Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 17

Kỳ nghỉ đông tuyệt ở chỗ là có thể ngủ nướng, khi ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ bằng kính và phủ lên chăn của Tiểu Mãn, lúc này cô sẽ thức dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô sẽ đúng giờ nhận được cuộc gọi từ San San.

“Hôm nay có đến nhà tớ chơi không?”

“Tiểu Mãn, tớ và Cốc Giai đến nhà cậu làm bài tập nhé?”

“Ra ngoài lẹ đi Tiểu Mãn, bọn tớ và mấy người nữa đã hẹn nhau ở dưới lầu chơi trò chơi rồi nè.”

Tiểu Mãn đều nhận được những lời mời như thế này mỗi ngày.

Tòa nhà ngang ở gần trường học, Tiểu Mãn ở nhà lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng chuông báo giờ học của trường. Khi chán, cô thường đếm xem Vọng Độ khi nào vào học, khi nào tan học.

Nghe ngóng được hôm thi môn cuối của học sinh cấp hai, Tiểu Mãn và San San đã đợi ở dưới khu vườn nhỏ từ sớm.

Hai người vừa chơi cờ ca rô trên vở nháp, vừa quan sát học sinh cấp hai đang về nhà ở xung quanh.

Trong gió lạnh, hai học sinh tiểu học trông thật phấn chấn.

Vọng Độ cúi đầu, không nhìn về phía bàn đá ở vườn hoa. Khi bị Tần Dương kéo hai lần, anh vẫn có hơi ngơ ngác.

Tần Dương khẽ hếch cằm, chỉ hướng cho anh: “Cậu nhìn xem, hai đứa nhóc chịu rét giỏi như chó kéo xe trượt tuyết phía trước có phải là Nguyệt Mãn và Vương San San không?”

“…”

Vọng Độ bước tới, kéo Tiểu Mãn lại gần.

“Nguyệt Mãn, em khỏe lắm hả?”

Tiểu Mãn không phản ứng kịp, ánh mắt vẫn dán vào quân cờ tiếp theo mà cô đang định đặt. Chỉ khi nhận ra Vọng Độ gọi cả tên đầy đủ của mình, cô mới cảm nhận được gì đó rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh, anh về rồi!” Cô vui vẻ nói.

Vọng Độ: “…”

Vậy rốt cuộc phải dạy dỗ một đứa tiểu học chẳng nghe lọt vào tai ý tốt xấu, chỉ biết cười ngốc nghếch thế này thế nào đây?

Thái độ của Vọng Độ vẫn rất nghiêm túc.

“Hai đứa ngồi đây đón gió lạnh làm gì? Không biết là trời lạnh à?”

“Nguyệt Mãn, mẹ em có dặn phải chú ý giữ sức khỏe, không được để bị cảm không?” Vọng Độ hỏi.

Tiểu Mãn gật đầu rồi chìa tay ra với Vọng Độ: “Vậy thì chúng ta về nhà thôi, em với San San vốn là đến đây để chờ hai anh mà!”

Tần Dương thắc mắc: “Hai đứa chờ bọn anh làm gì?”

Vương San San thu dọn cuốn sổ chơi cờ ca rô rồi trả lời: “Anh Tần Dương, tuần trước anh đã nói là khi đến kỳ nghỉ sẽ chơi cờ Tỷ Phú với bọn em mà, hai anh vừa thi xong là bắt đầu nghỉ rồi đó.”

“…”

Tần Dương cứng họng: “Thời gian của mấy đứa tiểu học có cần phải chính xác đến từng ngữ nghĩa trên mặt chữ như vậy không chứ…”

Vọng Độ nắm lấy tay Tiểu Mãn đang chìa ra, thấy tay cô không quá lạnh, anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, lên lầu chơi cờ Tỷ Phú.”

*

Sau khi đưa hai nhóc con lên lầu, Tần Dương và Vọng Độ lại xuống dưới một chuyến nữa.

Vọng Độ đi mua ít trái cây và gừng, còn Tần Dương thì vào tiệm tạp hóa nhỏ của nhà mình lấy thêm chút đồ ăn vặt.

Khi hai người quay lại, Tiểu Mãn và San San mỗi người cầm một tay cầm chơi game, đang chơi Super Mario với vẻ rất hào hứng.

Vọng Độ xách túi nhựa vào bếp, còn Tần Dương để đồ ăn vặt lên trên chiếu tatami, bắt đầu ngồi xem hai đứa tiểu học chơi một cách ngớ ngẩn. Vì các ngón tay không linh hoạt và trình độ có hạn, hai cô nhóc luôn “game over” trong chưa đầy ba mươi giây.

Tần Dương nhìn hai cô bé thay phiên nhau “chết”, không nhịn được mà buông lời trêu chọc.

“Hai đứa đang chơi trò nhảy sông tự tử à?”

“Tiểu tổ tông ơi, sao lại chạy ngược lại thế?”

“Vương San San, đường hầm bí mật không phải cái ống kia, ngồi chồm hổm trên đó đến tê chân cũng không xuống được đâu…”

San San lại làm màn hình xám xịt lần thứ N, cô ấy quay lại nhéo Tần Dương: “Anh ồn ào quá rồi đấy anh Tần Dương à, đều tại anh cứ nói mãi làm em mất tập trung! Anh Vọng Độ đâu có nói nhiều như anh đâu.”

“Anh nói nhiều ư? Học sinh tiểu như em học được từ đó ở đâu ra vậy?”

“… Cô giáo em nói đấy được chưa?”

Khi hai người họ đang lời qua tiếng lại với nhau, Vọng Độ trong bếp rửa hoa quả xong liền gọi Tiểu Mãn. Tiểu Mãn đặt tay cầm chơi game xuống, mang dép lê đi vào bếp.

Bếp nhà Vọng Độ hướng về phía tây, buổi chiều là lúc sáng nhất.

Ánh nắng chiều phủ lên cả căn bếp, tạo nên một khung cảnh rạng rỡ.

Tiểu Mãn bước vào, thấy Vọng Độ đang lơ đãng tựa lưng vào thành bồn rửa. Tay anh đã ngâm trong nước lạnh, lúc này hơi ửng đỏ, tay áo được xắn lên để lộ một khúc cổ tay trắng trẻo.

“Anh, có cần em giúp gì không?” Tiểu Mãn hỏi, mắt cô không rời khỏi đôi tay lớn hơn cô rất nhiều của Vọng Độ.

Vọng Độ cúi người, đưa cho cô một cốc nước bốc khói nghi ngút.

“Uống đi.”

Tiểu Mãn nhìn vào cốc, nhận ra đó không phải ly sữa nóng với mật ong và hoa quế mà cô mong đợi. Cô cảnh giác ngửi thử, phát hiện ra đó là mùi gừng.

Tiểu Mãn:!!!

“Vừa nãy không phải em đứng ngoài trời lạnh sao? Uống chút để xua tan hàn khí.” Vọng Độ ngồi xuống, nói thêm: “Mẹ em nói tim em không tốt, không thể để bị cảm lạnh hay ốm được. Uống để phòng bệnh nhé.”

Tiểu Mãn thật sự rất không muốn uống, nhưng lại khó lòng từ chối Vọng Độ.

Đang trong tình huống khó xử, Vọng Độ lại nói thêm: “Anh đã cho thêm đường rồi, em thử xem.”

Sau một hồi do dự, Tiểu Mãn quyết định uống hết một hơi.

Cô vừa uống đã cảm thấy có gì đó không ổn, ngay sau đó, vị gừng lan tỏa khiến cô suýt nôn khan.

Vọng Độ thu lại cốc, rửa tay sạch sẽ rồi lau khô nước. Sau đó, anh từ khay trái cây chọn ra quả dâu tây to nhất và đỏ nhất, cúi xuống đưa cho cô.

“Đây, quả này anh đã chọn sẵn từ lúc mua, dành riêng cho Tiểu Mãn.”

Giọng của thiếu niên nhẹ nhàng, cố tình nói nhỏ nhẹ, nghe vô cùng ấm áp.

“Cảm ơn anh!” Trong giọng nói của Tiểu Mãn không giấu nổi niềm vui.

Cô rửa tay sạch sẽ, xòe tay ra để nhận quả dâu tây từ tay anh, cầm trong lòng bàn tay.

Quả dâu căng mọng, to gần bằng cả bàn tay nhỏ của cô, đỏ rực từ cuống đến đít,  khi vừa đưa gần đến miệng thì hương thơm ngọt ngào liền tỏa ra.

Cắn một miếng, hương vị tuyệt vời của dâu tây nhanh chóng xua tan đi mùi gừng khó chịu còn vương lại.

Vọng Độ nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái.

Rõ ràng là một động tác mang chút tính phạt, nhưng lại giống như đang trêu chọc cô hơn.

*

Tần Dương không thích dâu tây lắm, nhìn đĩa xoài đã được cắt thành miếng, cậu ấy “chậc chậc” rồi nói: “Trái này lột vỏ ăn là được rồi, cắt thành miếng nhỏ làm gì cho phiền vậy?”

“Cậu nghĩ tớ cắt cho cậu à?” Vọng Độ tỏ vẻ chê bai. “Tớ cắt cho hai đứa nhỏ.”

San San: “Nghe chưa? Anh Vọng Độ cắt xoài cho em với Tiểu Mãn đấy.”

“Không phải vừa nãy em còn cầu xin anh giúp em qua cửa thứ hai à?” Tần Dương chọc mấy miếng xoài rồi nhét vào miệng, trừng mắt nhìn San San: “Cho đứa nhóc hư như em ăn hết đó.”

Khi hai người họ đang giằng co, vô tình làm rơi chiếc cặp sách của Vọng Độ từ trên ghế sô pha xuống.

Khóa kéo của cặp đã mở từ lúc này không hay, sách vở rơi lộn xộn trên sàn.

Ngoài ra còn có một vài… phong bì không rõ tên.

Tần Dương tiện tay nhặt lên hai phong bì: “Vãi cứt, cậu nhận được thư tình à?”

Nghe thấy từ khóa “thư tình,” San San cũng không thèm giành xoài với Tần Dương nữa, vội vàng chạy đến gần xem.

“Không phải.” Vọng Độ thản nhiên nhét lại mấy phong bì vào cặp: “Lần trước mẹ tớ đến trường làm thủ tục chuyển trường cho tớ, lớp trưởng nhìn thấy, không biết đã kể với mọi người trong lớp từ lúc nào, rồi còn tổ chức bảo mấy bạn viết vài bức thư tạm biệt nữa…”

Tần Dương im lặng một lúc rồi nói: “Bảo sao dạo này mọi người cứ thần thần bí bí, có lần còn gọi tớ đến rồi đột nhiên bảo không có chuyện gì nữa.”

Chuyển trường.

Khi nghe thấy hai từ này, Tiểu Mãn khựng lại.

“Chuyển trường là sao, anh định chuyển sang trường khác ạ?” Cô hỏi.

“Ừ, anh sẽ chuyển đến trường cấp hai ở thành phố bên cạnh.” Vọng Độ nói với Tiểu Mãn, rồi ngừng lại một chút và bổ sung: “Nhưng đến kỳ nghỉ anh sẽ về mà.”

Tiểu Mãn gật đầu: “Vậy à.”

Hôm đó, trò chơi cờ Tỷ Phú mà Tiểu Mãn vốn rất mong đợi đột nhiên trở nên ít vui hơn hẳn.

Đến chiều muộn, Tiểu Mãn và San San xuống lầu để về nhà.

San San thở dài: “Vậy là sau này chúng mình không thể thường xuyên đến nhà anh ấy chơi nữa hả? Mình vẫn muốn chơi cờ Tỷ Phú nữa cơ.”

Tiểu Mãn không trả lời, cô vẫn mải nghĩ về chuyện chuyển trường của Vọng Độ. Tối đó, ngay cả khi ngồi làm bài tập với mẹ, đầu cô vẫn không ngừng suy nghĩ về việc này.

Đến thành phố bên cạnh có nghĩa là gì?

Chẳng phải là không thể về nhà mỗi ngày sao?

Cũng không thể gặp nhau thường xuyên nữa.

Khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học tiểu học, ngó về phía khu cấp hai, anh trai cô cũng sẽ không còn ở đó nữa.

Tiểu Mãn thở dài, cảm thấy có chút không vui.

“Mẹ, học xong lớp 6 tiểu học thì lên cấp hai phải học mấy năm ạ?” Cô hỏi.

Hoàng Hỉ Vân dừng bút lại rồi trả lời: “Cấp hai có ba năm, sau đó là ba năm cấp ba. Học xong cấp ba thì phải thi đại học đấy.”

Nhận được câu trả lời, Tiểu Mãn chống cằm lên mép bàn, vừa vẽ vời nguệch ngoạc lên giấy nháp vừa suy nghĩ.

Bây giờ cô đang học lớp 1, còn anh trai cô đang học lớp 8.

Cô tự nghĩ, có lẽ sau khi học xong tiểu học, cô cũng có thể chuyển sang ngôi trường mà anh trai đã chuyển đến để học cấp hai. Nghĩ vậy, cô vừa viết vừa tính toán, nhưng tính đi tính lại, khi cô vào cấp hai thì anh trai cô đã thi đại học mất rồi.

Cô dường như không còn cách nào có thể đi học cùng Vọng Độ nữa.

Cô rõ ràng không tụt lại quá xa, nếu theo đúng quỹ đạo của mình thì cô vẫn có thể đuổi kịp anh.

“Mẹ ơi…” Tiểu Mãn nói với giọng buồn bã: “Giá mà con biết nói sớm hơn, không đi học muộn thì tốt biết mấy.”

*

Tối hôm đó, khi Tiểu Mãn đi ngủ, cô nhìn thấy vòng hoa Giáng sinh ngay giữa bằng khen.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng màu sắc của vòng hoa vẫn còn đẹp.

Ở giữa vòng hoa là tấm thiệp mà Vọng Độ đã viết cho cô: [Tiểu Mãn thân yêu, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ.]

Đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn có những mối bận tâm.

Trong giấc ngủ mơ màng, cô lầm bầm không rõ ràng: “Mua một… chiếc điện thoại để gọi… điện.”
Bình Luận (0)
Comment