Mùa đông ở thành phố Ngô khô lạnh, rất hiếm khi có tuyết.
Sau cuộc vui bé nhỏ vào dịp Giáng Sinh, học sinh tiểu học sẽ phải đối mặt với kì thi cuối kỳ. Khi giáo viên đứng trong lớp thông báo về lịch thi và kỳ nghỉ, Tiểu Mãn liền cẩn thận dùng bút chì ghi chép lại.
Về nhà, cô cũng bày đặt dán một tấm giấy dán lên giá sách, viết một dòng “Đếm ngược đến kỳ thi”.
Còn về kế hoạch dậy sớm như Vọng Độ thì vừa mới bắt đầu ngày thứ hai đã đổ vỡ.
Với một học sinh tiểu học đã quen ngủ lúc 9 giờ tối và dậy lúc 7 giờ sáng, việc dậy sớm lúc 6 giờ thật sự là quá khó khăn. Đôi khi cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng chuông báo thức.
Cuối tuần, Dương Hiểu Linh đi công tác ở tỉnh bên cạnh, Hoàng Hỉ Vân bảo Tiểu Mãn mời Vọng Độ đang ở nhà một mình sang ăn cơm.
Tiểu Mãn leo cầu thang hai bậc một, gõ cửa “cốc cốc cốc” gọi Vọng Độ xuống.
Khi Hoàng Hỉ Vân nấu ăn, Vọng Độ giúp đỡ một lúc rồi bị nhờ đi kiểm tra bài tập của Tiểu Mãn.
Là một học sinh tiểu học luôn rất chăm chỉ làm bài tập mỗi ngày, Tiểu Mãn giờ đã không còn lo lắng như hồi hè lúc chưa đi học. Cô đặc biệt chọn mấy cuốn vở mà mình đã được điểm tối đa để cho Vọng Độ xem.
Vọng Độ khoanh chân ngồi trên tấm chiếu tatami trong phòng cô, thoải mái tựa lưng vào mép giường, ngón tay dài lật từng trang vở.
“Ừ, cũng khá là chăm chỉ.”
Tiểu Mãn ngồi quỳ bên cạnh, nghe thấy câu này thì vui đến mức như muốn nhảy cẫng lên.
“Chỉ là chữ này…” Vọng Độ nhíu mày: “Bạn nhỏ Nguyệt Mãn à, bình thường khi thi em sẽ bị trừ điểm trình bày khá nhiều phải không?”
Tiểu Mãn lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn vào cuốn vở.
Í, sao lúc đó mình không cảm thấy nó xấu thế này nhỉ? Giờ Vọng Độ nói ra, Tiểu Mãn cũng thấy đúng là chữ mình hơi xấu thật.
Mặt cô bé đỏ bừng, vội vàng gấp cuốn vở ô li vào: “Anh xem… xem toán đi!”
Nhìn thấy hết mọi phản ứng của Tiểu Mãn, Vọng Độ ngả người ra sau, dựa vào thành giường, tay đặt lên trán rồi bật cười.
“Xem toán, xem toán, đi mà anh!” Tiểu Mãn sốt ruột.
Vọng Độ không trêu cô nữa, hai người cùng xem lại những bài kiểm tra điểm cao của Tiểu Mãn.
Khi Tiểu Mãn kể cho anh nghe bài nào cô đứng nhất, bài nào đứng hạng ba cùng với người khác, ánh mắt Vọng Độ lướt qua bàn học của cô.
So với nét chữ, bàn học của cô lại gọn gàng hơn nhiều, sách vở và bút vẽ đều được phân loại ngăn nắp, bên cạnh bàn học còn có một thùng rác hình con ếch, là loại đạp chân để mở nắp.
Còn về con gấu nhỏ bằng pha lê, Tiểu Mãn đã bảo vệ nó cẩn thận dưới một chiếc lồng kính, đặt ở tầng giữa của kệ sách. Bên cạnh là một hàng búp bê nhồi bông, giống như những vị thần hộ mệnh của con gấu pha lê.
Tầng dưới là chiếc gọt bút hình Hello Kitty, được cô bé lau sạch sẽ, trông không khác gì đồ mới.
Vọng Độ cúi xuống nhìn Tiểu Mãn, cô dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, ngẩng đầu lên và lập tức nở một nụ cười.
“Sao hả, em giỏi không?” Cô bé nói về câu hỏi phụ mà cả lớp chỉ mình cô làm đúng.
“Giỏi lắm.” Vọng Độ đáp lại.
Vọng Độ mơ hồ nhớ lại rằng trước đây anh không thích trẻ con.
Mỗi năm cùng Dương Hiểu Linh về quê ăn Tết, anh luôn tránh xa lũ trẻ.
Không biết từ khi nào mà anh lại bắt đầu thích trẻ con nhỉ?
Hình như là vào mùa hè đó, lúc Nguyệt Mãn đặt tay lên vai anh.
Giống như tiếng bọt nước vang lên trong ly thủy tinh, lại giống như cắn một miếng kẹo dâu vậy.
*
Tối hôm đó Vọng Độ về nhà, Tiểu Mãn không mời anh ở lại xem phim hoạt hình.
Chờ anh đi được một phút, Tiểu Mãn cầm điện thoại bàn lên gọi.
“San San, cậu có rảnh không? Đi cùng tớ ra tiệm sách mua vở tập viết chữ nhé.”
Cô không muốn bị chê cười vì chữ xấu lần thứ hai đâu!
Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ này, Tiểu Mãn luôn học cùng mẹ. Thời gian học của cô là đến 8 giờ rưỡi tối, nhưng Tiểu Mãn không rõ thời gian của mẹ. Cô chỉ biết rằng sách chất trên bàn mẹ ngày càng cao, cao hơn nhiều so với của mình.
Cô làm bài tập xong sớm, thời gian còn lại thì dùng để ôn tập và tập viết chữ. Cô chép đến “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, chép đến “Tri chi vị tri, bất tri vị bất tri”, chép đến “Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu…”*
Ngày trước kỳ thi cuối cùng, Tiểu Mãn hơi lo lắng, lặp đi lặp lại mấy lời nhắc nhở của thầy cô: Trước khi thi thì ít uống nước, không uống sữa; kiểm tra bút chì, thước kẻ và gôm tẩy thật kỹ; cài đồng hồ báo thức, tuyệt đối không được trễ.
Vì quá phấn khích nên Tiểu Mãn đã dậy trước khi đồng hồ báo thức kêu. Khi ăn sáng, cô liên tục yêu cầu mẹ giúp mình ôn bài thơ.
Kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của lớp một chính là trải nghiệm “gieo dưa được dưa, gieo đậu được đậu” của Tiểu Mãn.
Cô mang về nhà bảng điểm đứng đầu lớp cùng vài giấy khen.
Vòng hoa Giáng Sinh tạm thời đặt trên giá sách đã có nơi sử dụng mới, chính là ở giữa tất cả các giấy khen của cô.
Khi còn lại giấy khen “Học sinh ba tốt” và “Ngôi sao vươn lên” chưa dán thì băng dính còn lại trong nhà đã cạn kiệt.
Tiểu Mãn thở dài, quyết định đi cửa hàng văn phòng phẩm để mua thêm.
Cô dự định dán xong rồi mời Vọng Độ qua xem, vì có tổng cộng năm giấy khen lận.
Cô để ví tiền lẻ vào túi áo khoác lông, rồi đi vào phòng sách kiểm tra số lượng bút chì, tẩy và vở của mình, xem thử bút nước, giấy ghi chú và sổ tay của mẹ có dùng hết chưa.
Sau khi lập xong danh sách mua sắm, Tiểu Mãn mang giày bốt đi mùa đông vào, cầm chìa khóa và ra ngoài.
Cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường tiểu học vẫn mở, Tiểu Mãn đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện khối cấp hai cũng sắp tan học.
Cô đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm bên khối cấp hai.
Tiếng chuông tan học của khối cấp hai vang lên, Tiểu Mãn mang theo túi mua sắm đầy ắp, đứng ngoan ngoãn trước cửa hàng văn phòng phẩm, ánh mắt liên tục quét qua những người đi ra từ cổng trường, cố gắng tìm kiếm Vọng Độ trong số họ.
Gió Bắc thổi qua khiến tai và mũi Tiểu Mãn đỏ bừng.
Cô cho một tay vào túi áo khoác, một tay thì cầm túi, cứ thế thay phiên để giữ ấm.
Số người ở khối cấp hai ngày càng ít, trong tòa nhà giảng dạy chỉ còn lác đác vài người đi qua. Tiểu Mãn nghi ngờ có phải mình đã nhìn sót và lỡ mất Vọng Độ hay không.
Đang do dự xem có nên đợi thêm vài phút nữa không thì bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng cao ráo xuất hiện trước tòa nhà giảng dạy.
Vọng Độ đeo ba lô một bên vai, khoác áo đồng phục khối cấp hai bên ngoài một chiếc áo khoác cotton trắng, nhìn anh vô cùng gọn gàng.
Tiểu Mãn vẫy tay gọi: “Anh!”
Vọng Độ nghe thấy tiếng gọi thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, từ xa nhìn thấy cô học sinh tiểu học đang nhảy múa trước cổng trường.
Người bên cạnh nói chuyện với anh, anh không nghe rõ, chỉ đưa tay chào Tiểu Mãn.
Sau khi Vọng Độ chào cô, Tiểu Mãn mới nhận ra bên cạnh anh còn có một người, đó là một chị gái buộc tóc đuôi ngựa thấp. Chị ấy đưa cái gì đó cho Vọng Độ, anh liền nói cảm ơn.
Cô chạy nhanh lại: “Anh, cùng về nhé.”
Tiểu Mãn nhìn về phía chị gái bên cạnh, cười với đôi mắt híp lại: “Chào chị ạ.”
Chị gái thấy Tiểu Mãn thì thốt lên một tiếng “wow”, cúi người khen cô dễ thương.
Sau khi tạm biệt cô gái, Vọng Độ thấy đôi tai đỏ bừng của Tiểu Mãn, vừa cởi khăn quàng cổ trên cổ mình vừa cúi người xuống.
“Chờ lâu lắm rồi đúng không?” Anh hỏi.
Tiểu Mãn lắc đầu: “Không lâu, em qua đây mua đồ văn phòng phẩm.”
“Tai em đã đỏ ửng thế này mà nói không lâu, lần sau nếu là thứ ba thì không được chờ anh biết không? Anh trực nhật vào thứ ba.”
“Ồ.”
Vọng Độ chỉnh lại khăn quàng cho Tiểu Mãn, còn cố gắng kéo cao để che gió cho tai cô.
Chiếc khăn mang theo hơi ấm của anh, dễ dàng làm Tiểu Mãn cảm thấy ấm áp.
“Chị gái vừa nãy có phải cũng giống anh Tần Dương, là bạn của anh không?” Tiểu Mãn chợt nghĩ ra: “Anh có thể mời chị ấy đến chơi cờ tỷ phú với tụi mình!”
Trẻ con thường dễ cảm mến những người khen mình.
Vọng Độ vừa chỉnh lại khăn quàng vừa nói: “Không thân lắm đâu, là lớp trưởng lớp anh, sang đưa đơn đăng ký thi cho anh.”
Tiểu Mãn thất vọng “Ồ” một tiếng, cô nhìn vào chiếc cổ trống không của Vọng Độ, ánh mắt không thể không dừng lại trên yết hầu của anh.
Cô nhận ra khi Vọng Độ nói chuyện thì nó sẽ động đậy.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua những cành cây khô héo, đổ bóng xuống mặt đất.
Dù rất lạnh nhưng hôm nay vẫn là một ngày nắng.
Tiểu Mãn đi theo Vọng Độ, từ bậc thang bằng đá đi xuống.
Bậc thang bằng đá gần đây đã được lắp lan can bằng sắt, lúc này đang phản chiếu ánh sáng đẹp mắt dưới ánh mặt trời.
Tiểu Mãn ngẩng đầu lên thấy ánh sáng rơi xuống người Vọng Độ giống như những tia sáng trên lan can vậy.
“Anh ơi, em nhận được rất nhiều giấy khen.”
“Giỏi như vậy à?”
“Dạ, và em còn đứng nhất lớp nữa, cô giáo dạy Ngữ văn còn nói chữ của em đã đẹp lên rồi.”
“Có lén lút tập luyện chữ không?”
“…” Tiểu Mãn im lặng.
Bước chân đặt xuống bậc thang cuối cùng, khi đã tới mặt đất, bước chân Tiểu Mãn trở nên nhẹ nhàng.
Không biết từ khi nào túi đồ đã rơi vào tay Vọng Độ, Tiểu Mãn đưa tay xoa xoa chiếc khăn quàng mềm mại.
“Cách người đứng hạng hai bao nhiêu điểm?”
“10 điểm.” Tiểu Mãn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ là vì em lớn tuổi hơn mấy bạn, đáng lẽ bây giờ em phải học lớp ba mới đúng.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi, muốn ăn lê hấp đường phèn và hạt dẻ rang đường không?”
“Muốn.”
“Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”
*
– “Nhân chi sơ, tính bản thiện” là một câu nói nổi tiếng từ tác phẩm “Tứ Thư” của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là con người lúc mới sinh ra, bản tính vốn thiện lương.
– “Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri” là một câu nói nổi tiếng từ “Luận ngữ” của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là “Biết thì gọi là biết, không biết thì gọi là không biết.”
– “Bạch nhật y sơn tận. Hoàng Hà nhập hải lưu” là hai câu thơ trong bài thơ Lên lầu Quán Tước của tác giả Vương Chi Hoán. Nghĩa: “Mặt trời dần khuất sau núi rồi lặn mất. Hoàng Hà chảy đổ mãi vào biển cả.”