Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 13

“Anh nghĩ kỹ rồi, sau này anh sẽ trở thành cảnh sát.” Vọng Độ nói.

Ánh đèn hành lang mờ mờ, Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn Vọng Độ, phát hiện tóc anh dưới ánh đèn nhuốm chút sắc cam nhạt, hòa vào màu tóc gốc trở thành màu nâu sẫm đẹp mắt.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh, bắt, kẻ xấu.”

“Ừ, nếu anh thi đỗ trường cảnh sát thì tên khốn Vọng Trình sẽ không dám đến đây nữa. Nếu ông ta dám đến thì anh sẽ bắt ông ta.” Khi Vọng Độ nói những lời này thì tay đã nắm chặt thành nắm đấm.

Tiểu Mãn nhìn tay anh, cũng bắt chước nắm lại thành nắm đấm rồi nhẹ nhàng đấm vào cánh tay Vọng Độ: “Đánh, kẻ xấu, như này!”

Cô sức yếu nên đấm vào người anh nhẹ tựa lông hồng.

“Đúng rồi, đánh kẻ xấu như này.” Vọng Độ lặp lại lời cô rồi đứng dậy kéo Tiểu Mãn cùng đứng lên. “Anh phải ra ngoài một chút, em có muốn về nhà không? Hay muốn đi cùng anh?’

Tiểu Mãn đáp: “Đi, cùng anh.”

Hai anh em một lớn một nhỏ cùng nhau xuống lầu, đi ra khỏi hẻm và hướng về cửa hàng dụng cụ thể thao gần đó.

Vọng Độ và đám Tần Dương thích mua đồ ở đó, từ vợt bóng bàn, bóng rổ cho đến ván trượt, bất cứ thứ gì họ thấy hứng thú cũng phải ghé qua xem thử.

Trên đường đi, Vọng Độ chọc Tiểu Mãn để cô bé nói chuyện với mình.

“Sao em đột nhiên nói được vậy?”

“Không… biết.”

“Từ khi nào vậy? Chẳng lẽ vừa mới đây à?”

“Không phải.”Tiểu Mãn chậm rãi nói: “Sáng nay, mẹ… Bọn em, đã đi bệnh viện.”

“Ồ.” Vọng Độ lúc nói chuyện đã trở nên thoải mái hơn từ lúc nào không hay: “Thảo nào cả ngày nay không ở nhà.”

Tiểu Mãn ngẩng đầu lên: “Sao, anh, biết?”

“Sáng anh có đến tìm em, chiều về cũng ghé sang tìm, còn mua cho em một xiên kẹo hồ lô nữa.” Vọng Độ giả vờ thở dài: “Em không có ở đó nên anh ăn hết rồi.”

“Ồ.” Tiếng nói rất nhỏ.

Nhận ra Tiểu Mãn có hơi buồn, Vọng Độ lại đắc ý nói: “Anh đùa thôi, kẹo bị bẩn rồi, lát nữa anh sẽ mua cho em cái khác.”

Anh cúi đầu nhìn Tiểu Mãn, cô bé nhỏ xíu trông như một cây củ cải nhỏ vậy.

Mỗi khi cô đi đường một cách nghiêm túc thì luôn nhìn đăm đăm về phía trước. Khi có xe đi qua, cô lại nắm lấy ống quần của Vọng Độ, anh thường chỉ nhìn thấy mái tóc mềm mại và xoáy tóc ngoan ngoãn của cô.

“Tiểu Mãn, sao em tám tuổi rồi mà vẫn bé xíu thế nhỉ?” Vọng Độ vừa nghĩ vừa nói ra thành lời.

Cô cao được một mét không ta?

Khó nói lắm.

“Này, bà Tưởng bán tạp hóa ở tầng một có nuôi chú chó Golden đó em nhớ không? Nó đứng lên chắc còn cao hơn em nhiều đấy.”

Tiểu Mãn nghe thấy câu này, bước chân bỗng dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vọng Độ rồi nhanh chóng đi tiếp.

“Ủa? Giận rồi à?”

“Chậm thôi, đợi anh với.”

Tiểu Mãn bị đuổi kịp, bướng bỉnh không còn kéo ống quần của Vọng Độ nữa.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie màu vàng nhạt, phía dưới là váy caro màu kaki pha nâu, khi đi nhanh trông giống như một chú gấu nhỏ. Vọng Độ sợ cô ngã, cẩn thận nắm lấy mũ áo của cô.

Trong cửa hàng dụng cụ thể thao, Vọng Độ nghe theo gợi ý của chủ tiệm để chọn một số thiết bị thể thao. Tiểu Mãn thì không thể rời mắt khỏi tờ giấy đo chiều cao có thể dán lên tường ở quầy thu ngân.

Cô quay lại nhìn Vọng Độ, thấy anh vẫn đang trò chuyện với chủ tiệm, liền vội vàng lấy ví tiền hình củ cà rốt của mình ra, đưa tiền cho chị gái ở quầy thu ngân.

“Chị, cái này.”

*

Tối hôm đó, Tiểu Mãn kéo mẹ dán tờ giấy đo chiều cao lên tường phòng mình. Mẹ dùng bút màu cam đánh dấu vị trí trên đầu cô rồi nói: “Còn thiếu một chút nữa là được 1m1 rồi, Tiểu Mãn phải ăn nhiều hơn nhé.”

Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn, thấy còn cách vạch 1 mét khoảng một ngón tay nên uống ừng ực hết một cốc sữa.

Chuyện Tiểu Mãn thấp không chỉ mỗi Vọng Độ nói, thực ra cô luôn nghe người ta nhắc đến điều đó.

“Ồ, tám tuổi rồi à? Không nhận ra đây là đứa trẻ đáng lẽ học lớp hai, lớp ba, trông giống như học sinh mẫu giáo hoặc lớp một vậy.”

“Tiểu Mãn, em đứng hàng đầu nhé.”

Còn có chú chó Golden nữa. Trước đây khi Tiểu Mãn sờ nó, nó đột nhiên đứng dậy làm Tiểu Mãn sợ đến mức suýt khóc.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi sáng Tiểu Mãn đều phải đo chiều cao của mình, xem thử có cao hơn một chút so với hôm qua không.

Khi cô bắt đầu nói chuyện từ từ, sự liên kết trong lời nói của cô dần dần được cải thiện. Sau một tháng, Tiểu Mãn đã có thể nói chuyện bình thường, chỉ là tốc độ nói hơi chậm hơn một chút so với người khác.

Chiều cao của cô thì vẫn không thay đổi.

Đôi khi, Tiểu Mãn sẽ lén lút so chiều cao với Vọng Độ.

Cô đứng bên hông anh.

Một thời gian sau, Tiểu Mãn tự tin đứng thẳng bên cạnh Vọng Độ.

Ngước đầu lên nhìn.

Ủa?

Tại sao vẫn chỉ cao đến hông thôi?

Tiểu Mãn “Oa” lên một tiếng rồi khóc chạy xuống lầu, để lại Vọng Độ bối rối không hiểu chuyện gì.

Mãi đến khi mẹ giải thích rằng là do Vọng Độ cao lên chứ không phải Tiểu Mãn thấp đi, cô mới dần bình tĩnh lại.

Vì chuyện này, cô đã nhìn Vọng Độ với ánh mắt buồn bã suốt cả một tuần.

*

Thời tiết ở thành phố Ngô đột ngột trở lạnh.

Sáng hôm đó, Tiểu Mãn thức dậy cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo.

Cô đi ra phòng khách để đóng cửa ban công lại, khi đặt tay lên nắm cửa, cô nghe thấy ai đó đang gọi Vọng Độ.

“Vọng Độ, sao dậy sớm thế?” Bà Tưởng vừa mới kéo cửa cuốn của tiệm tạp hóa lên.

“Dạ, chạy bộ.”

Vọng Độ xắn tay áo áo khoác thể thao rộng thùng thình lên trên khuỷu tay, lộ ra một khoảng tay trắng nõn, có lẽ vì vừa mới vận động nên chỗ khớp hơi đỏ lên.

Hình như anh đang cầm cái gì đó, nhưng Tiểu Mãn không nhìn rõ vì bị quần áo phơi của một nhà bên cạnh che mất tầm nhìn.

Thì ra Vọng Độ cao nhanh như vậy là vì lén lút tập thể dục, Tiểu Mãn nghĩ thầm.

Anh trai xấu, không thèm để ý đến anh nữa.

Vừa nghĩ xong, cửa nhà cô bỗng bị gõ nhẹ hai cái.

Tiểu Mãn đi tới mở cửa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vọng Độ hơi thở hổn hển. Khi anh đứng thẳng, Tiểu Mãn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.

Cổ Vọng Độ trồi lên một cách rõ rệt, làm cho đường viền hàm của anh trông rất đẹp, cô đã nghe San San nói rằng cái nổi đó gọi là yết hầu.

Anh nhìn thấy Tiểu Mãn, trong ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ.

“Bé mèo lười biếng hôm nay dậy sớm thật đấy?”

Vọng Độ đưa túi nhựa trong tay cho Tiểu Mãn: “Nè, bữa sáng của em đây.”

Tiểu Mãn nhận lấy, thấy bên trong là sữa đậu nành nóng hổi và bánh bao thịt.

Thì ra bữa sáng mà cô ăn trong thời gian này đều là do Vọng Độ mang về sau khi chạy bộ vào buổi sáng!

Vậy thì có thể tha thứ cho anh vì đã lén luyện tập để cao lên.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, liền bị anh xoa đầu.

“Nhóc con, nhớ mặc thêm áo đó, hôm nay bên ngoài trời lạnh lắm.”

Nói xong, Vọng Độ liền đi lên lầu.

Tiểu Mãn tự mình rửa mặt, học theo dáng vẻ mà mẹ đã làm trước đó, xếp bữa sáng lên đĩa một cách gọn gàng.

Khi Hoàng Hỉ Vân thức dậy nhìn thấy Tiểu Mãn đã đánh răng rửa mặt xong và bữa sáng được dọn gọn gàng trên bàn thì vui vẻ mỉm cười.

Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân ai đó đang xuống lầu, trực giác bảo Tiểu Mãn rằng đó là Vọng Độ, cô liền chạy ra ban công nhìn xem.

Dưới lầu, Vọng Độ đã thay đồng phục của Trường THCS Tây Lâm, trên ngực đeo phù hiệu trường ngay ngắn, tay cầm một quyển sách nhỏ màu xanh, vừa đi vừa học thuộc lòng cái gì đó.

Hình như anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, chiếc cặp đen vẫn đeo một cách lỏng lẻo trên vai.

Cảnh tượng Vọng Độ vừa đi vừa đọc sách đã gây ấn tượng mạnh cho Tiểu Mãn, khiến cô bé cảm thấy kính nể đối với loài sinh vật gọi là học sinh cấp hai.

Cô bé quay lại hỏi Hoàng Hỉ Vân: “Mẹ, sau khi lên cấp hai đều phải học như vậy ạ?”

Trông vất vả quá.

“Cũng không hẳn vậy, Vọng Độ nói rằng sau này sẽ thi vào Đại học Công an của Thủ đô nên nó mới nghiêm túc như vậy. Thi đại học cạnh tranh rất khốc liệt.” Hoàng Hỉ Vân giải thích.

Tiểu Mãn bỗng cảm nhận được động lực, cảm xúc đến bất ngờ kiểu quyết tâm như “học kỳ sau nhất định phải trở thành một học sinh giỏi cool ngầu như vậy”.

Cô bé đặt bánh bao trở lại bát.

“Mẹ, con cũng muốn dậy sớm.”

Hoàng Hỉ Vân không hiểu rõ quyết tâm đột ngột của con gái, trước khi ra ngoài chỉ dặn dò: “Hôm nay bên ngoài rất lạnh, lát nữa khi San San đến gọi con đi học, nhất định phải nhớ mặc áo khoác nhé.”

Trước khi đám San San đến gọi Tiểu Mãn cùng đi học, cô còn lấy sách ra đọc hai lần bài thơ “Cạp cạp cạp, cổ cong hướng lên trời mà hát.”

Buổi sáng vào giờ ra chơi tiết thứ hai, bỗng nhiên gió Bắc thổi mạnh.

Khi Tiểu Mãn cảm thấy lạnh, cô mới chợt nhận ra mình đã quên mang theo áo khoác.



Kể từ khi quyết định sẽ trở thành cảnh sát, mỗi ngày Vọng Độ đều dậy sớm để chạy bộ.

Anh tra cứu điểm chuẩn hàng năm của Đại học Công an Thủ đô, in ra và dán lên bàn học, lắp lại pin cho chiếc đồng hồ báo thức mà lâu nay không sử dụng đặt ở đầu giường, đặt xong báo thức thì cũng chưa ngủ nướng lần nào nữa.

Khi hiệu trưởng thấy phù hiệu trường gọn gàng trên ngực Vọng Độ, ông ấy đã tưởng mình bị ảo giác.

Khi thấy Vọng Độ đứng ở cuối hàng trong giờ thể dục giữa giờ, ông ấy lại câm lặng.

Có hôm ông ấy đang vừa đi vừa nhai bánh quẩy bên đường thì Vọng Độ đi qua gọi “Chào thầy”, khiến hiệu trưởng bỗng có cảm giác như thấy ma.

Học sinh bình thường không chịu nghe lời, bỗng một ngày nào đó không cần phải đặc biệt dạy dỗ nữa, khiến người ta có cảm giác vui sướng kỳ lạ.

Về sự thay đổi của người anh em mình, Tần Dương ban đầu cũng không quen lắm, nhưng sau đó dần dần chấp nhận thực tế là người anh em mình đã trưởng thành.

Chỉ là cậu ấy vẫn chưa đủ trình độ để cùng Vọng Độ trở thành một học sinh chăm ngoan.

Trong giờ ra chơi, Tần Dương vẫn mệt mỏi gục đầu trên bàn, lười biếng không muốn xuống dưới tập thể dục. Âm thanh bên ngoài quá ồn ào, Tần Dương dần không ngủ được nữa.

Cậu ấy ngồi dậy, nhìn qua cửa sổ thấy mấy nhóc con ở trường tiểu học bên cạnh đang xếp hàng ra ngoài.

Đột nhiên, cậu ấy thấy một hình bóng quen thuộc.

Khi Vọng Độ tập thể dục xong quay lại, anh nghe thấy lãnh đạo của trường tiểu học bên cạnh vẫn đang nói gì đó qua loa phát thanh.

Tần Dương chọt anh một cái: “Này, nhìn kìa, đứa nhóc chỉ mặc một bộ đồng phục mùa hè bên kia có phải là em gái cậu không?”



Lúc đó, ông Lão Phương ở phòng bảo vệ vừa xem camera giám sát vừa trò chuyện với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nói: “Mấy đứa trẻ ở độ tuổi này thật khó quản lý, càng nói chúng càng không nghe. Một hai đứa thì xem việc bị giáo viên phê bình như một vinh dự, kiểu học sinh này thật khó xử lý.”

Lão Phương gật đầu: “Đúng vậy, trường đã lắp camera rồi, nhưng cũng không thể ngăn cản được mấy đứa lanh lợi. Chậc, quấn áo đồng phục quanh đầu rồi trèo tường ra ngoài.”

“Đều là do còn quá nhỏ tuổi không hiểu được tầm quan trọng của việc học. Đôi khi cần một cơ hội trưởng thành, như Vọng Độ gần đây, bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy bớt lo hẳn.” Hiệu trưởng thở dài nói.

Lão Phương vừa định lên tiếp lời thì bỗng thấy camera ở bên tường có động tĩnh.

“…”

“Hiệu trưởng Triệu, anh nhìn thử xem… kia có phải là Vọng Độ không?”

Hiệu trưởng quay lại thì thấy Vọng Độ đang cầm theo một chiếc áo khoác đồng phục vượt qua tường rào một cách vô cùng thoải mái và điềm tĩnh.

*

Sau khi từ sân trường trở về, Tiểu Mãn ngồi yên ở chỗ của mình, cảm thấy lạnh run, môi cô có hơi tím tái.

“Tiểu Mãn, anh trai cậu lại trèo tường rồi kìa!”

Có người kêu lên.

Tiểu Mãn quay đầu lại thì thấy Vọng Độ nhíu mày, vẻ mặt không vui, đang đi về phía lớp của cô.

Thiếu niên mang theo một loại áp lực nặng nề.

Một phút sau, ở hành lang, chiếc đồng phục trường cấp hai được khoác lên người Tiểu Mãn, rộng thùng thình nhưng chỉ trong chốc lát đã mang lại cho cô cảm giác ấm áp.

Tay cô lại bị nhét một chiếc bình giữ nhiệt đựng đầy nước nóng.

Vọng Độ nói với giọng điệu bất lực: “Bé cún ngốc này, không phải anh đã bảo em mặc thêm áo khoác rồi sao?”
Bình Luận (0)
Comment