Vọng Độ vẫn nhớ dẫn Tiểu Mãn đi thả thuyền.
Đó là buổi tối của kỳ nghỉ hè, mùi cơm canh từ mọi gia đình ở tòa nhà ngang tỏa hương thơm ngát. Bọn trẻ trong tòa nhà rất thích chạy ra ngoài chơi vào thời điểm này.
Mỗi gia đình có giờ ăn khác nhau nên sau khi ăn xong mấy đứa trẻ hơi năng động tí sẽ chạy khắp nơi tìm bạn để chơi cùng. Chỉ cần trời không mưa thì lúc này sẽ có tiếng trẻ con la hét: “Tới đủ hết chưa? Còn ai chưa tới thì tụi mình đi gọi đi.”
Tiếng gọi nhau í ới đồng loạt vang lên, lúc mấy đứa trẻ la hét ở tầng dưới, đứa được gọi luôn vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng gắp thức ăn cho vào miệng rồi chạy xuống trong tiếng chửi mắng của người lớn.
Lúc này Tiểu Mãn mới thả thuyền vào trong đài phun nước.
Chiếc thuyền giấy nổi lên rồi di chuyển chậm rãi theo dòng nước phát ra từ đài phun nước, như thể được tăng thêm sức sống mãnh liệt ngay khi chạm mặt nước.
Một cảnh tượng nhàm chán trong mắt người lớn nhưng lại là cảnh tượng lạ kỳ trong mắt Tiểu Mãn. Cô dường như có thể cảm nhận được rằng trên thuyền có một tinh linh đang điều khiển tất cả mọi thứ mà cô không thể nhìn thấy. Hồ nước là biển, gợn sóng lăn tăn là sóng biển và những tinh linh đang bất chấp mạo hiểm trên chiếc thuyền giấy.
Tiểu Mãn nhìn mãi, dần dần bị mê hoặc, cho đến khi mọi chuyện chuyển biến vô củng bi thảm – đáy thuyền bắt đầu rỉ nước, giấy bị thấm ướt và thuyền bắt đầu chìm.
Tiểu Mãn nhặt chiếc thuyền giấy đã bị thấm ướt lên, buồn bã thở dài.
“Không sao, anh gấp cho em chiếc khác, em muốn chơi nữa không?”
Tiểu Mãn xua tay.
Nếu cuối cùng chiếc thuyền cũng bị vứt vào thùng rác thì có vẻ không gấp chơi nữa sẽ tốt hơn.
Còn chưa buồn bã được bao lâu thì bạn của Tiểu Mãn đã chạy tới.
San San nói với Vọng Độ một tiếng “chào anh”, sau đó thở hổn hển hỏi Tiểu Mãn: “Bọn tớ đang chơi trốn tìm, cậu có muốn chơi không?”
Tiểu Mãn bất ngờ chỉ vào mình, ý nói: Tớ á?
“Đúng vậy, bọn họ kêu tớ tới gọi cậu cùng chơi đó Tiểu Mãn.”
Tiểu Mãn nhìn đám trẻ cách đó không xa cũng đang nhìn cô, hơi do dự.
Trước đây ở ngõ Vĩnh Thanh chưa từng có ai hỏi cô có muốn chơi cùng không, chỉ có hai lần duy nhất chơi cùng đều là do Tiểu Mãn tự mình đi tới rồi đứng một bên nhìn một hồi lâu mới được phép chơi cùng.
Sau này, dù mỗi ngày khi bọn trẻ ra ngoài chơi, cô đều ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhưng cũng không có ai rủ cô chơi cùng cả.
Khi đến tòa nhà ngang, Tiểu Mãn vẫn luôn quen với việc tự mình đạp xe hoặc ngắm nhìn những con kiến và những loài hoa cỏ không rõ nguồn gốc bên vườn hoa.
Đây là lần đầu tiên cô được rủ chơi cùng.
Cô lo lắng nắm chặt dây áo trên yếm váy của mình.
“Vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé. Chúng ta đi thôi!” San San mỉm cười.
Cô ấy nắm lấy tay Tiểu Mãn, sau đó gật đầu với đám bạn đang chờ tin tức của mình. Bọn trẻ đằng kia nhận được tin liền chạy ù đến.
Tiểu Mãn đang trong tâm trạng hơi khẩn trương, cô ngước mắt lên nhìn Vọng Độ.
Vọng Độ vuốt tóc lại cho cô, nói: “Đi chơi đi, anh ở đây đợi em, anh sẽ không đi đâu đâu.”
Nói xong, Vọng Độ tự cảm thấy mình ngầu gần chết.
Anh thầm nghĩ, lúc này mình giống như một vị tiền bối rất có trách nhiệm và đầy cảm xúc, tỏ ra đặc biệt đáng tin cậy và uy nghiêm trước mặt đứa trẻ ngây thơ non nớt.
Giống như dáng vẻ của Shanks trước mặt Luffy khi cậu ấy còn nhỏ vậy.
Tiểu Mãn không hề hay biết những cơn sóng đen tối này trong lòng Vọng Độ, vốn lúc đầu có chút lo lắng, nhưng sau khi nhận được câu trả lời của Vọng Độ thì cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cả trái tim đều tràn ngập sự mong chờ được chơi đùa cùng mọi người.
“Anh Vọng Độ chơi cùng bọn em luôn đi!” Đột nhiên có một đứa bé nói với Vọng Độ.
“Đúng vậy đó, anh đã lâu rồi không chơi với bọn em.”
Nói chính xác thì là sau khi Vọng Độ vào cấp hai.
Thiếu niên vẫn đang đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của chính mình đã tỉnh táo trở lại.
“Hả?”
Đừng nhầm lẫn, anh bây giờ đã là một học sinh cấp hai trưởng thành mà lại đi chơi trốn tìm với một đám học sinh tiểu học thì danh tiếng của anh sẽ ra sao đây chứ. Lỡ như đám Tần Dương hoặc bất kỳ bạn cùng lớp nào nhìn thấy thì làm sao đây, liệu anh có thể sống sót ở trường không? Bộ không phải anh sẽ bị cười đến chết luôn à?
“Không, anh từ chối.” Anh nói chắc nịch.
Nói xong, anh liền nhìn thấy một nhóc con trông vô cùng mong đợi trong đám nhóc đó.
Anh hắng giọng: “Tiểu Mãn, em nhìn anh như vậy cũng vô ích thôi, không có khả năng.”
Mấy năm trước khi Vọng Độ vẫn còn là một học sinh tiểu học tiêu chuẩn, anh đã nghiễm nhiên trở thành vua của đám trẻ tiểu học ở tòa nhà ngang. Đám học sinh nhỏ tuổi hơn anh luôn làm theo những gì anh nói, khi chơi trò chơi xảy ra mâu thuẫn thì anh sẽ đứng ra làm người phán xét.
Kỹ năng chơi trốn tìm của Vọng Độ là đỉnh nhất ở đây.
Khi mấy đứa trẻ khác lần lượt được tìm thấy, chúng luôn chạy khắp nơi tìm nhưng không thể tìm ra anh. Anh là người xuất hiện cuối cùng giữa một đám đông đang tìm kiếm mình, khiến mọi người không thể tìm ra hang ổ của anh ở đâu.
Đám nhóc không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Chúng còn lâu mới quan tâm đến sự xấu hổ của học sinh cấp hai.
“Đi mà anh, em đã tìm được một chỗ thật sự rất đỉnh, anh nhất định tìm không ra đâu, anh chơi thử một ván đi mà!”
“Anh Vọng Độ, bọn em muốn chơi cùng anh một ván thôi mà.”
Trẻ con luôn rất đoàn kết, khi một vài đứa bắt đầu cầu xin Vọng Độ, thì nhanh chóng đã biến thành một đám đang cầu xin.
Năm phút sau, có đứa còn chuẩn bị quỳ xuống cầu xin Vọng Độ, khiến mấy dì đang rảnh rỗi ngồi xung quanh bật cười xem trò vui.
Vọng Độ nghiến răng.
Thôi vậy, cứ coi như giúp Nguyệt Mãn thuận lợi hòa nhập với nhóm bạn đi.
Nếu bị người khác nhìn thấy thì anh sẽ giết người đó để bịt miệng!
Trò chơi của trẻ con bắt đầu rất nhanh với việc chọn ra người đi tìm, do mấy dì giám sát việc đếm số từ một đến một trăm. Những người còn lại tản ra rồi bắt đầu đi trốn, trò chơi cứ thế bắt đầu.
San San hào hứng nắm lấy tay Tiểu Mãn.
Một cô bé khác cắt tóc bob đi cùng San San cũng ngượng ngùng nhìn Tiểu Mãn.
Khi ba đứa tụ tập lại một chỗ, cô bé tóc bob nói nhỏ với Tiểu Mãn: “Nguyệt Mãn, tên cậu nghe hay quá. À, tớ tên là Cốc Giai.”
Tiểu Mãn đỏ mặt, dùng tay làm ngôn ngữ ký hiệu: [Chào cậu.]
Khi ba người đang bàn bạc cách trốn, Vọng Độ đã kéo Tiểu Mãn lại.
“Hai đứa nó thì biết trốn gì chứ? Anh sẽ đưa em đi đến hang ổ của anh.”
Vì thế Tiểu Mãn đi theo Vọng Độ với một tâm trạng thăm dò.
Hai người đi tới một con hẻm nhỏ, sau khi quan sát xung quanh không có người, Vọng Độ ngồi xổm xuống nói: “Tiểu Mãn, em leo lên lưng anh đi!”
Tiểu Mãn gật đầu làm theo lời anh nói.
Sau nhiều lần nhắc nhở Tiểu Mãn phải ôm chặt cổ mình, Vọng Độ lợi dụng bức tường hẹp hai bên hẻm để di chuyển lên, sau đó gọn gàng trèo qua tường rồi đáp xuống đất.
Chỉ trong vòng ba mươi giây, nhận thức của Tiểu Mãn đã bị đả kích.
Trèo tường!
Có học sinh tiểu học nào lại biết trèo tường tìm người đâu!
Anh Vọng Độ thật thông minh!
Tiểu Mãn ngồi cùng Vọng Độ với cảm giác vô cùng an toàn, cả người đều cảm thấy vui vẻ.
Phía sau bức tường có một cây tiêu, hè là mùa những quả tiêu chín hoàn toàn.
Tiểu Mãn ngửi thấy mùi hương nầm đậm, tươi mát và độc đáo của cây tiêu. Người thường ghét tiêu là cô đây nhưng giờ lại bị hương vị này khiến cho mê mẩn.
Khi giọng nói của đứa nhóc đang tìm người dần dần đến gần, cô không khỏi nắm lấy vạt áo của Vọng Độ ở bên cạnh.
Thiếu niên cảm thấy vạt áo ngắn tay mùa hè dần dần siết lại, lúc này mới cúi đầu nhìn đứa nhóc lần đầu tiên chơi trốn tìm đang quá lo lắng.
Những ngón tay anh xoa nhẹ vai cô, đôi cánh tay ấm áp giữ cô ổn định, ra hiệu cho cô cứ yên tâm.
Khi Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, lông mi Vọng Độ vô ý chớp chớp. Anh có sống mũi cao, mặt mày sáng sủa, đuôi tóc ngắn trên trán như hòa vào bầu trời ấm áp trong mắt Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn nhìn thấy Vọng Độ dần dần hòa vào ánh hoàng hôn, một cơn gió thổi qua mang theo mùi thơm thoang thoảng của cây tiêu.
Tiếng người bạn đi tìm dần dần nhỏ đi.
Vọng Độ lúc này mới cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng im lặng nhìn Tiểu Mãn, thấp giọng nói: “Sao nào? Lợi hại không?”
Tiểu Mãn che miệng cười nhẹ, gật đầu.
“Em mà đi theo anh thì không thể thua nổi đâu, biết chưa hả?”
“Nhưng em không thể tự mình trèo tường được, nghe rõ không?”
“Nếu anh mà phát hiện ra em trèo tường, anh sẽ…”
“Bỏ đi, em chắc không dám đâu.”
Tiểu Mãn cứ thế nhìn Vọng Độ nói chuyện, lắng nghe giọng nói của anh.
Khi khóe môi của anh Vọng Độ nhếch lên, cô dường như đã phát hiện ra thứ gì đó không bình thường.
Thế nào là “đẹp trai” và thế nào là “bí mật”.
Tiểu Mãn không quan tâm.
Nhưng anh Vọng Độ đẹp trai là bí mật của một mình cô.
*
Sau đó, mọi người cấm Vọng Độ làm người trốn nên Vọng Độ bắt đầu bắt người. Tiểu Mãn không biết trèo tường nên chỉ trốn đại, nhưng lần nào cô cũng là người cuối cùng được tìm thấy.
Nhiều lần cô và Vọng Độ chạm phải ánh mắt của nhau, nhưng anh lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không phát hiện ra cô.
Bằng cách nhượng bộ ngầm này, Tiểu Mãn đã trở thành người gian lận một chút trong trò chơi.
Cô rất hạnh phúc.
Tiểu Mãn đổ mồ hôi rất nhiều, sau khi trở về nhà, mẹ cô đã pha trà gừng cho cô uống vì sợ cô bị cảm lạnh.
Tiểu Mãn tuy không thích mùi vị của gừng nhưng vẫn uống một ngụm.
Tắm xong nằm trên giường, Tiểu Mãn hào hứng dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu cho mẹ biết tất cả những gì cô có thể bày tỏ. Mẹ nhìn cô nói rất lâu, thỉnh thoảng còn hỏi chi tiết.
Sau đó, Tiểu Mãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: [Mẹ, tại sao bạn bè ở đây lại muốn chơi với con, còn bạn bè trước đó lại không thích con, chẳng lẽ là vì trước đó con làm sai chuyện gì sao ạ?]
Mẹ cô sửng sốt một lúc rồi trả lời cô: [Không phải đâu.]
[Tiểu Mãn không làm gì sai cả.]
[Chỉ là bạn bè hiện tại hợp với con hơn, con cũng thích bạn bè hiện tại hơn đúng không nè?]
Tiểu Mãn gật đầu và bắt đầu kể cho mẹ nghe về một số người bạn mới mà cô đã gặp.
Đợi đến khi Tiểu Mãn mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hoàng Hỉ Vân vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Mãn, nhớ lại từng chút một. Vừa rồi khi Tiểu Mãn hỏi bà, ngoại trừ vội vàng đổi chủ đề thì bà còn có câu trả lời nào hay hơn không?
Vốn từ ngữ trong đầu bà liên tục sắp xếp lại và thay đổi, nhưng không thể tìm ra câu trả lời.
Thái độ của người lớn thường dễ dàng truyền sang trẻ con.
Khi người lớn định nghĩa một đứa trẻ là “ngu ngốc” hay “ngớ ngẩn”, đám trẻ con sẽ thể hiện thái độ tương tự ngay cả khi bọn chúng không biết nghĩa của những từ này, chúng cũng sẽ nói rằng đứa trẻ đó là “ngu ngốc” hoặc “ngớ ngẩn”.
Nếu người lớn gọi đứa nào đó là “đứa trẻ hư”, đám trẻ con cũng sẽ gọi đứa đó là “đứa trẻ hư”.
“Đứa trẻ cần tránh xa”, “đứa trẻ dễ bị bắt nạt”, “đứa trẻ đáng đánh đòn” cũng tương tự như vậy.
Hoàng Hỉ Vân nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Mãn.
Trong mắt bà, Tiểu Mãn của bà sẽ mãi mãi là “đứa trẻ đáng được trân trọng”.
*
Lại là một buổi tối khác.
Tiểu Mãn đang giúp mẹ dọn rác trong bếp.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên ở dưới lầu.
“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, mau xuống đây chơi đi!”
Tiểu Mãn ngừng động tác đang buộc túi rác lại, chạy ra ban công nhìn xuống.
Các bạn rõ ràng mới bắt đầu thành lập đội, chỉ có ba hoặc năm người mà thôi.
Cô vươn tay ra khỏi lan can ban công và vẫy tay với phía dưới.
…
Mười phút sau, Vọng Độ nhìn bảy tám đứa trẻ đang đứng trước cửa nhà mình, mặt nghiêm túc nói với cô bé Nguyệt nào đó đang đứng ở đầu: “Không được, không có cửa.”
*
Cy: Vọng Độ thương em gái quá hén ( ͡° ͜ʖ ͡°)