Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 10

Đồng phục mùa hè của trường tiểu học Tây Lâm là quần short màu đen và áo ngắn tay màu trắng, trên cổ áo có hai đường chỉ mảnh, kết hợp với biểu tượng hình tròn của trường, đây hoàn toàn là phong cách tiêu chuẩn của trường học.

Tiểu Mãn chọn một chiếc cặp sách màu vàng nhạt, phía trên cặp có treo một con gấu bông thỏ nhỏ.

Mặc dù hiện tại trong cặp cô chỉ có một hộp bút và vài cuốn sách bài tập nhưng cô vẫn đeo rất nghiêm túc. Hai tay cầm quai cặp, hai bím tóc đuôi ngựa buộc thấp thả trên vai, một bên trái và một bên phải.

Học sinh tiểu học, là kiểu học sinh rất ngoan ngoãn.

San San và Cốc Giai đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà cô, cả hai cũng mặc đồng phục và đeo cặp sách. San San học lớp ba, Cốc Giai học lớp hai. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường của Tiểu Mãn, hai cô bé đương nhiên nhận nhiệm vụ đi học cùng Tiểu Mãn.

Mẹ đeo huy hiệu trường lên ngực Tiểu Mãn, Tiểu Mãn hỏi: [Anh Vọng Độ có đi cùng không ạ?]

“Anh Vọng Độ đã đi từ sớm rồi. Giờ học của bọn con là tám giờ, còn anh Vọng Độ bắt đầu học lúc bảy giờ hai mươi.” Mẹ giải thích.

Vậy à, Tiểu Mãn hơi tiếc nuối.

Theo tuổi của Tiểu Mãn mà nói, đáng lẽ cô đã học xong lớp hai và  lên lớp ba rồi, giống như San San vậy, nhưng việc mấy năm trước không đi học đã khiến cô bị tụt lại phía sau rất nhiều.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài của Tiểu Mãn thì không thể nhận ra được điều này. Cô thấp hơn San San và Cốc Giai nửa cái đầu, nhìn trông giống như những học sinh lớp một khác vậy.

Hai chị học sinh tiểu học đưa Tiểu Mãn đến lớp 1-3, sau đó thì lần lượt chỉ vào địa điểm lớp học của cả hai, cuối cùng giúp Tiểu Mãn chào hỏi các bạn cùng lớp, sau khi làm xong việc này thì cả hai mới yên tâm rời đi.

Chưa có ai dạy dỗ cả hai cô bé chuyện gì cả, đây đều là sự tinh tế bẩm sinh của con gái.

Khi Tiểu Mãn ngồi một mình ở chỗ của mình, sự mong chờ đến trường của liền biến thành sự lo lắng.

Mặc dù trong kỳ nghỉ hè này cô đã chơi thân với nhiều bạn nhỏ ở tòa nhà ngang, nhưng khi đến với môi trường mới thì cô vẫn cảm thấy bối rối.

Tiết đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm tổ chức cho mọi người giới thiệu về bản thân mình, có người đứng trên bục nói không ngừng, có người nói vấp, có người nói rất nhỏ, sau khi nói xong thì cúi đầu chạy về chỗ ngồi với khuôn mặt đỏ bừng.

Khi đến lượt Tiểu Mãn, cô bước lên bục và dùng phấn viết hai chữ “Nguyệt Mãn” lên bảng đen.

Sau một thời gian luyện viết chữ, chữ viết của cô đã tiến bộ rất nhiều, chữ Nguyệt thì khỏi phải nói, chữ Mãn cũng viết rất gì và này nọ.

Trình độ học vấn của các bạn nhỏ học lớp một cũng gần ngang bằng với Tiểu Mãn, hầu hết đều không biết từ “Mãn”.

Đối diện với những đôi mắt vừa tò mò vừa thăm dò, chính giáo viên đã giúp Tiểu Mãn tự giới thiệu bản thân.

Khi trở lại chỗ ngồi, cảm giác bất an và hồi hộp khi lần đầu kết bạn với San San lại ùa về. Bởi vì Tiểu Mãn không thể biết liệu các bạn cùng lớp sẽ “không phù hợp” với cô như những đứa nhỏ ở ngõ Vĩnh Thanh, hay là “phù hợp” với cô như San San và Cốc Giai hay không.

Vấn đề này sẽ được giải đáp vào cuối buổi học.

Một nhóm nhỏ các bạn gái đã chạy ùa đến ngay khi tan học, một vài bạn giới thiệu bản thân lần nữa với Tiểu Mãn, một vào bạn đưa kẹo cho Tiểu Mãn và một vài bạn hứa với Tiểu Mãn rằng nếu cô cần bọn họ thì bọn họ sẽ rất sẵn sàng giúp đỡ cô bất cứ lúc nào.

Mọi người đều có lòng tốt đối với cô.

Tiểu Mãn rất vui, thầm nhớ tên từng người ở trong lòng.

Đối với việc đi học này, Tiểu Mãn cảm thấy cực kỳ hào hứng.

Giáo viên bảo lật sách đến trang nào thì cô sẽ lật đến trang đó, giáo viên bảo để hai tay ngay ngắn thì cô liền để tay ngay ngắn. Dù không biết tại sao nhưng cô vẫn tuân theo mọi quy định của giáo viên.

Trong tiết thứ hai, đột nhiên có người từ bên ngoài gọi: “Nguyệt Mãn.”

Lớp 1-3 ngồi hướng về phía Đông, khoảng mười giờ, ánh nắng buổi sáng chiếu vào hành lang từng mảng lớn khiến hành lang trở nên rực rỡ.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa phòng học, cùng với ánh nắng thiêu đốt trông vô cùng bắt mắt.

Chính là Vọng Độ.

Tiểu Mãn vội đứng dậy chạy tới.

Một hộp quà trong suốt buộc bằng một chiếc nơ màu hồng nhạt được nhét vào tay Tiểu Mãn, cô có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong hộp quà là một chiếc gọt bút chì hình bánh dâu hello kitty. Bỏ bút chì vào và nhấn nút, quả dâu tây trên tay Kitty sẽ tự động bắt đầu mài ngòi bút.

Cho dù là tính thực dụng hay là vẻ ngoài dễ thương hay hellokitty, một hình tượng được học sinh tiểu học ưa chuộng thì đều hoàn toàn không thể cưỡng lại được.

“Đây, quà khai giảng dành cho em.” Anh nói.

Dưới con mắt cực kỳ hâm mộ của tất cả học sinh tiểu học, Vọng Độ bắt đầu phát kẹo cho bọn nhóc.

Giáo viên dạy lớp của Tiểu Mãn tình cờ lại là giáo viên chủ nhiệm hồi đó của Vọng Độ. Là một học sinh không mấy tuân thủ kỷ luật từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên Vọng Độ tỏ ra ân cần và nhiệt tình như thể anh là cháu ruột của cô giáo Tiền vậy.

Tính đến tình cảm cô trò suốt 6 năm, cuối cùng cũng khiến giáo viên đồng ý để anh tặng mỗi bạn nhỏ ở lớp này một con thỏ trắng to.

Không vì lý do nào khác cả, anh chỉ muốn giúp Tiểu Mãn – người lần đầu tiên đi học xây dựng tình bạn.

Thủ đoạn này đối với trẻ con rất có hiệu quả. Khi Vọng Độ rời đi, đã có tám đứa nhóc đã hứa sẽ không bắt nạt Tiểu Mãn, bọn họ nhất định sẽ là những người bạn tốt nhất trên thế giới của Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn ôm đồ gọt bút chì trong tay, không biết là món quà khiến cô vui hay là việc bất ngờ nhìn thấy Vọng Độ ở trường khiến cô vui nữa.

Một vài cô bé xúm lại xung quanh.

“Nguyệt Mãn, tớ có thể xem đồ gọt bút chì của cậu được không?”

“Nguyệt Mãn, anh trai cậu đã cho bọn tớ kẹo đấy.”

“Đó có phải là anh trai ruột của cậu không?”

Trong số tất cả các giọng nói, có một giọng nổi bật nhất.

“Nguyệt Mãn, anh trai cậu đang trèo tường kìa.”

Tiểu Mãn đứng dậy nhìn ra ngoài.

Vọng Độ đang ngồi trên bức tường phía trên ao sen của trường tiểu học, vô cùng thuần thục nhảy thẳng xuống trường cấp hai bên cạnh.

Tùy ý nhưng vô cùng nổi bật.

*

Tần Dương đang ở trong góc ngáp dài, dựa vào gốc cây nhãn chơi máy chơi game cầm tay.

Nghe thấy tiếng chân đạp đất, cậu ấy liền cất máy chơi game vào túi đồng phục rộng thùng thình của mình.

“Bây giờ cậu mới quay lại hả? Tớ còn tưởng cậu đã bị bắt rồi cơ đấy.”

Vọng Độ quỳ xuống buộc dây giày: “Bắt tớ mà dễ à?”

Hàng rào ở đây coi như được bảo vệ tương đối lỏng lẻo, thường khi tới giờ nghỉ, lão Phương ở bộ phận bảo vệ sẽ đi tuần tra trong nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài học sinh lớp 9 giả vờ ngầu hút thuốc.

Lợi dụng lúc này, Vọng Độ và Tần Dương dù thỉnh thoảng đến muộn vẫn có thể vào trường thuận lợi mà không bị bắt và bị khiển trách.

Tần Dương nhướn mày: “Cậu muốn tặng đồ gọt bút chì thì không để về nhà tặng được à mà cứ nhất quyết phải tặng vào lúc này?”

“Cậu thì biết gì? Tớ đây là sợ trong lớp có mấy thằng nhóc không biết điều, thấy con bé không biết nói sẽ bắt nạt con bé. Tiểu Mãn tính tình yếu đuối như vậy, phải cho người ta biết có người chống lưng cho con bé thì mấy tên nhóc thối đó mới không dám làm gì cả.”

Vọng Độ nhớ rất rõ khi còn học tiểu học, mấy cô bé dễ thương trong lớp luôn bị mấy đứa nhóc thối kéo tóc và bị ép chỗ ngồi.

Thứ gọi là nam sinh này, từ nhỏ đến lớn chẳng được mấy thằng khiến người khác cảm thấy yên tâm, mấy trò đùa nghịch ngợm và trẻ con chỉ có càng ngày càng hơn chứ chẳng kém đi chút nào.

“Cậu suy nghĩ cũng kỹ lưỡng phết.” Tần Dương nhún vai, nhìn Vọng Độ tháo dây giày còn lại, lại bắt đầu thắt chặt lại: “Cậu buộc chặt như vậy làm gì thế?”

Vọng Độ nói ngắn gọn súc tích: “Để tiện chạy chứ sao.”

Giây tiếp theo, một giọng nói vang lên từ xa.

“Học sinh lớp nào trèo tường vậy? Có phải đi trễ không đấy?”

“Vọng Độ, Tần Dương, lại là hai em nữa! Đứng yên đó!”

“Đệt!” Tần Dương suýt chút nữa đã nói ra hết tinh hoa văn hóa của Trung Quốc ra ngoài, vừa quay đầu lại thấy Vọng Độ đã chạy sắp tới cua quẹo luôn rồi.

“Đồ khốn này, chờ tớ với.”



Khi vội vã quay lại lớp học, lão Phương đã bị bỏ lại không biết bao xa.

Trong phòng học, Vọng Độ hơi thở hổn hển, từ trong hộp lấy ra một chai nước ném cho Tần Dương đang ôm bàn thở như sắp hết hơi tới nơi.

Tần Dương: “Cậu còn là con người không đấy? Tớ chờ cậu lâu như vậy, cậu nói chạy là chạy ngay, đúng là dứt khoát thật đấy.”

Vọng Độ liếc mắt nhìn cậu ấy: “Chẳng lẽ cậu không chạy lại lão Phương à?”

Trong trận chiến đấu trí và đấu sức với Lão Phương hơn một năm qua, bọn họ đã ngầm đạt được nhất trí rằng việc bắt người chỉ có thể bắt tại trận, chỉ cần không bị bắt tại trận thì Vọng Độ và Tần Dương có đánh đến chết cũng không chịu thừa nhận.

Tần Dương lắc đầu: “Nhưng tại sao tớ lại cảm thấy hôm nay lão Phương chạy có hơi giống chạy cho có lệ, chẳng có tí cố gắng nào hết vậy.”

“Có lẽ vì tuổi đã già, không còn đủ sức nữa.”

Chỉ còn một phút nữa là chuông reo, Vọng Độ ngồi xuống chỗ ngồi, lấy từ hộp bàn ra một tờ giấy A4, dùng bút highlight viết một dòng chữ rồi thản nhiên đặt bên cửa sổ.

Tần Dương chăm chú nhìn sang.

[Làm giùm bài tập hè chuyên nghiệp, một cuốn 50 tệ, không nhận đơn gấp]

Tần Dương: “…”

Tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, trên bàn của Vọng Độ đã chất đầy năm sáu cuốn bài tập hè trống không.

Hầu hết các giáo viên bộ môn sẽ thu bài tập về nhà trong tiết đầu tiên, điều này khiến những ngày đầu tiên đến trường là khoảng thời gian cao điểm để làm bù bài tập về nhà.

Tần Dương vừa chửi rủa, nói Vọng Độ lòng dạ đen tối, vừa viết cho mình một tấm bảng nhận làm bài tập thay.

Trong tiết học Ngữ văn, cả hai bọn họ đều chăm chỉ làm việc giúp khách hàng chép đáp án.

“Gần đây cậu thiếu tiền hả?” Tần Dương hỏi.

Vọng Độ bình tĩnh đáp: “Ừ, ống tiền tiết kiệm trống rỗng rồi, phải tiết kiệm thêm một ít để dùng.”

Tần Dương “Ồ” một tiếng, lát sau lại hỏi: “Này, cậu nói cậu có ý tưởng này, tại sao chúng ta không bắt đầu ngay trong kỳ nghỉ hè chứ?”

Vọng Độ vẫn đang viết: “Kỳ nghỉ hè cậu rảnh lắm à?”

“Rảnh sao không? Nếu đây là bài tập của tớ thì tớ còn trì hoãn. Nếu đây là bài tập của khách hàng thân yêu thì tớ sẽ hoàn thành trong vòng một đêm.”

“Vậy thì đúng rồi, cậu rảnh thì người khác cũng rảnh, cho nên không thể hét giá cao được.” Vọng Độ nhàn nhã nói: “Chỉ khi người có nhu cầu rất gấp mới sẵn sàng trả giá gấp mấy lần.”

Tần Dương bừng tỉnh, nói: “Đỉnh của chóp.”

Duy trì tần suất chép mỗi tiết một cuốn, Vọng Độ và Tần Dương điên cuồng kiếm tiền.

Trước tiết Toán buổi chiều, Tần Dương mang tới thêm hai cuốn “bài tập hè” nữa.

“Nhận nữa không?”

“Không, tiết tiếp theo là Toán.” Vọng Độ từ chối.

“Cũng đúng, tiết của giáo viên chủ nhiệm vẫn cần phải giữ thể diện cho nhau mới được.”

“Không phải.” Vọng Độ nhìn Tần Dương một cách đầy nghi ngờ: “Tiết Toán phải nghe giảng mới được.”

Nhà trường đưa ra một bảng thời khóa biểu, nhưng Vọng Độ lại xem bảng thời khóa biểu khác.

Mặc dù anh đã nhận đơn trong hai ngày qua, nhưng tiết học nào phải nghe giảng thì anh đều chăm chú lắng nghe đàng hoàng.

Với thái độ “chăm học có chọn lọc” này, Vọng Độ và Tần Dương đã chăm chỉ hoàn thành xong tiết Toán. Ngay khi họ nghĩ rằng họ sẽ bình yên vô sự gặp lại giáo viên của mình vào tiết tiếp theo thì giáo viên chủ nhiệm đã đưa bọn họ đến văn phòng với vẻ mặt nghiêm túc.

“Bộp” một tiếng, giáo viên chủ nhiệm tức giận vứt giáo án trên bàn, chỉ vào máy tính của mình.

“Nhìn đi, nhìn cho rõ vào, đúng thật là hai người các em. Ngày đầu tiên đến trường mà đã gây rắc rối cho tôi thế này, là vì cho rằng lương giáo viên chủ nhiệm của tôi dễ kiếm quá đúng không, nên hai em còn muốn tăng thêm độ khó nữa à?”

Hai người bọn họ bối rối nhìn vào, hình ảnh trên máy tính rõ ràng là hình dáng của Vọng Độ khi anh đang trèo qua tường.



Thảo nào lão Phương không vội, loay hoay cả nửa ngày để kiểm tra camera.

Tần Dương uất ức: “Không phải đâu thầy, em không có trèo tường.”

Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn cậu ấy: “Vậy em chạy làm gì?”

“Em là vì…” Tần Dương không nói nên lời.

“Đưa máy chơi game cầm tay đây, nào nghỉ lễ thì tôi trả lại.”

Tần Dương: “!!!”

Tần Dương được coi là một trường hợp nhẹ, vì vậy giáo viên nói xong vài câu là thả cậu ấy đi, Vọng Độ ở lại tiếp tục nghe giáo huấn.

Giáo viên chủ nhiệm là một người có thân hình cao to và đầu để trọc, hai năm qua có hơi phát tướng, liếc nhìn Vọng Độ rồi nặng nề thở dài, sau đó lại nhìn một cái rồi lại thở dài lần nữa.

Không phải gì khác, thật sự là vì thằng nhóc Vọng Độ này thuộc loại “kết quả thì được, nhưng tác phong thì không”.

Bài tập về nhà môn nào cũng nộp đủ nhưng lần nào bắt mấy đứa quên đeo phù hiệu trường là y như rằng có mặt thằng nhóc này.

Trả bài thì lúc nào cũng đạt điểm tối đa, nhưng ngày nào cũng vắng mặt ở tiết tập thể dục giữa giờ.

Nói thằng nhóc này là học sinh giỏi á hả, thì nó luôn đi muộn lại còn trèo tường, còn nói nó là học sinh kém thì mỗi khi đến kỳ kiểm tra bài tập giữa kỳ các môn, nó luôn là người nộp bài đầy đủ nhất. Giáo viên của một số bộ môn đã quen với việc sử dụng bài tập của thằng nhóc làm mẫu để so sánh với các bài tập bổ sung hoặc bài tập bị thiếu khác.

“Vọng Độ, em bảo thầy phải nói em thế nào mới được đây? Tuân thủ kỷ luật trường học khó như vậy à?” Lời nói của giáo viên chủ nhiệm nghe ra rõ sự bất lực: “Giáo viên môn Ngữ văn trong lớp nói vào tiết học em toàn làm bài tập môn khác, không bao giờ nghe giảng cẩn thận.”

“Bởi vì sau này em muốn học ban tự nhiên mà thầy.” Vọng Độ giải thích.

Thầy nói: “Từ giờ cho đến lúc phân ban ở trường cấp ba vẫn còn xa, em nghĩ em có thể không học mà được hả?”

“Không phải mà thầy, mấy môn xã hội em cũng làm bài tập đầy đủ mà.”

“…” Giáo viên chủ nhiệm: “Này, trường xếp lịch học thì chắc chắn phải có lý do của trường, còn cần bản thân em tự chọn nữa hả?”

Vọng Độ: “Dạ thầy dạy đúng lắm, chuyện này thật sự là lỗi của em.”

Giáo viên chủ nhiệm còn định nói thêm gì đó liền cứng họng: “…”

Vọng Độ lễ phép mỉm cười, trong lòng thầm niệm “ai chửi mắng thì ta giả điếc, chờ cho người hết giận ta khuyên”.

Nói qua nói lại mấy hiệp liền, giáo viên chủ nhiệm cảm thấy như đàn gảy tai trâu, nói hoài cũng thấy mệt nên đành thả người đi trước.

Đối với giáo viên mà nói, Vọng Độ thật sự là kiểu học sinh khó dạy dỗ, vì anh chống lại mọi “sự giáo huấn về việc nghe lời”.

Anh không tìm ra bất cứ ý nghĩa nào của việc đeo phù hiệu trường nên anh không đeo.

Anh không hiểu tại sao mình phải đến hội trường để nghe những bài giảng truyền động lực nên anh đã trốn học và đến thư viện đọc sách.

Vọng Độ có bộ quy tắc học tập của riêng mình.

Trong tiết Ngữ văn, anh tự học thuộc lòng hoặc luyện viết chữ. Khi anh cảm thấy nội dung nào mà cần phải lắng nghe cẩn thận thì anh sẽ ghi chú lại.

Trong các tiết học mấy môn xã hội, anh vừa nghe vừa làm bài tập của ngày hôm đó, bình thường khi đi học về thì không cần mang bài tập về nhà làm nữa. Đến tiết học mấy môn tự nhiên thì anh sẽ nghe giảng cẩn thận, khi gặp chỗ nào không hiểu thì sẽ nhờ giáo viên giúp đỡ.

Nếu ngày nào đó, tiết học đầu tiên vào buổi sáng hoặc buổi chiều là tiết tự học thì anh sẽ đủ giấc rồi mới đến.

Đặc điểm không chấp hành kỷ luật luôn khiến giáo viên rất đau đầu, lão Phương của bộ phận bảo vệ để bắt được anh cũng rất đau đầu.

Vốn dĩ lão Phương đã định đấu trí và đấu sức với thằng nhóc này mấy năm nữa, nhưng đột nhiên một ngày nọ, khi một cô bé gõ cửa văn phòng bảo vệ thì lão Phương đã tìm ra cách giải quyết.

*

Buổi chiều tan trường, Vọng Độ chậm rãi đi đến cổng trường như thường lệ.

Tần Dương có hẹn với một số nam sinh trong lớp thể dục, từ xa hỏi: “Muốn đi chơi bóng không?”

Vọng Độ xua tay.

Anh đi tới cửa phòng bảo vệ, lúc anh đang có chút oán hận nhìn lão Phương thì bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt trong veo thanh khiết.

“Tiểu Mãn?” Vọng Độ khựng lại: “Sao em lại ở đây?”

Tiểu Mãn dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Vọng Độ: [Anh, quên mang, chìa khóa.]

[Mẹ, chưa tan làm, em đợi anh, cùng về.]

Vọng Độ gần như có thể hiểu được hết ngôn ngữ ký hiệu của cô.

Anh cảm ơn lão Phương, định dẫn Tiểu Mãn đi.

Tiểu Mãn thu dọn cặp sách xong thì đi ra khỏi phòng bảo vệ.

Lão Phương huých vào vai Vọng Độ.

“Thằng nhóc thối, đây là em gái em phải không?”

Vọng Độ: “…”

Tự nhiên có dự cảm không lành.

“Sau này nếu như em trốn học, đi muộn hoặc trèo tường.” Lão Phương thấp giọng nói: “Thầy sẽ nói cho em của em biết đấy.”

“Chắc em không muốn dạy hư trẻ con đâu nhỉ?”







Đệt, mất mặt thiệt chớ.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mãn: Bé ngoan

Vọng Độ: Cậu nhóc nổi loạn

*

Cy: Vọng Độ nghe cái xịt keo cứng ngắc liền =)))))
Bình Luận (0)
Comment