Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 9

Đến cuối kỳ nghỉ hè, số lượng buổi tối trẻ con xuống lầu dưới chơi ngày càng giảm.

Là một người mù chữ, Tiểu Mãn không có cảm giác chân thật lắm về kỳ nghỉ hè.

Một ngày nọ, khi cô và Cốc Giai đến tìm Vương San San, Vương San San vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Hai cậu chơi đi, tớ phải làm bài tập, nếu không thì tớ sẽ thành món thịt xào măng mất.”

Vào buổi tối, sau khi Tiểu Mãn hỏi mẹ ý nghĩa của “thịt xào măng” thì cô mới nhận ra rằng kỳ nghỉ hè của mọi người sắp kết thúc rồi.

Ngày hôm sau, mẹ làm món gà hầm nấm bụng dê, sau đó hai mẹ con mời dì Hiểu Linh và Vọng Độ đến nhà ăn tối.

Tiểu Mãn nhìn khu vực trống trải bên dưới tòa nhà ngang, cảm thấy có chút buồn bã vô cớ. Cô ngước mắt lên thì nhìn thấy Vọng Độ đang lột vỏ nho.

Vậy nên anh Vọng Độ cũng sắp bắt đầu khai giảng rồi ư?

Khai giảng là một từ lạ lẫm.

Cô chạy vào bếp hỏi mẹ: [Khi nào con bắt đầu khai giảng vậy ạ?]

Mẹ ngừng nói chuyện với dì Hiểu Linh, lau sạch nước trên tay rồi hỏi: [Con có muốn đi học không?]

[Muốn ạ.]

[Vậy con cũng sẽ khai giảng sớm thôi.]

Tiểu Mãn nhận được câu trả lời, vui vẻ chạy đi.

Sau khi Dương Hiểu Linh hỏi về cuộc trò chuyện của hai mẹ con thì cảm thấy hơi lo lắng: “Nếu là trường học bình thường thì e là khó mà nhận Tiểu Mãn vào lắm. Trước đây Tiểu Mãn đã từng đi học chưa?”

“Đã từng đi học mẫu giáo rồi chị.” Hoàng Hỉ Vân thở dài: “Lúc đang còn làm ở công ty chi nhánh, em đã tìm cho Tiểu Mãn một trường tư thục, con bé không thể giao tiếp với giáo viên, phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng, nhưng ít nhất cũng có nơi để đi, cũng có người chăm sóc còn hơn là ở nhà một mình.”

“Nhưng có một lần con bé lên cơn đau tim ở trong văn phòng, nhà trường liền bảo không nhận giữ con bé nữa…”

Sắc mặt Hoàng Hi Vân hơi buồn bã: “Cả hè này em đã chạy khắp nơi để tìm trường học, nhưng tình huống của Tiểu Mãn rất đặc biệt. Sau khi hỏi thăm khắp nơi, chỉ có trường học do nhà máy bọn em mở mới chịu nhận con bé.”

Tập đoàn Tây Lâm là tập đoàn hóa chất lớn nhất ở thành phố Ngô, chi nhánh trên cả nước và trụ sở chính tại quận Tây Lâm ở thành phố Ngô. Tại đây có mở bệnh viện và trường học cho nhân viên từ mẫu giáo đến cấp ba, có thể đáp ứng hầu hết mọi nhu cầu học tập của con em nhân viên.

Đây là lý do tại sao Hoàng Hỉ Vân đã làm việc cật lực để được vào Tập đoàn Tây Lâm.

Chính vì tư cách nhân viên của bà mà trường tiểu học Tây Lâm mới đồng ý nhận Tiểu Mãn.

Dương Hiểu Linh khuyên bảo bà: “Trường tiểu học Tây Lâm cũng tốt, hơn nữa trường tiểu học và cấp hai cũng ở sát bên, nếu Tiểu Mãn đến đó học thì Vọng Độ cũng có thể giúp trông coi con bé.”

Trong mắt Hoàng Hi Vân tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chị Hiểu Linh.”

Vọng Độ ngồi trên ghế sô pha nghe hết từ đầu đến cuối.

Được rồi, sắp phải đưa nhóc con này từ nhà đến trường rồi.

Anh nhìn thấy một cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu dưới tủ TV, hỏi một tiếng xem liệu mình có thể đọc hay không. Sau khi nhận được sự cho phép, anh lại chuyển ánh mắt đến trên người Tiểu Mãn đang cười ngốc nghếch.

“Tiểu Mãn, lại đây.”

Tiểu Mãn chạy tới.

Vọng Độ mở danh mục sách ngôn ngữ ký hiệu ra và hỏi: “Em có biết hết ngôn ngữ ký hiệu trong cuốn sách này không?”

Tiểu Mãn gật đầu, cô đã học cùng với mẹ.

“Vậy thì tốt.” Vọng Độ vừa nói vừa lật tìm từ vựng, dùng tay làm cử chỉ ngôn ngữ ký hiệu Tiểu Mãn từng chữ một, ý nói: [Đi học, vui không?]

Tiểu Mãn trả lời bằng cách chỉ vào hình biểu thị chữ “vui” trong sách.

Lúc này Vọng Độ đã ngừng khoa tay múa chân, trực tiếp lật danh mục rồi chỉ cho Tiểu Mãn nhìn.

Vọng Độ: [Đi học, mệt, phiền.]

Tiểu Mãn: [Không phiền, vui.]

Vọng Độ: [Em, không biết, chữ.]

Tiểu Mãn: [Học.]

Sau vài vòng trò chuyện, Vọng Độ vỗ vào chân mình cái đét: Đệt, sao trước đây mình không nghĩ đến việc dùng sách ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện trực tiếp với con bé nhỉ?

Anh cảm thấy sảng khoái phần nào.

Vọng Độ: [Muốn, anh dạy, chữ, cho em, không?]

Tiểu Mãn gật đầu như gà mổ thóc.

Vọng Độ bắt đầu dạy Tiểu Mãn viết chữ, sau hai mươi phút, chiến tích bằng 0.

Anh nói không dưới mười lần: “Tiểu Mãn, đừng nhìn anh, nhìn tay anh và nhìn chữ này.”

Nhưng mỗi lần anh viết xong một chữ và ngẩng đầu lên, anh vẫn luôn nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Tiểu Mãn đang nhìn thẳng vào mình.

Trước khi mối quan hệ anh em tan vỡ, Hoàng Hỉ Vân cuối cùng cũng gọi bọn họ đến ăn tối.

Trong bữa ăn, Dương Hiểu Linh gắp đồ ăn cho Tiểu Mãn, bà ấy gắp một viên thịt nhồi nấm vào bát của Tiểu Mãn. Tiểu Mãn nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hiểu Linh để gật đầu cảm ơn.

Lúc cô đang gắp thịt viên, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho thịt viên vào miệng thì Vọng Độ đã gắp thịt viên ra khỏi tay Tiểu Mãn rồi cho vào bát của mình.

Dương Hiểu Linh trừng mắt nhìn Vọng Độ: “Con làm cái gì vậy? Muốn ăn không biết tự gắp hả? Cướp của Tiểu Mãn làm gì?”

“Em ấy không ăn nấm.” Vọng Độ trả lời.

“Hả? Thế á? Dì xin lỗi nha Tiểu Mãn, dì không biết.” Dương Hiểu Linh nói.

Tiểu Mãn nhanh chóng xua tay tỏ ý không sao.

Vọng Độ đang ăn thì liếc nhìn Tiểu Mãn, thấp giọng nói: “Không ăn cũng không biết từ chối hả? Lén giấu dưới cơm cũng được mà, ép buộc bản thân làm gì?”

Tiểu Mãn chột dạ cúi đầu, xấu hổ đung đưa đôi chân nhỏ.

Lúc cô đang vùi đầu ăn, lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ nói thêm một câu: “Sau này cứ giấu đi, anh sẽ giúp em giải quyết hết.”

*

Tần Dương trong kỳ nghỉ hè đã tới nhà Vọng Độ mấy lần, lúc đầu là muốn chơi game, sau đó cùng nhau làm bài tập. Theo thời gian, cậu ấy cũng dần đón nhận sự tồn tại của Tiểu Mãn.

Nhưng cậu ấy cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy, cảm giác kỳ lạ này không phải ám chỉ Tiểu Mãn mà là người anh em của cậu ấy – Vọng Độ.

Ở trường thì cư xử tùy tiện, nhưng không ngờ khi trông trẻ lại rất kiên nhẫn. Tính tình nhỏ nhẹ đó giống như một quả pháo bị thấm nước bỗng phát ra những tiếng kêu xì xì.

Trong năm ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cả hai cuối cùng cũng hoàn thành bài tập về nhà và bắt đầu chơi Contra và Battle City không ngừng nghỉ, nói rằng muốn tận dụng thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ.

Tiểu Mãn cắn bút, mỗi ngày đều nằm dài trên bàn chép lại mấy chữ mà Vọng Độ viết cho cô.

Nếu cô lớn hơn hai tuổi nữa thì có lẽ cô sẽ biết hành vi bản thân mình thì chơi vô cùng vui vẻ nhưng lại muốn bạn nhỏ phải viết chữ mỗi ngày này của Vọng Độ đáng ghét thế nào.

Hôm nay Vọng Độ lại viết chữ cho Tiểu Mãn như thường lệ và yêu cầu cô chép chữ, Tần Dương đã đưa theo một cậu em họ tới đây.

Cậu em họ mặc áo len màu xanh đậm và đội mũ, hai tay đút túi quần, đứng ở cửa cũng không thèm chào hỏi. Tần Dương nhanh chóng giới thiệu: “Họ hàng trong nhà, cứ nhất quyết bảo tớ phải đưa ra ngoài chơi.”

Vọng Độ tránh sang một bên, để hai người họ vào, cũng không nói gì.

Tiểu Mãn đang chép lại chữ “bốn” thì quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cậu em họ, cô thân thiện mỉm cười, nhưng đối phương lại chán ghét quay mặt đi.

Tiểu Mãn lại cúi đầu chép chữ như không có chuyện gì xảy ra.

Vọng Độ thấy vậy thì trong lòng có chút không vui. Loại người gì vậy chứ? Sao mà chút lễ phép cũng chẳng có nữa. Nhưng với tư cách là chủ nhà, anh cũng không tiện thể hiện sự bất mãn này được.

Anh trở lại phòng, lấy một cây kẹo que hương xí muội đặt lên bàn của Tiểu Mãn.

Ba người luân phiên sử dụng hai tay cầm máy chơi game, nhưng cậu em họ của Tần Dương chơi game lại hơi gà, lần nào cũng chết rất nhanh.

Sau đó khi cậu ta chơi xong thì đến lượt Tần Dương, cậu ra lại bắt đầu giả ngu, không chịu nhường tay cầm máy chơi game.

Vọng Độ ném tay cầm máy chơi game cho Tần Dương.

“Hai người chơi đi, tớ đi đánh ván CF.”

Tần Dương biết Vọng Độ đang nhường bọn họ nên đã nhận lời rồi tiếp tục chơi trò Battle City với cậu em họ của mình.

Tiểu Mãn viết mãi viết mãi, sau đó cảm thấy hơi mệt, ngồi trên ghế vặn người và đổi tư thế liên tục.

Người anh mới tới rất ồn ào, hơn nữa còn luôn chửi thề. Anh Vọng Độ và anh Tần Dương thì không như vậy.

Cô ngậm kẹo mút trong miệng, sau đó lúc thì dịch chuyển ghế, lúc lại dịch chuyển bàn, bất giác cô đã di chuyển đến trước cửa phòng Vọng Độ.

Khi còn ba hàng chữ nữa mới xong thì cậu em họ bất ngờ đi ngang qua bàn của cô.

Cậu ta gõ lên bàn cô: “Này, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Tiểu Mãn chỉ tay.

Sau khi từ nhà vệ sinh trở về, Tần Dương nói gì đó với cậu em họ của mình, cậu em họ cầm tay cầm máy chơi game, nhìn Tiểu Mãn cười giễu cợt.

“Ồ, bị câm à?”

Tần Dương đánh vào lưng cậu ta một cái bốp, cũng không dùng nhiều sức lắm, nhưng lại cau mày nghiêm túc nói: “Đừng nói như vậy.”

Cậu em họ không thèm quan tâm, chỉ nhún vai.

Một lúc sau, Tiểu Mãn buồn chán nhìn về phía máy chơi game.

Cậu em họ như cảm nhận được gì đó, cũng quay đầu lại.

Cậu ta cười xấu xa, thấp giọng gọi: “Bé câm.”

Tiểu Mãn tám tuổi không thể phân biệt được giữa lòng tốt và sự ác ý của con người, đặc biệt là khi đối phương đang cười.

Cô nâng khuôn mặt nhỏ lên và mỉm cười để lộ ra hàm răng.

Nhưng cậu em họ bỗng nhiên như đã đạt được ý đồ, ôm bụng cười lớn.

Tiểu Mãn không hiểu đầu cua tai nheo gì, tiếp tục âm thầm dời bàn.

Vọng Độ đánh xong ván CF, đang định đi ra phòng khách rót ly nước, quay người đầu lại liền thấy Tiểu Mãn đã di chuyển tới trước cửa phòng mình.

Vọng Độ: “Em tới đây khi nào thế? Chép chữ xong chưa? Để anh xem thử nào.”

Vọng Độ cầm vở bài tập của Tiểu Mãn lên, Tiểu Mãn lo anh sẽ nói cô viết không đúng nên chột dạ với lấy chiếc cốc rỗng trên bàn của Vọng Độ, siêng năng đi lấy nước cho anh.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên, cậu em họ kia quay đầu lại nhìn Tiểu Mãn.

Lần này Tiểu Mãn mặc kệ cậu ta, tiếp tục lấy nước.

Cô quay trở lại phòng Vọng Độ, anh đã kiểm tra xong bài tập chép chữ của cô.

Sau khi chỉ ra từng lỗi một, Vọng Độ liền thở dài, được rồi, đi chơi đi.

Tiểu Mãn thở dài nhẹ nhõm, chạy ra ngoài vẽ tranh.

Đang cầm bút vẽ được nửa đường thì trong phòng khách đột nhiên vang lên một giọng nói: “Bé câm, rót cho tôi một ly nước đi.”

Tiểu Mãn sửng sốt một lúc, bối rối quay đầu lại nhìn.

Cậu em họ liếc nhìn cô rồi nói: “Rót cho tôi một ly nước.”

Tiểu Mãn gật đầu, đặt bút xuống, chậm rãi đi đến tủ lấy ly rót nước.

Khi cô đang cầm ly nước đi về phía TV thì lại nghe thấy cậu ta nói: “Có thể nhanh chút được không hả bé câm?”

Tiểu Mãn ngượng ngùng mỉm cười, tăng tốc độ.

Chiếc ly trên tay cô đột nhiên bị lấy đi từ phía sau và từ bên trên.

Vọng Độ ấn mạnh cốc nước xuống bàn trà, nước bắn tung tóe ra khắp bàn.

Tiểu Mãn ngước nhìn Vọng Độ.

Vọng Độ không để ý đến Tiểu Mãn, vẻ mặt lạnh lùng, hất văng tay cầm chơi game khỏi tay cậu em họ, trực tiếp túm lấy cổ áo cậu ta.

“Này, cậu là cái thá gì mà dám sai em gái tôi?”

Cậu em họ bối rối, mặt đỏ bừng vì đòn tấn công bất ngờ này. Cổ áo bị kẹt ngay cổ, rất khó chịu, cậu ta vừa muốn kéo tay Vọng Độ vừa chửi: “Đậu má, anh làm cái lồng gì đó? Bị điên à? Com mẹ nó không phải chỉ là đi rót cốc nước thôi à?”

“Cậu thử nói mấy lời bẩn thỉu trước mặt em gái tôi lần nữa xem?” Vọng Độ tăng sức mạnh trên tay.

Cậu em họ tức giận, nói mà không suy nghĩ: “Con mẹ nói tôi cứ nói đó…”

Nghe đến câu nói khó nghe lần thứ ba, Vọng Độ liền đấm thẳng vào mặt cậu ta: “Thử gọi con bé câm lần nữa xem?”

Tiểu Mãn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nên chỉ lo đi tới ôm chặt lấy chân Vọng Độ.

Dù có Tần Dương ở giữa nhưng cậu em họ của cậu ấy vẫn bị Vọng Độ đánh ngã xuống đất.

“Xin lỗi em gái tôi.”

Cậu em họ ngơ ra, trước sự khuyên nhủ của Tần Dương, cậu ta nghiến răng hét lên một câu “Tôi xin lỗi” với Tiểu Mãn, sau đó đứng dậy mở cửa cái rầm rồi đi ra ngoài.

Tần Dương xin lỗi Vọng Độ và Tiểu Mãn, nói lần sau sẽ không dẫn ai tới nữa, sau đó vội vàng đuổi theo cậu em họ.

*

Tiểu Mãn khóc nức nở, cô cầm lọ thuốc đỏ bôi lên vết thương trên cổ Vọng Độ.

Vọng Độ dần dần bình tĩnh lại, lấy khăn giấy ra lau nước mắt ướt đẫm trên mặt cô.

Giọng điệu của anh bình tĩnh: “Tiểu Mãn, anh dọa em sợ rồi à?”

Tiểu Mãn lắc đầu, chỉ vào vết xước trên cổ anh.

Vọng Độ lấy lọ thuốc màu đỏ khỏi tay cô, sau đó kéo cô đến ghế sô pha ngồi xuống: “Xin lỗi, vừa rồi chắc đã dọa em sợ rồi.”

“Nhưng anh hỏi em, vừa rồi tại sao cậu ta gọi em là bé câm mà sao em còn cười với cậu ta chi nữa?” Vọng Độ trầm giọng nói.

Tiểu Mãn ngơ ngác, dùng ngôn ngữ ký hiệu giải thích. Được nửa đường mới nhớ tới Vọng Độ nhìn không hiểu, lo lắng đến mức tay nắm chặt lấy quần áo.

Vọng Độ nắm lấy tay cô.

“Đừng lo lắng, anh không tức giận.”

“Ban nãy cậu ta gọi em là bé câm, em có vui không?”

Tiểu Mãn lắc đầu.

“Không vui sao lại cười? Tại sao phải nghe lời cậu ta đi rót nước làm gì?”

Tiểu Mãn ngơ ra.

Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng trước giờ cô luôn làm như vậy, với tất cả mọi người đều như thế.

Vọng Độ nhẹ giọng nói: “Tiểu Mãn, nếu không thích nấm viên thì cứ nói ra. Nếu không vui thì cứ từ chối. Nếu có người làm em buồn thì em có thể nói cho anh biết, có thể nói…”

Nói xong, anh nhất thời khựng lại.

Anh nhận ra rằng Tiểu Mãn không thể nói với ai cả.

Thiếu niên nghiến răng.

“Nói với anh.”

“Cứ tin anh, anh rất nhanh sẽ hiểu tất cả mọi điều mà em nói.”

Tiểu Mãn thực sự không thể hiểu hết ý của Vọng Độ.

Cô chỉ nắm lấy tay Vọng Độ, dùng hai tay giữ chặt một tay của anh.

*

Đến tối, sau khi Tiểu Mãn ngủ say, có người gõ cửa nhà cô và mượn cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu trên tủ nhà cô.

Trong một căn phòng nào đó trên tầng năm, ánh sáng lờ mờ của đèn gần như sáng cho đến tận bình minh.

Cuốn sách được lật từng trang một.

Video hướng dẫn ngôn ngữ ký hiệu trên máy tính cũng phát liên tục.

Vọng Độ dần dần thực hành các cử chỉ một cách chính xác và thuần thục.

Lần sau… lần sau nếu em lại cảm thấy tủi thân thì anh nhất định có thể biết được.

*

Cy: Soft vãi ò (;´Д`)
Bình Luận (0)
Comment