Vọng Độ cầm một xấp thư tình mà Tiểu Mãn đã nhận giúp mình đi vào lớp, không thèm nhìn mà nhét thẳng vào ngăn bàn.
“Ồ, hôm nay nghĩ thông suốt rồi à? Quyết định nhận rồi đó hả.”
Tần Dương vừa rồi đang giải đề, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài ban nãy.
“…” Vọng Độ im lặng một lúc rồi nói: “Là Tiểu Mãn nhận giúp.”
“Vãi, thật hay giỡn thế, em ấy mới vào trường có một ngày mà các em gái đã tìm đến em ấy rồi.”
Vọng Độ: “Tính em ấy mềm mỏng, không biết từ chối người khác.”
“Haiz, nên đôi khi có tính cách như Vương San San cũng tốt, thẳng thắn có gì nói đấy, không dễ bị thiệt thòi.” Tần Dương thở dài: “Thế cậu tính làm gì với mấy lá thư đó?”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào ngăn bàn của Vọng Độ.
“Thư có tên thì trả lại, không tên thì… để sau tính.”
Vọng Độ chưa bao giờ nhận những thứ này, vì thực sự rất khó xử lý. Nếu vứt bỏ mấy bức thư chứa đựng tình cảm của người khác thì có vẻ không lịch sự, nhưng anh lại chẳng có hứng thú để mà mở ra xem.
Mấy năm trước thì không sao, nhưng giờ anh đã lên lớp 12, số người tỏ tình với anh lại càng nhiều. Hầu hết lời mở đầu đều là: “Không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Cậu không nhân lúc còn học cấp ba mà yêu một mối thì không thấy tiếc à?” Tần Dương đẩy vai Vọng Độ.
Vọng Độ liếc nhìn cậu ấy: “Sao? Cậu yêu rồi à?”
“…”
Tần Dương: “Ít nhất tớ cũng từng yêu…”
Dù chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi.
“Nhưng mà chỉ còn một năm nữa là chúng ta tốt nghiệp, thời gian ngắn thế này yêu đương gì chứ.”
Cậu ấy ngả người ra sau, cầm một tờ đề lên, bắt đầu tám nhảm: “Nói đi, cậu còn nhớ lần đầu mấy đứa bạn trong lớp có người yêu là khi nào không?”
Vọng Độ nghĩ ngợi: “Lớp sáu?”
Tần Dương ngạc nhiên: “Cậu nói thế mới nhớ, mối tình đầu tan vỡ của tớ cũng là hồi lớp sáu. Hồi đó tớ thầm thích lớp trưởng, viết tên cậu ấy lên giấy nháp, ai đó phát hiện ra xong thì bắt đầu trêu chọc. Ban đầu cậu ấy cũng có chút cảm tình với tớ, bị mọi người chọc ghẹo thế là cậu ấy đồng ý quen tớ. Hôm đó bọn tớ nắm tay nhau, mặt cậu ấy đỏ bừng như quả táo, nhưng vì quá ngượng ngùng nên… ngày hôm sau cậu ấy càng nghĩ càng ngại, lập tức đòi chia tay.”
Khi đó, Tần Dương buồn bực mất nửa năm trời.
Vọng Độ nhìn cậu ấy như nhìn một tên ngốc: “Người mà tớ nói biết yêu hồi lớp sáu chính là cậu đấy.”
Tần Dương nghẹn họng: “…Vọng Độ, tổ sư nhà cậu.”
*
Sách nói rằng tuổi dậy thì của con gái thường rơi vào khoảng từ mười đến mười tám tuổi, nhưng Tiểu Mãn nghĩ rằng có lẽ nó đến sớm hơn một chút.
Có vẻ như con người sinh ra đã có khả năng yêu thương và được yêu.
Tháng đầu tiên sau khi nhảy lớp lên lớp mới, Tiểu Mãn nhận được một bức thư tình không ký tên, với nét chữ xiêu vẹo: [Nguyệt Mãn, tớ thích cậu.]
Năm lớp năm, San San thích một ca sĩ tham gia cuộc thi tài năng và kêu gọi cả lớp bình chọn cho ca sĩ mà cô ấy thích.
Năm mười một tuổi, Cốc Giai thích nhân vật nam chính trong một bộ phim hoạt hình chữa lành. Vì không thể thiết lập quan hệ với nhân vật chính trong thế giới hoạt hình đó, cô ấy đã khóc trong chăn suốt ba ngày liền.
Tại sao là ba ngày? Vì ngày thứ tư, lúc Cốc Giai chơi bài với đám Tiểu Mãn đã thắng được một đống kẹo và quên bẵng chuyện đó.
Tiểu Mãn lớn lên cùng với Vọng Độ, cô nghĩ rằng một người anh trai tốt như Vọng Độ nhận được thư tình là chuyện hết sức bình thường. Cô thậm chí còn vui mừng vì có nhiều người thích Vọng Độ.
Cuối tháng tám ở thành phố Ngô vẫn còn bao trùm bởi cái nóng. Trải qua ngày huấn luyện quân sự, mọi người đều trông rất ủ rũ, chỉ có Tiểu Mãn vẫn ngồi đó với tinh thần vô cùng phấn chấn, vì cô không cần phải tham gia huấn luyện. Trong giờ huấn luyện, cô chính là “cô gái được chọn” mà mọi người ngưỡng mộ.
Tiết tự học buổi tối ngày đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm bận họp ở văn phòng, vì thế mọi người túm năm tụm ba ngồi trò chuyện, xem tạp chí và truyện tranh.
Lúc này, mọi người đang kinh ngạc về chuyện tối qua có rất nhiều đàn chị đến nhờ Tiểu Mãn đưa thư tình cho Vọng Độ. Câu chuyện dần dần chuyển sang chủ đề tình yêu.
Ở độ tuổi mà kinh nghiệm yêu đương gần như bằng không, dù chỉ có một chút trải nghiệm cũng đủ để nói cả buổi.
Mọi người lần lượt kể về những kỷ niệm nhỏ, nói về người mà mình từng có chút cảm tình, kể cả việc nói đối phương tốt thế nào rồi đưa ra vài bằng chứng chứng minh.
“Vậy Tiểu Mãn, cậu có người mình thích không?” San San chọc Tiểu Mãn.
Khi San San hỏi Tiểu Mãn, mọi ánh mắt đều hướng về cô.
Tiểu Mãn tìm kiếm trong đầu một lượt những nam sinh mà cô có ấn tượng, rồi lắc đầu.
Mọi người tiếc nuối thở dài.
Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, điện thoại của Tiểu Mãn ở trong cặp rung lên hai lần, lúc này cô mới nhớ ra mình quên không để điện thoại ở ký túc xá.
[Anh trai: Tiểu Mãn, ra phía trước tòa nhà lớp các em một lát, anh mua nước ngọt cho em và San San rồi.]
Tiểu Mãn lắc tay San San, cho cô ấy xem tin nhắn trên điện thoại.
“Nước ngọt! Đi nhanh, đi nhanh!” San San bật dậy, cùng Tiểu Mãn rời khỏi lớp.
Hành lang trong giờ giải lao trở nên ồn ào, Tiểu Mãn vừa đi vừa nghĩ, hóa ra học cùng trường với Vọng Độ lại là một điều tuyệt vời như vậy.
Cảm giác này không giống như hồi còn ở tiểu học Tây Lâm, bởi khi đó cô chưa từng trải qua quá trình trưởng thành hay chia ly. Khi Vọng Độ muốn tặng cô thứ gì, anh còn phải trèo tường nữa. Khi Vọng Độ đã chuyển đến trường trung học chuyên Đại học Hoa, Tiểu Mãn vẫn thường xuyên nhìn về bức tường quanh hồ sen ở trường Tây Lâm, nhưng dù cô có nhìn thế nào đi nữa thì chỗ đó cũng không thể xuất hiện người anh trai hay trèo tường nữa.
Cô và San San đi đến cổng khu cấp hai thì nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây đa già trên con dốc.
Giản Tòng ngồi trên mép bồn hoa, chân hờ hững đạp lên một quả bóng rổ. Vọng Độ thì đứng đó, tay cầm một túi nhựa màu trắng, bên trong lấp ló những lon nước ngọt vị chanh màu vàng. Trong tay anh còn có một chiếc quạt cầm tay nhỏ màu trắng, gió thổi nhè nhẹ, làm chiếc áo thun trắng của anh khẽ lay động.
Vọng Độ ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn đến gần mới thấy, hóa ra chiếc quạt cầm tay của Vọng Độ còn có một sợi dây đeo, lúc này đang lỏng lẻo cuốn quanh cổ tay anh, làm tôn lên những đường nét cực đẹp của bàn tay.
Anh tháo dây ra, tắt nguồn cây quạt rồi đeo nó lên cổ Tiểu Mãn.
San San bất chợt đỏ mặt, khi tiến tới gần, cô ấy lễ phép chào: “Chào anh Giản Tòng.”
Chân đang đạp lên quả bóng của Giản Tòng khẽ động, cậu ấy giơ tay lên chào lại: “Hi.”
Nhiệt độ cuối hè ở thành phố Ngô vẫn khó chịu vô cùng, Tiểu Mãn cúi xuống nhìn chiếc quạt nhỏ, bất ngờ nhớ đến tin nhắn vừa nhận.
“Anh, chẳng phải các anh đã nộp điện thoại rồi sao? Sao vẫn nhắn tin được thế?”
Trường học lo học sinh lớp bảy tuổi còn nhỏ, lại vừa nhập học, sợ họ chưa quen nên đã hoãn việc nộp điện thoại đến khi chính thức khai giảng. Theo lý mà nói, học sinh lớp 12 đáng lẽ đã phải nộp điện thoại từ lâu rồi.
Giản Tòng cười: “Điện thoại thì nộp rồi, nhưng ipad kẹp trong sách, thầy giáo không phát hiện. Đợi đến khi em lên cấp ba sẽ biết, mấy quy định này đối với những người thật sự muốn chơi game hoặc bận yêu đương chẳng là gì cả.”
Vọng Độ mở túi, lấy chiếc quạt còn lại đưa cho San San. Cùng với đó, anh còn đưa cho các cô năm, sáu lon nước ngọt vị chanh đã được ướp lạnh.
Thời gian nghỉ giữa tiết tự học buổi tối không nhiều, hai người đưa đồ xong là rời đi ngay, không nán lại lâu.
Tiểu Mãn xách một túi nước ngọt vị chanh, cùng San San quay trở lại lớp.
Lớp của các cô nằm ở tầng một, lúc này đã có vài cô gái vừa rồi cùng trò chuyện ló đầu ra nhìn, cười đùa nói gì đó.
Khi Tiểu Mãn quay lại, cô bạn ngồi bàn trước tên là Dư Vu liền nói: “Nguyệt Mãn, người vừa rồi đưa đồ cho cậu là anh trai cậu à?”
Tiểu Mãn gật đầu nói đúng rồi, sau đó chia nước ngọt trong túi cho mọi người.
“Thảo nào có nhiều đàn chị thích anh ấy như vậy, đẹp trai quá mà.”
“Với lại anh trai của Nguyệt Mãn cao thật đấy, chắc chơi bóng rổ giỏi lắm nhỉ?”
Một cô gái khác nói: “Đàn anh đeo kính đứng bên cạnh cũng đẹp trai nữa, trông hơi giống Yukito ghê.”
Nhắc đến Giản Tòng, San San hơi phấn khích, lập tức giới thiệu: “Đàn anh đeo kính đó tên là Giản Tòng, tính cách cũng siêu tốt, hôm qua còn giúp bọn mình chuyển hành lý nữa!”
Với sự dẫn dắt của San San, trọng tâm cuộc thảo luận của mọi người nhanh chóng chuyển từ Vọng Độ sang Giản Tòng.
Trong câu chuyện của các cô gái, hình tượng của Giản Tòng bỗng như được phủ một ánh hào quang vàng lấp lánh.
Sau khi về ký túc xá, chủ đề này tiếp tục lan truyền trong phạm vi nhỏ. Kết quả là hôm sau, khi Giản Tòng đi ngang qua sân trường, cậu ấy đã nhận được vô số ánh nhìn dõi theo từ các cô bé.
Sân huấn luyện quân sự là sân phía tây, khá gần khu vực của khối cấp ba. Khi đi vệ sinh, mọi người thường đi ngang qua khu cấp ba.
Khi lần thứ N Giản Tòng thấy có mấy cô bé ló đầu ra nhìn mình, cậu ấy quay sang hỏi Tần Dương và Vọng Độ ngồi phía sau: “Hôm nay trông tớ có gì lạ à? Tớ đâu có mặc áo ngược đâu… hay là quần có vấn đề?”
Cậu ấy cúi đầu nhìn, mọi thứ vẫn bình thường.
Lạ thật đấy.
Giờ ra chơi tiết hai, Vọng Độ tóm được Tiểu Mãn đang giả vờ đi vệ sinh cùng đám người kia.
Bị bắt quả tang, Tiểu Mãn và San San chẳng có chút can đảm nào, lập tức thú nhận hết với Vọng Độ và Tần Dương.
“Vậy ra mấy nhóc con các em đi ngắm Giản Tòng à?” Tần Dương cười sắp tắt thở đến nơi.
Tiểu Mãn nghiêm túc: “Cũng không hẳn, còn có người ngắm anh trai nữa mà.”
Vọng Độ đang chống tay lên tường hành lang bỗng cứng đờ.
Tần Dương quay sang nhìn San San: “Không phải chứ Vương San San, em mới gặp Giản Tòng có một lần mà đã mê mẩn rồi hả?”
“Chứ sao, anh Giản Tòng đẹp trai như thế, em ngắm một chút có gì sai đâu.” San San nhún vai.
“Vậy để anh giúp em gửi thư tình nhé?” Tần Dương nhướng mày.
San San xua tay: “Chưa đến mức đó đâu.”
Tần Dương: “Anh còn định bảo em đưa thư cho anh, lần sau về nhà anh sẽ trao tận tay mẹ em luôn.”
“Wow, anh đúng là đồ chó!”
Vọng Độ nhịn cười, khẽ ho một tiếng: “Vậy Tiểu Mãn, em cũng đi ngắm Giản Tòng à?”
Tiểu Mãn: “Em đi cùng với San San thôi.”
“…”
Khi mọi người đã đi hết, Giản Tòng vừa được thầy gọi đi lấy đề kiểm tra cũng quay lại.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Vọng Độ, cậu ấy cười ha ha hỏi Tần Dương. Một phút sau, Giản Tòng ngơ ngác: “Ngắm tớ á? Gì nữa vậy, mấy đứa nhỏ này đang làm trò mèo gì thế!”
Giản Tòng hoang mang, dùng áo khoác đồng phục trùm lên đầu.
“Bọn nhỏ mới học lớp bảy thôi mà!”
Cậu ấy bỗng hạ giọng thì thầm: “Còn chưa chắc đã có kinh nguyệt nữa, đến ngắm tớ thế này, làm tớ chẳng khác gì kẻ biến thái đang tán tỉnh lung tung. Tớ có vậy đâu, đừng làm thế nữa mà…”
Tần Dương đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh Giản Tòng sụp đổ, cười đến chảy nước mắt.
Tối hôm đó, khi Vương San San lén lút hỏi Tần Dương xem có tài khoản mạng xã hội của Giản Tòng không, Tần Dương không do dự mà gửi ngay cho cô ấy.
[33 không ngủ được: Okk, cảm ơn anh, người tốt.]
[Qin: Xời, có gì đâu.]
Khi Vọng Độ tắm xong và quay lại, Giản Tòng vừa mới mở iPad để xem một tập phim mới. Nhìn thấy hàng loạt tin nhắn xác nhận kết bạn trên mạng xã hội, Giản Tòng hét lên một tiếng kinh thiên động địa “Má nó!”, rồi ngay lập tức lao vào đánh nhau với Tần Dương.
Tần Dương vừa cười vừa vật lộn với Giản Tòng.
Vọng Độ thì thản nhiên chẳng thèm quan tâm, chỉ đứng lau khô tóc.
Bất ngờ, anh nhìn thấy trên chiếc iPad chưa tắt của Giản Tòng một biểu tượng avatar Thủy Thủ Mặt Trăng vừa nhấp nháy.
[“Ngôi sao lấp lánh” yêu cầu thêm bạn.]
?
Vọng Độ khựng lại, biểu cảm cứng đờ.
Bây giờ anh chỉ muốn gọi Giản Tòng qua để từ chối hết mấy yêu cầu kết bạn này. Nhưng một giây sau, Vọng Độ lại dừng lại.
Thôi, mấy đứa nhỏ mà bị từ chối thì chắc buồn lắm. Thêm thì thêm đi, dù sao Giản Tòng cũng không phải người xấu.
Giản Tòng đang vật lộn với Tần Dương đến kiệt sức, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, liền quay đầu lại.
“Này… Vọng Độ, sao cậu nhìn tớ chằm chằm thế?”
Vọng Độ: “Không có gì, chỉ là thấy cậu là người đeo kính đẹp nhất trong số những người mà tớ từng gặp thôi.”