Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 29

Tháng năm ở thành phố Ngô đã bắt đầu nóng lên, hoa hòe trước cổng khu cấp hai nở rộ, tỏa hương ngào ngạt, những bông hoa trắng tinh khôi treo trên cành trông rất đáng yêu.

Mỗi khi đi qua đó, Tiểu Mãn luôn nhớ đến hình ảnh Vọng Độ đứng dưới gốc cây cầm chai nước chanh có ga chờ cô trong kỳ huấn luyện quân sự năm ngoái. Thỉnh thoảng có ai đó đứng ở đó, cô đều thoáng giật mình tưởng là Vọng Độ, rồi cảm thấy tim mình thắt lại.

Khi ngày thi đại học đang lặng lẽ đến gần, trường bắt đầu đi theo lối khích lệ tinh thần. Các thầy cô không còn gây áp lực, mọi lời động viên đều gói gọn trong một câu: “Mùa xuân nở hoa, mùa thu kết trái, hãy tin vào bản thân, giữ tâm trạng bình tĩnh.”

Tiểu Mãn bắt đầu dậy sớm từ học kỳ hai.

Cô sẽ thức dậy lúc 5 giờ 50, sau khi rửa mặt đơn giản thì lặng lẽ ngồi trên bậc thềm cạnh sân vận động để lén nhìn Vọng Độ chạy bộ.

Lúc đó là đầu xuân, trời sáng rất chậm, Vọng Độ không hề phát hiện ra người đang lặng lẽ đồng hành bên cạnh mình.

Đến đầu hạ, Tiểu Mãn đã ngồi đó một cách công khai, khi Vọng Độ nhìn thấy cô, cô liền nói là mình đang học thuộc bài. Có lúc, hai người còn cùng nhau ăn cơm nắm tam giác và món oden bán trong siêu thị nhỏ.

Một năm học cùng Vọng Độ, Tiểu Mãn đã chờ đợi suốt bốn năm, nhưng thời gian thật không công bằng, lại nhanh chóng trôi qua như thế.

Tuần tới nữa là đến lượt cô phát biểu dưới cờ, tính toán thời gian thì đúng vào tuần cuối cùng của Vọng Độ tại trường rồi.

Tiểu Mãn chống cằm, cầm bản thảo phát biểu dưới cờ vừa viết xong tối qua để kiểm tra, chỉnh sửa từng chữ từng câu một.

Cách đó không xa lắm, chàng trai vừa chạy xong vòng sân đang thở nhẹ, từ từ bước đến bồn rửa tay.

Vài đám mây viền vàng lơ lửng trên bầu trời, ánh nắng sớm chiếu lên người anh, phủ một lớp ánh sáng màu cam.

Một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba cầm bánh mì và sữa, cúi đầu đỏ mặt đưa cho Vọng Độ.

Vọng Độ nói gì đó, rồi chỉ về phía Tiểu Mãn.

Cô gái ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng rời đi.

Khi Vọng Độ đi về phía Tiểu Mãn, cô liền kẹp tờ diễn văn vào cuốn sách.

“Anh, vừa nãy hai người nói gì thế?”

Vọng Độ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm chai nước khoáng trên bậc thềm lên: “Cô ấy muốn đưa anh bữa sáng, anh nói em gái anh đang đợi để cùng đi đến căn tin, chỉ vậy thôi.”

“Dùng em làm bia đỡ đạn à.”

Tiểu Mãn ngay lập tức hiểu ra.

Vọng Độ cười với cô: “Anh đối xử tốt với em như vậy, chẳng lẽ không được mượn em làm bia đỡ đạn sao?”

*

Thứ sáu, trường tận dụng thời gian nghỉ trưa để mời phụ huynh học sinh lớp 12 đến tham dự buổi lễ tuyên thệ trước kỳ thi, đồng thời phổ biến các lưu ý khi thi.

Tiểu Mãn và San San đã xin phép Hội học sinh để làm tình nguyện viên, bận rộn trong hội trường nhỏ để giúp di chuyển đồ đạc.

Khi từ xa thấy Dương Hiểu Linh và mẹ của Tần Dương đến, Tiểu Mãn đang bưng một chiếc ghế.

Trong tay đột nhiên trống rỗng, Vọng Độ đã cầm lấy chiếc ghế, hỏi: “Mang đi đâu?”

Tiểu Mãn chỉ về phía khu vực lãnh đạo trên sân khấu.

Vọng Độ không nói gì, xách ghế đi đến đó.

Anh đã quen với việc tiện tay giúp Tiểu Mãn làm xong những việc mà cô đang định làm.

Tần Dương đã lâu không gặp Tiểu Mãn, “Chậc” một tiếng rồi nói: “Tiểu Mãn, em cao lên rồi đấy à.”

Mẹ của Tần Dương hơi tròn trịa, nghe vậy liền nhìn Tiểu Mãn, vỗ vai cô: “Con gái cấp hai cao lên là chuyện bình thường mà. Tiểu Dương Dương, con quên rồi à? Hồi cấp hai con gái lớp con lớn nhanh lắm, lúc đó con còn đứng ở hàng đầu đấy.”

“…” Khuôn mặt Tần Dương méo xệch: “Không có chuyện đó đâu, mẹ đừng nói bừa.”

Vọng Độ quay lại, nghe thấy mọi người đang trò chuyện rôm rả.

“Nói gì thế?”

Tiểu Mãn đứng thẳng người: “Nói là em cao lên rồi.”

Vọng Độ nhìn một lúc rồi nhíu mày: “Có à?”

Nhận ra ánh mắt oán trách của cô, anh liền đổi giọng: “Hình như là cao lên thật. Vì anh ở bên em nhiều nên không nhận ra được.”

Tiểu Mãn thầm nghĩ: Đâu có cao lên nhiều đâu, chẳng cao hơn chút nào cả.

Phụ huynh và học sinh lớp 12 lần lượt vào hội trường, Tiểu Mãn và San San cũng quay lại ký túc xá trước khi buổi lễ tuyên thệ bắt đầu.

Hôm đó trường cho phép nghỉ tiết tự học buổi tối, một số học sinh ở gần có thể về nhà ăn cơm.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh, nhóm bạn hẹn nhau đi ăn cháo niêu ngoài cổng trường.

Khi món ăn chưa được mang ra, San San vô tình làm đổ ly trà sữa, Tiểu Mãn nhanh tay lấy khăn ướt trong ba lô ra lau vết trà sữa trên đồng phục cho cô ấy.

Túi ba lô mở rộng, bản thảo bài phát biểu lộ ra.

Vọng Độ tình cờ nhìn thấy, hỏi: “Tuần sau à?”

“Không ạ, là tuần tới nữa, tuần sau chưa đến lượt lớp em.”

“Ê?” Tần Dương nhớ ra gì đó: “Vọng Độ, chẳng phải cậu cũng…”

“Ừ, trước đây tớ cũng từng làm.” Vọng Độ tiếp lời, rồi hỏi thêm: “Có căng thẳng không?”

“Cũng hơi thôi ạ.”

Bản thảo đã được giáo viên duyệt, Tiểu Mãn chỉ cần tận dụng tuần tới để luyện cho quen là được.

“Khi chào cờ, thực ra rất ít học sinh chú ý đến bài phát biểu dưới cờ, nên nếu có đọc sai thì cũng chẳng ai nhận ra đâu, vậy nên em đừng lo lắng.”

Hồi lớp 10, Vọng Độ cũng từng được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cho làm một lần.

Khi đó, trong trường liền xôn xao một trận, có người cố tình đi ngang qua cửa lớp anh để nhìn xem, nhưng hầu như không ai nhớ được chủ đề bài phát biểu của anh khi đó là gì.

“Nhưng anh sẽ lắng nghe mà đúng không?” Tiểu Mãn nhìn anh.

Vọng Độ cụp mắt: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy có anh nghe là đủ rồi.”

*

Sáng hôm diễn ra bài phát biểu dưới cờ, Nguyệt Mãn thắt khăn quàng đỏ, đeo bảng tên, đi đôi giày vừa được giặt sạch.

Đây là lần đầu tiên cô nói trước toàn thể giáo viên và học sinh của trường, nhưng cô không hề lo lắng, cô đã thuộc lòng rất kỹ bài phát biểu ít ỏi đó.

“Sau đây xin mời học sinh Nguyệt Mãn lớp 7-2 lên phát biểu dưới cờ.”

Người dẫn chương trình vừa nói xong, liền bước xuống sân khấu đưa micro cho Tiểu Mãn.

Tên của Nguyệt Mãn không phổ biến, nhiều học sinh ở khu cấp hai khi thấy tên này trên bảng thông báo đều để lại chút ấn tượng. Lúc này, có người kiễng chân lên nhìn về phía trước để xem cô trông như thế nào.

Bên phía khu cấp ba, học sinh đã là “lão làng” nên không mấy hứng thú với tiết mục này, chỉ có một số phản ứng từ lớp 12-1 ở góc sân. Nhóm nam sinh cao lớn thường ngày hay lơ đễnh hôm nay không nói chuyện phiếm mà hướng mắt về phía khán đài.

“Là em gái Vọng Độ phải không.”

“Đáng yêu đấy, còn là học sinh đại diện nữa.”

“Cô gái nhỏ thì ngoan hơn, chứ cậu nghĩ giống em trai cậu chắc.”

Giản Tòng quay lại: “Thế còn Vọng Độ, sao không thấy cậu ấy đâu rồi.”

Mọi người xung quanh nhìn quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng Vọng Độ.



Tiểu Mãn nhận micro từ người dẫn chương trình, ngay trước khi bước lên khán đài, trong mắt cô xuất hiện một hình bóng ngoài dự kiến.

Vọng Độ đứng ngay phía trước cô, hiếm khi thấy anh kéo khóa áo đồng phục lên đến ngực, không để áo khoác hờ hững như bình thường. Trong tay anh cũng cầm một tờ giấy, dày đặc chữ, có vẻ nhiều hơn cả bản của Tiểu Mãn.

Anh khẽ nói với cô: “Cố lên.”

Tiểu Mãn gật đầu.

Được thôi.

Có lẽ vì lúc này Vọng Độ ở rất gần, cô cảm nhận được một sự yên tâm ngoài dự kiến.

Cô không nhanh không chậm, theo đúng như hàng trăm lần đã luyện tập, nói trọn vẹn bài phát biểu dưới cờ.

Khi cúi chào và bước xuống, các bạn học sinh vỗ tay theo thông lệ.

Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Vọng Độ, miệng nở nụ cười.

Người dẫn chương trình lên lại sân khấu, chuyển sang phần “Lời tuyên thệ trước kỳ thi của học sinh xuất sắc khối 12.”

Hóa ra hôm nay anh cũng sẽ phát biểu.

Tốt thật đấy, họ lại phát biểu trùng một ngày.

Trên khán đài, giọng nói trong trẻo và ấm áp của thiếu niên từ từ lan tỏa qua loa phát thanh, lập tức làm dịu đi những tiếng than thở “sao còn có thêm phần này” của các học sinh phía dưới.

Khi Vọng Độ nói, dường như anh cố ý thu lại vẻ lạnh lùng thường ngày, mang đến một nhịp điệu riêng đầy cuốn hút, khiến người nghe vô thức bị cuốn theo từng lời của anh.

Tiểu Mãn đứng bên cạnh người dẫn chương trình, nhìn gương mặt nghiêng của Vọng Độ ở khoảng cách rất gần.

Anh đứng đó, gọn gàng, ấm áp và đầy khí thế. Như tuyết đầu đông, như một tia sáng ấm áp không chói lóa.

Đến phần cuối bài phát biểu, Vọng Độ hạ giọng mềm mại hơn.

Tay cầm tờ giấy phát biểu buông xuống tự nhiên, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Mãn.

“Cuối cùng, chúc em gái của anh, Nguyệt Mãn, tuổi mới bình an, mạnh khỏe hạnh phúc, tương lai tươi sáng.”



Phía dưới khán đài phản ứng một lúc, rồi ngay sau đó là những tiếng reo hò không dứt.

Tiểu Mãn đỏ mặt.

Khi đối diện với ánh mắt của Vọng Độ, cô nhìn thấy trong mắt anh có sự dịu dàng như những con sóng êm đềm.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống sân trường, dường như Vọng Độ được phủ lên một làn gió mang hơi thở mùa hạ.

Không ai có thể là người anh tốt hơn anh được.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thấy các bạn lo lắng về tình tiết chia xa, sau đây tôi sẽ nói ngắn gọn:

Chỉ là đại học học khác nơi thôi, hơn nữa sẽ sử dụng “phép kéo dài thời gian”.

Giữa Tiểu Mãn và Vọng Độ sẽ không có hiểu lầm gì đâu.

Sau khi Tiểu Mãn vào đại học, sẽ là một màn tỏ tình đôi bên đầy mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment