Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 23

Nước mưa khiến cho mặt đất ướt nhẹp, không khí thoang thoảng mùi đất và lá cây.

Tiểu Mãn lại quay đầu nhìn Vọng Độ.

Bầu trời đêm mưa đen đặc, dưới ánh đèn đường mờ mờ, Vọng Độ trông thật rạng rỡ, như thể được phủ một lớp viền vàng mờ ảo.

Cho đến khi bóng dáng Vọng Độ khuất sau góc đường, Tiểu Mãn mới nghe theo tiếng mưa, từng bước từng bước đi lên lầu. Cô nắm chặt cán chiếc ô nhỏ màu vàng, mỗi bước đi của cô sẽ khiến chiếc ô khẽ đung đưa.

Từ trên lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Nguyệt Mãn!”

Nghe thấy có người gọi mình, Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn, thì ra là Khương Tiễn đang cầm ô.

Nhìn thấy cô, Khương Tiễn liền thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

“Sao giờ này cậu mới về, tớ vừa định đi tìm cậu đó. Vừa rồi Vương San San đến phòng bọn mình hỏi cậu đã về chưa, lúc đó tớ mới biết cậu đang đợi tớ.” Khương Tiễn giải thích.

“Vậy hả?”

Tiểu Mãn còn đang luống cuống thì bị Khương Tiễn kéo vội lên lầu.

Cô nhìn thấy trên người Khương Tiễn không có dấu vết ướt mưa gì, không biết là đã thay đồ hay là không bị ướt nữa.

Nhận thấy ánh mắt của Tiểu Mãn, Khương Tiễn lên tiếng: “Tớ… trong giờ tự học buổi tối thì đến kỳ kinh nguyệt, làm bẩn quần nên về thẳng phòng, lúc đó trời vẫn chưa mưa. Ngược lại là cậu đó, đợi mấy phút không thấy ai thì phải về đi chứ.”

Tiểu Mãn xua tay: “Không phải đâu, tớ chỉ đợi ba phút thôi, vừa rồi anh trai tớ đến đón, bọn tớ đi hơi chậm một chút.”

Hai người một trước một sau bước vào ký túc xá. Khi vào phòng, có một bạn cùng phòng vừa từ nhà tắm đi ra, chắn lối của họ.

Tiểu Mãn đang thu ô lại, không chú ý nên va vào người Khương Tiễn. Cô ngẩng đầu lên và phát hiện Khương Tiễn cao hơn mình nửa cái đầu.

Tiểu Mãn ngay lập tức quyết định, ngày mai sẽ ăn nhiều cơm hơn!

Về món ăn, cô sẽ chọn sườn xào chua ngọt và bí xanh xào ở nhà ăn số một.

*

Cuối tháng 9, nhiệt độ ở thành phố Ngô dần trở nên se lạnh, mọi người khi ra ngoài đều đã phải mặc thêm áo khoác đồng phục.

Kỳ thi tháng đầu tiên của trường, Tiểu Mãn nắm vững tất cả kiến thức đã được dạy, thuận lợi đạt được kết quả khá tốt.

Truyền thống của trường trung học chuyên Đại học Hoa là sau kỳ thi tháng sẽ được nghỉ nửa ngày. Tiểu Mãn nhận điện thoại và gọi cho mẹ, chia sẻ về kết quả của mình.

Hoàng Hỉ Vân dường như vẫn đang tăng ca ở công ty, trong lúc trò chuyện với Tiểu Mãn, tiếng điện thoại bàn reo liên tục vang lên trong điện thoại. Tiểu Mãn không nói nhiều, sau khi hỏi han mẹ dạo này có khỏe không thì cúp máy.

Trong ngày nghỉ, Tiểu Mãn và San San quyết định ra ngoài mua thêm sách tham khảo và đồ dùng sinh hoạt.

Mùa hè năm 2013, ca khúc “Gangnam Style” nổi tiếng khắp nơi. Khi hai cô đi ngang qua tiệm cắt tóc, những chiếc loa kém chất lượng ở đó liên tục phát những bài hát nổi tiếng như vậy.

Sườn nướng bên cạnh tiệm sách được chiên giòn vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm đầy quyến rũ.

Tiểu Mãn nói: “Bọn mình mua nhiều một chút đem về cho mấy anh đi.”

Học sinh lớp 12 không được may mắn như họ, khi cuối tuần không có lớp học thì bị yêu cầu tự học trong lớp. Sau kỳ thi tháng, họ cũng chỉ được nghỉ nửa ngày, phải đợi đến Quốc Khánh mới có kỳ nghỉ dài.

San San gật đầu: “Được đó, lát nữa tớ sẽ bảo anh Tần Dương gọi tớ là chị rồi mới đưa cho anh ấy. Chắc chắn anh ấy sẽ gọi thôi, đến lúc đó tớ sẽ lén ghi âm lại, lần sau đến nhà anh ấy chơi tớ sẽ mở cho anh ấy nghe.”

“Được đó!”

Tiểu Mãn gửi tin nhắn cho Vọng Độ.

[Ngôi sao lấp lánh: Anh, anh có đang bận không?]

[Ngôi sao lấp lánh: Em và San San mua sườn chiên, muốn mang qua cho mấy anh nè.]

*

Họ hẹn gặp nhau ở hành lang nhỏ phía sau quảng trường.

Hành lang của trường trung học chuyên Đại học Hoa trồng rất nhiều hoa ti-gôn, giờ đã qua mùa hoa, chỉ còn lại những tán lá xanh tươi.

Khi Tiểu Mãn và San San đến nơi, học sinh khu cấp ba đã tan học, xung quanh hành lang chỉ có vài nhóm người tụ tập lác đác.

Tiểu Mãn nhìn một vòng, liền thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Vọng Độ ngồi trên chiếc ghế dài dưới tán hoa ti-gôn, thoải mái dựa vào lưng ghế, tay ném một lon nước ép lên rồi bắt lấy, trông nhàn nhã vô cùng.

Tần Dương bên cạnh anh thì vắt chân chữ ngũ, trên đùi đặt một tờ giấy nhăn nheo, cau mày cố gắng chép bài trong tư thế khó nhằn này.

“Đã thế này thì thà cậu cứ ở trong lớp viết cho xong luôn đi, tớ mang về cho cậu cũng có khác gì đâu?” Vọng Độ nói.

Tần Dương: “Khác chứ, nếu sườn chiên để nguội thì lớp vỏ bên ngoài sẽ mềm ra, không còn ngon nữa.”

San San cười: “Tiểu Tần à, anh thật sự không bao giờ làm em thất vọng!”

“Xì, ăn nói không biết lớn nhỏ.” Tần Dương trả lời.

Tiểu Mãn ngồi xuống bên cạnh Vọng Độ, đưa phần sườn không cay cho anh: “Anh, của anh này!”

Một cơn gió thổi qua, ánh nắng trong vắt khiến đường nét của Vọng Độ hiện lên rõ ràng. Anh ngẩng đầu lên, hàng mi dài khẽ rung, trông thật sạch sẽ và tươi sáng.

Khi hai người nhìn nhau, Vọng Độ nhẹ nhàng nhận lấy túi giấy từ tay Tiểu Mãn, nói với giọng ấm áp: “Ừ, cảm ơn Tiểu Mãn.”

Vọng Độ cúi xuống dùng que tre xiên sườn, phát hiện Tiểu Mãn còn cẩn thận lót giấy bên dưới để dầu mỡ không thấm qua túi giấy và dính vào tay anh.

Anh quay sang nhìn thì thấy Tiểu Mãn đang cắn miếng sườn. Cô một tay cầm que tre, tay kia để dưới cằm để tránh vụn thức ăn rơi xuống áo hoặc dưới đất. Cô ăn rất yên lặng, từ tốn, luôn nhai kỹ và không vội vàng, thật sự rất ngoan.

Trong ký ức của Vọng Độ, Tiểu Mãn hiếm khi để thức ăn rơi lên áo.

Lần đầu tiên anh gặp Tiểu Mãn, anh cũng trạc tuổi cô bây giờ.

Khi Dương Hiểu Linh gọi anh ăn cơm, anh lúc nào cũng mải mê với ván game Red Alert chưa xong, chỉ vội vã húp hai miếng cơm rồi chạy về phòng, để lại tiếng mắng mỏ của Dương Hiểu Linh phía sau.

Lúc Tiểu Mãn 13 tuổi, cô rất ngoan và hiểu chuyện, còn khi anh 13 tuổi, anh lại vụng về chả ra sao cả.

Anh hạ mắt xuống, lặng lẽ nhìn Tiểu Mãn bên cạnh.

Sao cô lại lớn nhanh như vậy, rõ ràng trong mắt anh, cô vẫn mãi là một học sinh tiểu học.

Bốn người ngồi thành một hàng, tận hưởng gió đầu thu.

Tần Dương nhìn đồng hồ, hét lên một tiếng “Má nó!” rồi ngồi bệt xuống đất, dùng chiếc ghế dài làm bàn tiếp tục hí hoáy chép bài.

Tiểu Mãn ăn no, chống tay lên ghế dài, trò chuyện với Vọng Độ.

“Anh nè, lớp 12 bọn anh không tham gia hội thao mùa thu của trường phải không?”

Vọng Độ mở một lon nước trái cây đưa cho Tiểu Mãn: “Chắc vậy, học sinh lớp 12 ở trường trung học chuyên Đại học Hoa không tham gia bất kỳ hoạt động nào hết.”

“Ồ…” Tiểu Mãn có chút tiếc nuối cúi đầu xuống, mặc dù cô cũng không thể tham gia bất kỳ môn thi nào nhưng vẫn rất háo hức với hội thao, đặc biệt là sau khi cô thấy bức ảnh của Vọng Độ trên bảng thông báo lần trước. Cô rất muốn nhìn thấy Vọng Độ tham gia hạng mục cuộc thi.

Tiểu Mãn đung đưa đôi chân, khi cảm giác lạ lẫm xuất hiện ở vùng bụng dưới thì đột nhiên cô khựng lại.

Cô ngây người trong chốc lát, mơ hồ đoán ra điều gì đó…

“San San… tớ muốn đi vệ sinh, cậu đi cùng tớ được không?”

San San gần như không chút do dự, lập tức đồng ý.

Trong lòng Tiểu Mãn lo lắng, bước đi vội vàng, quên mất rằng họ còn một túi đựng sách nữa.

May mắn là ngay gần quảng trường có một tòa nhà thí nghiệm.

Quả nhiên, kỳ kinh nguyệt đầu tiên của Tiểu Mãn đã đến.

San San hoảng loạn như một chú chuột chũi: “A a a, Tiểu Mãn, làm sao bây giờ? Chúng ta có cần đi mua băng vệ sinh không? Quần cậu có bị bẩn không? Lỡ lúc đi ra ngoài máu vẫn chảy thì sao? Máu có chảy dọc theo ống quần không?”

Tiểu Mãn trấn an cô ấy: “San San! Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, đây là chuyện bình thường mà.”

Cô kiểm tra và thấy quần mình có dính chút máu, nhưng không nhiều. Có vẻ như kinh nguyệt đã bắt đầu từ trước đó một lúc, đến khi cảm giác rõ rệt hơn thì cô mới phát hiện ra.

“Không sao đâu, bây giờ chúng ta về ký túc xá, trong phòng tớ có băng vệ sinh.” Tiểu Mãn nói một cách bình tĩnh.

“À, cậu mang theo rồi à.”

Tiểu Mãn gật đầu: “Mẹ tớ chuẩn bị sẵn cho tớ. Mẹ bảo tớ đã đến tuổi rồi nên mang theo thì tốt hơn, mẹ còn dặn dò về mấy loại băng vệ sinh khác nhau nữa. Bây giờ tớ về ký túc để thay quần áo, cậu qua chỗ mấy anh lấy sách về được không?”

San San: “Được!”

Nói xong, hai người từ tòa nhà thí nghiệm tách nhau ra.

Khi Tiểu Mãn về đến ký túc xá, cô tìm ra chiếc túi nhỏ dành cho kỳ kinh nguyệt mà mẹ đã chuẩn bị sẵn cho mình. Bên trong có một tờ giấy với nét chữ của mẹ, Tiểu Mãn cẩn thận đọc.

[Hướng dẫn cho kỳ kinh nguyệt của Tiểu Mãn:

Việc máu dính vào quần hoặc ga giường là chuyện bình thường, không cần lo lắng, trong túi có một chai dung dịch giặt đồ chuyên dụng. (Cục cưng đừng dùng nước nóng để giặt, sẽ không sạch đâu.)

Cách sử dụng các loại băng vệ sinh khác nhau đều có hướng dẫn trên bao bì, mẹ đã dán nhãn ghi cách dùng hết rồi.

Nếu đau quá thì uống thuốc giảm đau trong hộp thuốc.

Gọi cho mẹ nhé~]

Tiểu Mãn cất tờ giấy cẩn thận vào ngăn bàn. Cô cảm thấy càng nhớ mẹ hơn.

*

Khi San San vội vàng trở lại hành lang, Tần Dương đã quay về lớp để gấp rút hoàn thành bài tập phải nộp tối nay. Cô ấy chào Vọng Độ rồi định rời đi.

“Chờ đã.” Vọng Độ gọi cô ấy lại, thấy San San có vẻ căng thẳng: “Tiểu Mãn sao thế? Em ấy khó chịu chỗ nào à?”

San San lắp bắp một hồi mà không nói rõ được gì.

Vọng Độ nghĩ ngợi, thử hỏi: “Đến kỳ kinh nguyệt hả?”

Nhìn biểu cảm của San San, anh biết mình đoán đúng.

Giọng Vọng Độ trở nên dịu dàng, anh hỏi: “Em ấy có đủ đồ dùng cần thiết không? Nếu không thì để anh đi mua.”

“Đủ… đủ rồi ạ.”

Vọng Độ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng muốn về của San San, anh cũng không hỏi thêm.

*

Khi chuông chuẩn bị cho giờ tự học của học sinh lớp 12 vang lên, Vọng Độ bước vào lớp.

Tần Dương đã nộp xong bài, thoải mái ngồi trò chuyện với Giản Tòng về trận đấu bóng mà họ lén xem trên mạng hôm qua.

Thấy Vọng Độ vào, Tần Dương hỏi: “Sao cậu về muộn thế, sắp vào giờ tự học rồi.”

“Về ký túc xá một chuyến.”

“Mới giờ này cậu về ký túc xá làm gì…”

“Dùng iPad tra một vài thứ.”

“Đệt!” Tần Dương đứng dậy, làm bộ kẹp cổ Vọng Độ: “Tớ biết mà, cậu lén học sau lưng bọn tớ chứ gì.”

Vọng Độ bất lực đẩy tay Tần Dương ra, cúi xuống lấy một thứ gì đó từ trong ngăn bàn, nhưng không có ý định ngồi xuống.

Khi anh quay người định đi ra ngoài, Tần Dương gọi với theo: “Chuông chuẩn bị đã reo rồi, cậu ra ngoài làm gì, không sợ gặp phải thầy Lưu hả?”

Vọng Độ bình thản trả lời: “Ra ngoài trường.”

“Hả, làm sao mà ra ngoài được?”

“Trèo tường.”
Bình Luận (0)
Comment