Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 24

“Bà chủ, cháu có thể thuê bếp của dì một lát không?”

Lúc Vọng Độ nói, bà chủ quán cháo đang nằm nghỉ trên ghế bập bênh. Trên TV đang chiếu một bộ phim cũ, dì ấy không xem mà chỉ nghe thôi.

Nghe thấy giọng nói của Vọng Độ, bà chủ từ từ mở mắt, ngáp một cái. Khi nhận ra cậu thiếu niên đang nói gì, dì ấy lặp lại với chút không chắc chắn: “Thuê bếp?”

Dì ấy liếc mắt nhìn cậu, tỉ mỉ quan sát.

Thiếu niên mặc quần đồng phục của trường trung học chuyên Đại học Hoa bên cạnh, áo khoác vắt hờ trên khuỷu tay, tay xách một túi mua sắm từ siêu thị, bên trong dường như là một ít táo đỏ, long nhãn, kỷ tử, v.v.

“Dạ, cháu muốn mượn bếp và đồ nấu của dì để nấu chút đồ. Ở đây có nồi đất không ạ?”

Giọng cậu thiếu niên trong trẻo, xen lẫn với chút trầm tĩnh vừa phải, nghe rất hay.

Giờ quán cháo đã hết giờ bận rộn, không có mấy khách. Nồi dùng để nấu cháo vẫn đang được sử dụng, nhưng bếp nhỏ dùng để nấu chè trôi nước thì còn trống.

Bà chủ thấy cậu thiếu niên rất lễ phép, bèn đứng dậy: “Được, cháu vào đi.”

Sau đó liền báo giá thuê.

Vọng Độ đáp “Dạ” một tiếng rồi bước vào bếp.

“Sao hả cậu học sinh, bếp của dì sạch sẽ chứ?” Bà chủ nhìn cậu với vẻ tự hào: “Dì nói cho cháu nghe nhé, bếp của dì nhất định là sạch nhất trên con phố này.”

Sàn nhà bóng loáng như mới, bếp cũng được lau chùi sáng bóng, dụng cụ bếp được sắp xếp ngăn nắp, một số bát thìa còn đang trong tủ khử trùng.

“Dạ.” Vọng Độ đáp.

Anh rửa tay, lấy nguyên liệu từ trong túi nilon ra, nhận chiếc nồi đất nhỏ mà bà chủ đưa cho, cẩn thận rửa sạch rồi đổ nước khoáng vừa mua ở siêu thị vào, sau đó để lên bếp đun sôi.

Khi nước vừa sôi, Vọng Độ liền cho táo đỏ, long nhãn và kỷ tử đã được làm sạch vào, rồi thêm vài thìa đường đỏ.

Ở nhà, Vọng Độ đã quen với việc nấu ăn, nhưng lúc này anh lại có hơi không chắc chắn, nên chân tay có phần lúng túng. Dù cách làm trên tờ giấy ghi chú đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, anh vẫn xem đi xem lại nhiều lần.

Cuối cùng khi đã cắt gừng xong, lúc chuẩn bị cho vào nồi, Vọng Độ lại do dự.

Anh nhớ đến lần dỗ Tiểu Mãn uống trà gừng ngày trước.

Cô bé tiểu học cầm tách trà với vẻ mặt đầy khó khăn, nhưng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như “Không uống nữa có được không?” mà chỉ lặng lẽ đấu tranh trong lòng, giống như khi đối diện với nấm hương mà cô cũng rất ghét.

Đến khi trà gừng sắp nguội, Tiểu Mãn mới dồn hết can đảm, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.

Mỗi lần Vọng Độ nhìn cô, gương mặt cô lúc nào cũng đỏ bừng vì nín thở, tay luống cuống dùng đường để át đi vị gừng trong miệng.

Nghĩ đến đây, khóe môi Vọng Độ không tự chủ mà nhếch lên.

Cuối cùng, anh vẫn quyết định vứt bỏ chỗ gừng đã cắt vào thùng rác, rồi rửa sạch tay để loại bỏ mùi gừng còn sót lại.

Khi bà chủ từ bên ngoài bước vào, vừa hay nhìn thấy ánh mắt cậu thiếu niên lấp lánh ý cười, sau đó lại cúi đầu nhìn đống nguyên liệu trong nồi, lập tức hiểu ra ngay.

Dì ấy cười, trêu: “Cậu học sinh này, bạn gái tới tháng à?”

Con người ai cũng có lúc trẻ, miễn là chuyện yêu đương không xảy ra với con cái nhà mình, họ vẫn sẵn lòng hóng chút chuyện vui.

“Không phải ạ, là em gái cháu, học lớp 7.” Vọng Độ phủ nhận.

Trong mắt bà chủ thoáng hiện chút tiếc nuối, rồi dì ấy lại nói: “Vậy à, con gái cưng chiều chút cũng tốt, để khỏi dễ bị đám thanh niên lêu lổng lừa gạt. Cháu không biết đâu, dì mở quán ở đây đã hơn chục năm rồi. Ngày xưa trường các cháu chưa quản lý nghiêm như bây giờ, mỗi lần tan học là một đám choai choai cưỡi xe máy lượn lờ quanh đây, tóc nhuộm đủ màu hết, còn vuốt dựng đứng cả lên, nhìn mà phát bực! Vậy mà chính mấy đứa choai choai đó, thay mấy đứa con gái ngồi sau xe hết lượt này đến lượt khác. Dì thấy đều là lợi dụng mấy cô bé tuổi còn nhỏ dễ bị dụ nên lừa con người ta.”

Bà chủ bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện, như thể muốn nói cho Vọng Độ nghe hết mọi chuyện thị phi xảy ra trong suốt hơn mười năm qua.

Vọng Độ trả lời bâng quơ, nhưng tâm trí thì chỉ để ý đến nồi nước đường đỏ với táo trong bếp.

Bà chủ chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Cậu học sinh này, trong siêu thị có loại đường đỏ dành riêng cho con gái, mở ra là có thể pha nước uống ngay, rất tiện lợi đấy.”

Vọng Độ gật đầu: “Dạ, lúc nãy cháu cũng có thấy, nhưng vẫn nghĩ tự mình nấu thì tốt hơn.”

Nước đường đỏ với táo trong nồi đất sôi lục bục, Vọng Độ lấy tờ bài kiểm tra tiếng Anh vừa mang từ lớp ra, bắt đầu đọc phần đọc hiểu.

Tối nay có tiết tự học tiếng Anh, giáo viên không có mặt, chỉ để lại cho bọn họ một đề kiểm tra. Anh lấy ra xem trước, lát nữa về lớp điền đáp án luôn.

Mùi táo đỏ dần dần lan tỏa trong không khí, hòa quyện với mùi cháo ngọt và mặn khác, trở nên đặc biệt rõ ràng.

*

Buổi tối, sau khi Tiểu Mãn nói chuyện điện thoại xong với mẹ, cô mang quần áo đã giặt sạch ra phơi ngoài ban công.

Loại nước giặt mà mẹ chuẩn bị quả nhiên rất hiệu quả, vết máu biến mất hoàn toàn, không còn để lại dấu vết nào.

Cô vừa định leo lên giường thì nghe thấy tiếng San San từ ngoài cửa hét lớn “Nguyệt Mãn Mãn”, vừa nói vừa chạy vù vào.

Các bạn cùng phòng khác đều không có ở đó, vì họ đã lên tầng trên để chơi bài Tarot.

Thấy chỉ có Tiểu Mãn ở đó, San San không còn ngại ngùng nữa, đặt một chiếc bình giữ nhiệt to quá khổ lên bàn của Tiểu Mãn.

“Cậu đoán xem đây là gì!” San San hớn hở nói.

Tiểu Mãn suy nghĩ: “Nước nóng?”

“Ha ha ha, không phải! Là nước đường đỏ với táo mà anh Vọng Độ vừa mang đến! Nghe nói khi đến tháng, uống cái này vào rất tốt đó!”

Tiểu Mãn tò mò nhìn chiếc cốc giữ nhiệt, cả cô và San San đều như đang xem một món đồ mới lạ.

“Wow! Anh Vọng Độ lấy cái này ở đâu vậy?”

“Nói là mua từ chỗ của cô ở căn tin, nhưng tớ quên hỏi là ở căn tin nào rồi.” San San vừa nói vừa mở nắp cốc giữ nhiệt ra.

Cùng với làn hơi mờ ảo bốc lên, mùi táo đỏ nhẹ nhàng tỏa ra.

San San tròn mắt nhìn Tiểu Mãn: “Tớ… tớ… tớ có thể uống một ngụm được không?”

“Được! Chúng ta lấy ly chia ra đi.”

Tiểu Mãn lấy từ trên kệ sách hai chiếc cốc sạch, rót nước đường táo đỏ từ bình giữ nhiệt ra, mỗi người một ly.

Chiếc bình giữ nhiệt lớn đến mức trông như một chiếc bình nhỏ, rót đầy hai ly rồi mà bên trong vẫn còn một ít.

Lúc này, nước đường đỏ còn rất nóng, không thể uống ngay được, Tiểu Mãn nhân cơ hội này trèo lên giường.

“Tiểu Mãn, cậu leo lên đó làm gì vậy?”

“Lấy điện thoại.”

Tiểu Mãn nghĩ chắc là do lúc nãy cô giặt quần áo nên không nghe thấy tin nhắn của anh Vọng Độ, liền muốn lấy điện thoại trả lời, nhưng khi mở ra thì chẳng có tin nhắn nào cả.

“Ủa, sao anh ấy không gọi tớ ra lấy nhỉ?” Cô thắc mắc.

San San đang thổi nguội nước, vừa lơ đãng đáp: “Không biết nữa, có thể là sợ cậu ngại chăng?”

Cô ấy hơi vội, thổi thổi một chút rồi uống một ngụm nhỏ, sau đó kêu lên: “Wow, ngon quá trời luôn! Tiểu Mãn, ngày mai tụi mình cũng đi mua nhé!”

Tiểu Mãn nhắn tin cho Vọng Độ.

[Ngôi sao lấp lánh: Cảm ơn anh nha!]

Khi Tiểu Mãn đã uống được gần nửa ly thì Vọng Độ mới trả lời tin nhắn.

[Anh trai: Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?]

Dù không thực sự khó chịu, nhưng Tiểu Mãn vẫn trả lời là có.

[Ngôi sao lấp lánh: Anh này, anh mua ở cửa nào của căn tin vậy, ngon lắm! Cả em và San San đều rất thích!]

[Anh trai: Thích là tốt rồi.]

[Anh trai: Không cần mua đâu, ngày mai anh lại mang cho em.]

*

Trong lớp học, Vọng Độ hé một góc tờ bài kiểm tra, nhìn thấy biểu tượng thủy thủ mặt trăng xinh đẹp phía đối diện, tin nhắn cứ nhảy ra từng cái một.

Ban đầu Vọng Độ định gửi một nhãn dán thỏ nhỏ xoa đầu, nhưng khi nghĩ đến chiếc điện thoại nắp trượt màu hồng của Tiểu Mãn thì anh liền từ bỏ ý định.

Điện thoại của Tiểu Mãn quá cũ, chỉ hiển thị được tên hai bên với màu xanh lam và xanh lục. Nhưng cô lại rất trân quý nó, không những không chịu tha, mà còn luôn nâng niu như bảo vật. Anh chưa bao giờ thấy ai bảo vệ điện thoại nắp trượt kỹ lưỡng như vậy.

Tần Dương đang viết bài, chợt nghiêng đầu thấy Vọng Độ đang cười.

Cậu ấy cảm thấy có chút rùng mình.

“Người anh em à, cậu cười gì mà kỳ lạ thế…”

Vọng Độ hạ tờ bài kiểm tra xuống, che màn hình iPad lại.

“Tớ không hiểu sao cậu lại dám mang iPad vào lớp học đấy, cậu không sợ thầy giám thị nhìn qua cửa sổ phía sau lớp hả?” Tần Dương hạ giọng.

Vọng Độ nhìn cậu ấy một cái, bình thản nói: “Hôm nay thầy nghỉ phép rồi.”

“Hả? Sao cậu biết?”

“Hôm nay là chủ nhật, trường trung học số 1 bên thành phố kế bên đã bắt đầu nhập học lại, thầy phải đưa con gái thầy trở lại trường, nên không kịp về dạy tiết tự học buổi tối.”

“Bảo sao cậu lớn gan thế…” Tần Dương nhìn về phía sau lớp, thấy tủ sách rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, lúc nãy tớ thấy trong túi cậu có táo đỏ và long nhãn đúng không. Tớ đói quá, cho tớ ăn miếng đi.”

Vọng Độ ném cho cậu ấy một cây kẹo mút vị mận: “Cho cậu cái này.”

“Chậc, cậu đang dỗ trẻ con đấy à.”

Tần Dương bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng.

*

Trưa hôm sau, sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm tìm Tiểu Mãn và nói rằng mẹ cô đã xin phép cho cô và San San nghỉ trưa, trưa nay mẹ sẽ đến trường đón hai cô ra ngoài.

Nghe tin này, Tiểu Mãn vui mừng mượn điện thoại của giáo viên để gọi cho mẹ.

“Mẹ ơi! Trưa nay mẹ sẽ đến đón tụi con hả?”

“Ừ, đây là lần đầu tiên con đến tháng, mẹ hơi lo lắng nên muốn đến xem tình hình.”

Đầu dây bên kia, giọng của Hoàng Hỉ Vân dịu dàng, nhưng Tiểu Mãn có thể nhận ra mẹ cô cũng rất mong chờ được gặp cô vào buổi trưa nay.

Đôi mắt sáng của Tiểu Mãn lúc này cười đến nỗi cong lên: “Mẹ yên tâm, con không đau lắm đâu.”

“À, vậy thì con gái mẹ may mắn thật đấy.”

Khi sắp cúp máy, Hoàng Hỉ Vân nói: “À đúng rồi, con có thể hỏi xem Vọng Độ và Tần Dương có rảnh không, nếu hai đứa nó có thể đi cùng thì đi chung luôn. Mẹ sẽ dẫn mấy đứa đi ăn lẩu nấm thịt bò.”

Thế là buổi trưa hôm đó, Hoàng Hỉ Vân thấy cả bốn đứa trẻ đang đứng đợi chỉnh tề trước cổng trường.

*

Trên xe đi đến nhà hàng, San San vui vẻ đến mức chân cô ấy cứ đung đưa không ngừng.

Tiểu Mãn với khứu giác nhạy bén, phát hiện trong xe có mùi thức ăn thoang thoảng.

“Tiểu Mãn phát hiện ra rồi.” Hoàng Hỉ Vân cười, giả vờ làm ra vẻ tiếc nuối: “Mẹ đã làm đồ ăn, định vào nhà hàng rồi mới mang ra. Mấy đứa đoán xem là món gì?”

Tiểu Mãn: “Sườn hầm bắp!”

San San: “Thịt kho tàu!”

Tần Dương: “Thịt bò xào ớt!”

Vọng Độ: “Canh gà?”

Hoàng Hỉ Vân bật mí: “Tiểu Độ và San San đoán đúng rồi, sườn của Tiểu Mãn cũng đúng, nhưng là sườn xào chua ngọt. Còn thịt bò của Tần Dương thì là lẩu nấm thịt bò, lát nữa vào nhà hàng mình sẽ ăn.”

Trong phút chốc, cả bốn người trên xe đều hài lòng.

Khi đến nhà hàng, bọn họ vào phòng riêng đã được đặt trước.

Vọng Độ và Tần Dương mang hộp giữ nhiệt từ xe vào, trước khi nhà hàng kịp mang món ra thì bọn họ đã mở tất cả mấy món mà Hoàng Hỉ Vân đem đến ra.

Mấy đứa trẻ không kiềm chế được, liền cầm đũa bắt đầu ăn ngay.

Vọng Độ múc canh gà cho mọi người, Hoàng Hỉ Vân nhìn thấy vết đỏ trên tay trái của anh, nhíu mày hỏi: “Tiểu Độ, tay con bị sao thế?”

“À, dì nè, để con kể cho, hôm qua cậu ấy ra…” Tần Dương nói đến đây thì bị Vọng Độ ngắt lời.

“Hôm qua  khi con rót nước nóng thì vô tình bị bỏng.”

“Trời, đỏ thế này chắc đau lắm, con đã bôi thuốc chưa?” Hoàng Hỉ Vân lo lắng hỏi.

“Hôm qua con xả nước lạnh một lúc, không nghiêm trọng lắm, hôm nay đã đỡ nhiều rồi.” Vọng Độ nhẹ nhàng nói.

Sau một lúc trò chuyện, câu chuyện chuyển sang bài thi giữa kỳ tuần trước.

Tiểu Mãn và San San không có nhiều áp lực, nội dung của lớp 7 vẫn chưa làm khó được hai cô bé, vô cùng tự hào kể về thứ hạng của mình ở các môn học.

Hoàng Hỉ Vân vẫn lo lắng cho hai cậu học sinh lớn hơn, hỏi thăm việc ôn tập của họ ra sao.

Lúc này, món lẩu nấm thịt bò của nhà hàng đã được dọn lên bàn, Tần Dương vừa nhìn những lát thịt bò trong nồi vừa thoải mái trả lời: “Dì Hoàng cứ yên tâm, việc học thì con và Vọng Độ nắm chắc rồi, 985 chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng Vọng Độ vất vả hơn con chút, cậu ấy mỗi sáng còn phải ra sân tập chạy rèn thể lực nữa.”

Hoàng Hỉ Vân gật đầu: “Đúng rồi, nếu thi vào Đại học Cảnh sát Thủ đô thì yêu cầu về thể chất cũng cao lắm, may mà Tiểu Độ nhà mình cao ráo.”

Tiểu Mãn lén lút dùng khuỷu tay chọc vào Vọng Độ: “Anh ơi, mỗi ngày anh dậy lúc mấy giờ để chạy bộ thế?”

Vọng Độ: “Năm rưỡi.”

Tiểu Mãn nghẹn lời, câu “Em cũng muốn dậy sớm để học thuộc bài” vừa định nói liền dừng lại.

Sau bữa ăn, Tiểu Mãn và Hoàng Hỉ Vân cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.

Hoàng Hỉ Vân thấy Tiểu Mãn vẫn trông khỏe mạnh, năng động, liền thở phào nhẹ nhõm.

Khi trở lại phòng riêng, Tiểu Mãn nhìn ra ngoài cửa rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ về trước đi, con ra ngoài mua chút đồ.”

Cạnh nhà hàng không xa có một phòng khám, Tiểu Mãn đã nhìn thấy khi giúp mẹ tìm chỗ đậu xe lúc nãy.

Cô bé chạy nhanh tới đó.

Phòng khám không lớn, hai bên là các tủ thuốc, ở giữa là một tủ trưng bày bằng kính, cũng chính là quầy tiếp tân. Đi sâu vào bên trong là vài chiếc giường nhỏ dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi khi truyền dịch.

Nữ bác sĩ tóc ngắn đeo kính thấy Tiểu Mãn bước vào, hỏi: “Cô bé, cháu muốn khám bệnh hay mua thuốc?”

“Mua thuốc ạ.”

Tiểu Mãn lấy ví tiền từ túi quần đồng phục ra: “Cô ơi, cháu muốn mua thuốc trị bỏng.”
Bình Luận (0)
Comment