Đến trưa ngày thứ ba của kỳ nghỉ Quốc Khánh, bố của Thư Kha đến đón cậu ấy.
Ông ấy mang theo rất nhiều túi quà, chất đầy cả cốp xe. Nào là quà cho Tiểu Mãn, sữa bổ dưỡng, hoa quả đắt tiền. Hoàng Hỉ Vân muốn từ chối, nhưng đối phương đã trực tiếp mang tất cả vào nhà.
Lúc đó Tiểu Mãn và Thư Kha đang ngồi trong phòng khách xem một bộ phim hoạt hình đầy nhiệt huyết.
Tiểu Mãn hơi ngạc nhiên: “Bố cậu đi công tác về lần nào cũng mang nhiều đồ thế à?”
“…” Thư Kha thở dài: “Cậu không nhận ra à, bố tớ đến là để tặng quà cho nhà cậu mà…”
“Vì mấy ngày nay nhà tớ chăm sóc cậu hả?” Tiểu Mãn suy nghĩ rồi kết luận: “Cũng hơi khoa trương rồi á.”
Khi Thư Kha còn đang do dự xem có nên trực tiếp nói thẳng với Tiểu Mãn về chuyện này hay không thì ở cửa ra vào, bố cậu ấy và Hoàng Hỉ Vân đã bắt đầu trò chuyện.
Bố Thư đến với sự chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, vốn không định tiếp tục giả vờ không biết gì nữa.
Khi Hoàng Hỉ Vân yêu cầu ông ấy mang quà về bớt, ông ấy liền đáp: “Em đã giúp anh chăm sóc Tiểu Kha lâu như vậy, đương nhiên anh phải cảm ơn thật tốt. Hai đứa trẻ lại tình cờ là bạn học, nếu em đồng ý thì khi nào tiện có thể đưa Tiểu Mãn đến nhà anh chơi. Sau này hai đứa học xong cấp ba, có lẽ còn có thể cùng đến một thành phố để học đại học, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Sau vài câu thăm dò rõ ràng, bố Thư chờ đợi phản ứng của Hoàng Hỉ Vân.
Hoàng Hỉ Vân không trả lời trực tiếp, chỉ nói lảng sang chuyện khác, coi như từ chối khéo.
Trong thế giới của người lớn, có những điều không cần phải nói quá rõ ràng. Niềm vui trên khuôn mặt của bố Thư khi mới đến dần dần phai nhạt, ông ấy quay trở lại vẻ khiêm tốn, nhã nhặn thường ngày, không nói thêm gì, rồi cùng Thư Kha ra về.
Thư Kha nhìn Tiểu Mãn đang vẫy tay tạm biệt mình, nuốt lại những lời định nói.
Cô có hiểu chuyện này hay không, dường như lúc này cũng không còn quan trọng nữa, mọi chuyện đều đã qua cả rồi.
*
Vọng Độ bị Dương Hiểu Linh sai đi mua muối, trên đường về thì tình cờ nhìn thấy trong quảng trường nhỏ của khu chung cư bên cạnh có một ông lão đang làm bỏng ngô.
Ngày nay nhiều trung tâm thương mại đã dùng máy làm bỏng ngô, kiểu bỏng ngô truyền thống thế này rất hiếm gặp.
Dương Hiểu Linh đang hầm canh trong nồi, chắc không vội dùng muối, nên Vọng Độ đi thẳng đến chỗ ông lão.
Anh không hảo ngọt lắm, nhưng lại không ngăn nổi việc Tiểu Mãn thích ăn món này.
Chờ vài phút, ông lão đốt nóng nồi, cho đường và ngô vào. Sau đó “bụp” một tiếng nổ lớn, bỏng ngô nóng hổi được lấy ra khỏi nồi.
Vọng Độ cầm túi giấy đựng bỏng ngô trước ngực, chậm rãi đi về phía tòa nhà ngang.
Khi lên đến tầng hai, từ phía trên vang lên tiếng bước chân vội vã “lộp cộp lộp cộp”.
Vọng Độ vừa đến góc rẽ thì bị Tiểu Mãn từ trên lầu vội vàng chạy xuống va phải.
Tiểu Mãn cầm trong tay tờ hai mươi tệ, đầu óc vẫn nghĩ về cảnh tượng vừa thấy ông lão bán bỏng ngô chuẩn bị dọn đồ đi, lòng sốt ruột nên không nhìn thấy Vọng Độ ở góc rẽ, đợi đến khi cô phản ứng lại thì đã loạng choạng ngã vào lòng anh.
Một nửa túi bỏng ngô rơi xuống, phát ra tiếng kêu lạo xạo trên bậc thang.
Khi Tiểu Mãn ngã vào lồng ngực ấm áp ấy, cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của bỏng ngô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hàng mi dài cong vút của Vọng Độ.
Ánh mắt Vọng Độ trở nên nghiêm nghị, anh giữ lấy cánh tay của Tiểu Mãn.
“Nguyệt Mãn, em đi đứng kiểu gì vậy? Nếu anh không có ở đây, em chắc đã ngã rồi đó.”
Tiểu Mãn nhìn thấy túi bỏng ngô trong tay anh, nói: “Anh! Em cũng định đi mua bỏng ngô này!”
Mấy hạt bỏng ngô trắng muốt nở bung rớt vương vãi trên sàn nhà, mùi thơm gần như lan tỏa khắp hành lang.
Vọng Độ đưa túi giấy chứa phần bỏng ngô còn lại ra trước mặt cô: “Thì anh mua cho em nè, mang về nhà trước đã.”
Tiểu Mãn cầm lấy: “Hả? Anh không về sao?”
“Anh quét dọn hành lang đã.”
Vị ngọt của bỏng ngô lan tỏa trong miệng, Tiểu Mãn cảm thấy hình như mặt mình lại bắt đầu đỏ lên, lần này ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Trong đầu cô, những suy nghĩ về một người cứ ngày càng nhiều.
*
Vọng Độ tự nhiên bước vào nhà Tiểu Mãn.
Nghe nói bố của Thư Kha đã đến, động tác bóc quýt của Vọng Độ chậm lại một chút.
Vốn đang ngồi bên cạnh Tiểu Mãn, anh khẽ ho một tiếng, nghiêng người lại gần, hạ giọng hỏi: “Em còn nhớ bố của Thư Kha và dì nói gì với nhau không?”
Tiểu Mãn gật đầu, kể lại sơ lược những gì đã xảy ra.
Vọng Độ bóc xong quả quýt liền đưa cho cô, trong lòng đã hiểu ra, không hỏi thêm gì nữa.
Tiểu Mãn ăn được nửa quả quýt thì đột nhiên hỏi: “Anh, thành phố Giang cách thành phố Bắc xa không?”
“Cũng không xa lắm, sao vậy?”
“Vừa rồi nghe mẹ nói, có thể sang năm em sẽ phải đến thành phố Giang tìm một bác sĩ có thể phẫu thuật cho em. Sang năm không phải anh sẽ thi đại học rồi sẽ đến thành phố Bắc sao, nếu gần thì lúc đó em còn có thể đến tìm anh chơi.”
Vọng Độ thì lại chú ý đến thông tin khác trong câu nói của cô: “Sang năm em sẽ phải làm phẫu thuật à?”
“Dạ, mẹ em nói đó là một bác sĩ rất giỏi, mẹ đã đặt hẹn trước từ lâu mới được, khi đó sẽ đến kiểm tra trước.” Cô nói rồi quay đầu nhìn Vọng Độ, có lẽ sợ anh lo lắng, cô vội vàng nói thêm: “Chỉ là tiểu phẫu thôi, không cần phải mổ, mẹ nói chỉ dùng một sợi dây dẫn, từ từ đưa vào tim, rất đơn giản là có thể xong ngay ấy mà.”
Thực ra Tiểu Mãn không hiểu dây dẫn là gì, cũng không biết làm sao một sợi dây có thể vào được tim. Cô chỉ biết mẹ đã nói như vậy, bảo cô không cần lo lắng quá. Vì vậy, cô cũng muốn Vọng Độ không phải lo lắng.
Mười phút sau, Dương Hiểu Linh vừa lẩm bẩm vừa đi xuống cầu thang, gọi lớn: “Hỉ Vân, chị qua đây mượn ít muối.”
Kèm theo đó là những tiếng lầm bầm.
“Cái thằng Vọng Độ này, mua muối mà đi đâu rồi không biết nữa? Thịt của chị hầm sắp cạn hết nước rồi…”
Vừa bước vào cửa, Dương Hiểu Linh liền đối diện với Vọng Độ đang ngồi ăn bỏng ngô.
Sát khí lập tức nổi lên.
Vọng Độ: Đúng là hình như quên mất việc gì đó rồi thì phải…
*
Hoàng Hỉ Vân hôm nay định làm món tôm cay, hai nhà quyết định ăn tối cùng nhau luôn.
Khi thức ăn được bày lên bàn, mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống thì từ cửa vọng lại một giọng lười biếng: “Ồ, phong phú vậy nhỉ.”
Tiểu Mãn đang từ bếp mang bát ra, ngẩng đầu lên liền thấy Vọng Trình mặc bộ đồ vest, tay xách cặp tài liệu, đứng tựa vào cửa nhà.
Vừa rồi mọi người chạy lên chạy xuống bưng thức ăn, chưa kịp đóng cửa, giờ lại tiện cho người này vào.
Vọng Độ gần như lập tức trở nên lạnh lùng.
Vọng Trình không quan tâm việc mình không được chào đón, tiếp tục nói giọng mỉa mai:
“Dương Hiểu Linh, tôi nói này, nếu Hỉ Vân mà là đàn ông thì cô cứ tái giá với cô ấy cho rồi. Nhìn các người vui vẻ thế này, đúng là cảnh tượng đoàn tụ gia đình ha.”
Nghe câu này, Vọng Độ bỗng bật cười lạnh lùng.
Dương Hiểu Linh hừ nhẹ: “Tôi nói hồi nãy dưới lầu chó sủa liên tục, hóa ra là có thứ xui xẻo đến.”
Vọng Trình và Dương Hiểu Linh mắng chửi qua lại, ông ta cũng chẳng thèm để bụng, chỉ chuyển ánh nhìn sang Vọng Độ, cố tỏ ra uy nghiêm của một người cha: “Bố mày nói chuyện, mày cười cái gì?”
Vọng Độ không thèm nhìn ông ta, cầm lấy bát từ tay Tiểu Mãn, bắt đầu múc cơm: “Không có gì, chỉ là nghe ông nói mẹ tôi “tái giá” nên thấy buồn cười thôi. Tôi chỉ nghe nói, đàn ông chết mới gọi là tái giá.”
“Mày… mày cái thằng mất dạy…”
Vọng Trình tức giận đến đỏ cả mặt.
Trong đầu Tiểu Mãn hiện lên ký ức về việc Vọng Độ và Vọng Trình từng xung đột, khiến cả hai bị thương nhiều năm trước.
Cô vô thức nắm chặt tay Vọng Độ.
Vọng Độ cảm nhận được sự ấm áp từ tay cô, liền kéo Tiểu Mãn ra sau lưng mình, không thèm để ý đến Vọng Trình nữa.
Anh nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Mãn, dùng ánh mắt ra hiệu: “Yên tâm, anh không sao.”
Hoàng Hỉ Vân nhìn thấy Dương Hiểu Linh muốn bước đến cửa, theo phản xạ liền kéo lại.
“Sao, lâu rồi không gặp mà anh ăn mặc chỉnh tề vậy? Đến đòi tiền mà còn mặc vest, ai không biết còn tưởng anh là chủ tòa nhà đến đây kiểm tra đấy.” Dương Hiểu Linh liếc ông ta một cái.
Không biết câu nào khiến Vọng Trình thấy vui, nét mặt ông ta lại giãn ra.
“Nói đến đây sẵn tôi nói luôn.” Ông ta nhướng mày, cằm cứ hất lên: “Gần đây tôi trúng mánh lớn đấy, thấy cái xe dưới lầu không, mới mua đó, so với cái xe cũ mấy chục ngàn của cô thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa. Hai năm qua, biết bao nhiêu cô gái vây quanh tôi.”
Ông ta lại giơ chiếc cặp da lên: “Thấy không, cặp này là da thật đấy. Không phải sắp tới thằng nhỏ thi đại học sao? Làm cha cũng phải phải thể hiện chút gì chứ?”
Nói rồi, Vọng Trình không khách sáo, chẳng thay giày mà đi thẳng vào nhà, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn về phía Vọng Độ: “Con à, kết quả học tập thế nào rồi, đã nghĩ xong sẽ đăng ký đại học nào chưa, có cần bố tài trợ cho đi du học không?”
Một thứ cảm giác khó tả toát ra từ lời nói và cử chỉ của ông ta. Độ dày của mặt ông ta đã đạt đến mức độ mà người bình thường khó có thể sánh kịp.
Vọng Độ phớt lờ ông ta, cảm giác chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt.
Dương Hiểu Linh nể tình đây là nhà người khác, cũng không muốn đôi co với ông ta nhiều.
Bà ấy quen biết Vọng Trình đã hai mươi năm, ông ta đến đây thật lòng hay chỉ để khoe khoang, tìm kiếm sự chú ý, bà ấy có thể nhìn thấu ngay lập tức.
Bà ấy liền đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà rồi chỉ thẳng vào Vọng Trình: “Mau cút đi, con tôi thi vào Đại học Cảnh sát Thủ đô chắc như đinh đóng cột, cần ông xen vào à?”
“Đại học Cảnh sát?” Vọng Trình nhướng mày: “Không ngờ đấy, còn muốn làm cảnh sát, làm quan nữa hả, đúng là dòng máu của ông đây. Tốt đấy, có con làm quan thì dễ giải quyết công việc hơn.”
Khi Dương Hiểu Linh định chọc cây lau nhà vào bộ vest của Vọng Trình, ông ta vội vàng lùi lại, miệng chửi tục vài câu.
Ông ta đứng ở cửa vẫy chiếc thẻ ngân hàng rồi lại cất vào túi, cảm thấy mất mặt nên bỏ đi.
Cảnh tượng đó khiến Dương Hiểu Linh thấy phát ngán.
Sau khi Vọng Trình rời đi, Tiểu Mãn dần hoàn hồn mới nhận ra cô vẫn đang nắm tay Vọng Độ.
Vọng Độ để mặc cô nắm tay, không hề cử động.
*
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhịp độ của học sinh lớp 12 tại trường trung học chuyên Đại học Hoa trở nên rất nhanh.
Ngày trở lại trường, mỗi tầng của tòa nhà giảng dạy cấp ba đều treo băng rôn khẩu hiệu màu đỏ. Màn hình điện tử ở cổng tòa nhà bắt đầu hiển thị đếm ngược đến kỳ thi đại học.
Các giáo viên trong trường dốc hết sức để tạo cảm giác cấp bách, khiến cho một số học sinh vốn lơ là cũng bắt đầu học tập nghiêm túc. Dãy hành lang thường không quá đông người thì nay từ lúc trời chưa sáng đã có một nhóm người ngồi học bài, dùng đèn pin để soi sách.
Tần suất Tiểu Mãn gặp Vọng Độ ở trường cũng giảm đi rõ rệt.
Khi thời gian bước sang cuối tháng mười, thời tiết bắt đầu se lạnh.
Những chiếc lá phong trong trường rơi xào xạc, buổi sáng khi Tiểu Mãn đi đến tòa nhà giảng dạy, cô luôn cùng San San đi qua con đường trước cửa thư viện.
Hai người đi sát nhau, giẫm lên lá cây tạo ra tiếng xào xạc.
“Tiểu Mãn, lớp 12 học căng thật đấy, dạo này tớ nhắn tin cho anh Tần Dương mà anh ấy hầu như không trả lời, thậm chí thời gian anh ấy chơi iPad cũng giảm đi luôn.”
San San nói về chuyện này mà tự dưng cảm thấy có vài phần thiêng liêng.
Tiểu Mãn thì lại có chút không tập trung.
Cô thầm đếm trong đầu, tháng này mình gặp Vọng Độ được mấy lần.
Hình như là ba lần?
Cũng chỉ gặp được khi lớp cô lên khu cấp ba để học môn tin học thôi.
Đang đi thì cô bỗng nghe thấy một tiếng gọi “Nguyệt Mãn”.
Là giọng của Vọng Độ.
Lúc này là giờ tự học buổi sáng của cấp ba, nếu không phải Tiểu Mãn quay đầu lại và nhìn thấy Vọng Độ thì cô gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Vọng Độ bước đến gần.
“Sao không gọi anh?” Giọng anh ấm áp.
Tiểu Mãn hoàn hồn, gọi một tiếng “Anh”.
Trong làn gió thu se lạnh, Vọng Độ đặt vào tay cô một chiếc bình giữ nhiệt.
Tiểu Mãn mở nắp, ngửi thấy mùi táo đỏ.
“Anh đi đây, nếu có chuyện gì thì đến tìm anh nhé.”
Giọng Vọng Độ rất nhẹ, như thể có thể bị gió thổi tan.
Tiểu Mãn uống một ngụm, ngập tràn hương vị ngọt ngào.
“Nước đường táo đỏ ạ?”
Kinh nghiệm trên Baidu mà anh tra cứu không cho anh biết rằng chu kỳ của con gái không phải tháng nào cũng đều đặn.
Anh đúng là ngốc, Tiểu Mãn nghĩ.
Nhưng cô sẽ giữ kín chuyện này, không nói cho Vọng Độ biết sự thật.
Bởi vì thời gian đếm ngược tàn nhẫn và vô tình, cô rất hy vọng trong khoảng thời gian hữu hạn này có thể gặp anh thêm một lần nữa.