo nào cô lại u sầu cả một buổi sáng.
Tiểu Mãn lắc đầu.
Sau lần thứ N không hiểu được ý của Tiểu Mãn, Vọng Độ nghiến răng.
Nếu không thì đi học ngôn ngữ ký hiệu thôi.
Suy nghĩ của một cậu thiếu niên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Đêm đó Vọng Độ mở một đoạn video về ngôn ngữ ký hiệu trên máy tính ra. Đến phút thứ mười, anh liền tựa cằm vào mép bàn rồi ngủ thiếp đi.
Buổi tối Dương Hiểu Linh đến kiểm tra phòng, liền chửi anh hai câu đi ngủ mà không chịu tắt máy tính, sau đó tiện tay giúp anh tắt luôn.
Đến ngày hôm sau, Vọng Độ đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Người trẻ tuổi muốn học gì thì chưa chắc đã quyết tâm học được.
Trừ khi một ngày nào đó, anh đột nhiên có lòng ham muốn mãnh liệt đối với chuyện này.