Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 22

Hứng thú nhất thời với Giản Tòng chỉ kéo dài một tuần, khi gần kết thúc huấn luyện quân sự, sự chú ý của mọi người đã bị phân tán bởi những việc như phát sách và đồng phục.

Tiểu Mãn và các bạn đã chuẩn bị xong vở ghi chép từ lâu, háo hức chờ đợi tiết học đầu tiên của cấp hai.

Sau khi các em gái khóa dưới cuối cùng cũng ngừng làm phiền, Giản Tòng chuyển chỗ ngồi của mình về lại vị trí cũ, chỗ mà từ hành lang nhìn vào sẽ bị khuất tầm nhìn. Miệng cậu ấy lẩm bẩm: “Mấy nhóc con này cứ thò đầu thụt cổ, tớ thật sự cảm thấy mình giống con khỉ trên núi Nga Mi vậy.”

Tần Dương cắn một miếng bánh mì: “Có khi cậu còn là loại khỉ mặc quần đùi đỏ và biết đi bằng tay nữa cơ.”

“Cậu phắn giùm!”

*

Ngày cuối cùng của huấn luyện quân sự, giáo viên quản lý ký túc xá cầm một thùng nhựa màu xanh đi từng lớp thu điện thoại của học sinh lớp 7.

Tiểu Mãn dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ chiếc điện thoại trượt màu hồng của mình vào túi chống bụi, dán nhãn “Nguyệt Mãn Lớp 7-2” rồi nộp vào thùng.

Trong giờ tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm cầm danh sách lớp đến để sắp xếp lại chỗ ngồi.

Tất cả học sinh đứng ra ngoài hành lang, giáo viên chủ nhiệm đọc tên từng người một vào lớp để sắp xếp chỗ ngồi.

Danh sách lớp được sắp xếp theo điểm thi đầu vào, Tiểu Mãn nằm trong top 10. Khi cô vào lớp, giáo viên thấy cô không cao lắm nên xếp ngồi ở hàng thứ hai.

Cô ôm cặp, chờ San San vào.

Giáo viên không nhận ra mối liên kết giữa cô và San San, nên đã sắp San San ngồi ở phía bên kia lớp.

“Thư Kha.” Giáo viên gọi tên người tiếp theo.

Cậu nam sinh đứng tựa vào tường ngoài cửa lớp khẽ đáp một tiếng rồi đi vào lớp.

“Em ngồi chỗ đó.” Giáo viên chỉ vào vị trí bên cạnh Tiểu Mãn.

Thư Kha ngẩng lên, lướt nhìn Tiểu Mãn một cách thờ ơ rồi cúi đầu tiếp tục đi.

Khi cậu ấy vừa đến gần, giáo viên lại nói: “Thôi, em ngồi hàng sau đi.”

Cuối cùng, Khương Tiễn được sắp xếp ngồi cạnh Tiểu Mãn.

Sau giờ học, San San chạy đến.

“Sao bạn cùng bàn của cậu lại là Khương Tiễn vậy? Tớ nghe bạn cùng phòng nói tính cách cậu ấy không tốt lắm, hôm báo danh còn nổi giận ở ký túc xá một trận, sau đó ở nhà tắm cũng nổi giận nữa. Cậu ở chung với cậu ấy thấy sao hả? Nếu cậu thật sự cảm thấy khó chịu, tớ sẽ tìm cách đổi chỗ cho cậu.”

Là bạn cùng phòng với Khương Tiễn, Tiểu Mãn cũng biết chút chuyện, liền nhanh chóng giải thích: “Hôm báo danh cậu ấy tức giận là do mẹ cậu ấy á, có vẻ cậu ấy không thích bị mẹ chăm sóc quá mức. Tớ cảm thấy cậu ấy không có vẻ gì là xấu tính cả. Lần ở nhà tắm là vì có người suýt làm nước nóng bắn lên người cậu ấy, đều có lý do cả.”

“Vậy à, thế thì tớ yên tâm rồi.” San San nói.

Từ ngày đầu tiên nhập học, Khương Tiễn đã bị mọi người bàn tán trong một phạm vi nhỏ.

Nguyên nhân chính là do mẹ của cô ấy đầy khí thế đi khắp các phòng ký túc xá của lớp, phát sữa và đồ ăn bổ dưỡng, còn tặng thêm các đồ dùng sinh hoạt, bảo mọi người hãy đối xử tốt với Khương Tiễn. Lúc đó, Tiểu Mãn và San San tình cờ đi ra ngoài nên không gặp chuyện này.

“Thật sự mà nói, nếu mẹ tớ mà như vậy, tớ cũng cảm thấy ngột ngạt mất thôi. Thế cậu có biết cậu bạn ngồi sau cậu, Thư Kha không?” San San hạ giọng nói.

Tiểu Mãn lắc đầu.

“Cậu ấy và Khương Tiễn hình như đều chuyển từ trường tư thục Thanh Nhã sang đây, nhưng Thư Kha là người trong thành phố chúng ta, tớ nghe nói bố cậu ấy cũng làm việc ở Tây Lâm.”

Tiểu Mãn chớp mắt nhìn San San: “Tin tức của cậu nhanh nhạy thật đấy! Sao biết được nhiều chuyện thế?”

Khi San San chuẩn bị chia sẻ với Tiểu Mãn về những con đường vòng vèo để thu thập tin tức của mình thì Khương Tiễn từ bên ngoài bước vào lớp.

Cô ấy cầm trong tay hai chai sữa chua vị việt quất, khi nhìn thấy San San thì hơi khựng lại. Sau đó cô ấy đặt một chai sữa chua lên bàn Tiểu Mãn rồi nhìn San San nói: “Chỉ nhờ người mua giúp hai chai, chai của tớ để lại cho cậu.”

Cô ấy nhét chai sữa chua vào tay San San, đeo tai nghe vào rồi rời đi, cô ấy mang theo chiếc máy nghe nhạc MP3 mà không hiểu sao vẫn chưa bị giáo viên thu mất.

San San nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của cô ấy rồi nhìn Tiểu Mãn, chân thành nói: “Tớ thấy cậu ấy là người tốt, tớ thích cậu ấy.”

*

Việc đổi chỗ ngồi và nộp điện thoại cũng đồng nghĩa với việc chính thức bắt đầu học tập.

Tối hôm đó, mọi người không còn ồn ào như trước, đều lật sách ra để xem bài mới.

Tiểu Mãn đã chăm chỉ đọc sách suốt hai tiết, đến chín giờ, cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Từ tiểu học cho đến trước khi vào cấp hai, cô luôn duy trì thói quen đi ngủ lúc chín giờ rưỡi, nên theo thời gian biểu ở nhà, giờ này cô lẽ ra đã chuẩn bị đi tắm và đi ngủ.

Mẹ cô có lẽ đang đọc sách hoặc có thể đang nghỉ ngơi.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Hoàng Hỉ Vân ngồi ở bàn làm việc bên cạnh cô viết chữ. Tiểu Mãn chợt thấy nhớ mẹ.

Cô gục xuống bàn, định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Mấy ngày trước, khi mọi người rủ nhau đi sang khu cấp ba để ngắm Giản Tòng, Tiểu Mãn lần nào cũng đi theo, nhưng không lần nào cô đặt ánh mắt của mình lên Giản Tòng cả, phần lớn thời gian cô đều nhìn Vọng Độ.

Có một lần trong giờ học, Vọng Độ không nhìn lên bảng mà cúi đầu, tay cầm bút khẽ cử động, như đang tính toán gì đó trên giấy. Khi anh viết bài, ánh mắt thật dịu dàng và yên tĩnh.

Có lần vào giờ ra chơi, học sinh lớp 12 gần như đều gục trên bàn để ngủ cả, chỉ có một số ít đang làm bài. Vọng Độ gục đầu vào tay, dường như đang chợp mắt. Có một bạn học đi qua, không cẩn thận đụng vào bàn của anh, Vọng Độ giật mình tỉnh dậy, có chút khó chịu, nhưng chỉ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú, cũng không nói gì với bạn học kia.

Lại có lần, Tiểu Mãn vô tình nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Vọng Độ. Anh nhẹ nhàng nháy mắt với cô, như thể đang chào hỏi.

Tiểu Mãn vừa cảm thấy chột dạ, vừa hài lòng rời đi.

Thì ra anh trai ở trường có dáng vẻ như thế này.

Bất chợt có tiếng động vang lên từ bên ngoài cửa sổ. Tiểu Mãn mở mắt ra, nhận thấy trời bắt đầu mưa.

Tiếng mưa rơi lộp độp nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn học khác.

“Trời mưa rồi, làm sao đây, tớ không mang ô.”

“Tớ cũng vậy, lát nữa nhanh chạy về ký túc xá thôi, chạy nhanh một chút chắc không sao.”

“Ký túc xá xa lắm, tớ có mang ô, tớ về lấy ô giúp các cậu, các cậu chờ tớ ở đây nha.”

Chuông báo hết giờ vang lên, Tiểu Mãn đến tủ sách lấy ô.

Trước khi nhập học, khi Tiểu Mãn chuẩn bị nhét chiếc ô nhỏ màu vàng mà Vọng Độ từng tặng vào vali, mẹ cô lấy ra một chiếc ô khác đã chuẩn bị sẵn, bảo cô để một chiếc ở ký túc xá và một chiếc trong lớp, như vậy sẽ không bao giờ bị ướt khi trời mưa đến.

Tiểu Mãn làm đúng theo lời mẹ dặn, lúc này thật sự rất hữu dụng.

Khi cô ngẩng lên nhìn San San, cô ấy cũng đã lấy ô ra.

Hai người mỗi người một chiếc, vừa đủ để tiện đường đưa một bạn không có ô về. Tiểu Mãn quay lại tìm Khương Tiễn nhưng không thấy đâu.

“Các cậu có thấy Khương Tiễn không?” Tiểu Mãn hỏi một bạn nữ phía sau đang chuẩn bị ra về.

Bạn nữ lắc đầu: “Hình như trước khi hết giờ cậu ấy đã ra ngoài rồi, cầm theo giấy nữa, chắc là đi vệ sinh.”

Tiểu Mãn quyết định chờ Khương Tiễn một lát.

Lớp học nhanh chóng vắng dần, sau ba phút vẫn chưa thấy Khương Tiễn quay lại.

Cô đeo cặp lên và chuẩn bị đi ra cửa trước, định tắt đèn thì nhìn thấy trong lớp vẫn còn một người.

Cậu bạn tên Thư Kha vẫn đang nằm ngủ trên bàn, có vẻ không ai gọi cậu ấy dậy.

“À này, tan học rồi đấy.” Nguyệt Mãn khẽ nhắc.

Cậu nam sinh nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên.

“Ồ.” Cậu ấy trả lời, mặt không chút biểu cảm rồi đứng dậy.

Thấy cậu ấy đã tỉnh, Tiểu Mãn cũng không để ý thêm nữa, tháo dây buộc chiếc ô nhỏ màu vàng ra.

Khi cô đi đến khúc cua ở tầng một, bất ngờ bị ai đó từ phía sau đụng phải, chiếc ô nhỏ trên tay cô lắc lư. Theo phản xạ, cô quay đầu lại nhìn.

Thư Kha cao hơn cô một cái đầu, trong tay cầm chiếc áo đồng phục.

“Xin lỗi, đầu tớ bị choáng nên đứng không vững.” Cậu ấy liếc nhìn cô một cái, nói xong rồi nhanh chóng bước đi.

Tiểu Mãn cầm ô nhưng cũng không đón được ai, chỉ nhìn chằm chằm xuống đường dưới chân, chậm rãi đi về ký túc xá.

Đi một lúc, chiếc ô nhỏ của cô bị ai đó kéo nhẹ.

“Hả?” Cô quay đầu nhìn về phía bị kéo.

Vọng Độ đang nắm một góc chiếc ô của cô: “Nguyệt Mãn, em đang thong thả đếm kiến đấy à?”

“Anh?!” Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đặt cán ô lên vai, nâng phần trước của ô đang che khuất tầm nhìn lên để nhìn rõ Vọng Độ.

“Sao muộn thế này mới ra thế?”

Tiểu Mãn thở dài: “Em vừa đợi bạn cùng bàn. Sao anh lại ở đây? Không phải mấy anh còn giờ tự học nữa à?”

“Lo em không mang ô nên anh tới xem.” Giọng Vọng Độ thản nhiên: “Kết quả thấy em đứng đây cúi đầu, trông như đang chờ mưa lớn tạo thành ao để bắt cá.”

“Anh biết đùa thật đấy!” Tiểu Mãn bật cười.

Vọng Độ: “…”

Cô nhóc này trước giờ không hiểu mấy câu nói bóng gió.

“Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.” Vọng Độ nói.

Hai người đi song song về phía trước.

“Anh nè, để em kể anh nghe, hồi nhỏ em sống cùng bố, lúc đó nơi bọn em ở cũng mưa to lắm, đến mức ngập lụt luôn. Bố em dùng một tấm ván chở em đến nhà dì chủ nhà để tránh ngập, lúc đó em còn thấy một con cá nhảy lên khỏi mặt nước nữa.”

Vọng Độ cúi đầu nhìn Tiểu Mãn dưới chiếc ô nhỏ màu vàng đang càng kể càng phấn khích.

“Đó là lần đầu tiên em thấy con cá có thể nhảy cao đến vậy đó!”

Cô vừa nói vừa mô tả, trông rất hớn hở.

Vọng Độ vô thức cười theo, lại không thể không chú ý đến từ “bố” trong lời cô nói.

Anh không thể quên những gì từng nghe từ Dương Hiểu Linh về quá khứ của Tiểu Mãn, sau này cũng nghe thêm một vài chuyện. Tóm lại, đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho lắm.

Anh luôn nghĩ rằng cô đã có một quãng thời gian không vui vẻ, nếu không thì đã chẳng vì vấn đề tâm lý mà thậm chí không thể nói chuyện được. Nhưng bây giờ, cô vẫn có thể tìm thấy những ký ức ít ỏi đáng vui từ thời đó, vẫn cảm thấy hạnh phúc vì những điều đó.

Làm sao có thể có một đứa trẻ mà từ khi sinh ra đã biết trân trọng mọi thứ như vậy chứ?

Anh nghĩ.

Khi đến dưới tòa nhà ký túc xá, Vọng Độ cúi xuống kiểm tra nhiệt độ tay của Tiểu Mãn.

Ấm áp, có lẽ không bị lạnh.

“Lần sau đi sớm một chút, đừng đi một mình phía sau nữa nhớ chưa?”

Vọng Độ dặn dò.

“Em nhớ rồi.”

“Vậy thì chúc ngủ ngon.”

Tiểu Mãn gật đầu, vẫy tay: “Bái bai anh.”

Vọng Độ nhìn Tiểu Mãn vào ký túc xá rồi mới quay người rời đi.

Tiểu Mãn bước đến hành lang tầng một, lại quay đầu nhìn bóng dáng Vọng Độ đang rời xa.

Khi còn học ở tiểu học Tây Lâm, hầu như lần nào trời mưa cô cũng thấy Vọng Độ cầm ô đứng chờ cô ở cổng trường.

Cô rất thích những ngày mưa, tiếng mưa càng lớn, cô lại cảm thấy thế giới trở nên nhỏ bé hơn.

Mỗi lần đi cùng Vọng Độ về nhà, cô luôn cảm thấy rất vui.

Sau này khi Vọng Độ cao lên, hai người dùng chung một chiếc ô thì cô sẽ bị ướt, nên Vọng Độ cũng giống như hôm nay, đi theo nhịp bước chân của cô, cứ thế mà chầm chậm bước đi.
Bình Luận (0)
Comment