*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi tối, Vọng Độ đến nhà Tiểu Mãn ăn ké. Vừa ăn xong, anh đã lôi Thư Kha lên lầu.
Thư Kha không có ý kiến gì về việc lên lầu ngủ cùng Vọng Độ, chỉ hỏi một câu “Ga giường với vỏ chăn của anh mới thay phải không?” rồi ngoan ngoãn đi theo anh lên lầu.
Trước khi đi ngủ, Tiểu Mãn nằm nghĩ lại, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Vọng Độ ngồi xổm trước mặt cô và đếm nhịp tim lúc ban ngày, dường như trên cổ vẫn còn cảm giác ấm áp của ngón tay anh chạm vào.
Vọng Độ là một người anh có vẻ ngoài rất đẹp trai, từ nhỏ cô đã biết điều đó.
Anh đẹp trai cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, tại sao hôm nay cô lại cảm thấy căng thẳng vô cớ vậy chứ.
Là vì cô đã lớn lên rồi sao? Hay là vì tuổi dậy thì sắp đến?
Tâm trạng như thế này đến quá đột ngột, cô nắm chặt mép chăn bằng cả hai tay, vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Khi nhận ra như vậy khiến mình khó thở, Tiểu Mãn liền trở mình.
Mặt cô nóng bừng lên.
Tiểu Mãn không kìm lòng được, ngồi dậy nhắn tin cho San San.
[Ngôi sao lấp lánh: San San, cậu ngủ chưa?]
[33 không ngủ được: Chưa, sao thế Tiểu Mãn?]
[Ngôi sao lấp lánh: Tớ chỉ muốn hỏi, cậu đã từng đỏ mặt với anh Tần Dương chưa?]
[33 không ngủ được:
Tiểu Mãn cậu đang nói gì vậy, sao có chuyện như thế xảy ra được, anh Tần Dương làm gì có cái bản lĩnh khiến con gái đỏ mặt chứ.]
[33 không ngủ được: Dù anh ấy trông cũng không tệ, nhưng anh ấy đáng ghét quá, chẳng có cô gái nào đỏ mặt vì anh ấy đâu.]
[33 không ngủ được: Không đúng, cậu hỏi cái này để làm gì?]
[Ngôi sao lấp lánh: Chỉ hỏi bừa thôi.]
Tiểu Mãn vội vàng lấp liếm cho qua.
[33 không ngủ được: Nhưng thực sự cũng có một lần đỏ mặt căng thẳng, đó là lần gặp anh Giản Tòng vào đầu năm học.]
[33 không ngủ được: Tớ và anh Tần Dương cãi nhau, anh ấy còn bênh vực tớ nữa. Chỉ trong khoảnh khắc đó, tớ có cảm tình đặc biệt với anh ấy.]
[Ngôi sao lấp lánh: Cảm giác đó như thế nào?]
[33 không ngủ được: Chỉ là có chút kỳ lạ, không giống như hồi thích anh ca sĩ mà nhờ mọi người bỏ phiếu bình chọn đâu. Buổi tối trước khi đi ngủ sẽ nghĩ đến anh ấy, không kìm được mà mỉm cười, sẽ muốn mấy ngày tới đều được gặp anh ấy.]
Tiểu Mãn nhìn tin nhắn, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.
Cô gõ chữ.
[Ngôi sao lấp lánh: Triệu chứng này kéo dài bao lâu?]
[33 không ngủ được: Khoảng một tuần.]
[33 không ngủ được: Sau đó huấn luyện quân sự mệt quá, nếu cậu không nói thì… tớ hình như đến giờ quên béng chuyện này luôn đó.]
[33 không ngủ được: Dù sao thì cũng giống như đột ngột phát điên vậy á.]
Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bị điên, vậy thì yên tâm rồi.
*
Khi Vọng Độ tắm xong trở về phòng, Thư Kha đang cầm một cuốn truyện tranh đọc, đó là cuốn Vọng Độ vừa tiện tay đưa cho cậu ấy.
“Bố cậu thích dì Hoàng à?”
Thiếu niên vừa dùng khăn lau tóc ướt, vừa hỏi thẳng thừng.
Thư Kha trả lời một cách hờ hững: “Chắc vậy.”
Bố mẹ cậu ấy ly hôn từ sớm, từ nhỏ đến lớn Thư Kha cũng thường ở nhà một mình. Chỉ có lần này là bố cậu ấy nhất quyết đưa cậu ấy đến nhà Tiểu Mãn, bảo cậu ấy và con gái của dì Hoàng làm quen xem có hợp nhau không.
Ở độ tuổi này, các cậu con trai cũng đã hiểu ra được rất nhiều chuyện rồi. Chắc chỉ có Tiểu Mãn là không hề nhận ra điều đó.
“Vậy…” Vọng Độ thoải mái ngồi xuống ghế máy tính, quay lại nhìn Thư Kha: “Cậu đến để gây sự hay để xem xét?”
“Cả hai, không hài lòng thì gây sự, không để ý thì ngoan ngoãn ở lại.” Giọng Thư Kha bình thản: “Dù sao nếu không phải dì Hoàng thì cũng sẽ là người khác thôi, bố em không thể mãi sống độc thân được.”
Cảm nhận được Vọng Độ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Thư Kha gấp cuốn truyện lại: “Đừng nhìn em như vậy, em cũng đâu có gây sự, hơn nữa em cũng không ghét Tiểu Mãn.”
Vọng Độ đều thấy tất cả biểu hiện của Thư Kha hôm nay. Không ồn ào, bảo ăn thì ăn, bảo chơi game thì chơi, nhưng khi nhìn cậu nhóc này, Vọng Độ vẫn có một cảm giác… không hiểu sao thấy khó chịu.
Cái kiểu giả vờ ra vẻ ngầu lòi này, lại có hơi giống lúc anh còn nhỏ.
Hồi nhỏ anh cũng gợi đòn như vậy à?
Vọng Độ dời ánh nhìn: “Anh và em ấy đều lớn lên trong gia đình đơn thân, không phải là chưa từng thấy gia đình tái hôn.”
Có những trường hợp con cái hai bên không hòa hợp, trong và ngoài trường đều gây khó dễ cho nhau, loại nào anh cũng từng thấy qua cả rồi.
“Tóm lại, cậu đừng nghĩ đến chuyện có thể bắt nạt em ấy.”
Ánh mắt Vọng Độ lạnh lùng.
“… Ồ.” Thư Kha trông có vẻ không mấy quan tâm: “Anh à, anh đối xử với Nguyệt Mãn rất tốt, vượt xa sự tốt bụng bình thường với người khác.”
“Em ấy từ nhỏ đã ngoan ngoãn, ai cũng cảm thấy thích em ấy cả.”
Thư Kha nhún vai: “Nên em đã nói rồi mà, em không ghét cậu ấy, em chấp nhận cậu ấy làm em gái mình.”
Nghe đến hai chữ “em gái” lông mày của Vọng Độ khẽ động, tay vô thức cứng lại.
Thư Kha tiếp tục: “Nếu bố em và dì Hoàng thực sự thành đôi thì em sẽ trở thành anh trai của Nguyệt Mãn đúng không anh Vọng Độ?”
Vọng Độ: “…”
Thằng nhóc này trông có vẻ không có ác ý, nhưng Vọng Độ vẫn thấy khó chịu với mấy lời mà cậu ấy nói.
Vọng Độ nói: “Ngủ trên giường của anh mà còn dám tỏ ra thiếu đòn như vậy nữa hả?”
Thư Kha đã thay bộ đồ ngủ mà Vọng Độ đưa từ lâu, nhận ra Vọng Độ thực sự bị lời nói cố ý của mình chọc tức, cậu ấy liền hài lòng nằm xuống, xoay người đi ngủ.
Vọng Độ đeo tai nghe, chỉnh độ sáng màn hình máy tính xuống, bắt đầu chơi Crossfire để giải tỏa tâm trạng bực bội.
Chơi được hai ván, tóc anh đã khô hoàn toàn.
Cảm giác bực bội mà Thư Kha khơi dậy trong lòng vẫn chưa tan biến.
Bình thường Tiểu Mãn cũng gọi những người bạn khác của anh là anh, nhưng Vọng Độ không thấy có cảm giác gì. Nhưng nếu một ngày nào đó, dì Hoàng thực sự tái hôn, bất kể người đó có phải là bố của Thư Kha hay không, nếu thực sự mang đến cho Tiểu Mãn một người anh trai từ trên trời rơi xuống…
Nói thật là… cảm giác thật sự rất khó chịu.
Vọng Độ cúi đầu xoa sống mũi, đứng dậy định lên giường.
Thằng nhóc trên giường vừa đá tung chăn, nhăn mặt không biết mơ thấy gì.
Vọng Độ: “Thằng nhóc hư, chẳng phải vẫn cần người đắp chăn cho sao.”
Anh giúp Thư Kha đắp lại chăn, sau đó nằm cách xa cả một dải ngân hà mà ngủ.
Hai tiếng sau, Vọng Độ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm sao sáng và dần nghĩ thông suốt.
Thời gian sẽ không phụ lòng bất cứ ai.
Những năm tháng anh và Tiểu Mãn lớn lên cùng nhau, không ai có thể thay thế được.
Người anh trai đầu tiên nghe Tiểu Mãn nói chuyện là anh.
Người anh trai biết ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với cô là anh.
Người anh trai dạy Tiểu Mãn gấp thuyền giấy cũng là anh.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, anh và Tần Dương sẽ rời khỏi thành phố Ngô.
Nếu có ai đó có thể chăm sóc cho Tiểu Mãn trong thời gian anh không có ở đây, có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá tệ.
Anh quay đầu nhìn Thư Kha.
Nhớ lại biểu cảm của cậu nhóc này khi đưa ly cà phê của mình cho Tiểu Mãn lúc ban ngày.
Cũng được phết.
Còn bao lâu nữa đến kỳ thi đại học?
Hình như là hơn hai trăm bảy mươi ngày.
Thời gian anh và Tiểu Mãn còn ở cùng một thành phố chỉ còn lại ngần ấy thôi.
*
Sáng hôm sau, Vọng Độ chạy bộ buổi sáng xong thì mang bữa sáng đến nhà Tiểu Mãn.
Người mở cửa là Tiểu Mãn.
Ánh mắt Vọng Độ dừng lại trên bàn ăn gần cửa ra vào, nơi có một cuốn “Những bài thơ cổ thiết yếu cho học sinh cấp hai”, dường như Tiểu Mãn vừa mới đọc xong.
“Sao em dậy sớm thế?” Vọng Độ thắc mắc.
Tiểu Mãn: “Bởi vì hôm qua em có hơi phát điên một chút.”
Vọng Độ:?
“San San nói có lẽ là vì em rảnh rỗi quá, nên em phải dậy sớm để học thuộc thơ.”
“…” Không hiểu gì cả.
Thôi, chuyện của con nít vốn dĩ khiến người khác rất khó đoán mà.