Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 14

Đồng phục cấp hai lấy màu trắng làm chủ đạo, điểm thêm đường xanh đậm.

Học sinh cấp hai thường chê bai đồng phục xấu, nhưng khi Vọng Độ khoác lên người Tiểu Mãn lại thấy khá đẹp. Đuôi áo dài đến bắp chân cô, tay áo dài gần như có thể đi hát kịch luôn vậy.

Tiểu Mãn khó khăn lắm mới rút được tay ra khỏi tay áo, vẫy tay nói với Vọng Độ: “Anh, bye bye.”

Vọng Độ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi rời đi.

Khi trở về đến lớp, bạn bè của Tiểu Mãn tò mò xúm lại.

“Wow, đây là đồng phục của cấp hai à? So với màu đen trắng của chúng mình thì đẹp hơn nhiều đó!”

“Nhưng tớ vẫn thích kiểu đồng phục váy của trường Quảng Thắng hơn.”

“À? Đồng phục của Quảng Thắng á hả? Bạn tớ học ở đó nói rằng có mấy đứa con trai hay nhấc váy lên í, ghê quá!”

Mấy cô bé nghe đến đây đều thốt lên “Eo”, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Sau khi tám chuyện về những hành vi đáng ghét của mấy đứa con trai xung quanh thì đã cùng thừa nhận: Con trai thật đáng ghét.

Trong lúc mọi người trò chuyện, Tiểu Mãn không mấy chú ý.

Cô cảm nhận được cơ thể dần ấm lên.

Trong đám đông chỉ có cô bé cẩn thận ngửi mùi nước xả vải thơm trên bộ đồng phục. Giây phút này, cô bỗng muốn ghi nhớ mùi hương ấy mãi mãi.

Trương Cảnh không nhận ra Tiểu Mãn đang lơ đãng, ánh mắt vừa khéo rơi vào Tiểu Mãn, nói: “Nhưng anh trai của Tiểu Mãn tốt thật, lần trước còn đãi tớ ăn kem nữa.”

“Đúng đấy, anh ấy còn thường xuyên mang đồ ăn và đồ uống cho cậu ấy nữa, ước gì tớ cũng có một người anh trai thì hay biết mấy.”

“Có chị gái cũng tốt mà, chị tớ còn dạy tớ tết tóc nữa á.”



Nghe mọi người khen Vọng Độ, Tiểu Mãn liền cảm thấy vui vẻ, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.

Tan học, Tiểu Mãn đeo cặp sách lên tầng hai tìm San San.

San San trông như không hề vội vàng, vẫn ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu viết viết vẽ vẽ cái gì đó.

“San San, đi thôi.” Tiểu Mãn gọi.

“Tiểu Mãn, cậu vào trước đi, tớ sắp xong rồi.” San San vẫn không ngẩng đầu lên.

Tiểu Mãn đi tới ngồi vào chỗ trống trước mặt cô ấy, San San xé một mảnh giấy kẻ ô vuông, trên đó viết đầy tên.

“Này là gì thế?” Tiểu Mãn hỏi.

“Đây là tên những người mà tớ sẽ tặng táo bình an trong đêm Giáng Sinh. Mấy người ở trên cùng như cậu, Cốc Giai, còn bạn cùng bàn của tớ nữa, đều là loại có năm tờ giấy gói á. Mấy người ở giữa thì gói ba tờ, dãy dưới cùng chỉ gói một tờ thôi. Ừm… Mấy người còn lại mà tớ có thể nhớ thì mình sẽ tặng kẹo mút cho họ là được rồi.”

San San học lớp ba nên biết nhiều thứ hơn Tiểu Mãn rất nhiều.

Chẳng hạn như lúc này, những thứ cô ấy nhắc đến như Giáng Sinh và táo bình an là lần đầu tiên Tiểu Mãn nghe thấy.

“Táo bình an là gì vậy?” Tiểu Mãn thắc mắc.

“Đó là táo. À, vào đêm Giáng Sinh thì thường mọi người sẽ tặng táo cho nhau. Sau khi vào tiểu học thì tớ mới biết chuyện này, bọc táo bằng giấy gói đẹp rồi có thể tặng cho bạn bè. Cậu biết Giáng Sinh không? Ngày 25 tháng 12 á.”

“Ồ.” Tiểu Mãn lặng lẽ ghi nhớ, cô dùng tay đếm: “Nhưng mà, bây giờ đến Giáng Sinh… còn hơn một tháng nữa cơ.”

San San chu môi, vẻ mặt khó xử: “Vì phải tiết kiệm tiền mà.”

“Năm ngoái khi tớ biết thì đã quá muộn để tiết kiệm tiền rồi, không thể tặng quà cho bạn bè được. Lúc đó tớ còn đi xin tiền mẹ nữa, bị mẹ mắng một trận.” Cô ấy nhìn Tiểu Mãn với ánh mắt có chút ghen tị: “Tiểu Mãn, mẹ cậu hiền quá, chưa bao giờ mắng cậu cả.”

Tiểu Mãn ngại ngùng cười “hì hì”.

San San đập bàn: “Cho nên năm nay từ bây giờ tớ sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền. Tiền ăn sáng mỗi ngày là hai tệ, tớ chỉ mua một cái bánh bao ăn, như vậy có thể tiết kiệm được một đồng rưỡi. Đến lúc đó chắc chắn cũng đủ tiền rồi.”

Tiểu Mãn suy nghĩ rồi nói: “Vậy tớ cũng để dành với cậu.”

Cô cũng muốn tặng táo cho bạn bè, còn có mẹ và anh Vọng Độ nữa.

Trong tháng tiếp theo, Tiểu Mãn dường như bị tiền ám ảnh, có thể tiết kiệm được đồng nào thì cô sẽ tiết kiệm được đồng đấy.

Một tuần trước Giáng Sinh, xung quanh trường bắt đầu bán các loại thiệp và giấy dán liên quan đến Giáng Sinh, còn có một loại bình xịt tuyết bị trường cấm mua nữa. Trường học và trung tâm thương mại có lẽ là nơi có không khí lễ hội rộn ràng nhất, ngay cả quán mì thịt heo nấm mèo do hai ông bà mở ngay cổng trường số một của trường tiểu học Tây Lâm cũng dán hai tấm giấy dán hình cây thông Giáng Sinh.

Vọng Độ đã đăng ký lớp học thêm, giữa trưa phải đi tự học, tối phải đi học bài. Do đó trong khoảng thời gian này, Tiểu Mãn chỉ có thể gặp Vọng Độ một hoặc hai lần vào cuối tuần khi lên trên lầu tặng trái cây mà thôi.

Hôm đó, Tiểu Mãn lấy ra cái ví đựng tiền cà rốt phình lên của mình, lấy ra một tờ tiền lớn nhất đưa cho mẹ, nhờ bà mua một thùng táo.

“Chỉ cần táo thôi sao? Không cần giấy gói à?” Mẹ hỏi.

Tiểu Mãn lắc đầu: “Con và San San đã hẹn nhau cùng đi mua rồi.”

Mẹ không nói thêm gì nữa, lấy khăn quàng cổ quàng cho Tiểu Mãn rồi tiễn cô ra ngoài.

Tiểu Mãn vui vẻ ra khỏi nhà, nhưng khi gõ cửa nhà San San hai lần mà không ai mở thì tâm trạng dần chùng xuống.

Gió mùa đông thổi khiến tai cô rát cả lên, Tiểu Mãn ngồi ở dưới lầu một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy San San đâu.

Chân cô đã lạnh cóng, lúc này mới bắt đầu quay về.

Cô cúi đầu lên cầu thang, cứ đi được hai bước lại thở dài một tiếng.

Đột nhiên cô va vào một thứ mềm mềm.

Khi ngẩng đầu lên, cô thấy Vọng Độ đang ngồi trên cầu thang, giống như đang chờ gì đó.

Anh đeo cặp sách bên vai trái, một tay tự nhiên để trên đùi, tay kia thì áp vào trán Tiểu Mãn, vừa rồi cô đã là đâm đầu vào tay anh.

“Đang làm gì vậy nhóc con? Ở tuốt đằng xa mà còn nghe thấy em đang thở dài nữa nè.”

Tiểu Mãn sờ trán mình, vẫn nhíu mày, tỏ vẻ kiên cường: “Em đã hẹn với San San hôm nay sẽ ra ngoài, nhưng cậu ấy không có ở nhà, em hơi lo cho cậu ấy.”

Vọng Độ cười, nhẹ nhàng búng vào trán cô.

“Này gọi là bị người ta cho leo cây đó.”

Tiểu Mãn có chút không vui: “Có phải San San quên rồi không?”

Vọng Độ nói với giọng điềm tĩnh: “Này thì anh không biết, nhưng lời hứa của trẻ con thì khá phức tạp, có lúc có thể là quên, có lúc có thể là vì lý do khác mà không thể thực hiện được.”

Tiểu Mãn vì ở ngoài lâu nên mũi đỏ ửng, cô hỏi: “Ý là sao ạ?”

“Nói em nghe em cũng không hiểu, thôi thì giải quyết thẳng luôn đi.” Vọng Độ đứng dậy nhìn chằm chằm vào chiếc ví tiền của cô: “Em định mua gì à? Anh dẫn em đi.”

Nghe thấy câu này, Tiểu Mãn bỗng nhiên tỉnh táo.

Nếu để Vọng Độ biết thì cô tặng quà có ý nghĩa gì nữa chứ!

“Không… không cần đâu.”

Cô nhanh chóng bước lên cầu thang, lấy chìa khóa từ trong túi ra, sau đó bước vào nhà và “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Nguy hiểm quá!

Bên ngoài chỉ còn lại Vọng Độ đứng lẻ loi trong hành lang.

“…”

“Nhóc con này làm gì vậy không biết.”

*

Chiều tối, San San khóc lóc đến nhà Tiểu Mãn, cho đến khi vào phòng Tiểu Mãn, cô ấy vẫn còn khóc.

“Tiểu Mãn, tại sao người lớn lại đáng ghét như vậy, tại sao họ lại xấu xa đến vậy chứ!” San San che mặt, khóc đến nổi vai run rẩy.

Tiểu Mãn – người ban đầu đã buồn bã cả buổi chiều vì bị cho leo cây, bỗng trở nên hoảng hốt.

San San lại nói: “Tớ không muốn về nhà nữa, tớ muốn bỏ nhà ra đi, tớ ghét bọn họ.”

Tiểu Mãn dỗ dành San San, lắng nghe rất lâu mới hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.

Hôm nay lúc San San đi mua táo thì tình cờ bị mẹ cô ấy phát hiện, mẹ cô ấy hỏi tại sao lại đi mua táo, San San ấp úng mãi vẫn không thể nói rõ lý do.

Cuối cùng, mẹ cô ấy đã lấy số tiền mua táo của cô ấy, bảo cô ấy đừng làm những chuyện vô nghĩa như vậy, còn nói có lẽ cô ấy được tiền tiêu vặt quá nhiều nên mới không lo học hành. San San lẽo đẽo đi theo mẹ cả ngày nhưng cũng không thể lấy lại được tiền.

“Mẹ tớ còn nói từ nay không cho tớ tiền tiêu vặt nữa, sáng ra ăn sáng ở nhà rồi đi học, không cần tiền.”

“Tại sao chứ, tại sao lúc nào cũng là lỗi của tớ. Rõ ràng là bọn họ không giữ lời, trước đây nói sẽ mua xe đạp cho tớ mà cũng không mua. Tớ rõ ràng đâu có xin tiền bọn họ, tớ tự mình tích góp khó khăn lắm mới được. Tại sao họ nói lấy là lấy, chẳng lẽ tớ không có bạn bè sao? Chẳng lẽ tớ không cần tặng quà cho bạn bè à?”

San San ôm đầu gối, vai cô ấy khẽ run.

Tiểu Mãn vỗ lưng cô.

San San khóc rất lâu rồi mới từ từ bình tĩnh lại, đôi mắt sưng húp như quả óc chó.

Cô ấy nhìn Tiểu Mãn: “Xin lỗi Tiểu Mãn, chiều nay tớ chỉ nghĩ đến việc lấy lại tiền của mình nên không kịp về nhà đợi cậu.”

Tiểu Mãn xua tay: “Không sao.”

Dù sao San San cũng không phải cố ý mà là bố mẹ cô ấy quá xấu. Tiểu Mãn nghĩ vậy.

“Tiểu Mãn, cậu nói xem, có phải tớ đã làm sai không?” San San hỏi.

Tiểu Mãn khó hiểu: “Tại sao?”

San San hạ thấp giọng: “Mẹ tớ nói số tiền đó vốn dĩ là của bọn họ cho tớ, dù tớ đã tiết kiệm rất lâu nhưng bản chất vẫn là của bọn họ nên họ lấy đi là đúng. Tớ nghĩ, hình như cũng đúng… Dù sao đó cũng là tiền họ kiếm được.”

Tiểu Mãn đột nhiên không nói nên lời.

Cô không thể diễn đạt được rốt cuộc chỗ nào không đúng.

San San không nhịn được lại khóc lên: “Đáng ghét, tại sao… tại sao tớ không thể tự kiếm tiền chứ.”

Sau một lúc, Tiểu Mãn nắm tay San San, hỏi: “Tất cả tiền của cậu đều bị lấy đi hết rồi à?”

San San lau nước mắt: “Không phải, lúc đó tớ chỉ mang tiền mua táo thôi, tiền để mua giấy gói và kẹo mà chúng ta hẹn đi cùng nhau thì còn để dưới gối á.”

“Vậy bọn mình đi lấy đi, chỗ tớ có táo nè.” Tiểu Mãn nói xong liền chạy nhanh về phòng khách, mất rất nhiều sức mới chuyển được một thùng táo mà cô đã nhờ mẹ mua vào phòng: “Ở đây có nhiều lắm, tớ không dùng hết đâu. Bọn mình đi mua giấy gói và thiệp rồi về nhà tớ gói, như vậy bố mẹ cậu sẽ không biết đâu. San San, cậu vẫn có thể gửi quà cho bạn bè mà.”

Tiểu Mãn nói chắc nịch.

San San ngẩn ra: “Có thể thật hả?”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu Mãn cười với cô ấy: “Cậu là bạn của tớ, là người bạn quý giá nhất của tôi.”

Nói xong, cô cảm thấy quá sến, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.



Tối hôm đó, Tiểu Mãn và San San đã ở trong khu vực Giáng Sinh của cửa hàng văn phòng phẩm lựa một lúc rất lâu.

Tiểu Mãn đã mua hết những thứ cần thiết theo kế hoạch ghi trong cuốn sổ nhỏ của mình.

Chỉ khi chuẩn bị phần quà cho Vọng Độ, cô mới cảm thấy khó khăn. Cô không biết anh Vọng Độ thích thế nào, cô nhìn đi nhìn lại, lúc nào cũng cảm thấy mỗi món quà đều thiếu thiếu.

Mãi đến khi chủ cửa hàng nói sắp đóng cửa, Tiểu Mãn mới chọn xong.

San San cũng đã hạ quyết tâm, cô ấy nói từ nay sẽ trở thành một đứa trẻ lạnh lùng, một cỗ máy học tập không có cảm xúc.

Khi bố mẹ cô ấy phát hiện ra rằng cô ấy không còn cười nữa, bọn họ nhất định sẽ hối hận.

Giáng Sinh đã gần đến nhưng ở thành phố Ngô vẫn chưa có tuyết rơi.

Tiểu Mãn và San San đã chuẩn bị mấy nhiều buổi chiều liên tiếp mới hoàn tất mọi thứ.

Những quả táo được gói cẩn thận đều được để trong phòng Tiểu Mãn.

Mấy ngày này, mẹ cũng bị cấm vào phòng của cô, vì quà tặng của mẹ cũng là một bí mật.

Đêm Giáng Sinh rơi vào thứ tư.

Trên bàn của mỗi người đều chất đầy quà, trong văn phòng của giáo viên có thể nghe thấy tiếng giấy gói chà xát vào nhau.

Giáo viên chủ nhiệm vừa nói xong rằng mọi người không được tặng táo cho nhau thì phát hiện trên bục giảng đã bị nhét vào mấy hộp táo. Giáo viên chỉ biết cười khổ, nói rằng đám trẻ con này không hiểu thế nào là bảo vệ môi trường.

Trong giờ ra chơi, có người nói: “Các cậu mau nhìn kìa, bên khối cấp hai đang chơi trò tuyết rơi đấy.”

Tiểu Mãn nhìn sang, trên hành lang của khối cấp hai đang có “tuyết trắng” rơi lả tả. Các anh chị khóa trên đang cầm trong tay loại bình xịt bị cấm ở khối tiểu học, vừa cười đùa vừa tấn công lẫn nhau.

Tiểu Mãn đã nhìn rất lâu.

Trong số đó có anh Vọng Độ không? Anh ấy có chơi đùa như vậy với bạn bè không?

Học sinh cấp hai trông có vẻ tự do quá.

Tiểu Mãn đã tặng bạn bè rất nhiều quà, cũng nhận được rất nhiều quà. Ngoài táo ra, còn có một số người gói kẹo, sô cô la và những ngôi sao giấy mà họ tự gấp trong giấy màu.

Hôm đó, Tiểu Mãn đã vẽ hình dáng của những viên kẹo trên cuốn sổ đẹp nhất của mình, rồi cuối cùng dùng bút màu cam viết từng chữ: Đi học thật tuyệt.

^-^

Tiểu Mãn vẫn có tâm sự.

Quả táo bình an dành cho mẹ thì sáng nay đã tặng xong rồi, nhưng món quà tặng cho anh Vọng Độ vẫn chưa chuẩn bị xong nữa.

Tan học xong, Tiểu Mãn lại đến cửa hàng thú nhồi bông mua hai con gấu nhỏ xíu rồi bỏ chúng vào trong món quà đã rất to và rất đẹp.

Sau khi ăn tối xong, Tiểu Mãn ôm món quà từ từ đi lên lầu.

“Tiểu Mãn à, Vọng Độ vẫn chưa về. Hôm nay nó ở trường học tiết tự học, phải muộn lắm mới về.” Dì Hiểu Linh nói, bà ấy nhìn vào món quà trên tay Tiểu Mãn, một quả táo gói bằng giấy màu to đến mức giống như một bó 99 đóa hoa hồng gồm, lại cúi người hỏi: “Cần dì giúp con chuyển quà không?”

Tiểu Mãn gật đầu.

Khi sắp đưa món quà cho dì Hiểu Linh, cô lại rút tay lại.

“Dì, con sẽ đợi anh ấy.”

Tiểu Mãn có thói quen đi ngủ vào lúc chín rưỡi tối, nhưng hôm đó, cô đã đợi rất lâu.

Từ lúc chín giờ, cô đã chỉnh đồng hồ báo thức, cứ 20 phút sẽ kêu một lần.

Khi chuông kêu xong, cô nằm lên bậu cửa sổ nhìn xuống, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Vọng Độ, chưa thấy thì cô lại điều chỉnh đồng hồ thêm 20 phút nữa.

Cô lúc thì tỉnh, lúc lại ngủ gật.

Thời gian trôi qua rất lâu.

Khi kim đồng hồ chỉ vào 10 giờ 50 phút, Tiểu Mãn từ cửa sổ nhìn thấy hai bóng dáng ở xa.

Vọng Độ mặc áo khoác mùa đông màu xám và xanh đen của trường, kéo khóa chỉ đến xương quai xanh.

Da anh trắng, người khác mặc lên người thì sẽ thấy đều là những bộ đồ bình thường, nhưng anh mặc thì luôn trông rất đẹp.

Có vẻ như anh lại cao thêm chút nữa, giờ đã cao hơn Tần Dương một cái đầu.

Kìm nén niềm vui khi cuối cùng cũng đợi được Vọng Độ, Tiểu Mãn ôm món quà chỉ dành riêng cho anh ở trên bàn học lên.

Cô trở lại bên cửa sổ, từ từ chờ anh đi đến gần.

Khi đi đến dưới đèn đường, hai bóng dáng gầy gò nghiêng nghiêng bị kéo dài ra rất nhiều.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, khi Vọng Độ nói chuyện thở ra cả hơi sương trắng.

Tiểu Mãn rất muốn gọi anh, nhưng mọi người đều đã ngủ, cô không thể đánh thức người khác dậy được.

Trong sự mong đợi, Tiểu Mãn thấy Vọng Độ từ cột đèn đường thứ ba đi đến cột đèn đường thứ hai, rồi lại đi đến cột đèn đường thứ nhất.

Cô sắp có thể nhỏ giọng gọi anh rồi.

Nhưng vào lúc này, dưới ánh sáng lờ mờ của bầu trời đêm, Tiểu Mãn nhìn rõ mấy thứ Vọng Đồ cầm trên tay.

Mấy quả… táo bình an… rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment