Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 7

Cuộc sống của hầu hết trẻ con đều đầy rẫy lời nói dối.

Lời lừa dối đầu tiên mà chúng trải qua thường là “Nếu con còn khóc nữa thì con sói to lớn xấu xa sẽ đến cắn con đấy”, hoặc “Mẹ sẽ giữ bao lì xì này cho con, khi con lớn lên thì mẹ sẽ trả lại”.

Những gì Vương San San đã trải qua từ bố mẹ của mình là “Nếu kỳ thi này con lọt đứng trong top ba thì bố sẽ mua xe đạp cho con” và “Khi nào làm xong bài tập về nhà thì có thể ra ngoài chơi”. Còn những gì Tiểu Mãn trải qua là các quảng cáo được chèn trên kênh hoạt hình.

Cuộc sống luôn đầy rẫy những cám dỗ.

“Các bạn nhỏ ơi, nhân vật hoạt hình nào dưới đây là chú cừu xinh đẹp nào?”

Khi Tiểu Mãn đang nằm ườn trên bàn trà xem quảng cáo “gọi trả lời câu hỏi và nhận giải thưởng” lần thứ năm, Vọng Độ dùng bút nước gõ nhẹ lên bàn.

Vọng Độ: “Muốn à?”

Tiểu Mãn ngẩng đầu, từ đang nằm ườn liền ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn đặt hai tay lên chân nhìn Vọng Độ.

Vọng Độ nhìn TV, có chút bất đắc dĩ, làm ra vẻ một người anh từng trải nói: “Anh nói cho em biết, những loại quảng cáo trả lời câu hỏi qua điện thoại này đều là lừa đảo. Em đừng có mà ngu ngốc làm theo đấy.”

Tiểu Mãn lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi mình.

Mẹ nó chứ.

Sao lại quên mất chuyện này rồi?

Chuyện mà những đứa trẻ khác dễ dàng làm được, đối với Tiểu Mãn mà nói thì lại khó. Cho dù cô có gọi điện đi thì cũng không thể giao tiếp với đầu dây bên kia được. Bản thân việc “trả lời câu hỏi” đối với bản thân cô mà nói đã là chuyện không thể làm được. 

Bàn tay cầm bút của Vọng Độ siết chặt.

Anh nhìn Tiểu Mãn.

Chẳng lẽ đứa nhóc này cho rằng vì mình không nói được nên những đứa trẻ khác sẽ có được còn mình thì không có được?

Vọng Độ đặt bút xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

“Này, anh có một người bạn…”

“Khi còn nhỏ, cậu ấy cũng muốn có chiếc ô tô đồ chơi bốn bánh trong quảng cáo. Khi nhìn thấy mấy bạn đang gọi trên TV trả lời không chính xác, cậu ấy không nhịn được nữa đành gọi điện để trả lời.”

“Kết quả là chỉ trong vòng vài phút sau khi cuộc gọi được kết nối, cước phí điện thoại của cậu ấy đã lên tới vài trăm tệ.”

“Cuối cùng cậu ấy bị mẹ phạt hai tháng tiền tiêu vặt.”

Vọng Độ ho khan hai tiếng: “Cho nên những loại quảng cáo này đều là gạt người khác không đấy, ai gọi cũng đều không thể nhận được phần thưởng đâu, em biết chưa?”

Tiểu Mãn 8 tuổi vẫn chưa đến lúc hiểu lời nói dối “Anh có một người bạn” này.

Nhưng hai chuyện “cước phí điện thoại mấy trăm tệ” và “bị phạt hai tháng tiền tiêu vặt” cũng đủ khiến cô bé sợ hãi. Cô nhanh chóng lấy điều khiển từ xa và chuyển kênh TV.

Vọng Độ nhìn kết quả giảng dạy của mình, không hiểu sao lại cảm thấy tự hào.

Anh nhìn Tiểu Mãn đang ủ rũ và sợ hãi, lại hỏi: “Vậy vừa rồi em nhìn trúng thứ gì trong quảng cáo đó thế? Búp bê Barbie? Máy nuôi thú cưng cầm tay?”

Mấy thứ đó rẻ đến mức không đáng để nhóc con phải nhung nhớ.

Tiểu Mãn chuyển lại kênh TV lại, chạy tới trước TV, chỉ vào vật trang trí hình con gấu pha lê trên kệ cao nhất phía sau người dẫn chương trình.

Gu thẩm mỹ của trẻ con, đúng là không có gì bất ngờ.

Đêm đó, Vọng Độ trằn trọc trên giường, cuối cùng bật máy tính lên, tìm kiếm trên mạng món đồ trang trí hình con gấu pha lê.

Một loạt hình ảnh những chú gấu pha lê hiện lên, không có con nào giống trên TV cả.

Sau khi tìm kiếm quảng cáo ban đầu khắp nơi, anh chụp lại màn hình con gấu pha lê rồi gửi cho Tần Dương: [Này, dì của cậu làm đồ chơi cho trẻ con phải không? Cậu có thể giúp tớ hỏi thứ này có thể mua ở đâu không?]

Ngày hôm sau là cuối tuần, Vọng Độ không cần trông trẻ nên ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.

Mười giờ rưỡi, anh bị đánh thức bởi tiếng ting ting ting của phần mềm trò chuyện trên máy tính.

Tần Dương: [SL. Cậu có thể mua ở trung tâm thương mại quốc tế, tớ đã kiểm tra rồi, giá là 1599 tệ.]

“Má nó, con gấu pha lê nhỏ xíu mà làm mẹ gì bán đến gần 1600 tệ lận. Bộ mấy người này muốn cướp tiền của bọn nhỏ à?”



“Quả bóng rổ mà mình muốn mua bấy lâu nay chỉ có 1200 tệ.”

Hơn nữa anh đang tiết kiệm tiền, không nỡ mua, dự định mua nó làm quà cho mình sau kỳ thi tuyển sinh trung học.

Lần đầu tiên Vọng Độ cảm nhận được bộ mặt xấu xa của bọn tư bản.

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi bước tới cầm ống đựng tiền tiết kiệm hình Vô Diện trên nóc kệ sách.

Do dự cỡ nửa tiếng đồng hồ, vẫn không nỡ đập vỡ nó.

Một đứa nhóc con không biết gì về gấu pha lê, Vọng Độ nghĩ.

*

Những cơn mưa giông mùa hè luôn đến rất đột ngột.

Một giờ trước, Vọng Độ đưa Tiểu Mãn đến trước máy tính để chơi phiên bản hai người chơi của trò đào vàng trong trò chơi mini 4399. Khi đi ra phòng khách rót nước thì những hạt mưa lớn đang ào ạt trút xuống.

Tiểu Mãn thích mưa, kích động đến mức chạy ra khỏi phòng, đứng trước cửa sổ phòng khách ngắm mưa.

Nhiều người ở tòa nhà ngang đã dựng mái che trên cửa sổ, mưa trút xuống như một bản giao hưởng điên cuồng.

Vọng Độ không thể hiểu được sự nhiệt tình của nhóc con đối với mưa nên cầm ly nước trở về phòng. Vừa uống được nửa ly, cánh quạt của thùng CPU phát ra tiếng “ù ù” nặng nề rồi dừng hẳn.

Cúp điện.

“Tiểu Mãn, em đừng mở cửa sổ, anh đi ra cửa kiểm tra cầu dao điện cái.” Vọng Độ nói.

Ở cửa kiểm tra một vòng thì thấy cầu dao điện vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị ngắt.

Vọng Độ vào nhà đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng khách lúc này đã hơi tối, nhưng vì là ban ngày nên cũng không cần phải thắp nến.

Anh muốn bật đèn lên, để khi có điện lại thì có thể biết được liền.

Cùng với động tác của Vọng Độ, công tắc kêu “cạch” một tiếng.

Giây tiếp theo, Tiểu Mãn vẫn đang ngồi trên ghế ngắm mưa đột nhiên cứng người.

Đơ người một lúc lâu, chiếc ghế bị đẩy ngã xuống đất với một tiếng “rầm” thật lớn.

Cô giống như một con mèo bị kích thích, bước chân loạn xạ chạy quanh lối đi giữa ghế sô pha và bàn trà.

Chiếc bàn trà bị đụng phải hơi di chuyển và tạo ra âm thanh ma sát chói tai, ly nước ở mép bàn trà rơi xuống đất và phát ra âm thanh vỡ vụn, khoảnh khắc này để thay thế cho tiếng thét của cô bé.

Cuối cùng, cô loạng choạng, run rẩy chui xuống gầm ghế sô pha.

Vọng Độ ngơ ngác nhìn Tiểu Mãn mất kiểm soát, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao thế?”

Anh bước qua đống lộn xộn, bước đi rất nhanh.

Khi anh nhoài người trên chiếu để nhìn người dưới gầm sô pha, anh thấy cô cuộn thành hình tròn, bịt tai lại và im lặng hét lên.

Tiểu Mãn đang gào thét nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Vọng Độ gần như có thể cảm nhận được sự suy sụp và tuyệt vọng của cô.

Anh liên tục nói chuyện với cô.

Anh đưa tay xuống gầm ghế sô pha và nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô.

Khoảng năm phút sau, Tiểu Mãn mới dần dần dừng lại phản ứng mạnh mẽ đó của mình, nhưng tay cô vẫn run rẩy không thể kiểm soát.

“Tiểu Mãn, xin lỗi xin lỗi, anh đã làm gì khiến em sợ phải không?”

Vọng Độ cẩn thận hỏi.

Lồng ngực Tiểu Mãn phập phồng, ngơ ngác nhìn Vọng Độ, giống như không thể nhìn rõ được gì cả.

Đầu óc cô mất kiểm soát, cứ suy nghĩ liệu anh có định túm tóc cô kéo cô ra không? Liệu có định lấy chiếc dép đánh lên mặt cô không? Liệu cô có bị áp mặt xuống nền đất lạnh lẽo và hôi hám chỉ vì bị mất kiểm soát hay không.

Đầu óc Tiểu Mãn trống rỗng.

Âm thanh trong tai cô thay đổi liên tục, cho đến khi một thiết bị điện không xác định phát ra âm thanh “ting”, ánh sáng trở lại trong phòng, cô mới từ từ tỉnh táo lại.

Trong môi trường ánh sáng đã trở lại, cô nhìn thấy người nằm nhoài trên mặt đất giống mình chính là anh trai Vọng Độ.

Vọng Độ không nói gì nữa.

Anh chộp lấy một con búp bê thỏ nhồi bông trên ghế sô pha đưa cho Tiểu Mãn rồi đi về phòng mình.

Tiểu Mãn nhìn bước đi của anh dần dần nhỏ đi rồi lại lớn hơn.

Khi Vọng Độ quay lại, trên tay anh có một xấp giấy hình vuông.

Anh nằm xuống, mỉm cười với Tiểu Mãn, sau đó nằm ngửa ra và bắt đầu dùng xấp giấy hình vuông để gấp hình.

Một lúc sau, một con hạc giấy không mấy tinh tế và xiêu vẹo được đưa cho Tiểu Mãn.

Anh không nói gì, lại tiếp tục gấp.

Mỗi lần gấp xong một con, anh đều đặt trước mặt Tiểu Mãn.

Mãi đến khi trước mặt Tiểu Mãn có mười bảy, mười tám con hạc giấy, cô mới cảm thấy cơ thể mình không còn cứng ngắc nữa, thử vươn tay chọc vào những con hạc giấy.

“Tiểu Mãn, em có biết rằng nếu em sưu tầm được một ngàn con hạc giấy và ước một điều ước thì điều ước của em sẽ thành hiện thực không?”

Khi nói đến đây, thiếu niên liền đỏ mặt.

Có trời mới biết cậu thiếu niên lúc nghe thấy mấy đứa con gái trong lớp nói như vậy thì khinh thường ra mặt, nhưng lúc này, anh lại đang dùng những lời này để dỗ dành một nhóc con khác.

Anh cảm thấy bản thân mình đúng là không biết xấu hổ.

Tiểu Mãn lắc đầu.

“Vậy bây giờ em biết rồi đấy.”

“Muốn học gấp không?”

Tiểu Mãn gật đầu, nhưng vẫn không có sức bò ra ngoài.

Mãi cho đến khi trước mặt lại có một đống hạc giấy khác, cô mới di chuyển ra ngoài để đưa cơ thể mình ra khỏi bức tường lạnh lẽo.

Cô đưa tay ra, Vọng Độ nắm lấy tay cô rồi ôm cô ra ngoài.

Khi Vọng Độ phủi bụi trên người Tiểu Mãn, cô vẫn còn hơi choáng váng.

Nhìn thấy khuôn mặt cô đầy nước mắt, Vọng Độ dùng khăn nóng lau mặt cho cô.

Khi trở lại thành một cô bé gọn gàng sạch sẽ, anh bắt đầu dạy cô cách gấp hạc giấy.

Gấp hạc giấy quá khó, đến cuối cùng Tiểu Mãn cũng không thể học được.

Vọng Độ gãi đầu nói: “Anh dạy em cách gấp thuyền, đợi mưa tạnh rồi chúng ta đi đến đài phun nước thả thuyền nhé.”

Tiểu Mãn đặt tờ giấy gấp lộn xộn xuống rồi gật đầu.

Lần này Tiểu Mãn học rất nhanh.

Sau một vài lần, một chiếc thuyền xấu xí đã thành hình.

Vọng Độ trước giờ cảm thấy mình chả sợ gì cả, nhưng hôm nay từ Tiểu Mãn mà anh đã biết nỗi sợ hãi là như thế nào.

Sợ hãi là bụi bặm trên người Tiểu Mãn, là nước mắt trên mặt, là vết bầm tím ở chân.

Mức độ hơi tối là thứ cô chấp nhận được.

Tiếng bật công tắc cũng là thứ cô chấp nhận được.

Nhưng sự kết hợp của cả hai lại là thứ khiến cô suy sụp.

Có thể sẽ có lúc trẻ con sẽ không thể phân biệt được giữa tưởng tượng và thực tế, nhưng phản ứng khắc sâu trong trí nhớ sẽ luôn khiến Tiểu Mãn nhớ rằng vào một thời điểm nào đó sẽ có người biến thành quái vật.

*

Tối hôm đó, bà ngoại của Vọng Độ đến nhà, bà ấy mang theo một hộp cơm giữ nhiệt có thịt lợn kho do tự tay mình làm.

Trong lúc ăn cơm, mẹ và bà ngoại trò chuyện, Vọng Độ lần đầu tiên biết được chuyện nhà của Tiểu Mãn.

Bà ngoại nói: “Vậy Tiểu Độ và đứa bé kia ở chung thế nào?”

Vọng Độ bởi vì chuyện xảy ra hồi ban ngày nên tâm trạng không tốt lắm, anh thản nhiên trả lời: “Tốt lắm ạ, Tiểu Mãn rất ngoan.”

“Nhưng để con cái người khác cứ ở đây mãi cũng không phải cách hay, lỡ như Tiểu Đô chăm sóc không tốt để xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm đổ lên đầu nhà chúng ta cả. Ngay từ đầu cũng không thu tiền hay gì, tự mình tìm phiền phức thì không hay lắm đâu.”

Người già thích nhìn phía trước và tưởng tượng ra đủ mọi thứ tiêu cực nên có hơi lo lắng thái quá.

Vọng Độ vốn muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Dương Hiểu Linh nói: “Thì do con thấy Hỉ Vân một mình nuôi con rất vất vả mà, đều là mẹ đơn thân nuôi con nhỏ nên con thật sự thấy thương em ấy.”

Bà gắp thịt vào bát của Vọng Độ rồi nói: “Con gặp tên cặn bã đó còn đỡ hơn một chút, cùng lắm là hành hạ con thôi, nhưng con không sợ hắn, hắn đánh con thì con sẽ đánh lại, xem ai sợ ai. Dù sao thì đàn ông đối với con mà nói cũng chẳng là cái thá gì. Nhưng cái tên ở nhà Hỉ Vân đó mới thực sự là một tên súc sinh, hắn ta hành hạ cả trẻ con.”

Vọng Độ nghe thấy vậy liền khựng lại, nghĩ ngay đến mấy vết sẹo trên cơ thể Tiểu Mãn.

“Mẹ không biết đó chứ, năm đó con và Hỉ Vân đi học bổ túc để thi lấy bằng. Hỉ Vân vừa đi làm vừa đi học, còn ầm ĩ đòi ly hôn với tên đàn ông đó. Sau khi tòa án trao quyền nuôi con cho Hỉ Vân, em ấy vốn dĩ gửi con ở chỗ của bố mẹ, nhưng cái tên chó chết ấy đã lén ôm đứa nhỏ leo qua cửa sổ một cách đầy thô bạo rồi mang đi luôn, thậm chí còn đập phá nhà của bố mẹ Hỉ Vân nữa.”

“Hỉ Vân ra tòa kiện hắn ta, yêu cầu hắn ta trả con lại cho mình, nhưng hắn ta không chịu, chuyển nhà đi rồi sống chết không chịu nói đã đưa đứa nhỏ đi đâu.”

“Tiểu Mãn lúc bị hắn ta mang đi chỉ mới hai tuổi rưỡi, hơn nữa Tiểu Mãn con bé ấy… bị chậm phát triển, lớn rồi nhưng nói chuyện vẫn không được mạch lạc, nói với con bé cái gì con bé cũng không hiểu. Tên đàn ông đó cảm thấy mình bị lỗ nên bèn tìm cách hành hạ con bé, chẳng cho con bé ăn đàng hoàng, đến khi con bé đổ bệnh cũng chẳng thèm chăm. Sau này lúc Hỉ Vân đi đến đón con bé, tóc của Tiểu Mãn bết dính lại thành từng cục luôn rồi.”

“Hắn ta còn… thích dùng điện thoại gọi điện cho Hỉ Vân, để em ấy nghe tiếng khóc và tiếng gọi của Tiểu Mãn.”

Vọng Độ đập mạnh chiếc bát xuống bàn kêu một cái “rầm” khiến mẹ và bà ngoại giật mình.

Anh hơi khựng lại: “Con ăn no rồi, con về phòng trước đây.”

“Thằng bé Tiểu Độ này ăn gì có tí xíu…” Bà ngoại thấp giọng lầm bầm.

Dương Hiểu Linh: “Chắc là nghe thấy chuyện của Tiểu Mãn nên tức giận đó ạ.”

*

Đêm khuya thanh vắng, mưa lớn dần dần tạnh, khi mặt trời ló dạng, bầu trời trong xanh dần trở nên trong trẻo hơn.

Buổi sáng yên tĩnh, người còn đang chìm trong giấc ngủ thì không nghe thấy tiếng ống đựng tiền tiết kiệm rơi xuống đất.

Tiểu Mãn vẫn như thường lệ, vừa đi giày vừa xách cặp chuẩn bị ra ngoài.

Sáng nay mẹ không bận lắm nên mẹ đã buộc tóc thành hai búi thấp, còn cài một chiếc kẹp tóc màu anh đào ở một bên cho cô.

Khi cô mở cửa ra, một thiếu niên đẹp trai đã ngồi trên bậc thềm phía trên cửa nhà cô.

Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn Vọng Độ, có chút không phản ứng kịp.

“Tiểu Mãn, em có muốn ra ngoài đi chơi với anh trai không?”

Anh nói.

Vọng Độ nói với người lớn rằng anh đưa Tiểu Mãn đi thả chiếc thuyền mà đã gấp ngày hôm qua, nhưng khi người lớn không biết thì Vọng Độ đã đưa Tiểu Mãn đi đến trung tâm thương mại quốc tế ở trung tâm thành phố.

Anh mua cho cô con gấu pha lê lấp lánh từ quầy SL.

Nhân viên bán hàng đã xác nhận xu hướng mua hàng của Vọng Độ mấy lần, lại xác nhận xem phụ huynh có biết về việc này hay không, cuối cùng mới lấy con gấu pha lê ra khỏi cửa sổ trưng bày bằng kính, đóng gói cẩn thận và đặt thẻ quà tặng vào bên trong.

Khi thứ đồ này ở trong cửa sổ trưng bày, Vọng Độ còn cảm thấy cũng bình thường, nhưng khi Tiểu Mãn giơ nó lên, Vọng Độ lại cảm thấy nó bắt đầu tỏa sáng.

“Anh đỉnh hơn bất cứ quảng cáo tầm phào nào trên truyền hình đó biết chưa hả?”

Vọng Độ cúi đầu nhìn Tiểu Mãn, ghi nhận tất cả mọi biểu cảm của cô vào trong mắt. Anh mỉm cười, người không biết con tưởng rằng chính anh mới là người nhận được quà.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn nhận được một món quà từ người khác ngoài mẹ cô.

Cô vừa mừng vừa bối rối, nắm lấy tay Vọng Độ, nhìn anh rồi nhìn con gấu nhỏ.

Vọng Độ dẫn cô đi lên tầng một của trung tâm thương mại, Tiểu Mãn liền ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.

Thiếu niên với khuôn mặt sáng sủa vừa mới qua giai đoạn bể giọng, hất cằm hỏi: “Nhóc con, em muốn ăn kem Haagen-Dazs không?”



Tiêu hết sạch tiền trong ống tiết kiệm trong một lần là việc tùy ý nhất mà Vọng Độ từng làm ở tuổi mười ba.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Mãn mỉm cười, Vọng Độ lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của quà tặng.

Còn về bóng rổ thì đành thôi vậy, cũng chỉ là thứ đồ chơi vớ vẩn thôi.

Không quan trọng.

*

Cy: Phấn đấu đến năm 2045, mỗi nhà đều có một anh trai biết thương “em gái” như Vọng Độ (๑˃̵ᴗ˂̵)ﻭ
Bình Luận (0)
Comment