Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa đông năm 2010, chiếc xe đạp nhỏ màu cam của Tiểu Mãn bị hỏng, không thể tiếp tục sử dụng được nữa.

Lúc về nhà ông bà, cô đã mang theo chiếc xe màu cam, định để nó hưởng thụ những tháng ngày yên bình còn lại ở quê.

Giỏ xe phía trước được Tiểu Mãn và mẹ lấp đầy đất rồi rải hạt hoa vào. Khi mùa xuân đến quay lại xem, chiếc xe màu cam nằm nghiêng trong vườn nhà của ông bà ngoại đã nở rộ những bông hoa hướng dương đủ màu sắc.

Đệm ngồi màu đen dưới ánh nắng mùa xuân đã hấp thụ được rất nhiều nhiệt, trở thành nơi lý tưởng cho những chú mèo con chợp mắt.

Mùa hè, sau khi Vọng Độ hoàn thành kỳ thi tuyển cấp ba, Dương Hiểu Linh thưởng cho anh một khoản tiền nhỏ.

Anh dẫn Tiểu Mãn đến vườn đào nhà bạn học để cùng nhau hái trái đào, khi trở về lại ghé vào cửa hàng xe đạp mua tặng cho Tiểu Mãn một chiếc xe đạp mới tinh màu trắng.

Ngày hôm đó, một cơn bão tên là Haima đổ bộ vào các thành phố ven biển, mang theo mưa và gió giật mạnh.

Mặc dù ở thành phố Ngô trời không mưa, nhưng gió mạnh đã thổi đến.

Tiểu Mãn mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu vàng đất, ngồi một bên trên yên xe của chiếc xe đạp trắng.

Một tay cô ôm lấy eo Vọng Độ, tay kia giữ chặt chiếc mũ rơm đội khi hái đào, cùng anh lướt đi trong làn gió.

Gió mùa hè ẩm ướt và nóng bức, làm cho vạt áo của Vọng Độ bay lên, khẽ chạm vào cổ tay cô.

Có một khoảnh khắc, Tiểu Mãn cảm thấy như mình đã chìm vào một thế giới chỉ có cô và Vọng Độ.

Âm thanh của chuông xe đạp được gió thổi đến tai cô. Cô nhẹ nhàng dựa vào lưng Vọng Độ, lắng nghe nhịp tim của anh.

Ting ting, chuông xe đạp trắng ấy đã kêu từ năm 2011 cho đến năm 2013.



Tiểu Mãn có một chiếc vali màu tím nhạt.

Sau khi sắp xếp quần áo sẽ mặc vào trong vali xong, cô liếc nhìn chú thỏ bông Jellycat ở đầu giường. Sau một hồi do dự, cô quyết định không để chú thỏ ở lại một mình trong phòng mà sẽ mang nó theo.

Lục lọi một hồi, cuối cùng cô cũng thu xếp xong được ba chiếc vali cần mang theo khi đi học ở trường trung học chuyên Đại học Hoa.

Khi cô đang phân vân có nên mang chiếc mũ len hình cáo có khăn quàng cổ mà năm ngoái Vọng Độ tặng cho cô theo hay không thì mẹ đã ngăn lại.

“Con hơi lố rồi đó Tiểu Mãn à, bây giờ vẫn đang là mùa hè mà.” Mẹ cô nói.

Tiểu Mãn có chút không nỡ: “Nhưng chiếc mũ này là anh mua cho con bằng tiền thưởng từ cuộc thi thể thao mà.”

Hoàng Hỉ Vân cười: “Bé ngốc này, đâu phải con không về nhà nữa đâu, nghỉ lễ lần sau mang theo cũng được mà.”

Tiểu Mãn gật đầu, sau đó cẩn thận đặt chiếc mũ cáo trở lại tủ quần áo.

Sau khi thu dọn hành lý xong xuôi, Tiểu Mãn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường gửi tin nhắn cho San San.

Vào năm đó, điện thoại thông minh đã bắt đầu phổ biến, nhưng Tiểu Mãn không nỡ thay nên vẫn dùng chiếc điện thoại trượt Hello Kitty của mình. Điều này khiến cho phiên bản Wechat của cô chậm hơn nhiều so với của đám San San, mỗi khi nhận biểu tượng cảm xúc đều phải chờ khá lâu.

[Ngôi sao lấp lánh: San San, cậu đã dọn hành lý xong chưa?]

Mất một lúc lâu bên kia mới hồi âm.

[33 không ngủ được: Mới vừa dọn xong. Cậu không biết đâu, mẹ tớ vừa chửi tớ vừa giúp tớ thu dọn đồ đó, tớ gần như bị mắng đến choáng váng luôn. 5555…]

Khác với Tiểu Mãn, San San đã lén lút đổi nguyện vọng vào trường trung học chuyên Đại học Hoa, trong khi mẹ cô ấy thì hy vọng cô ấy sẽ ở lại trường THCS Tây Lâm học. Gia đình ba người đã vì chuyện này mà cãi nhau một trận, nhưng vì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi nên cũng buộc phải chấp nhận quyết định của San San.

Tiểu Mãn gõ chữ.

[Ngôi sao lấp lánh: Dù sao trường trung học chuyên Đại học Hoa cũng tốt hơn Tây Lâm mà, dì ấy chắc chắn sẽ hiểu thôi.]

[33 không ngủ được:  Tớ không quan tâm trường trung học chuyên Đại học Hoa có tốt hơn Tây Lâm hay không, tớ chỉ muốn xa bố mẹ một chút thôi ~]

[33 không ngủ được: Tớ là một chú chim nhỏ, muốn bay cao bao nhiêu thì bay bấy nhiêu~]

*

Sáng hôm sau, Hoàng Hỉ Vân xuống dưới kiểm tra xe.

Tiểu Mãn đã đặt Tamagotchi về chế độ chờ và để nó vào ngăn kéo bàn học.

Trong năm 2013, khi hầu hết mọi người đã từ bỏ máy nuôi thú pixel thì Tiểu Mãn vẫn rất cẩn thận chăm sóc cho Gotchi, chỉ có điều giờ không thể mang theo được nên chỉ có thể để nó tạm thời ngủ thôi.

San San ngồi xe của nhà Tiểu Mãn đến trường, sau khi bố mẹ của cô ấy chào hỏi Hoàng Hỉ Vân xong, lại bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn về San San.

Bố Vương giúp cô ấy chuyển hành lý, mẹ Vương thì vừa bảo cô ấy chăm sóc bản thân, lại vừa nói mấy câu kiểu như “không hiểu chuyện chút nào,” “chưa bao giờ nghe lời,” “tính tình khó chịu và cứng đầu”,…

Âm thanh của động cơ xe vang lên, Tiểu Mãn và San San mỗi người dựa vào một bên cửa sổ xe, ngắm nhìn tòa nhà ngang dần dần lùi lại, nhỏ lại phía sau.

Tiểu Mãn dựa vào bệ cửa sổ, nhắm mắt lại cảm nhận làn gió mùa hè lúc sáng sớm. Không khí vẫn chưa kịp trở nên nóng bức, nhưng bên tai đã bắt đầu vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, mấy người bán hàng rong bên đường đang chào hàng, xe cộ bấm còi, lá cây của những hàng cây bên đường thì kêu xào xạc…

Cuối con đường là nơi mà Tiểu Mãn đã nhìn thấy Vọng Độ đi trong suốt ba năm.

Chẳng mấy chốc nơi đó cũng sẽ thuộc về cô, lần này là hành trình của riêng cô.

Tiểu Mãn và San San liên tục trò chuyện với Hoàng Hỉ Vân, thỉnh thoảng Hoàng Hỉ Vân lại nhắc đến những ngày tháng bà đi học bổ túc trước đây.

Còn mười phút nữa là đến cổng trường, Hoàng Hỉ Vân nhận một cuộc điện thoại công việc, đại khái là bên đối tác cần một báo cáo gấp. Tiểu Mãn và San San nghe bà liên tục gọi điện thoại tìm người giúp nhưng đều bị từ chối, trong lòng cũng cảm thấy sốt ruột. 

Tiểu Mãn nhoài người lên ghế lái, tiến lại gần nói: “Mẹ, một lát nữa mẹ chỉ cần cho con và San San xuống ở cổng trường là được, bọn con tự vào làm thủ tục nhập học.”

“Đúng vậy, nếu dì có chuyện gấp thì cứ về trước đi ạ.”

Hoàng Hỉ Vân thực sự không yên tâm, Tiểu Mãn liền nói nếu cô không xử lý được thì có thể đi tìm Vọng Độ. Sau khi lại gọi vài cuộc điện thoại không có kết quả, Hoàng Hỉ Vân đành đồng ý.

Bà thả Tiểu Mãn và San San xuống ở cổng trường, dặn dò vài câu rồi quay xe về.

Nhìn thấy vài chiếc vali lớn trước mặt, Tiểu Mãn và San San xắn tay áo chuẩn bị ra trận.

Hai người chuyển từng cái một thì còn được, nhưng cùng một lúc thì có phần khó khăn.

Tiểu Mãn nói: “Hai đứa mình mang đến phòng bảo vệ trước đi, nhờ các chú ở đó giúp trông coi một lát rồi chuyển từng cái một đi vậy.”

San San gật đầu.

Vì vậy, hai người lần lượt thay phiên nhau đứng trông hành lý rồi chuyển hành lý, dần dần đưa được hết vali đến trước cửa phòng bảo vệ.

Gần trưa, mặt trời bắt đầu trở nên gay gắt.

San San mệt mỏi lau mồ hôi, thì thầm: “Giá mà anh Vọng Độ và anh Tần Dương có thể đến giúp một tay thì tốt biết bao.”

Tiểu Mãn thở dài: “Cũng đành chịu thôi, hai anh ấy học lớp 12 bận lắm.”

Khối cấp hai vừa mới khai giảng được vài ngày, nhưng khối cấp ba đã học được hai tuần.

Tiểu Mãn đẩy vali, tóc dài từ vai rơi xuống ngực, che khuất con gấu bông đang treo trên dây đeo cặp của cô.

Nói xong, cô cảm thấy có ánh nhìn quen thuộc đổ dồn về phía mình.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía đám đông.

Cách đó không xa có vài bóng người mặc đồng phục của khối cấp ba trường trung học chuyên Đại học Hoa đang đi ngược dòng người về phía này.

San San nhìn theo ánh mắt của Tiểu Mãn, hớn hở vẫy tay: “Á á á, cứu tinh đến rồi!”

Thiếu niên có đôi mày sáng sủa, so với vài năm trước có vẻ trưởng thành hơn, chiều cao đã tăng lên, cao hơn những người xung quanh nửa cái đầu. Động tác rõ ràng là tùy tiện và hờ hững, nhưng lại tỏa ra khí chất đầy nhiệt huyết và phóng khoáng.

Đó là vẻ đẹp khiến người ta ngay lập tức bị thu hút, không thể rời mắt.

Tiểu Mãn đối diện với ánh mắt của Vọng Độ, cười tươi để lộ lúm đồng tiền.

Vọng Độ tiến lại gần, tự nhiên đặt tay lên vali của Tiểu Mãn.

“Đủ lông đủ cánh rồi ha?” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo.

Tiểu Mãn chớp mắt, có chút bối rối.

“Sao thế anh?”

“Định tự chuyển hết đống hành lý này hả? Sao không gọi cho anh?”

Vọng Độ nâng tay lên xoa đầu Tiểu Mãn.

Trong giọng nói không có chút trách móc nào mà giống như đang trêu chọc cô hơn.

Tiểu Mãn thấy bên cạnh Vọng Độ ngoài Tần Dương ra còn có một anh trai lạ mặt, lập tức mặt đỏ bừng.

Cô buông tay ra khỏi vali: “Vậy bây giờ anh chuyển đi.”

Tần Dương nhìn mấy cái vali to ở cửa phòng bảo vệ, ngạc nhiên nói: “Chà, hai đứa mang cả căn phòng búp bê Barbie mộng mơ từ nhà tới đây hả? Nhiều đồ quá vậy. Trời đất chứng giám, khi anh vào cấp ba chỉ có đúng một cái vali mà còn chưa đóng xong nữa. Trường có mặc đồng phục mà, hai đứa cần nhiều đồ để mặc vậy làm gì?”

San San xòe tay ra: “Giày dép, đồ ngủ, áo len, đồ lót và cả đống thứ cần mang theo nữa chứ. Anh Tần Dương cứ ra vẻ đi, lần trước bọn em đến nhà anh, thấy phòng anh có cả chục hộp giày, anh còn dám mở miệng nói chỉ cần một cái vali là đủ.”

“Chậc, Vương San San, sao em nhớ giỏi thế, đọc cho anh nghe từ đầu tiên trong sách tiếng Anh cấp hai xem nào.”

“…”

Cậu con trai bên cạnh Tần Dương cũng tiến lại gần, giới thiệu: “Anh tên Giản Tòng, là bạn cùng phòng với anh Tần Dương.”

Tiểu Mãn và San San cùng chào anh Giản Tòng.

Khi San San dẫn Tần Dương đi chuyển hành lý, Giản Tòng cúi người chào Tiểu Mãn: “Nguyệt Mãn phải không? Trước đây khi em và anh trai gọi điện, anh có chào em đó, em nhớ không?”

Tiểu Mãn gật đầu.

Giản Tòng có vẻ ngoài thanh tú, đeo chiếc kính không quá dày. Anh ấy có vẻ ngoài tri thức nhưng cũng không quá nghiêm túc, có thể thấy tính cách tương đối hiền hòa, rất giống một nhân vật trong phim hoạt hình mà Tiểu Mãn xem hồi nhỏ.

“Anh à, anh là người đeo kính đẹp trai nhất mà em từng thấy đó.” Tiểu Mãn nói.

Nghe vậy, Giản Tòng ôm lấy ngực: “Vọng Độ, cuối cùng tớ cũng biết lý do vì sao cậu lúc nào cũng lo lắng cho em gái cậu rồi. Ngoan thật đấy, thích ghê.”

“…” Vọng Độ đặt tay lên đầu Tiểu Mãn, kéo cô về phía sau.

“Nói lắm thế, mau chuyển đồ đi.”

*

Có ba học sinh cấp ba đi cùng, Tiểu Mãn và San San gần như không cần phải cố gắng tìm hiểu quy trình, mọi thứ đều do Vọng Độ lo liệu.

Cô và Vọng Độ đi song song về hướng ký túc xá của khối cấp hai, xuyên qua dòng người đông đúc. Đúng lúc chuông tan học vang lên, liên tục có ánh mắt nhìn về phía bọn họ.

Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn sang, là mấy chị gái khối cấp ba, những ánh mắt đó đôi lúc rơi vào Tiểu Mãn, đôi lúc lại nhìn về phía Vọng Độ.

Cô thì thầm: “Anh nè, có vẻ như có người đang nhìn anh đó.”

Vọng Độ cụp mắt xuống: “Nhìn đường cho đàng hoàng kìa.”

“Ò.”

“Đúng rồi anh, sao anh biết bọn em tới rồi?” Tiểu Mãn hỏi.

“Anh ngồi sát cửa sổ, nhìn cũng được một lúc lâu rồi.”

Thực ra vị trí của anh không phải là sát cửa sổ, chỉ là hôm nay anh đã đổi chỗ với người khác thôi.

“Vậy anh không cần lên lớp à?”

Vọng Độ ngập ngừng: “Tự học, trốn học rồi.”

Tiểu Mãn mở to mắt, quay lại nhìn Tần Dương và Giản Tòng: “Anh anh anh, anh còn dẫn theo bạn cùng lớp trốn học nữa hả!”

Vọng Độ cúi đầu, nhìn vẻ mặt hơi hoảng hốt của cô, trong lòng cảm thấy mềm đi.

Anh có hơi không hiểu, tại sao nhóc con này lại có cảm giác tuân theo trật tự và quy tắc mạnh mẽ đến vậy.

Ít nhất đối với Vọng Độ mà nói, trước khi quyết định thi vào Đại học Công an Thủ đô thì anh hoàn toàn không nghĩ rằng việc trốn học hay leo tường là chuyện gì mà không thể làm cả.

Anh nhẹ giọng, bất đắc dĩ giải thích: “Thầy giáo xin nghỉ không dạy, bài tập của anh làm xong rồi. Vậy được chưa hả cô giáo nhỏ?”

Mặc dù Tiểu Mãn vẫn cảm thấy không được, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Nếu là anh Vọng Độ thì thỉnh thoảng cũng có thể được tha thứ.

Để đến ký túc xá khối cấp hai thì phải đi qua khu tắm của trường, leo lên một bậc thang nhỏ khoảng mười bậc.

Lúc Tiểu Mãn đi bộ, thỉnh thoảng lại chạm vào tay Vọng Độ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, rồi bỗng dưng đứng thẳng lên.

Mấy năm nay, Tiểu Mãn có thể nói là đều đặn lớn lên, trong khi Vọng Độ – người mà cô luôn so sánh, lại lớn vọt hẳn lên. Lần trước nghe dì Hiểu Linh nói, hình như Vọng Độ đã sắp cao được một mét chín rồi.

Con số thật đáng sợ.

Cô thẳng người tiến gần Vọng Độ, nghiêng đầu xem cô cao đến đâu so với anh.

Cô thấp hơn ngực anh một chút.

Ánh mắt cô vô thức nhìn xuống, cô thấy gió thổi qua, làm áo đồng phục mùa hè của Vọng Độ bay lên như một cánh buồm trắng.

Cô cúi đầu, thấy giày của Vọng Độ đã lớn hơn giày của mình rất nhiều.

Phía sau truyền tiếng nói của San San.

“Tiểu Mãn, cậu đang tìm thứ gì à?”

Tiểu Mãn bị bắt tại trận: “…”

Vọng Độ nghe thấy câu nói của San San, liền nhìn về phía Tiểu Mãn: “Em đi bộ mà cúi đầu chi vậy, mặt còn đỏ bừng nữa chứ?”

“Em… đang nhìn giày của mình, thấy hơi đẹp.” Cô lắp bắp giải thích.

Tiểu Mãn đang không tập trung, không nhận ra mình sắp bước xuống cầu thang.

Vọng Độ kéo cô lại, cô mới tỉnh táo lại.

*

Tiểu Mãn và San San không ở chung một ký túc xá, nhưng lại sát ngay bên cạnh. Hôm nay là ngày báo tên, nhiều phụ huynh đều vào ký túc xá, nên Vọng Độ và Tần Dương đi chung cũng không thấy gì lạ.

Giản Tòng đưa họ đến dưới ký túc xá rồi đi trước, Vọng Độ và Tần Dương mỗi người dẫn một đứa nhóc đi giúp trải ga giường.

Khi Tiểu Mãn bước vào ký túc xá, bên trong đã có vài người.

Có hai bạn học, một trong số đó đã trải ga giường xong, đang dọn dẹp tủ quần áo, khi thấy Tiểu Mãn liền gọi: “Chào cậu.”

Tiểu Mãn cũng đáp lại.

Cô gái còn lại đứng bên cạnh bố mẹ, đang đánh giá môi trường ký túc xá.

Có vẻ như bố mẹ cô gái không hài lòng với việc bốn người ở chung một phòng của trường trung học chuyên Đại học Hoa, họ cứ lải nhải: “Nhỏ quá, nhỏ quá.”

Cô gái không thích bố mẹ cứ kén chọn mãi, liền lớn tiếng ngăn họ lại. Sau khi nói xong, ánh mắt cô ấy rơi vào Tiểu Mãn và Vọng Độ đang đứng ở cửa.

Khi nhìn thấy Vọng Độ, cô gái rõ ràng có chút ngạc nhiên, sau đó mặt đỏ bừng rồi hạ thấp giọng xuống.

Vọng Độ không nhận ra những điều đó, anh hỏi Tiểu Mãn ga trải giường nằm ở đâu trong hành lý, rồi bắt đầu giúp cô trải ra.

Tiểu Mãn mang theo một bộ ga trải giường cotton màu xanh nhạt, trên đó có vẽ vài đám mây, giống hệt những bộ ga trải giường màu hồng có hoa hay màu vàng nhạt có mặt trăng ở nhà cô.

Sau khi Vọng Độ giúp cô trải ga giường xong, Tiểu Mãn lấy con thỏ bông Jellycat ra đặt bên gối.

“Em còn mang nó theo nữa hả?” Vọng Độ thấy con thỏ bông Jellycat, nhớ rằng đó là món quà anh để lại cho cô khi lần đầu anh đi đến trường trung học chuyên Đại học Hoa.

Tiểu Mãn gật đầu: “Em thích ngủ với thỏ bông Jellycat.”

Khi còn nhỏ cô rất sợ bóng tối, sợ đèn tắt, mỗi đêm đều phải bật đèn bàn ngủ.

Kể từ khi Vọng Độ tặng cho cô con thỏ bông Jellycat, cô đã quen với việc có chú gấu bông này bên cạnh. Có lần nhà mất điện, Tiểu Mãn tỉnh dậy giữa đêm, hoảng hốt mất một lúc, nhưng khi chạm vào con thỏ bông Jellycat đã ở bên cô rất lâu, cô lại từ từ ngủ thiếp đi.

Kể từ đó trở đi, cô bắt đầu thử tắt đèn khi ngủ.

Bây giờ ở ký túc xá, Tiểu Mãn chắc chắn không thể bật đèn được, vì vậy cô đã mang theo con thỏ Jellycat này.

Ban đầu Vọng Độ còn định giúp Tiểu Mãn sắp xếp tủ quần áo và bàn học nữa, nhưng Tiểu Mãn lo về việc họ trốn học, liền vội vàng đuổi anh đi.

Lúc rời đi, Vọng Độ vẫn cảm thấy không yên tâm.

Anh dặn dò: “Có chuyện gì thì đến khối cấp ba tìm anh, Lớp 12-1, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi mà.”

*

Tiểu Mãn rất giỏi sắp xếp đồ đạc.

Cô nhanh chóng dọn dẹp bàn học, tủ quần áo và ngăn giày dưới gầm giường.

Cặp vợ chồng vừa rồi thấy cô dọn dẹp gọn gàng như vậy, bèn nói: “Bạn nhỏ này giỏi thật đấy, quần áo xếp ngay ngắn, lại còn xếp theo màu sắc nữa à?”

Tiểu Mãn cười ngại ngùng: “Còn phải xếp theo độ dày nữa, mẹ nói một thời gian nữa là đến mùa thu, quần áo mùa hè sẽ phải mang về nhà, như vậy thì sẽ dễ lấy hơn ạ.”

Người phụ nữ kia liên tục khen ngợi: “Vậy bạn nhỏ này, con giúp chăm sóc cho bạn Khương Tiễn nhà cô chú có được không?”

Tiểu Mãn cười, vừa định nói đồng ý thì cô gái được tên là Khương Tiễn đột nhiên hét lên, cắt ngang lời nói của người phụ nữ.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ có bị bệnh không? Cậu ấy là bạn học của con chứ không phải là giúp việc nhà mình, con với cậu ấy còn chưa biết ai lớn ai nhỏ nữa, sao lại bảo cậu ấy chăm sóc con thế? Mẹ xem con là cái gì vậy? Còn mẹ thì xem mình là gì nữa?”

Khương Tiễn trông rất tức giận, trực tiếp đẩy bố mẹ ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Tiểu Mãn lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, không biết phải làm sao.

Khương Tiễn ngồi xuống bàn học, dùng hai tay che mặt, không ngừng vò đầu bứt tóc.

Bố mẹ cô ấy ở bên ngoài đang gõ cửa.

“Tiễn Tiễn, mẹ sai rồi, mẹ nói sai rồi được chưa nè?”

“Đừng giận nữa mà cục cưng.”

Khương Tiễn cầm một chai sữa tắm bên cạnh lên, giơ lên rồi lại bỏ xuống, sau đó tháo giày và ném về phía cửa.

“Biến đi, nếu hai người không đi ngay thì con sẽ nhảy từ ban công xuống đấy.”

Giọng nói ở cửa dừng lại.

Tiểu Mãn và cô gái còn lại đứng ngơ ngác tại chỗ.

Nửa phút sau, Tiểu Mãn tiến lại gần, giúp Khương Tiễn nhặt lại chiếc khăn tắm mà cô đã ném xuống đất.

Khương Tiễn dường như từ từ bình tĩnh lại, đưa tay nhận lấy và nói một câu cảm ơn.

“Không cần cảm ơn đâu.” Tiểu Mãn đáp lại.

Nói xong, Tiểu Mãn từ trong cặp lấy ra chiếc điện thoại và ví tiền của mình, chuẩn bị đi tìm San San.

Khi đi ngang qua Khương Tiễn, cô ấy bỗng kéo tay Tiểu Mãn lại.

“À này… vừa rồi xin lỗi nhé, tớ thay mặt mẹ tớ xin lỗi cậu.”

“Hả?” Tiểu Mãn gãi đầu.

“Thì là chuyện… vừa rồi bà ấy nói muốn cậu chăm sóc tớ gì gì đó.”

Tiểu Mãn suy nghĩ một lát: “Không sao đâu, tớ có thể giúp cậu mà.”

Khương Tiễn cứng họng: “Cậu không cảm thấy bà ấy đã xúc phạm cậu sao? Cậu cũng tầm tuổi tớ, chúng ta lại không có quan hệ gì, bà ấy thậm chí còn không biết cậu mà đã sai cậu như vậy rồi.”

“Thế à…” Tiểu Mãn vẫn không hiểu lắm: “Tớ cứ nghĩ là dì ấy nhờ tớ giúp nên tớ đồng ý thôi, vậy thôi à.”

“…” Khương Tiễn: “Cậu tên gì?”

“Nguyệt Mãn, Nguyệt trong chữ mặt trăng, Mãn trong chữ trăng tròn.”

Khương Tiễn lẩm nhẩm tên của Tiểu Mãn, lại nói: “Tớ là Khương Tiễn, Khương trong chữ Mạnh Khương nữ, Tiễn trong ngưỡng mộ.”

“À thì, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu nhé.”

Tiểu Mãn – người bất ngờ được bảo vệ, đã đi ra khỏi ký túc xá, lúc tìm thấy San San vẫn còn hơi ngơ ngác.

San San trong ký túc xá cũng đã hoàn thành mấy việc như làm quen với các bạn, tìm hiểu về sở thích của nhau và hẹn sẽ ngồi bàn trước bàn sau trong lớp.

Tiểu Mãn và cô ấy tạm biệt các bạn cùng phòng, rời khỏi tòa nhà ký túc xá.

Theo danh sách mà Tiểu Mãn đã liệt kê, bây giờ họ cần đi làm thẻ học sinh, nhận đồng phục huấn luyện quân sự, nạp tiền thẻ ăn, tìm lớp học cho ngày mai, sau đó đi dạo quanh khuôn viên trường.

San San thò đầu nhìn vào danh sách của Tiểu Mãn: “Mãn của tớ ơi, cậu viết danh sách này từ khi nào vậy?”

“Trước khi anh Vọng Độ khai giảng đó.”

Vào khoảnh khắc nhận được thông báo trúng tuyển, Tiểu Mãn đã rất phấn khích, hỏi anh Vọng Độ rất nhiều điều, xác nhận nhiều lần về quy trình ngày báo tên, cuối cùng đã lập ra danh sách này.

“Cậu làm như vậy không thấy phiền sao?” San San hỏi.

Tiểu Mãn: “Không phiền, như vậy rõ ràng hơn, không bị nhầm lẫn. Mẹ tớ đã dạy tớ như vậy đấy.”

San San thở dài: “Tốt thật đấy, mẹ tớ chỉ biết nói cho tớ tìm hộp kim chỉ trong tủ quần áo rồi bảo tớ đi tìm, sau đó tớ lục tung hết tất cả tủ quần áo mà vẫn không tìm thấy, lại phải đi hỏi mẹ, sau đó lại bị mắng, haiz…”

Tiểu Mãn thắc mắc: “Tại sao lại không tìm thấy thế?”

“Vì hộp kim chỉ nằm trong tủ đầu giường, sau khi mẹ tớ tìm ra thì sẽ hỏi tớ kiểu như rõ ràng cách gần tủ quần áo như vậy, tớ đã tìm hết trong tủ quần áo rồi vậy tại sao không biết tìm luôn ở tủ đầu giường.”

“…”

Thế à.

*

Sau khi hoàn tất tất cả các công việc trong danh sách của Tiểu Mãn, hai người quay lại ký túc xá để để đồ rồi bắt đầu đi dạo quanh khuôn viên trường.

Khuôn viên trường trường trung học chuyên Đại học Hoa có diện tích rất lớn, cơ sở vật chất được xem là hiện đại nhất trong số các trường công lập. Tòa nhà giảng dạy màu trắng ở phía tây là khu cấp hai, còn tòa nhà giảng dạy màu đỏ gạch ở phía đông là khu cấp ba.

Từ tòa nhà giảng dạy cho tới phía sau là ba tòa căn tin ba tầng xếp cạnh nhau.

Xa hơn nữa là nhà tắm học sinh và ký túc xá giáo viên, với ký túc xá giáo viên làm ranh giới, chia làm ký túc xá nam và nữ.

Tiểu Mãn và San San đi dạo đến bên sân vận động, thấy một hàng dài các bảng thông báo.

Đi qua từng bảng, có thông báo điểm số của các khối lớp, những khoảnh khắc hoạt động trong trường và hình ảnh của các giáo viên, học sinh xuất sắc.

Tại mục “Sự kiện trường học”, San San kéo tay Tiểu Mãn, hào hứng nói: “Wow, Tiểu Mãn, cậu xem có phải đây là anh Vọng Độ không!”

Tiểu Mãn nhìn sang thì thấy một bức ảnh trong đại hội thể thao của trường.

Vọng Đồ đang xoay một chiếc vợt cầu lông màu xanh trắng trong tay, trông có vẻ rất thoải mái.

Dưới bức ảnh là dòng chữ “Vô địch đơn nam cầu lông khối cấp ba trong đại hội thể thao mùa thu 2012”.

Tiểu Mãn chăm chú nhìn bức ảnh rất lâu, cô thấy vẻ mặt của Vọng Đồ thoải mái, môi hơi nhếch lên.

Thì ra chiếc mũ cáo của cô chính là từ đây mà ra.

Anh trai tuyệt vời thật đấy.

*

Buổi tối, phòng ký túc xá 305 của lớp 6 trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Tiểu Mãn vừa mới kết thúc việc làm quen với các bạn cùng phòng, lúc này đã ngồi vào bàn học và bắt đầu đọc sách. Đột nhiên một vài đàn chị lần lượt kéo đến, liên tục tặng cô đủ loại đồ ăn vặt.

Dù Tiểu Mãn cố gắng từ chối nhưng những món đồ ấy vẫn bị chất thành đống lên bàn học của cô. Không còn cách nào khác, cô đành đem sang phòng của San San, rồi còn chia cho đám Khương Tiễn mỗi người một phần.

Vì nguyên tắc “đã nhận đồ thì phải làm việc”, sáng hôm sau Tiểu Mãn mặc đồ huấn luyện quân sự đi thẳng đến khối cấp ba.

Vọng Độ tình cờ đang đứng ở cửa lớp nói gì đó với Giản Tòng, nhìn thấy cây củ cải nhỏ mặc bộ đồ rằn ri đang tiến lại gần, anh lập tức đưa cuốn sách cho Giản Tòng rồi bước về phía cô.

“Anh, em có đồ muốn đưa cho anh.” Tiểu Mãn thành thật nói.

Lông mày Vọng Đồ khẽ nhướn lên: “Đồ gì vậy?”

Anh nghĩ rằng có thể là bánh quy, sữa dâu tây, socola hay mấy thứ tương tự.

Không ngờ Tiểu Mãn từ túi đồng phục quân sự của mình lôi ra một bức, hai bức… bảy tám bức thư tình trực tiếp nhét vào tay anh.

“Tất cả đều gửi anh đó.”

“Anh trai à, anh nổi tiếng thật đó!”

Giọng cô còn chứa đựng một chút tự hào.

Vọng Độ: “…”

Sắc mặt anh hơi trầm xuống.

Anh ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ cúi đầu.

“Nguyệt Mãn, em…”

Tiểu Mãn thấy vậy, trong lòng thấy hình như có gì đó sai sai.

Có vẻ như anh trai không được vui.

Ngay khi cô nghĩ rằng Vọng Độ sắp nổi giận, anh lại thở dài.

“Em… không được làm như vậy nữa.”

*

Ở trước cửa lớp học 12-1 có vài cậu con trai đang nhìn về phía Vọng Độ và Tiểu Mãn.

“Vãi thật, cô em đó không phải cũng đến tìm Vọng Độ để thổ lộ tình cảm đó chứ?”

“Cũng xinh xắn phết, như búp bê vậy.”

Biểu cảm bọn họ như đang xem kịch.

Giản Tòng thờ ơ lướt mắt nhìn một cái.

“Các cậu nói linh tinh gì thế? Đó là em gái của Vọng Độ, mới học lớp 6 thôi. Cậu ấy rất thương cô em gái này, đừng có đùa bỡn như vậy, nếu không cậu ấy sẽ trở mặt với các cậu đó, đừng có trách tớ không nhắc nhở mấy cậu trước.”

“…”

“Ủa, tớ cứ tưởng đó là đồng phục quân sự của lớp 10 chứ.”

“Bộ cậu bị mù hay gì, lớp 10 có cô gái nào mà thấp như vậy đâu?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mãn: Không yêu xin đừng nói lời cay đắng (nghiêm túc)
Bình Luận (0)
Comment