Trước Tết một tuần, tòa nhà ngang đã trở nên vô cùng nhộn nhịp, mỗi ngày mọi người đều khiêng từng thùng hàng Tết về nhà. Mấy cậu bé đã sớm đứng ở cổng trường mua pháo hộp, đốt pháo liên tục không phân biệt ngày đêm, tiếng pháo nổ “bùm bùm” vang dội.
Tiểu Mãn một mình quỳ trên giường.
Cô lấy mấy phong bì từ ngăn kéo, lấy tiền bên trong ra, sắp xếp từng tờ lại ngay ngắn.
Đây là tiền lì xì mà cô nhận được trong hai năm qua, ông bà và mẹ mỗi người đều cho cô một phần. Tổng cộng là một ngàn hai trăm tệ. Nếu năm nay vào đêm giao thừa cô nhận được sáu trăm tệ nữa thì cô sẽ có một ngàn tám trăm tệ, đủ để mua một chiếc điện thoại.
Khi vui vẻ bỏ tiền trở lại vào phong bì, cô chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu.
Âm thanh này không giống như bình thường khi người ta mang hàng Tết về mà nghe như có ai đó đang đánh nhau.
Tiểu Mãn vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống.
Vọng Độ và dì Hiểu Linh đứng giữa một đám đông. Trong số đó, có một người đàn ông mặc áo khoác xám, râu mọc đầy dưới cằm đang bắt lấy tay Vọng Độ, ngồi dưới đất không chịu buông ra, miệng liên tục “ui cha ui cha” nói gì đó.
Tiểu Mãn liền ngây người, còn chưa kịp thu dọn tiền đã nhảy xuống giường xỏ giày vào và chạy xuống lầu.
*
Bên cạnh đám đông là chiếc xe mà Dương Hiểu Linh mới mua tuần trước, nắp ca pô bị người ta dùng đá đập để lại vài vết lõm, còn kính chắn gió thì vỡ vụn như mạng nhện.
Vọng Độ đã cởi áo khoác đang bị kéo ra, sau đó ném lên người Vọng Trình.
Người này cùng với chiếc áo khoác mà ông ta đang kéo trông vô cùng bẩn thỉu.
Người đàn ông trung niên tức giận, vung tay định đánh Vọng Độ nhưng bị Vọng Độ đẩy ra, va vào đèn xe phía trước.
“Mẹ nó, đồ chó đẻ, sinh ra một thằng con mất dạy, thật sự nghĩ rằng ông đây dễ bị bắt nạt như vậy à?” Người đàn ông chửi rủa, ôm lấy cái eo vừa bị va đập.
Ông ta tức giận nhặt một viên đá đập vào xe một lần nữa, quay lại chỉ tay vào Dương Hiểu Linh: “Tao đã nói lúc kết hôn thì mày đã giấu tiền rồi mà! Ở đâu? Mày đã giấu hết tiền mừng cưới mà tao đưa, bây giờ giàu rồi ** mẹ nó còn mua ô tô nữa, dựa vào đâu mà không gánh nợ vợ chồng chung với tao hả?”
Dương Hiểu Linh tức đến mức bật cười: “Tết sắp đến rồi mà mày còn không biết nhục nữa hả? Lễ cưới nhà mày chỉ cho có hai ngàn tệ, nhà tao vì giữ thể diện cho mày nên mới nói là tám ngàn. Bản thân mày là thứ gì? Còn đòi vợ chồng gánh nợ chung nữa hả? Đã ly hôn được chín năm rồi, đống nợ của mày có liên quan đéo gì đến tao và con trai hả?”
Vọng Trình hét lên, cổ họng đỏ bừng, nhìn mấy người vây quanh: “*** mẹ mày, mày là vợ tao, suốt đời này kiếm tiền cũng phải chia cho tao một nửa. Con chó, mày có tiền mua xe thì sống tốt thật đấy?”
Đột nhiên, đám đông phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Vọng Độ từ bên cạnh xe nắm lấy áo của Vọng Trình, kéo ông ta ta lại định đấm ông ta nhưng bị mấy người vây quanh giữ lại.
Giọng nói của Vọng Độ khác hẳn bình thường, lạnh lẽo và kìm nén, kiềm chế cơn giận: “Vọng Trình, ông là đàn ông, ông có thể có chút tự trọng được không?”
“Cảnh sát tới rồi, Ủy ban dân cư cũng đến rồi.”
“Ê ê ê! Tiểu Độ! Đừng đánh! Dù sao cũng là bố con mà.”
…
Cảnh sát đã giải tán đám đông, ai tự về nhà nấy, mấy người bị dẫn đi để hòa giải cũng được đưa đi. Vọng Độ không đi, vì Dương Hiểu Linh sợ rằng anh sẽ khiến tình hình căng thẳng hơn nữa, cộng thêm việc anh vẫn chưa đủ tuổi nên cảnh sát cũng không bắt buộc anh phải đi cùng.
Mấy ngày trước không biết nhà ai đã đốt pháo, giờ đây mặt đất vẫn còn rải đầy mấy mảnh giấy màu đỏ.
Vọng Độ mặc một chiếc áo hoodie trắng có lót lớp bằng lông mỏng, cúi xuống nhặt chiếc áo khoác bị dính bụi trên mặt đất. Dáng người của anh không quá gầy gò, khi anh nhặt áo lên có thể thấy tĩnh mạch hơi nổi ở trên cổ tay.
Anh vô tình liếc sang bên cạnh thì nhìn thấy một đôi dép bông đi trong nhà của con nít.
Tiểu Mãn bước tới, nghiêng đầu kiểm tra vết thương ở khóe miệng của anh.
Cô giơ tay lên định chạm vào vết bẩn dính ở cằm anh.
Vọng Độ là người mở miệng trước: “Tiểu Mãn, sao em xuống dưới mà không mang vớ vào thế?”
*
Trên người Vọng Độ không có vết thương nào quá nặng, chỉ có vài chỗ bầm tím và một vết xước bị chảy máu.
Vết xước trên tay là do chùm chìa khóa ở thắt lưng của Vọng Trình gây ra, không rõ là do lúc Vọng Độ đánh ông ta bị quẹt phải hay bị đối phương làm bị thương nữa.
Tiểu Mãn dẫn anh về nhà, trước tiên đưa anh vào nhà tắm để rửa sạch vết thương bằng nước ấm, sau đó mới bôi thuốc.
Mẹ nói rằng bị thương do vật bằng sắt gây ra có thể bị uốn ván, mặc dù không rõ uốn ván là gì, nhưng Tiểu Mãn cảm thấy đó chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Khi nước ấm chạm vào vết thương, Vọng Độ khẽ nhăn mặt, nhưng khi Tiểu Mãn ngước nhìn anh thì anh lại kiềm chế, không phát ra âm thanh nào nữa.
Sau đó Tiểu Mãn lấy hộp thuốc ra, nhưng không biết nên dùng thuốc gì, cô do dự một lúc.
Vọng Độ tùy tiện rút ra một tuýp: “Dùng tuýp này là được rồi.”
“Ồ.” Tiểu Mãn nhận được chỉ dẫn, lại bắt đầu mở bông tăm.
Cô cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của Vọng Độ, dáng vẻ thận trọng của cô khiến Vọng Độ thấy buồn cười.
“Em còn bôi cà rề vậy nữa thì vết thương của anh chắc lành luôn rồi quá.” Anh đùa với cô.
“A.” Tiểu Mãn không hiểu, nhíu mày nhìn vào thuốc mỡ trên bông tăm, lẩm bẩm: “Hiệu quả đến vậy à?”
“Bé cún ngốc nghếch.” Vọng Độ thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu Mãn đã đi học được một thời gian, không còn ngu ngơ như trước nữa, cô hỏi: “Anh này, bố anh cũng không phải là người tốt đúng không?”
Vọng Độ “Ừ” một tiếng: “Là một kẻ rất khốn nạn.”
“Tóm lại, trên đời này có lẽ có tới tám mươi phần trăm đàn ông không bình thường lắm.”
Tiểu Mãn gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
Giọng Vọng Độ rất nhẹ, có lẽ là do hiện tại không còn nhiều sức lực.
“Khi em lớn lên, gặp được mấy bạn nam thích em, nhất định phải cẩn thận phân biệt xem họ là người như thế nào. Đàn ông lúc có ý đồ gì đó thường rất giỏi giả vờ, em không thể tự ý yêu sớm được biết chưa hả?”
Nếu không thì sẽ không có nhiều phụ nữ một mình nuôi con như Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân.
“Nếu không được nữa thì sau này khi gặp người mà em thích cứ để anh giúp em nhìn thử trước. Mà thôi đi, anh nói chuyện này với em làm gì không biết nữa, em còn nhỏ như vậy.”
Tiểu Mãn nhíu mày: “Anh à, thầy cô của bọn em nói không được yêu đương.”
“Anh đang nói sau này, khi em lớn lên đó, đủ mười tám tuổi.”
“À.” Tiểu Mãn nhớ ra gì đó: “Nhưng em nói nhỏ với anh này nè, lần trước, San San có nói với em, mấy nam sinh lớp sáu đã viết thư tình cho mấy nữ sinh rồi đó.”
Cô nói đến cuối cùng thì giọng rất nhỏ, như thể đang tiết lộ một bí mật động trời gì vậy.
Vọng Độ liền bật cười, đưa tay nắm xoa mặt Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, sao em lại không phải là em gái ruột của anh nhỉ?”
Anh dừng lại, nhớ đến tình hình tồi tệ của gia đình mình vào năm Tiểu Mãn sinh ra, lại nói: “Thôi, gia đình anh cũng chẳng có gì tốt đẹp, đặc biệt là lúc đó còn có người đàn ông như thế ở đó nữa.”
*
Ngày trước đêm giao thừa, Tiểu Mãn dậy sớm cùng mẹ đến nhà ông bà ngoại để ăn Tết.
Trước đây khi ở với bố, mỗi dịp Tết đến bố cũng dẫn cô đi thăm họ hàng. Khi ai đó muốn lì xì cho cô, cô liền nhận, sau đó bố lại mắng cô vài câu là không hiểu chuyện, rồi lấy lại tiền lì xì từ tay Tiểu Mãn.
Ban đầu, Tiểu Mãn cũng nghĩ rằng nhận lì xì là hành động không tốt nên đã từ chối một lần, nhưng vừa ra ngoài cửa thì bố đã nói cô ngốc, còn mắng cô dữ dội hơn nữa.
Tiểu Mãn bị mắng nhưng cũng không nhận được lì xì nào.
Tối giao thừa, Tiểu Mãn nhận được lì xì, vui vẻ chạy vào bếp.
“Mẹ ơi, ngày mai mẹ có thể dẫn con đi mua điện thoại không? Dùng tiền mừng tuổi của con để mua ạ!”
Hoàng Hỉ Vân vừa dọn dẹp bếp xong, nghe thấy liền đáp: “Đương nhiên là được, nhưng mà ngày mai không được, cửa hàng không mở.”
Tiểu Mãn buồn bã cúi đầu.
Hoàng Hỉ Vân: “Con lại đây, mẹ cho con xem cái này.”
Hai mẹ con đi vào phòng ngủ.
Hoàng Hỉ Vân từ túi lấy ra một tờ giấy.
“Tiểu Mãn, trước đây mẹ đã chạy tới chạy lui Bộ Giáo dục mấy lần. Dựa theo tình hình của con, khi lên lớp hai, con có thể xin nhảy lớp trở lại lớp bốn.”
“Chỉ cần con có bảng điểm toàn điểm cao và vượt qua bài kiểm tra học lực, chứng minh rằng mình có thể theo kịp tiến độ của lớp bốn thì mẹ có thể giúp con nộp đơn.”
“Trước đây con đã nói hy vọng mình đã không nhập học muộn rồi mà phải không? Con có muốn cố gắng thử xem không nè?”
Tiểu Mãn: “Con muốn thử, học kỳ trước của con đều là điểm cao cả!”
Tối hôm đó, Tiểu Mãn mất ngủ.
Cô không thể ngủ được, đếm ngón tay hết lần này đến lần khác, nếu cô có thể nhảy lớp thành công thì cô có thể thi vào trường cấp hai mà Vọng Độ sắp đến học.
Cô có vẻ như có thể đuổi kịp anh.
Đến khoảng 11 giờ đêm, Tiểu Mãn dùng điện thoại bàn ở nhà bà ngoại gọi đến điện thoại bàn nhà Vọng Độ.
Điện thoại đổ chuông bốn, năm lần thì có người bắt máy.
Là giọng của Vọng Độ.
Tiểu Mãn vui vẻ: “Anh, năm mới vui vẻ!”
“… Năm mới vui vẻ.” Trong điện thoại, giọng của thiếu niên có chút trầm thấp: “Sáng nay không phải mới chúc rồi à.”
“Em vẫn muốn chúc lại một lần nữa.”
“Tại sao?”
“Vì vui mà!”
“Học sinh tiểu học ngốc này, không biết em vui cái gì mà giờ này cũng chưa chịu đi ngủ nữa.” Vọng Độ thở dài: “Năm mới vui vẻ.”
*
Ngày mùng năm Tết, Tiểu Mãn lấy hết tiền trong phong bì ra, cùng mẹ đi mua điện thoại.
Ánh đèn trắng từ tủ kính phủ lên những chiếc điện thoại một màu sắc huyền ảo. Tiểu Mãn và mẹ lựa mãi, cuối cùng mua một chiếc điện thoại trượt hình Hello Kitty.
Khi ra khỏi trung tâm thương mại, mẹ tặng cho cô một sợi dây chuyền ngọc trai, để cô có thể treo điện thoại lên cổ, tránh bị mất.
“Cốc, cốc.”
Cửa nhà Vọng Độ bị gõ.
Anh ra mở cửa, một chiếc điện thoại Hello Kitty màu hồng được nhét vào tay.
“Anh lưu số điện thoại của anh vào đi!”
Ngày hôm đó, bên tai Vọng Độ liên tục vang lên giọng nói của một học sinh tiểu học.
“Buổi sáng em có thể gọi cho anh không?”
“Còn buổi trưa thì sao?”
“Buổi tối thì thế nào?”
“À, trường có thu điện thoại không? Thế thì phải làm sao bây giờ, em muốn nghe giọng của anh lắm.”
Tiểu Mãn của thời thơ ấu luôn tin rằng nỗi nhớ không có điều kiện. Dù cho Vọng Độ lúc này vẫn ở bên cạnh cô, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc anh sẽ rời đi thì cô đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi.
*
Trường trung học chuyên Đại học Hoa mà Vọng Độ sẽ chuyển đến bắt đầu học rất sớm. Ngày hôm sau khi Dương Hiểu Linh lấy xe về, Vọng Độ bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đi.
Tiểu Mãn đang ở trong phòng anh, giúp anh chuyển một số đồ nhỏ.
Cảm giác trống trải mà kỳ nghỉ để lại giờ đây trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
“Đừng buồn nữa, có phải anh không về đâu.” Vọng Độ vừa xếp quần áo vừa nói: “Trường trung học phụ thuộc là trường nội trú, sẽ thu điện thoại, nhưng mỗi tháng có thể lấy về một lần. Em cứ nhắn tin cho anh, khi anh đọc được thì sẽ trả lời từng tin một, cũng sẽ gọi điện cho em nữa, thế được không?”
Tiểu Mãn cúi đầu, nắm chặt chăn của Vọng Độ, không nói gì.
Từ nãy đến giờ cô vẫn không nói gì.
Khi tất cả đồ đạc của Vọng Độ được chất lên cốp xe, Tiểu Mãn mới bắt đầu khóc.
Có hàng xóm đi qua, cười nói: “Hai đứa này thân với nhau ghê, như anh em ruột thịt vậy.”
Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân cười đáp lại.
Tiểu Mãn không thể cười nổi, cô chỉ biết khóc.
Vọng Độ quỳ xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cằm của Tiểu Mãn vừa khéo có thể tựa lên vai anh, cô cảm nhận được hơi ấm từ vai anh, không còn kiềm chế được nữa mà bật khóc.
“Anh ơi, em… không nói được.”
“Em… vừa mở miệng là lại muốn khóc.”
“Anh ơi, em… em… sẽ nhớ anh lắm.”
Những giọt nước mắt như chuỗi ngọc rơi xuống vai Vọng Độ.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Được rồi.” Vọng Độ hạ thấp giọng: “Anh sẽ lén không nộp điện thoại, mỗi ngày đều gọi cho em được không?”
Tiểu Mãn khóc nấc lên từng hồi, khi nghe thấy câu đó thì ngưng lại.
Cô lau nước mắt: “Vậy không được đâu, phải nghe lời thầy cô.”
Vọng Độ cười, lấy một ít khăn giấy từ túi áo ra, lau nước mắt cho cô.
Xe lăn bánh, Tiểu Mãn nhìn chiếc xe trắng đó ngày càng nhỏ lại.
Nước mắt vừa ngừng lại dâng lên, từng chút một làm mờ tầm nhìn của cô.
Vọng Độ ngồi trên xe chưa đi được một cây số thì nhận được điện thoại của Tiểu Mãn.
“Anh chắc chắn sẽ về vào ngày lễ Quốc tế Lao Động chứ?”
“Ừ, chắc chắn. Ngay sau khi tan học là anh chạy về liền.” Qua điện thoại, Vọng Độ hình như nghe thấy giọng nói của học sinh tiểu học đang đếm, anh lại nói: “Nếu gặp chuyện gì ở trường thì hãy đi tìm anh Tần Dương giúp em biết chưa?”
“Em biết rồi.”
Tiểu Mãn không nói gì nữa, cũng không tắt điện thoại, không biết trong cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ gì.
Vọng Độ: “Mẹ em đã kêu anh tìm sách giáo khoa từ lớp 1 đến lớp 3, anh đã để trên bàn học trong phòng anh rồi, em đi lấy đi.”
“Dạ được anh.”
Vọng Độ nghe thấy Tiểu Mãn lấy chìa khóa dự phòng từ Hoàng Hỉ Vân, nghe thấy tiếng cô trèo lên cầu thang, sau đó nghe thấy tiếng cô mở cửa rồi đóng cửa lại.
“Em sắp vào phòng anh nè.” Cô báo trước.
Vọng Độ khẽ “Ừ” một tiếng.
Ba giây sau, Tiểu Mãn đứng sững tại chỗ.
Trên bàn học của Vọng Độ chất đầy khoảng mười mấy chiếc hộp quà lớn nhỏ, trên đỉnh đống hộp đó là một con thỏ bông màu hồng.
Tiểu Mãn tiến lại gần, không thể tin nổi mà chạm vào một chiếc hộp màu tím nhạt, trên đó buộc một chiếc ruy băng rất xấu, có lẽ do Vọng Độ tự tay buộc.
“Anh chuẩn bị lúc nào vậy? Lúc nãy em vào phòng anh mà có thấy gì đâu.”
“Chuẩn bị lúc học sinh tiểu học nào đó trốn vào nhà vệ sinh khóc đó.”
“…”
Thiếu niên tìm thấy một chút vui vẻ từ phản ứng ngạc nhiên của cô, không tự chủ được mà nở nụ cười.
“Mỗi tuần mở một món, đến khi em mở hết thì anh cũng đã về tới rồi biết chưa hả?”