Tiểu Mãn tám tuổi đã học được rất nhiều điều.
Hoa hồng Trung Quốc thật ra cũng có quả, chim én bay thấp có thể báo hiệu trời sắp mưa và một điều nữa là… Vọng Độ mười bốn tuổi không thể chỉ nhận quà từ một mình cô.
Khi phát hiện trong tay Vọng Độ đã có mấy món quà, Tiểu Mãn cúi xuống nhìn món quà còn chưa kịp tặng trong tay mình.
Cảm xúc ập đến bất ngờ, Tiểu Mãn thậm chí không nhận ra mình đang thất vọng. Trước khi Vọng Độ ngẩng lên nhìn thấy mình, cô chỉ vội vàng rụt người cùng với món quà về phía cửa sổ.
Gió từ cửa sổ thổi vào ban công, thổi lạnh đôi tay và đôi chân của cô.
Mọi chuyện đáng lẽ không nên như thế này.
Trong tưởng tượng của cô thì cô sẽ ở bên bậu cửa sổ vẫy tay với Vọng Độ, sau đó xỏ đôi dép cừu bông nhỏ của mình chạy ra hành lang. Khi Vọng Độ bước lên thì cô sẽ nhét món quà vào tay anh.
Vọng Độ sẽ mỉm cười, khi cô ngẩng lên nhìn anh thì anh sẽ cúi xuống xoa tóc cô và chăm chú nhìn cô nói: “Tiểu Mãn, cảm ơn em.”
Rõ ràng là giờ cô vẫn có thể làm như vậy, nhưng Tiểu Mãn lại thấy buồn.
Vì cô đột nhiên nhận ra rằng suốt cả ngày hôm nay, Vọng Độ đã nhìn vào mắt rất nhiều người và nói cảm ơn mấy người đó.
Cô không phải là người duy nhất, không phải là người đặc biệt nhất, thậm chí còn là người cuối cùng.
Nước mắt rơi lã chã, Tiểu Mãn ôm mặt, tay và khuôn mặt đều trở nên ướt đẫm.
Có phải là do cô quá do dự rồi không, có phải là cô chuẩn bị quá chậm rồi không, tất cả là do cô sau giờ tan học đã đi mua con gấu nhỏ nên lần này cô mới là người cuối cùng tặng quà cho anh.
Tất cả đều là lỗi của cô.
*
Vọng Độ cảm nhận được một ánh mắt.
Anh liếc nhìn cửa sổ phòng của Tiểu Mãn như một thói quen. Trên bậu cửa sổ có mấy chậu sen đá, đó là một loại cây mang tên Kalanchoe Pumila thuộc họ Kalanchoe, những chiếc lá nhỏ màu trắng khít chặt vào nhau, dù mùa đông vẫn tràn đầy sức sống vươn lên cao.
Mấy chậu cây đó được trồng trong chiếc bình nghệ thuật bằng sắt mà Vọng Độ và Tiểu Mãn cùng nhau mua ở chợ hoa, cô vốn bị khó khăn khi đưa ra lựa chọn, cứ ngồi xổm trước quầy hàng chọn đi chọn lại một hồi lâu.
Lúc này, có ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ ngọn đèn gắn trên tường trong phòng.
Mẹ của Tiểu Mãn từng nói cô thích để đèn sáng khi ngủ, vì vậy mỗi lần Vọng Độ tan học về muộn, anh đều thấy ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ cửa sổ phòng cô. Nhưng hôm nay anh cảm thấy cửa sổ ấy có chút gì đó khác hơn so với thường ngày.
Anh nhét mấy quả táo bình an đang làm vướng víu tay mình vào tay Tần Dương.
“Tớ đến nhà rồi, cầm lấy đồ của cậu đi.”
Tần Dương “ê ê ê” mấy tiếng, khi Vọng Độ nhét mấy quả táo được gói cẩn thận vào tay cậu ấy thì tay cậu ấy hơi nghiêng, vô tình chạm vào màn hình. Nhân vật trong trò chơi lệch vị trí một chút, dòng chữ “game over” đen kịt hiện lên.
“Mẹ nó, Vọng Độ, cậu làm gì thế! Tớ suýt chút nữa đã phá kỷ lục rồi! Giúp tớ cầm mấy phút bộ cậu chết à?”
Vọng Độ liếc cậu ấy một cái: “Cậu đã nói là sắp phá kỷ lục khi vừa ra khỏi tiệm hoa kia kìa, đến giờ đã chơi thêm mấy ván nữa rồi mà cậu còn không biết à?”
Tần Dương vừa lắc đầu vừa thở dài than trách tình anh em mong manh, sau đó nhét máy chơi game vào túi áo đồng phục, chỉnh lại mấy quả táo đang sắp rơi ra ngoài.
“Cậu nói xem mấy cô bé này sao lại cứ thích làm mấy trò vô nghĩa thế nhỉ, nhiều táo bình an như vậy tớ thấy ngại ghê.”
“…” Vọng Độ đáp: “Ngại mà vẫn nhận đấy thôi.”
“Chậc, cậu nghĩ tớ vô tình như cậu à? Người ta đã đặt lên bàn rồi mà cậu còn bảo người ta mang đi nữa, đến lúc này rồi mà vẫn chưa có món quà nào.”
Vọng Độ chậm rãi nói một câu: “Lười tặng quà đáp lễ.”
“Không nhận trước mặt thì có ích gì? Cậu dám cá với tớ không, sáng mai tới trường, bàn cậu lại bị chất đầy quà cho mà xem.” Tần Dương nói với giọng chắc nịch.
“Nói xàm gì đâu không.”
Tần Dương cúi đầu liếc nhìn chiếc túi mà Vọng Độ đang xách trong tay.
“Nhắc mới nhớ, khuya thế này mà cậu còn đòi đi mua hoa làm gì thế? Không phải đã đi vòng cả hai con phố à, nếu không thì đã về đến nhà sớm hơn rồi đó. Chân tớ lạnh cóng luôn rồi này, lát nữa về phải ngâm nước ấm mới được, không thì tối nay mất ngủ mất.”
Vọng Độ đã đến dưới tòa nhà chung cư, không giải thích thêm với Tần Dương nữa, chỉ giơ tay nói “Bye” rồi bước vào tòa nhà.
Sáng nay đến trường, anh mới nhớ ra hôm nay là Giáng Sinh.
Bình thường Vọng Độ không mấy quan tâm đến những dịp lễ này, mấy năm trước anh cũng chả thèm quan tâm. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy các bạn nữ trong lớp cầm kẹo trái cây, socola và táo đi qua đi lại, anh bỗng nhớ đến bạn nhỏ Nguyệt Mãn ở trường tiểu học bên cạnh.
Cô bé năm nay lần đầu tiên đi học, cũng là lần đầu tiên trải qua những dịp lễ như thế này nhỉ, có lẽ cũng đang háo hức như các bạn nữ kia chăng?
Sau giờ tự học buổi tối, anh vòng qua một cửa hàng hoa gần đó.
Quý bà Dương Hiểu Linh rất thích những loại hoa như hoa hồng hay hoa hồng Trung Quốc nên anh mua luôn một bó hoa hồng, còn đối với học sinh tiểu học thì tặng hoa có vẻ hơi kỳ, vì vậy Vọng Độ chọn một số loài hoa và lá khác nhau.
Khi vào nhà, quý bà Dương Hiểu Linh đã ngủ.
Trên bàn có một ly sữa đã nguội, dưới đó kẹp một mẩu giấy: “Hôm nay Tiểu Mãn đã mang quà đến nói là muốn đợi con về, nhưng muộn quá nên mẹ bảo con bé về trước rồi. Sáng mai nhớ qua tìm cô bé để nhận món quà Giáng Sinh đáng yêu của con nhé~”
Dấu ~ ở cuối câu, quý bà Dương còn vẽ khá đẹp.
Vọng Độ cất tờ giấy đi, mang bó hoa đặt trước cửa phòng của quý bà Dương.
Khi đặt ba lô lên bàn học, anh chợt nhớ đến ánh sáng trong cửa sổ phòng của Tiểu Mãn.
Nhóc con ấy liệu có đang đợi không nhỉ?
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.
Theo giờ giấc sinh hoạt của học sinh tiểu học, chắc cô giờ đã mơ vài giấc luôn rồi.
Vọng Độ ngồi xuống lại nhìn tờ giấy một lần nữa.
Nửa phút sau, anh đóng cửa và bước xuống lầu.
*
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, rất khẽ vang lên, lọt vào tai Tiểu Mãn.
Người vừa gõ cửa dường như rất cẩn thận, kiểm soát lực gõ vừa đủ để người đang thức thì nghe thấy, nhưng người đang ngủ sẽ không bị đánh thức.
Tiểu Mãn nhớ mẹ ngủ không sâu, sợ người bên ngoài làm phiền đến mẹ nên cô liền leo xuống giường, xỏ đôi dép cừu bông nhỏ vào rồi rón rén bước ra cửa.
Cô không trả lời người gõ cửa mà kéo một cái ghế nhỏ rồi bước lên và lén nhìn ra ngoài.
Đây là một mẹo an toàn mẹ cô đã dạy.
Hàng mi nhẹ nhàng chớp, vẫn còn ướt. Tiểu Mãn nhìn qua lỗ mắt mèo và thấy một bóng người ngoài dự liệu của cô.
Anh Vọng Độ. Sao anh ấy lại đến đây?
Cô do dự một chút, khi tiếng gõ cửa ngừng lại, Tiểu Mãn dùng ống tay áo lau mặt, đặc biệt là vùng quanh mắt rồi từ từ vặn tay nắm cửa xuống.
“Anh, sao anh lại đến đây?” Cô hỏi.
Trong giọng nói của Tiểu Mãn, ngoài một chút thất vọng ra thì không để lộ thêm gì nhiều.
Vọng Độ nói khẽ: “Nghe nói em đã chuẩn bị quà cho anh hả? Nhưng sao em vẫn chưa ngủ?”
Tiểu Mãn không hiểu sao liền cảm thấy chột dạ, giọng nói hơi lắp bắp: “Em… em ngủ rồi.”
Vọng Độ không thắc mắc sao cô ngủ rồi mà vẫn nghe được tiếng gõ cửa nhỏ như vậy hay vì sao đôi mắt lại đỏ hoe.
“Được rồi, vậy… quà của anh đâu?”
Động tác nắm tay cầm cửa của Tiểu Mãn hơi khựng lại, cô chợt nhớ đến mấy quả táo bình an anh vừa cầm, cảm thấy món quà của mình là món quà cuối cùng thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Quà… em ăn mất rồi, không còn nữa.”
Vọng Độ im lặng nhìn Tiểu Mãn một lúc.
Học sinh tiểu học không biết rằng biểu cảm của cô lúc này giống hệt một chú chó Pomeranian bị bắt quả tang mắc lỗi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Vô cùng… đáng yêu.
Tiểu Mãn ngập ngừng, nói thêm: “Với lại, anh đã nhận rất nhiều quà của người khác rồi mà.”
Dỗi vậy luôn à bạn nhỏ.
Vọng Độ khẽ cười, đưa tay xoa mái tóc dài buông xõa của cô bé.
“Được rồi, vậy anh đành phải đợi đến năm sau vậy. Mau đi ngủ đi, Tiểu Mãn.”
Sau khi anh rời đi, Tiểu Mãn cảm thấy hơi tức giận.
Tại sao lại xoa đầu cô chứ?
Tại sao khi cô nói không có quà, anh lại không hỏi thêm, dù chỉ là năn nỉ cô cũng được mà?
Tiểu Mãn thở một hơi thật dài, khóa chặt cửa lại rồi quay về chiếc giường nhỏ của mình.
Cô nằm xuống, hít một hơi thật sâu.
Trong lòng trách Vọng Độ mười mấy lần rồi lại tự trách mình mười mấy lần nữa. Cuối cùng, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định trưa mai sẽ tặng táo bình an cho Vọng Độ. Bởi vì nếu để đến năm sau mới tặng thì muộn quá rồi, như thế thì phải đợi những 365 ngày.
Tiểu Mãn đang nghĩ như vậy thì bỗng nghe thấy một âm thanh lạ.
Cô nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy một chiếc giỏ đan bằng tre nhỏ xíu được buộc bằng dây thừng, từ từ hạ xuống trước cửa sổ của cô.
Tiểu Mãn ngẩn ra vài giây rồi từ trên giường bò tới.
Cô nắm lấy dây thừng của giỏ tre, kéo giỏ vào trong.
Bên trong là một… vòng hoa Giáng Sinh.
Cô nhẹ nhàng lấy vòng hoa ra.
Mấy quả màu đen của cây cỏ tóc tiên tạo cảm giác bóng loáng cùng với những nhánh ô liu màu xanh lá đậm tạo thành phần chính của vòng hoa, xen kẽ là mấy quả màu đỏ nhỏ dễ thương mà Tiểu Mãn không biết tên, cùng với một vòng hạt ngọc trai.
Một chiếc vòng hoa treo tường cực kỳ phù hợp cho mùa Giáng Sinh.
Tiểu Mãn có thể dùng nó để trang trí cửa sổ hoặc treo bên cạnh chiếc đèn tường hình hoa lan.
Đẹp… thật đấy.
Khi Tiểu Mãn lấy vòng hoa ra, cô lại nhìn thấy một lọ thủy tinh và một tấm thiệp Giáng Sinh bên trong.
Cô mở tấm thiệp ra, bên trong có một lời chúc đơn giản:
[Gửi Tiểu Mãn thân yêu, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ.
Anh Vọng Độ của em.]
Tấm thiệp là loại đắt nhất trong cửa hàng văn phòng phẩm, vừa mở ra thì một giai điệu nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng nhạc không phải là “Merry Christmas” mà là “Jingle Bell”.
Tiểu Mãn không nghe ra sự khác biệt, dù sao cô cũng không hiểu, nhưng cô rất thích.
Trong lọ thủy tinh là sữa nóng mật ong, loại mà Vọng Độ thường pha cho Tiểu Mãn uống.
Trên lọ dán một tờ giấy ghi chú.
[Có thể tặng quà cho anh không?]
Vọng Độ cảm thấy dây thừng bị kéo vài cái.
Anh cố gắng kéo dây lên, có vẻ nặng hơn nhiều.
Khi giỏ tre đã trở lại phòng mình, Vọng Độ cuối cùng cũng nhìn thấy quả táo bình an xinh xắn.
Màu sắc giấy gói phối hợp vô cùng hài hòa, cùng với một chú gấu nhỏ đáng yêu.
Rất đúng với ấn tượng của anh về cô bé tiểu học ở dưới nhà.
Bên trong còn có một mảnh giấy, là một câu viết rất cẩn thận bằng bút màu.
[Có thể mãi mãi là người đầu tiên nhận quà của em không?]
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Độ: Thì vốn dĩ là vậy mà cô nương.