Trong đêm lòng trống vắng, Tiểu Mãn đặt chú thỏ Jellycat nằm bên cạnh gối rồi đắp chăn từ cổ trở xuống cho nó.
Cô vừa mới tắm xong, mái tóc tỏa ra mùi hương trái cây.
Tiểu Mãn nằm úp trên giường, khẽ đung đưa chân, cẩn thận mở chiếc hộp quà ghi số “1” ra.
Đó là một chiếc hộp mỏng có kích thước bằng quyển sách, bên trên là một tờ giấy: “Hãy chăm sóc nó thật tốt nhé.”
Chữ viết của Vọng Độ rất đẹp, từng nét bút với độ đậm nhạt và kết cấu đều vô cùng tinh tế.
Tiểu Mãn ghé đầu nhìn vào trong hộp quà.
Đập vào mắt cô là một máy nuôi thú cưng pixel đang rất thịnh hành gần đây, gọi là Tamagotchi. Chiếc máy này liên tục xuất hiện trong các quảng cáo trên kênh thiếu nhi, Tiểu Mãn đã xem rất nhiều lần nhưng không biết mua ở đâu.
Cô vui mừng lăn một vòng trên giường.
Khi bật máy lên, một quả trứng hình thành từ những khối pixel từ từ xuất hiện trên màn hình. Tiểu Mãn đợi vài phút, rồi một chú Tamagotchi dễ thương nhảy ra khỏi vỏ trứng.
Tiểu Mãn gần như bị cuốn theo thú cưng ảo này, nhanh chóng hoàn thành các thao tác như cho ăn, cho uống, chơi trò chơi và dọn vệ sinh.
“Anh nở ra rồi!”
“Gotchi ăn rồi này!”
“Gotchi biết chơi bóng nữa!”
…
Tiểu Mãn không nhận được hồi âm, vì Vọng Độ đã nộp điện thoại rồi.
Khi định cất hộp quà, cô mới phát hiện ra còn một món đồ khác bên trong.
Là… một cuốn sách tập viết chữ ba trăm bài thơ nhà Đường?
*
Cuối tháng Ba, thành phố Ngô luôn mưa không ngớt.
Khi những đứa trẻ khác ở nhà xem TV thì Tiểu Mãn lại bỏ điện thoại vào cặp sách, đeo chiếc máy nuôi thú cưng Tamagotchi trên cổ, che ô và đi đến lớp học thêm.
Năm 2010, Bộ Giáo dục chưa có quy định nghiêm ngặt về việc giáo viên trường công mở lớp học thêm bên ngoài, lớp học thêm mà Tiểu Mãn tham gia là do một số giáo viên của trường Tây Lâm cùng tổ chức.
Khóa học của Tiểu Mãn đặc biệt vì cô học theo hình thức một kèm một.
Ngày nào cô cũng là người đến lớp đầu tiên, treo ô lên bậu cửa sổ, ngồi vào phòng học nhỏ của mình, yên lặng đọc sách và luyện chữ trước khi giáo viên đến.
Thỉnh thoảng có giáo viên đi qua nhìn thấy cô rồi nói: “Học sinh còn nhỏ vậy mà đã bắt đầu học thêm rồi sao?”
Đúng lúc giáo viên của Tiểu Mãn bước vào, trả lời thay cô: “Nguyệt Mãn đang chuẩn bị cho kỳ thi nhảy lớp đấy.”
Mấy thầy cô khác nghe xong đều gật đầu tỏ vẻ “Thì ra là vậy”, đôi khi còn giơ ngón tay cái khen ngợi cô.
Hôm đó sau khi kết thúc buổi học, Tiểu Mãn ở lại lớp học thêm làm bài tập một lúc.
Cô cầm chiếc bút máy Pilot vừa lấy từ hộp quà thứ tư ra, viết nguệch ngoạc lên cuốn vở nháp.
Tiểu Mãn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa, thầm đếm, đã hơn bốn mươi ngày kể từ khi Vọng Độ rời đi. Trong khoảng thời gian đó, cô không nhận được một tin nhắn nào từ anh cả.
Thầy giáo nói trường trung học chuyên Đại học Hoa là trường chuyên trong số những trường chuyên, quản lý rất nghiêm ngặt nên Tiểu Mãn đoán có lẽ Vọng Độ không được tự ý giữ điện thoại.
Mưa đã nhỏ dần, Tiểu Mãn viết xong một trang bài tập liền thu dọn cặp sách và chuẩn bị ra về.
Đột nhiên, cặp sách của cô rung lên.
Chiếc điện thoại Hello Kitty của cô đã lâu không reo, bỗng nhận được một tin nhắn, hai tin nhắn, rồi rất nhiều tin nhắn.
[Bé ngốc ạ, chú ý cách dùng từ nhé, phải là “trứng nở ra rồi” chứ không phải “anh nở ra rồi.”]
[Em thích Gotchi đến thế cơ à?]
[Thỏ Jellycat sẽ không bị cảm lạnh đâu, em lo tự đắp chăn cho mình đi.]
[Trời mưa nhớ đừng ra ngoài nghịch nước. Trong hộp quà số 12 có một chiếc ô màu vàng nhỏ, hay em cứ mở ra dùng thử nhé?]
…
[Biết rồi mà, anh cũng nhớ em.]
Mỗi tin nhắn của Tiểu Mãn, Vọng Độ đều trả lời rất cẩn thận.
Tiểu Mãn đọc xong tất cả các tin nhắn, phấn khích định gõ trả lời, nhưng do tay trơn nên cô chỉ gửi đi một dấu cảm thán.
Tiểu Mãn: [!]
Vọng Độ: [Nguyệt Mãn, anh còn thấy được dáng vẻ ngốc nghếch của em qua cả điện thoại nữa đấy.]
*
Khi Vọng Độ vừa kết thúc cuộc gọi, một cậu bạn cùng phòng ký túc xá đang ở lại cũng vừa từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa tiện miệng hỏi: “Em gái à?”
Một chàng trai thường ngày lạnh lùng, thế mà khi nói chuyện điện thoại lại có giọng điệu dịu dàng đến lạ, không cần hỏi cũng biết là đang nói chuyện với cô em nhỏ trong nhà.
“Ừ.” Vọng Độ đáp.
Giản Tòng ngồi xuống bàn học, cũng cầm điện thoại lên: “Tớ cũng gọi cho em trai tớ đã.”
Cậu ấy dựa người vào ghế, bắt đầu bấm số. Mười giây, hai mươi giây… tút tút tút.
“Em ấy cúp máy luôn rồi…”
Giản Tòng không cam tâm, lại bấm gọi thêm một lần nữa, lần này đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: “Anh này, có việc gì thì gọi cho mẹ nhé! Em đang chơi game với bạn đây!”
“Tút tút tút…” Lại bị cúp máy lần nữa.
“Thằng nhóc đáng chết này!” Cậu ấy thấy mình đúng là đã lãng phí chút tình cảm anh em bất chợt dâng lên này rồi.
Cậu ấy liền quay sang nhìn Vọng Độ: “Gì á ta, em trai với em gái khác nhau đến thế à? Sao tớ không có em gái nhỉ.”
Vọng Độ đáp: “Không phải em ruột, là em gái tầng dưới nhà tớ.”
“À?” Giản Tòng ngạc nhiên: “Không phải em ruột mà thân thiết thế á, cậu cũng kiên nhẫn thật đấy.”
Cô bé vừa chuyển đến, chính anh đích thân trông nom thì sao mà không thân được chứ?
Vọng Độ đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Cậu định đi đâu thế?”
Vọng Độ: “Thư viện.”
“Vãi, anh bạn à, cho tớ chút đường sống đi mà…”
Học sinh nào có thể đến trường trung học chuyên Đại học Hoa học đều không phải người thường, Giản Tòng nói vậy cũng chỉ là đùa với Vọng Độ thôi.
Vọng Độ không để ý đến lời trêu chọc của Giản Tòng, chỉ khẽ nói: “Đi đây.”
Thư viện tầng 4 và 5 của trường trung học chuyên Đại học Hoa là khu vực tự học, mở cửa vào cuối tuần. Khi Vọng Độ lên tới nơi, hầu hết các chỗ ngồi đã chật kín.
Lúc nói chuyện điện thoại ban nãy, Tiểu Mãn đột nhiên hỏi: “Anh ơi, học ở trường mới có mệt không?”
Anh nghe thấy trong giọng nói của cô bé có chút thở dài, liền hỏi lại: “Sao thế, dạo này em thấy mệt à?”
Quả nhiên, Tiểu Mãn thở dài một tiếng: “Không thể chơi chung với San San và các bạn khác nữa, cũng chẳng được ngủ nướng, đúng là có hơi mệt.”
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Nhưng em rất giỏi, em đã học xong chương trình học kỳ này rồi đấy, giáo viên nói tháng tư em có thể bắt đầu học chương trình lớp hai rồi.”
Cô bé lại hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời em nữa, anh có mệt không?”
Vọng Độ chẳng có ý định ra vẻ trước mặt trẻ con, nên thật thà đáp: “Cũng có hơi mệt.”
Trường THCS Tây Lâm chỉ là một ngôi trường bình thường không thể bình thường hơn ở thành phố Ngô. Trường học bình thường, học sinh cũng bình thường. Chính vì lý do này, trước đây Vọng Độ chỉ cần học qua loa cũng có thể giữ vững thành tích trong top đầu.
Nhưng học ở trường trung học chuyên Đại học Hoa thì giống như tham gia một cuộc chạy marathon mà phải giữ tốc độ chạy nước rút 100 mét vậy, ai cũng cảm thấy mệt mỏi cả.
“Vậy ai cũng phải vất vả học hành sao ạ?” Tiểu Mãn hỏi.
Vọng Độ suy nghĩ rồi đáp: “Cũng không hẳn.”
“Thế những người không học thì sẽ nhận được gì?”
“Niềm vui chăng?”
Nghe câu trả lời của Vọng Độ, Tiểu Mãn bật cười.
Bên cô đang có mưa nhỏ, tiếng mưa rơi lộp bộp trên chiếc ô nghe rất vui tai.
*
Lễ Quốc tế Lao động được nghỉ ba ngày, từ mùng 1 đến mùng 3.
Dương Hiểu Linh phải đợi tan ca mới có thể đến đón Vọng Độ, vì thế nhân lúc buổi chiều còn rảnh, Vọng Độ liền mang quần áo bẩn ra phòng giặt, giặt sạch rồi đi đến tiệm sách gần trường chọn mua vài cuốn sách.
Một ông lão vác cây cỏ khô xiên đầy những que kẹo hồ lô đi ngang qua, dưới ánh chiều tà màu cam của hoàng hôn, lớp đường bóng loáng trông thật hấp dẫn.
Vọng Độ mua mấy xiên, gói lại rồi bỏ vào túi. Ngay lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, với âm cuối kéo dài đầy tinh nghịch: “Anh ơi.”
Vọng Độ tưởng mình nghe nhầm, ngẩng lên thì thấy một cô bé buộc hai bím tóc thấp, hai tay bám vào cửa sổ ghế lái phụ, đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn anh.
“Tiểu Mãn?” Vọng Độ bước tới: “Sao em lại ở đây?”
Dương Hiểu Linh cười đáp: “Hôm nay lúc mẹ đang định đến đón con thì tình cờ gặp Tiểu Mãn, mẹ hỏi con bé có muốn đi cùng không, thế là Tiểu Mãn đi luôn.”
Từ thành phố Ngô đến đây mất tới một tiếng rưỡi, cộng thêm thời gian về lại thì cũng gần ba tiếng.
Vọng Độ tiện tay véo nhẹ má cô bé: “Nhóc con này, không thấy phiền à?”
Tiểu Mãn mỉm cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xinh. Cô tháo dây an toàn, đẩy cửa xe rồi bước xuống: “Dì Hiểu Linh, con muốn ngồi ở ghế sau với anh.”
Lần trước gặp Tiểu Mãn còn mặc chiếc áo bông cài khuy sừng, lần này cô đã chuyển sang chiếc váy xếp ly kẻ caro và áo len thường mặc vào mùa xuân hè.
Vọng Độ thấy chiếc máy Tamagotchi đang đeo trên cổ cô, liền tiện miệng hỏi: “Không nuôi chết nó chứ?”
“Sao mà chết được, Gotchi còn kết bạn rồi này.”
Mái tóc mềm mại xõa xuống trước vai, mấy sợi tóc nhẹ nhàng uốn cong.
Vọng Độ tùy tiện quấn vài vòng tóc, lòng bàn tay anh hơi ngứa ngáy.
“Tóc dài rồi này.”
“Đúng rồi, em còn cao lên nữa cơ.” Tiểu Mãn đáp.
“Sao anh nhìn không ra ta.”
“…”
Trên đường về, các cửa tiệm ven đường lần lượt lên đèn, ánh sáng tỏa ra thành những vòng tròn mờ ảo. Hoàng hôn dần nhạt nhòa, sau đó những vì sao lác đác bắt đầu hiện lên trên bầu trời.
Tiểu Mãn kể cho Vọng Độ nghe về quang cảnh mà cô và Dương Hiểu Linh nhìn thấy khi đến đây. Khi đó trời còn sáng, vài đám mây bay lơ lửng trên bầu trời, ánh chiều tà chiếu qua khiến mây rực lên sắc vàng óng ánh. Họ đi qua một con phố bán kẹo bông, không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào.
Cô nói chuyện có phần lộn xộn và lặp đi lặp lại, nhưng Vọng Độ vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Nếu Tiểu Mãn lớn thêm một chút thì có lẽ cô sẽ diễn đạt câu chuyện của mình mạch lạc hơn, ví dụ như: “Ngày em đến gặp anh, mây bay lơ lửng, không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.”
Cách thành phố Ngô còn một đoạn đường khá dài nữa, Tiểu Mãn vì mệt nên ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt chiếc Tamagotchi.
Cé nghiêng đầu, cơ thể lắc lư theo nhịp xe. Vọng Độ nghiêng người lại gần để đầu Tiểu Mãn dựa vào tay mình, giúp cô ngồi ngay ngắn lại, hơi thở của cô trở nên đều đặn hơn.
Vẫn là mùi dầu gội trẻ em với hương trái cây thoang thoảng, khi dựa vào gần sẽ ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào. Xe đột nhiên xóc nhẹ, Vọng Độ nhanh chóng đỡ đầu cô, cảm nhận lòng bàn tay mình ấm lên.
*
Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động không dài, lần này khi Vọng Độ phải rời đi, phản ứng của Tiểu Mãn không còn mãnh liệt như lần anh khai giảng nữa. Thậm chí, cô còn bắt chước Dương Hiểu Linh dặn dò Vọng Độ phải ăn uống đầy đủ, học hành cũng phải kết hợp nghỉ ngơi.
Cô như một bà cụ non cứ lải nhải không ngừng, nhưng Vọng Độ vẫn nhận ra trong ánh mắt đang cụp xuống của Tiểu Mãn thoáng có chút bất an và mất mát.
Mãi đến trước kỳ nghỉ hè, Vọng Độ không quay lại tòa nhà ngang lần nào nữa.
Tiểu Mãn cầm tờ bảng điểm xuất sắc trở về nhà, hôm đó mẹ cùng cô đến trung tâm học thêm để lên kế hoạch ôn tập cho kỳ nghỉ hè.
Hồi nhỏ Tiểu Mãn phát triển chậm, nhưng sau khi đi học, cô đã dần dần bắt kịp. Đôi khi, Tiểu Mãn cũng có chút tự hào vì nghĩ mình là một trong những đứa trẻ thông minh, vì cô học mọi thứ rất nhanh.
Trong kỳ thi nhảy lớp riêng biệt của mình, Tiểu Mãn đã thể hiện rất xuất sắc.
Năm ngày sau khi Tiểu Mãn nộp bảng điểm và giấy chứng nhận kỳ thi nhảy lớp cho Bộ Giáo dục, cô đã qua được vòng xét duyệt và nhận được giấy chứng nhận nhảy lớp thành công.
Khi học kỳ tới bắt đầu, cô sẽ trở thành học sinh lớp bốn. Nhận được tin vui này, Tiểu Mãn không thể giấu nổi sự hạnh phúc, cô nhảy chân sáo trên đường từ Bộ Giáo dục về nhà.
Khi Vọng Độ nhìn thấy Tiểu Mãn, cô đang nằm trên bàn đá dưới tòa nhà ngang, liên tục lật đi lật lại xem tờ giấy chứng nhận.
Buổi chiều vào mùa hè luôn có gió thổi, làn gió nhẹ nhàng lướt qua làm tóc cô bay bay, để lộ những sợi tóc mềm mại.
Vọng Độ để hành lý bên đường, thoải mái ngồi lên đó nhìn cô một lúc lâu.