Để không làm lỡ giờ nghỉ trưa của mọi người, sau bữa trưa Hoàng Hỉ Vân không giữ tụi nhỏ ở lại lâu, mà nhanh chóng đưa cả nhóm trở lại trường.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, dường như ai nấy cũng có chút tiếc nuối.
Khi đến cổng trường, vừa chào tạm biệt xong, tụi nhỏ liền bị Hoàng Hỉ Vân gọi lại.
Bên cạnh cốp xe, Hoàng Hỉ Vân đưa cho mỗi người một túi, đều là những thứ mà các bà mẹ khác gửi nhờ bà mang đến.
Mẹ của Tần Dương gửi đến món thịt bò hầm và xương heo mà bà ấy đã hầm suốt đêm qua, Dương Hiểu Linh thì chuẩn bị cho Vọng Độ vài món bổ sung dinh dưỡng cho thể lực và trí não.
San San đứng bên cạnh cũng nhận được một túi.
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Dì, con cũng có sao ạ?”
San San cứ tưởng mẹ sẽ đợi đến dịp nghỉ lễ Quốc khánh cô ấy về để mắng cô ấy cơ.
“Dĩ nhiên rồi, đứa bé ngốc này, hôm qua khi dì nói dì sẽ đến thăm mấy đứa, người đầu tiên chuẩn bị đồ là mẹ con đấy.”
Nghe vậy, đôi mắt San San đỏ hoe, cô ấy nâng niu chiếc túi nặng trĩu trong tay như bảo vật.
Tiểu Mãn nhận được một túi nhỏ, bên trong là vài chiếc áo len, một túi miếng dán giữ ấm và chiếc mũ hình cáo mà cô luôn nhớ mong.
Hoàng Hỉ Vân xoa đầu Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, nếu con bị đau bụng thì dán miếng giữ ấm lên áo và đặt vào bụng dưới hoặc lưng để giúp giảm đau, nhưng nhớ cẩn thận đừng để bị bỏng nhé.”
“Dạ, con biết rồi mẹ.” Tiểu Mãn nhón chân ôm Hoàng Hỉ Vân một cái, sau đó cùng mọi người quay lại trường.
Cô bước đi vài bước lại quay đầu vẫy tay chào mẹ vài lần. Đến khi Hoàng Hỉ Vân quay xe rời đi, Tiểu Mãn mới tập trung bước đi tiếp.
Trước tòa nhà ký túc xá, Tiểu Mãn và Vọng Độ chào tạm biệt nhau, sau đó cô và San San cùng trở về ký túc xá của khu cấp hai.
Lúc này học sinh đã ăn trưa xong, ngôi trường yên tĩnh vô cùng, trong ký túc xá cũng tĩnh lặng như tờ. Chỉ có một số nữ sinh không định nghỉ trưa đang giặt quần áo trên ban công, hương thơm của nước giặt thoang thoảng trong không khí.
Khi Tiểu Mãn về đến phòng ký túc xá, mọi người đã bắt đầu nghỉ trưa. Cô nhẹ nhàng bước vào, đặt túi lên bàn học, định chiều về sẽ sắp xếp để không làm phiền các bạn.
Buổi chiều khi đến tòa nhà giảng dạy, Tiểu Mãn phát hiện mắt San San đỏ hoe, còn hơi sưng lên, trông như vừa khóc.
Cô cẩn thận hỏi thăm, San San lại rơi thêm vài giọt nước mắt.
Lúc San San trở về ký túc xá, cô ấy đã đứng ở ban công mở chiếc túi ra. Bên trong là chai dầu gội đầu của nhãn hiệu mà cô ấy luôn muốn có.
San San là một cô bé ít khi đòi hỏi gì từ bố mẹ, bởi mỗi lần cô ấy đưa ra yêu cầu gì, bị mắng còn nhiều hơn là được đồng ý.
Hồi học lớp 2, San San từng nói với mẹ rằng cô ấy muốn có một chiếc bàn học có kệ sách, nhưng mẹ cô ấy bảo chiếc bàn đơn giản hiện tại đã rất tốt rồi, chỉ những đứa trẻ không chăm chỉ học hành mới suốt ngày mơ mộng về việc dùng bàn học kiểu gì.
Năm lớp 5, San San và Tiểu Mãn tham gia một hoạt động trải nghiệm ở trường, cả hai cùng nhặt vỏ chai cả ngày và bán được hơn mười đồng. San San dùng số tiền đó để mua một chiếc móc điện thoại cho mẹ, vì khi đó cũng sắp đến sinh nhật mẹ.
Hai cô bé nắm tay nhau, đầy háo hức trên đường về nhà.
Tối hôm đó, khi mẹ đang rửa rau trong bếp, San San không giấu nổi niềm vui, mang chiếc móc điện thoại tặng cho mẹ. Nhưng mẹ chỉ liếc qua rồi hỏi tại sao cô ấy lại mua thứ linh tinh như vậy, có phải tiền tiêu vặt quá nhiều rồi không. Tại sao trong đầu cô ấy lúc nào cũng không hề nghĩ đến chuyện học hành vậy.
Tối hôm đó, San San khóc đến nửa đêm, quyết định từ nay sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa.
Mặc dù quyết định đó cuối cùng chưa bao giờ thành hiện thực cả, nhưng San San luôn cảm thấy mình không yêu bố mẹ và bố mẹ cũng không yêu mình.
Thế nhưng, khi mở chiếc túi được gói kỹ lưỡng nhiều lớp ra, cô ấy thấy chai dầu gội hương cam mà mỗi lần đi siêu thị cô ấy đều liếc nhìn thêm vài lần, thấy hai bộ đồ ngủ dài tay mùa thu đã được giặt sạch, mang theo mùi hương dễ chịu, cùng với vài gói băng vệ sinh, còn có một mẩu giấy ghi chú: [Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ, cố gắng lên.]
San San ngồi trên ban công, để mặc nước mắt làm ướt mẩu giấy đó. Hóa ra, người luôn nghĩ rằng mình không yêu bố mẹ như cô ấy, vào giây phút này lại nhớ nhà, nhớ mẹ đến vậy.
Cô ấy nhớ lại có một mùa thu, khi cô ấy mặc chiếc áo len trắng mới mua có khuy hình thỏ con để ra ngoài chơi, lúc về mới phát hiện không biết chiếc khuy đã rơi mất từ lúc nào.
Cô ấy nắm chặt tay, khóc suốt hai tiếng trong đêm để tìm lại chiếc khuy đó. Cũng chính đêm hôm đó, mẹ không biết tìm ở đâu ra một chiếc khuy hình gấu trắng, ngồi bên đèn bàn, từng mũi từng mũi khâu lại cho cô ấy.
“Tiểu Mãn, cậu nói xem, có phải đôi khi tớ quá bướng bỉnh và không hiểu chuyện không?” San San dụi mắt nói.
Tiểu Mãn nhận thấy cảm xúc của San San đang không ổn, liền an ủi nói: “Không có đâu, San San. Tớ thích tính cách của cậu nhất ấy. Lạc quan, hoạt bát và rất giỏi kết bạn.”
Vài năm trước, vào mùa hè khi Tiểu Mãn mới đến tòa nhà ngang, cô vẫn cảm thấy mình như còn ở con hẻm Vĩnh Thanh, là đứa trẻ luôn lặng lẽ ngồi bên thềm, chờ đợi ai đó mời mình tham gia. Chỉ là từ việc ôm bát cơm, cô đã chuyển sang đạp chiếc xe vàng nhỏ. Lúc đó, người đầu tiên và duy nhất đưa tay về phía cô chính là Vương San San.
“Tớ thật sự rất ngưỡng mộ tính cách của cậu, không như tớ, quá trầm lặng và nhàm chán. Tớ thích cậu nhất đó San San.” Tiểu Mãn nói một cách chân thành.
San San vừa đỏ mắt vừa cười, rồi nghiêm túc đặt tay lên vai Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, cậu không hề trầm lặng hay nhàm chán đâu, không được nói thế về mình.”
Cô ấy lắc lắc vai Tiểu Mãn.
“Biết rồi, biết rồi, tớ sẽ không nói như thế nữa!” Tiểu Mãn đầu hàng.
…
Sau khi về phòng ký túc xá, Vọng Độ sắp xếp lại mấy chai dinh dưỡng mà Dương Hiểu Linh gửi, trong lòng nghĩ xem lần này bà ấy lại bị lừa bao nhiêu tiền nữa.
Khi cởi áo khoác và đặt lên bàn, anh nghe thấy một tiếng động nhẹ.
Anh thò tay vào túi áo đồng phục, lôi ra một chiếc hộp hình chữ nhật dài.
Trên đó có dòng chữ lớn: [Thuốc mỡ trị bỏng.]
Không cần nghĩ cũng biết ngay là ai đã đặt vào.
*
Tiểu Mãn uống nước táo đỏ suốt vài ngày liền, thế là kỳ kinh nguyệt đầu tiên của cô trôi qua một cách êm đềm.
Chiều cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc khánh, học sinh trường trung học chuyên Đại học Hoa gần như chẳng còn tâm trí để học nữa, một số người thậm chí đã kéo vali đến lớp, chỉ chờ tiếng chuông tan học vang lên là lao ngay ra khỏi cổng trường.
Tiết học cuối cùng của lớp Tiểu Mãn là thể dục, cả nhóm rầm rộ kéo nhau ra sân vận động.
Từ nhỏ đến lớn do vấn đề sức khỏe, Tiểu Mãn không cần phải tham gia quá nhiều vào các tiết thể dục. Nhưng ngược lại, cô luôn phải uống thuốc và chỉ có thể chạy chậm một chút trong khả năng của mình. Hầu hết thời gian, cô chỉ có thể dùng xe đạp để cảm nhận cảm giác gió lướt qua.
Khi mọi người chạy bộ trong tiết thể dục, Tiểu Mãn thường ngồi bên cạnh trông đồ giúp họ. Nhưng hôm nay thì khác, cô lén lút di chuyển đến gần chiếc máy đo chiều cao không xa phòng thiết bị, định lên đo xem mình có cao hơn không.
Khi cô vừa nhích tới thì từ phía sau một bóng người phủ xuống, cô va phải một cơ thể mềm mại và ấm áp. Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn, bất ngờ đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt của Vọng Độ.
Anh xắn tay áo, cầm một quả bóng rổ, ngón tay thon dài, rõ ràng và vô cùng nổi bật. Có vẻ như Vọng Độ vừa rửa tay, các khớp ngón tay hơi ửng đỏ do bị kích thích bởi nước lạnh.
“Tiểu Mãn, sao nhìn em lén lút thế?” Vọng Độ trêu cô.
Bị bắt quả tang, khuôn mặt Tiểu Mãn lập tức đỏ bừng. Cô quay người lại, cố giả vờ như không hề định đi đến máy đo chiều cao.
“Anh, em chỉ… đi dạo thôi.”
Cô bỗng nhớ ra, giờ thể dục của Vọng Độ không trùng với lớp cô: “Ủa, mấy anh không có giờ học à?”
“Giáo viên tiếng Anh cần vội về quê nên đổi tiết với thầy thể dục.” Anh trả lời một cách hờ hững.
“Vậy anh sắp đi chơi bóng rổ à?” Tiểu Mãn nhìn quanh: “Sao không thấy anh Tần Dương đi cùng ạ?”
“Cậu ấy đi rủ người khác rồi, tụi anh sẽ chơi ở sân bên kia.”
Vọng Độ cầm chiếc áo khoác đồng phục trong tay nhưng không mặc, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng in hình graffiti màu xanh nhạt, trông gọn gàng và sảng khoái.
Có người từ xa gọi tên Vọng Độ, anh xoa nhẹ đầu Tiểu Mãn như lời chào tạm biệt rồi đi về phía sân bóng.
Đúng lúc đó, lớp của Tiểu Mãn vừa chạy xong một vòng và được giáo viên cho tự do hoạt động. San San thở hổn hển bước tới, nói rằng vừa nãy cô thấy Tần Dương ở sân bóng.
Xung quanh cũng có vài bạn học, chẳng còn gì để làm, các cô bé đề nghị cùng nhau đi xem các anh lớp 12 chơi bóng rổ.
Vọng Độ kéo theo một “đội cổ vũ tí hon” đến sân bóng.
Có người đùa: “Vọng Độ, cậu dẫn cả đội cổ động viên mẫu giáo ở đâu tới thế?”
Lúc này anh mới quay lại, nhìn thấy một đám nhóc tì còn chưa lớn hết, dẫn đầu là hai cô bé vô cùng quen mặt: Tiểu Mãn và Vương San San. Hai cô bé liền nở nụ cười thân thiện.
“Anh nè, tụi em muốn xem các anh chơi bóng rổ.” Tiểu Mãn nói.
Vọng Độ quay sang cậu bạn vừa trêu mình: “Kệ tớ.”
Ánh mắt anh rơi xuống hàng ghế gỗ trước hàng rào sắt màu xanh lá cây, rồi xin ai đó vài tờ giấy, cúi xuống lau sạch ghế.
Ở đây lúc nào cũng có vài nam sinh không giữ vệ sinh, hay giẫm chân lên ghế ngồi. Sau khi lau ghế sạch sẽ, Vọng Độ nhìn Tiểu Mãn rồi nói với đám nhóc: “Ngồi đây xem đi.”
Anh tự nhiên đưa áo khoác đồng phục cho Tiểu Mãn: “Giữ giúp anh nhé.”
Tiểu Mãn gật đầu, ánh mắt dõi theo Vọng Độ khi anh bước vào sân.
Mấy cô bé vui vẻ ngồi xuống, rì rầm trò chuyện: “Tiểu Mãn nè, anh của cậu tốt thật đấy!”
Các cô bé không thực sự hiểu rõ về trận đấu, chỉ đến khi có người ghi bàn thì hùa theo reo hò vài tiếng.
Khi trận đấu đã được một nửa, có mấy cô gái đỏ mặt mang nước đến cho các nam sinh trên sân, ngay lập tức một đám người bắt đầu trêu chọc.
Tần Dương liếc nhìn những người đó rồi lại nhìn Tiểu Mãn và San San, lắc đầu đùa rằng: “Mấy đứa nam nữ các cậu đúng là không biết xấu hổ, mấy bông hoa nhỏ của đất nước đang ở đây mà các cậu cũng chẳng thèm giữ ý tứ.”
San San đáp lại: “Anh Tần Dương, có phải anh ghen tị vì không có ai mang nước cho anh không?”
“… Vương San San, em hiểu biết nhiều nhỉ?” Tần Dương nói: “Anh và Vọng Độ quen đánh xong rồi mới đi mua nước, em là con nít thì biết cái gì, uống nước khi vận động thì không tốt đâu, em biết không hả?”
San San lè lưỡi: “Lêu lêu lêu.”
Nghe đến đây, Tiểu Mãn mới nhận ra rằng Vọng Độ không mang theo nước.
Cuối tháng 9, thời tiết ở thành phố Ngô bắt đầu se lạnh, lúc này cũng không có nắng. Tiếng bước chân của Vọng Độ đạp lên mặt sân bê tông phát ra những âm thanh nặng nề, Tiểu Mãn nhìn thấy trên trán anh lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Cô khều San San: “Tớ đi mua nước cho mấy anh nhé, cậu ở đây đợi tớ.”
San San đang chăm chú xem, có chút lo lắng khi Tiểu Mãn đi một mình, liền hỏi: “Cậu có cầm được không?”
“Yên tâm đi, tớ chỉ mua ba chai thôi.”
Một chai cho Vọng Độ, một chai cho Tần Dương và một chai cho Giản Tòng, người đã từng giúp họ mang hành lý.
Tiểu Mãn đứng dậy đi về phía ngoài sân bóng.
Đến cổng sắt, cô vừa định bước qua thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau: “Nguyệt Tiểu Mãn, anh đánh bóng chán lắm hả, sao em lại muốn đi rồi?”
Tay Tiểu Mãn vẫn còn đang bám vào thanh sắt xanh lá của cổng, cô liền sững người lại.
Khi Vọng Độ tiến tới gần, cô vội vã giải thích: “Không phải đâu anh! Em định đi mua nước cho mấy anh mà.”
“Anh trêu đấy, cùng đi nào.” Vọng Độ khẽ nhếch cằm, cười rạng rỡ.
Hai người cùng đi về phía phòng tập thể dục trong nhà thi đấu, nơi có một cửa hàng nhỏ ngay lối vào.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tiểu Mãn rùng mình.
Bất chợt đôi tay cô trở nên trống rỗng, chiếc áo khoác đồng phục mà cô cầm giúp Vọng Độ bị anh rút lại. Anh không nói gì, chỉ im lặng khoác chiếc áo đã được làm ấm từ cơ thể của cô lên người cô.
Tiểu Mãn ngước lên nhìn anh.
Vọng Độ nói: “Mặc vào đi, anh vừa đánh bóng xong người đang nóng, em cầm áo giúp anh tiếp nhé.”
“Dạ, được thôi.”
Mặc dù việc mặc đồng phục của cấp hai bên ngoài lại khoác thêm đồng phục của cấp ba có chút kỳ lạ, nhưng Tiểu Mãn vẫn mặc vào.
Khi tiếp tục đi cùng Vọng Độ, cô chợt nhớ về một ngày thu ở trường tiểu học Tây Lâm. Hình như cũng là vào thời điểm này, Vọng Độ đã trèo tường từ bên khu cấp hai để mang áo khoác cho cô.
Tiểu Mãn cúi đầu nhìn vạt áo khoác.
Lần trước áo dài đến tận bắp chân cô, lần này áo chỉ đến trên đầu gối cô, cả cô và Vọng Độ đều đang lớn dần lên.
Nghĩ đến đây, Tiểu Mãn ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh.
Phía sau anh là bầu trời âm u, gió tiếp tục thổi, làm lay động một phần tóc của anh.
Tiểu Mãn thật sự mong rằng cô có thể cùng Vọng Độ trải qua hết năm này đến năm khác.
“Anh ơi, trường Đại học Cảnh sát ở thủ đô cách thành phố Ngô xa không?”
“Ừ, hơi xa đấy.” Vọng Độ cúi xuống nhìn cô: “Sao tự nhiên em hỏi vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là sau này em cũng dự định sẽ đến thành phố Bắc thôi.”
Chắc chắn sẽ có một ngày như thế!