Mấy đứa trẻ ngoan ngoãn như Tiểu Mãn thường có sự chú ý thái quá đối với lần đầu tiên của nhiều sự việc.
Ví dụ như lần đầu tiên hoàn thành bài tập giáo viên giao.
Giáo viên chỉ giao bài tập chép lại các âm đầu và âm đuôi, nhưng Tiểu Mãn vẫn rất cẩn thận, trước tiên viết một lần trên giấy nháp, khi nào cảm thấy hài lòng mới viết vào vở bài tập.
Sau bữa tối, cô bé lại lật sách để ôn bài.
Mẹ dọn dẹp phòng bếp xong, sau đó lấy từ trong túi ra mấy cuốn sách, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn cúi đầu lại gần, nhìn sang.
Những thứ trong sách lại giống như âm đầu và âm đuôi mà cô bé đã học hôm nay.
[Mẹ ơi, này là gì vậy ạ?]
Mẹ mở sách ra, vuốt phẳng các trang giấy rồi nói: “Đây là sách tiếng Anh, mẹ cũng phải học, phải thi. Nếu mẹ thi tốt thì mẹ sẽ nhận được chứng chỉ, có thể làm nhiều công việc hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.”
Tiểu Mãn thắc mắc: [Tiền của chúng ta không đủ dùng sao ạ?]
“Đủ, nhưng nếu có nhiều hơn thì chúng ta có thể làm nhiều điều mà mình muốn hơn.”
Hoàng Hỉ Vân không thể nói với con gái mấy câu như “Mẹ phải kiếm tiền để chữa bệnh cho con” hay “Mẹ muốn cho con cuộc sống tốt hơn”. Bà không muốn để con gái gánh vác gánh nặng “tất cả đều vì con” này.
Tiểu Mãn nhìn mẹ mình rồi lại nhìn vào sách của mình, nắm chặt tay lại, cổ vũ: [Vậy chúng ta cùng học nha.]
Cứ như vậy, trong phòng im ắng lạ thường.
Thỉnh thoảng Tiểu Mãn có chút lơ đãng, cô bé thi thoảng nhìn sang mẹ. Việc cùng mẹ đọc sách và học tập khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Trước khi đi ngủ, cô bé kiểm tra tất cả các bút chì của mình, lần lượt bỏ vào đồ gọt bút chì sang trọng mà Vọng Độ tặng.
Khi đã gọt xong hết, cô lại dọn dẹp sạch sẽ đồ gọt bút chì, cẩn thận đặt nó lên bàn học, không có ý định mang đến trường học vào ngày mai.
Ban ngày đã có bạn học đã mượn gọt bút chì của cô, nhưng đều là do cô giúp bạn gọt bút chì xong rồi trả lại cho bạn. Dù vẫn chưa rõ ràng về khái niệm sở hữu, Tiểu Mãn đã bắt đầu có những thứ mà cô không muốn chia sẻ với người khác.
*
Trong một tiết học mỹ thuật mà giáo viên bảo học sinh tự vẽ tranh, Tiểu Mãn nhận được tờ giấy “tỏ tình” đầu tiên.
[Tiểu Mãn, tớ thấy cậu rất xinh, đôi mắt to như trái nhô, đôi mui đỏ như trái cà chua bi. Tớ rất thích cậu, không biết sau này tan học chúng ta có thể đi về cùng nhau không? – Trương Cảnh]
Tiểu Mãn nhìn tờ giấy, má và tai cô dần trở nên đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu nhìn Trương Cảnh, người đang mỉm cười với cô, dường như đang chờ đợi câu trả lời từ cô.
Tiểu Mãn cầm bút lên, viết vào phần trống của tờ giấy: [Được mà, cảm ơn vì đã thích mình.]
Một lúc sau, tờ giấy được chuyền lại, bên dưới đã có thêm một trái tim màu hồng.
Tiểu Mãn cất tờ giấy vào ví tiền hình củ cà rốt của mình, nghĩ tối nay sau khi về nhà thì sẽ chia sẻ với mẹ.
Tiểu Mãn không thể diễn tả được cảm xúc của mình như thế nào, chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, ngay cả sách cũng không đọc được chữ nào vào đầu.
Có người thích cô.
Có người nói thích cô.
*
Vọng Độ vừa chơi bóng rổ xong chuẩn bị quay về tòa nhà giảng dạy, khi vừa định bước lên bậc thang thì đột nhiên Tần Dương từ nhà vệ sinh ở tầng một bước ra, kéo anh đi một cách bí ẩn.
Trong vườn hoa cuối hành lang giữa tòa nhà giảng dạy của khối cấp hai và thư viện có bốn năm nam sinh đang ngồi, Vọng Độ liếc nhìn thì thấy là mấy cậu học sinh quậy phá của lớp bảy.
Trong số đó có một cậu bạn tên là Nghiêm Hành, có mối quan hệ khá tốt với Tần Dương.
Tần Dương nhìn quanh một lượt, cẩn thận đi về phía đó.
Vọng Độ nhíu mày: “Cậu chỉ thiếu mỗi việc viết câu “Tôi chuẩn bị làm chuyện xấu, mau tới bắt tôi đi” lên mặt thôi đấy biết không hả?”
“Suỵt, anh tôi ơi, cậu nhỏ tiếng một chút.” Tần Dương vội vàng kéo Vọng Độ lại: “Tớ vất vả lắm mới kiếm được một ít đồ ngon, bắt buộc phải giấu giếm mới được.”
Vọng Độ: “…”
Sao mà cảm thấy tình hình sắp phát triển theo hướng kênh pháp luật vậy.
Khi lại gần hơn, Vọng Độ nhìn thấy đám Nghiêm Hành đang kẹp thuốc lá giữa ngón tay, làn khói mỏng manh đang lan tỏa vào không khí.
Nghiêm Hành lôi một gói thuốc từ túi áo đồng phục ra rồi ném cho Tần Dương. Sau khi chào hỏi nhau xong, Tần Dương nhận lấy và mở ra.
“Đủ tình nghĩa chứ? Vừa có được là anh em đến tìm cậu ngay.” Tần Dương huých nhẹ vào cánh tay Vọng Độ.
Trong trường có nhiều nam sinh hút thuốc, đặc biệt là trong số những học sinh không nghe lời. Vọng Độ trước đây từng làm không ít chuyện như bỏ chạy, trèo tường, cũng thường xuyên chơi bóng rổ với bọn họ, nên từ lâu đã được đám Nghiêm Hành coi là một thành viên của nhóm.
Nghiêm Hành cười nhìn bọn họ: “Hai cậu không biết hút à?”
Tần Dương cãi: “Gì chứ, vừa qua tuổi dậy thì là tớ đã biết rồi được chưa.”
Đối với lứa tuổi này, qua tuổi dậy thì được coi là dấu hiệu bước vào tuổi trưởng thành của một người đàn ông.
“Vậy thì được.” Nghiêm Hành lải nhải: “Nếu không biết thì đừng lãng phí thuốc, tớ mua toàn đồ đắt thôi, một điếu tương đương với một chai Red Bull đó.”
Một nam sinh khác chen vào: “Chủ yếu là cũng khó mua nữa.”
Cả cửa hàng tạp hóa bình thường và cửa hàng bán thuốc lá đều sẽ không bán cho người chưa đủ tuổi, chỉ có những tiệm gần trường học như quán net mới có bán. Nếu chủ quán tham tiền, thậm chí có thể chia nhỏ thuốc ra bán cho học sinh nữa.
“Vọng Độ, cậu cũng hút một điếu không?” Tần Dương đưa thuốc cho anh.
Tần Dương có lẽ cũng không nghĩ thuốc lá là thứ gì đó tốt đẹp, phần lớn chỉ là sự tò mò và sự thúc đẩy từ “sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành”.
Vọng Độ nhận lấy một điếu rồi nhét vào túi áo đồng phục.
“Không thử hả?” Nghiêm Hành hỏi.
Vọng Độ: “Vừa chơi bóng xong, tay dơ, tí rồi hút.”
Tần Dương nhướng mày: “Xí, thằng nhóc cậu thật là cầu kỳ.”
…
Buổi trưa cả hai phụ huynh đều không về nhà, Tiểu Mãn và Vọng Độ vẫn ăn cùng nhau như những ngày nghỉ hè.
Khi cho hộp cơm của mình và Tiểu Mãn vào lò vi sóng, Vọng Độ đột nhiên nhận ra Tiểu Mãn đang nắm lấy góc áo của anh, từ từ tiến lại gần.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Tiểu Mãn không trả lời ngay, mà như đang tìm kiếm, cẩn thận ngửi ngửi quanh người anh.
Anh cúi xuống xoa đầu Tiểu Mãn, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngửi anh làm gì?”
Tiểu Mãn ra hiệu bằng tay: [Mùi, trên người, anh.]
Vọng Độ cảm thấy mơ hồ.
“Mùi gì?”
[Không thích.]
Vọng Độ như chợt nghĩ ra điều gì đó, hơi dừng lại.
“Mùi thuốc lá hả?”
Ánh mắt Tiểu Mãn lập tức trở nên rõ ràng, cô mở to mắt và gật đầu.
Vọng Độ cũng tự ngửi mình thử.
Trước đó anh đã đứng gần đám Tần Dương nên trên người mới dính mùi thuốc lá.
Lò vi sóng đúng lúc “ting” một tiếng.
Vọng Độ lấy hộp cơm ra rồi đặt lên bàn ăn.
“Em ăn trước đi, anh đi tắm đã.”
Nói xong, Vọng Độ quay về phòng tìm một bộ quần áo sạch thơm mùi nước xả vải rồi vào phòng tắm.
Khi anh tắm xong ra ngoài thì Tiểu Mãn đã ăn xong, cô đang tự pha cho mình một cốc nước nho, ngồi trên ghế sô pha ôm cốc uống.
Vọng Độ chỉ sấy tóc cho hơi khô, vẫn còn hơi ướt nhẹ.
Anh tiến lại gần Tiểu Mãn, hỏi: “Còn mùi nào mà em ghét nữa không?”
Tiểu Mãn nghiêm túc kiểm tra một lượt.
Cô lắc đầu.
[Thích.]
Cô nói.
Tim Vọng Độ khẽ rung lên.
Anh vốn cảm thấy việc hút thuốc cũng chả có gì, nhưng khi Tiểu Mãn ra hiệu nói không thích, anh bất chợt cảm thấy hơi căng thẳng.
Từ ngày hôm đó, anh quyết định trở thành một người chống đối việc hút thuốc ở lứa tuổi vị thành niên.
Chiều hôm đó đến trường, Vọng Độ ném cho Tần Dương một chai Red Bull.
Tần Dương bị tịch thu chiếc PSP, lúc này đang chơi trò “Kỵ sĩ cứu công chúa” trên máy tính học tập của mình, ngơ ngác nhận lấy chai Red Bull rồi hỏi: “Gì đây…?”
“Trả lại cậu điếu thuốc sáng nay.”
“Hả?” Nghe đến câu này, Tần Dương bỏ luôn trò chơi đang chơi, tiến lại gần: “Hút rồi hả? Cảm giác thế nào?”
Vọng Độ cau mày khó chịu: “Tớ không hút thứ đó.”
“Không dám hả? Chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.”
Tần Dương không nhịn được nói tiếp: “Tớ đã biết hút rồi, luyện với Nghiêm Hành cả buổi chiều, sắp học được cách thổi ra thành vòng khói luôn rồi.”
Vọng Độ: “Coi mình là cá chép nhỏ à?”
“Không phải đâu, cậu không thấy ngầu lắm sao?” Tần Dương hào hứng: “Hút một điếu thuốc, cái cảm giác nổi loạn, phóng khoáng và những câu chuyện sâu lắng lập tức xuất hiện ngay.”
“Hôm đó tớ lật cuốn sách của bàn trước, trên đó viết gì mà mùi thuốc lá thoang thoảng rất hấp dẫn…”
Vọng Độ: “…”
“Cậu đừng mơ với tưởng nữa.” Anh nắm tay Tần Dương, đưa ngón tay của cậu ấy tới gần mũi cậu ấy: “Ngửi thử đi.”
Tần Dương ngửi thử liền nhăn mày.
“Ngửi thấy không? Không có mùi thuốc lá thoang thoảng nào cả.”
“Đấy là mùi của cái gạt tàn thuốc bị cháy khét mà thôi.”
Vọng Độ buông tay ra, Tần Dương không tin lắm, lại ngửi thêm vài lần, đúng là không được thơm lắm.
“Còn nữa… Cậu thử nghĩ nếu cậu là một cô gái, sau này yêu đương, vừa định hôn người ta…” Vọng Độ dừng lại một chút: “Kết quả người ta cười, lộ ra hàm răng bị ố vàng vì hút thuốc lá, lúc đó còn thấy hấp dẫn nữa không?”
Tần Dương khựng lại: “Không hấp dẫn nữa…”
Cậu ấy nhét máy tính học tập vào trong ngăn bàn, tận dụng lúc chưa vào lớp, Tần Dương ném nửa gói thuốc còn lại cho Nghiêm Hành.
Một lúc sau, Tần Dương vội vàng chạy trở lại. Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là tiết của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm thích đến sớm hai phút, nên cậu ấy không dám vào lớp đúng giờ.
Tần Dương ngồi phịch xuống ghế, lười biếng hỏi: “Nói đi, sao tự dưng cậu nghĩ đến mấy chuyện này?”
Vọng Độ: “Cậu quan tâm làm gì.”
Anh lại bổ sung thêm: “Bởi vì anh đây mới là người trưởng thành thực sự.”
Bị một đứa nhóc lớp một quản lý.
Nói ra thì đúng mất mặt.
Dù sao thì anh cũng không nói ra ngoài.
Tần Dương lấy một túi socola từ trong túi áo ra rồi chia cho Vọng Độ một nửa.
“Nè, của lão Lâm mang đến đó. Tớ vừa đi qua đó, cậu ấy đã đưa cho tớ một nắm.”
Vọng Độ cầm lấy một viên, bóc vỏ cho vào miệng.
Vị cũng ngon, có thể mang về cho Tiểu Mãn.
Anh nhặt nốt số còn lại, bỏ vào túi áo đồng phục.
Khi đang nhét vào, anh cảm thấy tay bị một thứ gì đó cản lại, lấy ra xem thì là một chiếc ví tiền hình củ cà rốt.
Là của Tiểu Mãn.
Sao lại ở trong áo của anh, có phải anh lỡ tay cầm nhầm không?
Anh trực tiếp định bỏ socola vào hai ngăn nhỏ bên cạnh ví tiền.
Ngay khi nhét vào, một tờ giấy nhỏ màu hồng bị rớt ra ngoài.
Thật lòng mà nói thì không phải anh cố tình muốn xem sự riêng tư của học sinh tiểu học, nhưng khi tờ giấy rơi xuống rồi mở ra, Vọng Độ lập tức nhìn thấy nội dung trong đó.
[Tiểu Mãn, tớ thấy cậu rất xinh, đôi mắt to như trái nhô, đôi mui đỏ như trái cà chua bi. Tớ rất thích cậu, không biết sau này tan học chúng ta có thể đi về cùng nhau không? – Trương Cảnh]
Vọng Độ lập tức ngồi thẳng dậy.
** má.
Ông nội nó chứ, tên nhóc đáng ghét thần kinh nào vậy, mới lớp một đã viết thư tình cho em gái anh rồi à?
Chữ còn viết sai chính tả mà đã đòi viết thư tình rồi.
“Rầm!”
Tần Dương đang chơi trò “Kỵ sĩ cứu công chúa” bên cạnh bị dọa sợ nhảy dựng lên: “Vọng Độ, cậu đập bàn làm gì vậy?”
Vọng Độ không thèm để ý.
Tiểu Mãn nhận được thư tình thì anh có thể hiểu, nhưng nhóc con này còn dám đồng ý nữa hả?
Hôm nay là thứ sáu, bọn họ cũng chỉ học có hai tiết nên sẽ tan học cùng với đám nhóc tiểu học.
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Vọng Độ không thèm đánh thức Tần Dương đang ngủ bên cạnh dậy mà lập tức bước ra khỏi bàn, lao ra khỏi lớp đầu tiên.
Anh nhất định phải đi xem thử là tên nhóc đáng ghét nào dám to gan như vậy, mới lớp một đã bắt đầu tán tỉnh con gái nhà người ta rồi.
…
Mười phút sau.
Vọng Độ nhìn cô bé đang nắm tay Tiểu Mãn ở cửa trường tiểu học.
“Em… tên là Trương Cảnh?” Vẻ mặt Vọng Độ phức tạp.
Tay kia của cô bé đang cầm một cây chuối chiên đang cắn dở, khó hiểu gật đầu.
“Anh trai của Tiểu Mãn có chuyện gì không ạ? Có phải anh muốn đi cùng với Tiểu Mãn nên không muốn em đi cùng hai người không?” Cô bé hỏi.
“Không.” Vọng Độ nhét ví tiền hình củ cà rốt vào cặp sách của Tiểu Mãn.
“Đi thôi, anh dẫn hai đứa đi ăn kem.”
…
Tấm lòng của một người anh trai, ai nhìn thấy cũng phải cảm động.
*
Cy: Ê tự nhiên nhớ đến cái trend của Harry Lu: “Anh chở em đi ăn kem nà, ăn kem nà.” =))))))))))
[Tiểu Mãn, tớ thấy cậu rất xinh, đôi mắt to như trái nhô, đôi mui đỏ như trái cà chua bi. Tớ rất thích cậu, không biết sau này tan học chúng ta có thể đi về cùng nhau không? – Trương Cảnh] – Câu này thật ra là con bé nó không biết viết chữ Hán nên viết chữ nho là putao, còn từ đôi môi nhỏ viết là zui巴, mà tiếng Việt mình chỉ xài chữ La tinh nên tui mới đổi thành sai chính tả nhen (・∀・)