*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm đầu tiên trở về tòa nhà ngang, Tiểu Mãn lấy Tamagotchi từ trong ngăn kéo ra, thành thạo cho nó ăn uống.
Cô vốn định đi ngủ sớm, nhưng nhóm chat bốn người cứ liên tục reo báo có tin nhắn.
Điện thoại của Tiểu Mãn không mở được một số hình ảnh, cô bèn bò dậy khỏi giường, sang phòng của mẹ để đăng nhập QQ trên máy tính.
Hóa ra họ đang gửi nhãn dán để đấu ảnh chế.
[Qin: Mẹ anh lại bắt đầu hầm thịt bò và xương ống rồi, mai có ai muốn đến nhà anh ăn cơm không?]
[Qin: [gửi hình ảnh]]
Là một rổ đầy thịt bò và xương ống.
[33 không ngủ được: Anh ăn nhiều thịt vậy mà không mập lên nổi 200kg, đúng là không hợp lý chút nào?]
[Độ: +1]
[Qin:?]
[Qin: Vương San San, mai em không được đến.]
[33 không ngủ được: Em sai rồi mà anh
]
[33 không ngủ được: Giúp em nhờ dì Tần bỏ thêm củ cải vào hầm cùng nhé~]
[Qin: Tạm biệt Vương San San.]
[Qin: Vọng Độ và Tiểu Mãn nhớ đến nha.]
[Qin: Tiểu Mãn đâu rồi?]
Tiểu Mãn vội vàng gõ chữ: Có em!
[Ngôi sao lấp lánh: Mai em và anh Vọng Độ sẽ đến!]
[Độ: @Ngôi sao lấp lánh đang trong kỳ nghỉ thì ngủ thêm chút, không cần dậy sớm.]
Những đồ đạc quen thuộc trong phòng, mùi hương quen thuộc khiến Tiểu Mãn – người đã ở trường hơn một tháng, cảm thấy rất an tâm và thoải mái. Cô ôm chú thỏ Jellycat mà mình đã mang về từ trường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi trời mới tờ mờ sáng, một con vẹt không biết nhà nào nuôi đã bắt đầu hót líu lo.
Buổi sáng Hoàng Hỉ Vân thức dậy giúp Tiểu Mãn đóng chặt cửa sổ để tránh cho cô bị con vẹt bên ngoài làm phiền, để cô có thể ngủ ngon giấc.
Ga giường và chăn trong phòng ngủ của Tiểu Mãn đều là loại vải cô thích nhất, cô ngủ một mạch đến hơn chín giờ sáng.
Tiểu Mãn dụi mắt, đứng dậy kéo rèm để ánh nắng chiếu vào, tiện thể quan sát mấy chậu sen đá đặt trên bệ cửa sổ.
Trong những ngày cô không có ở nhà, mẹ đã chăm sóc mấy chậu sen đá này rất tốt.
Ánh nắng trong trẻo của buổi sáng vô cùng ấm áp và sáng sủa, Tiểu Mãn định nhân lúc hôm nay trời đẹp sẽ tắm cho chú thỏ Jellycat.
Cô đi dép lê, ôm chú thỏ Jellycat đi ra ngoài.
Từ trong bếp, hương thơm của cháo đang được nấu bay ra. Tiểu Mãn vừa mở cửa phòng gọi mẹ thì đã thấy một thiếu niên mặc áo phông đen ngồi trên sô pha. Nhìn kỹ mặt người đó, hóa ra là người quen.
“Thư Kha?” Cô ngạc nhiên lên tiếng.
Thư Kha vốn đang xem TV, nghe thấy tiếng của Tiểu Mãn liền ngẩng đầu nhìn qua.
Đập vào mắt cậu ấy là Tiểu Mãn đang mặc váy ngủ dài đến mắt cá chân, mái tóc dài mềm mại xõa ra, tay ôm một con thỏ màu hồng.
Thư Kha rõ ràng hơi sững lại, Tiểu Mãn cũng ngẩn ra.
Cô có chút lắp bắp: “Xin lỗi, tớ không biết cậu đang ở nhà tớ.”
Nói xong, Tiểu Mãn liền trở về phòng thay đồ.
Trong phòng khách, gương mặt thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt không tự nhiên hướng ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Tiểu Mãn thay quần áo xong, vệ sinh cá nhân rồi quay lại phòng khách.
“Cậu là con của dì Hoàng à?” Thư Kha mở lời trước.
“Hả?” Tiểu Mãn phản ứng một lúc rồi gật đầu: “Mẹ tớ đâu rồi?”
“Lúc nãy dì đang nấu cháo, không cẩn thận làm đổ đường, dì nói cháo trắng mà cậu thích ăn là loại có thêm đường nên đã xuống mua rồi.” Thư Kha giải thích rồi bổ sung thêm: “Trước khi cậu dậy, dì ấy cũng vừa xuống dưới thôi.”
Đang nói thì ở cửa ra vào có tiếng động, Hoàng Hỉ Vân xách túi trái cây và túi mua sắm từ siêu thị bước vào.
“Tiểu Mãn, con dậy rồi à.” Hoàng Hỉ Vân vội vàng giải thích: “Thư Kha là con của đồng nghiệp mẹ, dịp Quốc Khánh phải đi công tác nên nhờ mẹ giúp chăm sóc mấy ngày.”
“Vậy à.”
Tiểu Mãn theo Hoàng Hỉ Vân vào bếp, cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng.
Hoàng Hỉ Vân không ăn sáng cùng Tiểu Mãn và Thư Kha mà vội vã quay về phòng để xử lý công việc, mang đĩa thức ăn vào phòng luôn.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Tiểu Mãn và Thư Kha.
Thư Kha không hề ngại ngùng, dùng đũa gắp một cái bánh bao hấp, nhìn Tiểu Mãn và hỏi: “Cậu biết tớ đến nhà cậu là có nghĩa gì không?”
“Hả?” Tiểu Mãn không hiểu ý cậu ấy, bèn đoán mò: “Nghĩa là bố mẹ cậu có mối quan hệ rất tốt với mẹ tớ?”
Giọng Thư Kha vẫn lạnh lùng: “Bố mẹ tớ đã ly hôn từ rất sớm, tớ sống với bố.”
Hai gia đình ly hôn đột nhiên trở nên gần gũi, ẩn ý bên trong đó gần như không cần nói cũng rõ.
“Bố mẹ tớ cũng ly hôn từ rất sớm nè.” Tiểu Mãn hoàn toàn không hiểu ẩn ý của Thư Kha: “Hình như là lúc tớ được một tuổi thì đã ly hôn rồi.”
Cô cảm thấy chuyện ly hôn cũng chẳng có gì to tát.
Thấy cô không hiểu gì cả, Thư Kha bất lực nói: “Tớ không phải đang tổ chức buổi chia sẻ kinh nghiệm gia đình đơn thân với cậu…”
Tiểu Mãn nhúng miếng quẩy vào sữa đậu nành, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, hôm nay tớ có hẹn với bạn đến nhà một anh trai chơi, cậu có muốn đi cùng không?” Nghĩ đến việc để khách ở nhà một mình thì không ổn lắm nên Tiểu Mãn đành phải mời, lo Thư Kha ngại ngùng, cô lại nói thêm: “Là Vương San San đó, cậu cũng quen mà.”
“Ồ, được thôi.”
Nói xong, Thư Kha mới nhận ra rằng chuyện mình muốn nói với Tiểu Mãn đã bị cô vô tình lái sang hướng khác.
*
Khi Vọng Độ xuống nhà tìm Tiểu Mãn, anh thấy trong phòng khách xuất hiện một cậu thiếu niên nữa, đôi mày anh hơi nhíu lại: “Đây là?”
“Là bạn học của em, tên là Thư Kha.” Tiểu Mãn giới thiệu họ với nhau: “Thư Kha, đây là anh trai mình, tên là Vọng Độ.”
Thư Kha nhìn sang, thản nhiên đáp: “Đã gặp rồi, anh ấy từng đến lớp mình tìm cậu.”
“Chào anh.” Cậu ấy lại chào hỏi.
Vọng Độ bước vào: “Mời bạn học đến nhà chơi à?”
Tiểu Mãn lắc đầu, giải thích từng chữ: “Bố của Thư Kha là bạn của mẹ em, chú ấy đi công tác không có ai ở nhà nên Thư Kha phải đến nhà em ở tạm vài ngày.”
Vọng Độ không nói gì thêm, gửi tin nhắn cho Tần Dương rồi dẫn hai đứa nhỏ cùng ra ngoài.
Trên đường, Vọng Độ trò chuyện với Thư Kha.
“Những người khác trong nhà cậu đâu?”
Thư Kha: “Ông bà nội đi du lịch Thái Lan rồi, bên mẹ em có gia đình mới, không tiện làm phiền.”
Chỉ một câu ngắn gọn, Tiểu Mãn có lẽ chưa hiểu, nhưng Vọng Độ thì đã nhìn rõ tình hình.
Anh cũng không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước của Tiểu Mãn.
Cô đang gọi điện cho San San, là một đứa trẻ luôn tập trung vào bất cứ việc gì mình làm, Tiểu Mãn từ trước đến nay không có thói quen làm nhiều việc cùng lúc. Mỗi khi như vậy, Vọng Độ luôn quen giúp cô để ý.
Tần Dương mang đến mấy túi đồ ăn vặt từ tiệm tạp hóa của nhà mình, bố mẹ cậu ấy để bọn trẻ chơi đùa tự do trong nhà, sáng sớm đã ra ngoài chơi mạt chược rồi.
San San nhìn thấy Thư Kha thì kinh ngạc thốt lên “Wow”.
Sau khi hiểu rõ tình hình, mấy người hoàn toàn không bài xích người lạ liền nhanh chóng mời Thư Kha hòa nhập vào các hoạt động giải trí của họ.
Tần Dương và Vọng Độ dẫn mọi người chơi trò chơi điện tử bằng Gamepad, San San và Tiểu Mãn ngồi trước bàn cà phê lật xem tạp chí truyện tranh, nghiên cứu những thứ như cung hoàng đạo và bài test trên đó.
Buổi chiều, Tần Dương lấy tiền thưởng từ một cuộc thi mùa hè ra và nói muốn mời mọi người uống trà sữa, thế là cùng San San ra ngoài mua.
Khi mang về chia ra mới phát hiện trong túi có ba ly trà sữa và hai ly cà phê caramel, cả Tần Dương và Vương San San đều ngơ ngác.
Tần Dương: “Chẳng phải chúng ta đã gọi một ly nước ép sao, đặc biệt gọi để cho Tiểu Mãn mà…”
San San: “Có phải nhân viên bỏ nhầm không?”
Cô ấy gãi đầu.
Thư Kha không thân với mọi người nên không hiểu tại sao những người khác lại quan tâm đến việc không có nước ép như vậy.
Cậu ấy đưa ra ly cà phê caramel của mình, nhìn Tiểu Mãn rồi nói: “Vậy cậu uống cái này của tớ đi?”
Vọng Độ đẩy ly cà phê về lại: “Em ấy bị bệnh tim, không thể uống cà phê và các loại đồ uống có chứa chất kích thích.”
Thư Kha rụt tay lại, lúc này mới nhớ ra Tiểu Mãn chưa bao giờ tham gia vào các tiết thể dục. Trước đó, Thư Kha chỉ biết rằng sức khỏe của cô không được tốt, nhưng không biết rõ chi tiết lắm.
San San nói: “Tớ nghe nói trong trà sữa toàn là bột kem thực vật, kiểu như kem béo, chắc là không sao đâu.”
Vọng Độ quả quyết từ chối: “Không thể thử tầm bậy tầm bạ được.”
Tiểu Mãn che giấu chút buồn trong mắt, xua tay: “Không sao mà, tớ không uống cũng được.”
“Gì mà không sao, em ở đây đợi đi, anh sẽ ra ngoài mua lại cho em.”
Nói xong, Vọng Độ cầm áo khoác trên ghế sô pha lên, chuẩn bị ra ngoài.
Tiệm trà sữa cách đây hai dãy phố, đi đi về về ít nhất cũng mất hai mươi phút.
Tiểu Mãn vội vàng đuổi theo: “Anh, không cần đâu! Em thật sự không sao, trong đồ ăn vặt mà anh Tần Dương mang có sữa canxi AD, em uống cái đó là được rồi.”
Vọng Độ cúi người xuống, nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nói nhỏ:
“Không được, người khác đều có thì em cũng phải có. Nếu để em thiệt thòi thì anh còn yên tâm làm anh của em được sao?”
Trong lòng Tiểu Mãn cảm thấy ấm áp, cô nắm lấy vạt áo của Vọng Độ.
“Vậy em sẽ đi mua cùng anh.”
Vọng Độ không từ chối, dẫn Tiểu Mãn ra ngoài.
Tần Dương giục Thư Kha bắt đầu ván game tiếp theo.
Thư Kha hỏi: “Từ nhỏ hai người họ đã thân nhau vậy rồi à?”
San San vừa dùng ống hút đâm vào lớp màng bọc trà sữa, nghe thấy thế liền đáp: “Từ nhỏ đã thân rồi á, bọn tớ chơi với nhau cũng được bốn, năm năm rồi. Nhưng Vọng Độ và Tiểu Mãn thân nhau hơn một chút, vì nhà họ gần nhau mà, hơn nữa hồi đó Tiểu Mãn mới chuyển đến tòa nhà ngang, vì lý do tâm lý nên không nói chuyện được, anh Vọng Độ còn đặc biệt học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với cậu ấy nữa.”
*
Khi Tiểu Mãn và Vọng Độ đang đi đến tiệm trà sữa, Vọng Độ đột nhiên nhớ ra: “Em nói là Thư Kha sẽ ở nhà em vài ngày à?”
“Dạ, mẹ nói chỉ hai ngày thôi.”
Vọng Độ nhíu mày: “Nhà em không phải chỉ có hai phòng ngủ sao, buổi tối cậu ấy sẽ về nhà ngủ hay…”
Sáng nay mẹ đã nói với Tiểu Mãn rằng buổi tối mẹ sẽ vào phòng cô ngủ, để phòng ngủ chính lại cho khách.
Cô trả lời: “Em sẽ ngủ với mẹ, Thư Kha là khách nên sẽ ngủ riêng.”
Nghe đến đây, trong đầu Vọng Độ hiện lên hình ảnh chiếc giường trẻ con của Tiểu Mãn, anh buột miệng: “Không được, sao lại để một cậu con trai ngủ trong phòng của con gái được.”
“Mẹ sẽ đến…”
Tiểu Mãn chưa nói hết câu thì một cậu bé đi giày trượt đang không kiểm soát được tốc độ lao xuống dốc, hét lên “A a a a” rồi lao tới.
Vọng Độ nhanh chóng ôm lấy cậu bé khi cậu sượt qua, giúp cậu bé dừng lại, nhưng cũng bị kéo ngược lại vài bước, cả hai cùng ngã xuống đất.
Cậu bé sợ hãi ngồi bệt xuống đất rồi khóc òa lên.
Vọng Độ không rảnh để ý đến cậu bé, anh đi thẳng tới chỗ Tiểu Mãn.
“Cậu bé không làm em sợ chứ?”
Anh ngồi xuống giữ vai Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn cảm nhận được sức lực trên vai mình, có vẻ mạnh hơn bình thường.
“Không có.” Tiểu Mãn trả lời nghiêm túc.
Lúc nãy cô chỉ tập trung giải thích với Vọng Độ, khi để ý đến cậu bé thì sự việc đã được Vọng Độ giải quyết xong.
Vẻ mặt của Vọng Độ nghiêm túc, trông không nhẹ nhõm chút nào.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Tiểu Mãn vào mùa đông năm ngoái bị một con chó lớn bất ngờ lao vào làm mặt cô tái nhợt, khó thở, Hoàng Hỉ Vân tay chân run rẩy khi lấy thuốc cho cô.
“Anh ơi, em thật sự…” Không sao đâu.
Tiểu Mãn chưa nói hết.
Ngón tay của Vọng Độ đặt lên cổ cô, ngón trỏ đặt lên động mạch chủ.
Khi những ngón tay ấm áp chạm vào Tiểu Mãn, cô suýt chút nữa ngừng thở.
Ánh mắt của thiếu niên nhìn cô đầy dịu dàng và lo lắng, dường như không có chút tạp niệm nào, nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc, lông mày có phần sắc lạnh, như phủ một lớp sương lạnh.
Anh đưa tay lên xem đồng hồ, vừa xem vừa nhỏ giọng đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm…”
Chỉ có tiếng gió lướt qua, vang lên trong tai của Tiểu Mãn.
Cô nhìn Vọng Độ, dường như tay chân đều tê cứng, chỉ có trong lồng ngực dâng lên một cơn nóng rực, mãi không tan.
Những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cô không thốt ra được gì.
Dường như trái tim có cảm giác, không phải đau mà là chút phiền muộn và xao xuyến kỳ lạ.
Không rõ từ đâu đến, cũng không biết sẽ đi đâu.
…
Một phút sau, Vọng Độ đếm xong nhịp tim của Tiểu Mãn, lúc này mới yên tâm.
Anh đứng dậy, nói: “Được rồi, không sao. Đi thôi, dẫn em đi mua nước ép lê.”
*
Khi trở về nhà Tần Dương, Vọng Độ mang nho mà mình và Tiểu Mãn mua dọc đường rửa sạch ra rồi đặt lên bàn.
Anh chạm vào tay Thư Kha đang ngồi bên cạnh.
“Tối nay lên lầu ngủ với anh.”
*
Cy: “Người khác đều có thì em cũng phải có.” (≧▽≦)