Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước kỳ thi đại học, thời tiết trở nên mát mẻ.

Tiểu Mãn thức dậy mở cửa sổ, thấy những sợi mưa nhỏ theo gió rơi xéo xuống.

Cô và mẹ đã hẹn nhau hôm nay cùng đi chợ mua thịt gà và sườn, buổi trưa mời Vọng Độ và dì Hiểu Linh xuống nhà ăn cơm.

Khi hai người đến chợ, trời vẫn chưa hửng nắng, bầu trời đen kịt, khiến cho ánh đèn bên trong trở nên ấm áp lạ thường.

Tiểu Mãn và mẹ đi mua đảng sâm để hầm gà, tình cờ gặp mẹ của Tần Dương đang chọn xương bò.

Giọng của mẹ Tần Dương vang vọng, nói chuyện từ xa cũng có thể nghe thấy.

“Chị này, chị phải chọn cho tôi loại tươi sạch nhé, con trai tôi sắp thi đại học rồi, đồ ăn đưa vào miệng phải cẩn thận chứ.”

Chị bán hàng đeo tạp dề lau con dao: “Ồ, con trai chị là Tiểu Dương sắp thi đại học à, vậy tôi tặng thêm cho chị một miếng thịt bò gân, mang về ăn cho ngon, chúc cháu thi tốt.”

“Cảm ơn chị nhiều nhé.”

Không chỉ mẹ của Tần Dương, mà cả Hoàng Hỉ Vân khi chọn rau và thịt cũng cẩn thận hơn mọi khi.

Tiểu Mãn đi theo giúp mẹ loại bỏ mấy cửa hàng có vẻ vệ sinh không được tốt.

Vì kỳ thi sắp đến, trường trung học chuyên Đại học Hoa cho học sinh nghỉ học sớm năm ngày, Tiểu Mãn được nghỉ nhưng không hoàn toàn thư giãn giống các bạn khác.

Mỗi ngày cô đều dùng máy tính của mẹ để tra cứu các thông tin như “Trước kỳ thi đại học nên chú ý gì”, “Trước kỳ thi không nên ăn gì”, “Các loại thuốc cần thiết trước kỳ thi”.

Sau khi từ chợ về, cô chép lại danh sách đã chuẩn bị thành hai bản, một cho nhà Vọng Độ và một cho nhà Tần Dương.

Dương Hiểu Linh vì để Vọng Độ có môi trường yên tĩnh ôn thi, ban ngày đều không làm ồn ở nhà.

Bà ấy đến thẳng nhà Tiểu Mãn, giúp một tay trong bếp.

Hai bà mẹ vừa làm vừa trò chuyện.

“Tiểu Độ khi nào trở lại trường thế chị?”

“Thứ tư nó sẽ về, đã hẹn với Tần Dương ôn tập ở thư viện rồi, bây giờ tòa nhà giảng dạy đã không cho vào nữa.”

“Cũng tốt, căn tin của trường chắc chắn cẩn thận trong việc chuẩn bị thức ăn hơn bọn mình, dù sao cũng có nhiều học sinh, ai dám sơ suất chứ. Vậy lúc đó chị có lái xe đưa thằng bé đi không? Nếu chị bận thì em đưa thằng bé đến trường cũng được.”

Dương Hiểu Linh xua tay: “Không cần đâu, hai đứa tụi nó sẽ đi tàu cao tốc, lúc này chị lại sợ tự lái xe có va chạm nhỏ gì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn nhỏ, dùng phương tiện công cộng lại an toàn hơn.”

Trường trung học chuyên Đại học Hoa nằm ở thành phố lân cận, đi tàu cao tốc chỉ cần một trạm, khoảng hai mươi phút là tới.

Dương Hiểu Linh thở dài: “Chị không mong nó đậu vào trường đại học nào xuất sắc, chỉ cần bản thân nó cố gắng là được.”

“Tiểu Độ nhà chị điểm thi thử ba lần đều ổn định, chị không cần lo lắng nhiều đâu.” Hoàng Hỉ Vân cười nói.

Tiểu Mãn bước vào bếp lấy bát trái cây, cười tươi rồi chen vào: “Anh Vọng Độ chắc chắn sẽ thi đậu!”

Cô rửa tay sạch sẽ, gọt từng quả sơn trà và nhãn, tranh thủ lúc còn tươi liền mang bát trái cây lên lầu.

Khi cô bước vào phòng, Vọng Độ đang xem một cuốn sổ bìa da màu xanh đậm.

Tiểu Mãn nói nhỏ: “Anh, ăn trái cây đi.”

Vọng Độ đặt cuốn sổ xuống quay đầu lại, Tiểu Mãn  thấy chữ viết trên đó gọn gàng sạch sẽ, mạnh mẽ dứt khoát.

Nhìn thấy phần trái cây được chuẩn bị tỉ mỉ mà Tiểu Mãn mang theo, Vọng Độ mỉm cười: “Sao lại bóc vỏ hết rồi.”

“Như vậy anh ăn sẽ tiện hơn.”

Anh nhận lấy, đặt ở chỗ trống trên bàn học, rồi lấy điện thoại bên cạnh.

“Em gái anh tốt thật, phải chụp ảnh lại.”

Tiểu Mãn giục: “Anh mau ăn đi, lát nữa sơn trà bị oxy hóa thì sẽ không ngon đâu.”

Thấy cô đứng bên cạnh, Vọng Độ đứng dậy ép cô ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh đó, rồi đi vào bếp lấy thêm một cái nĩa: “Cùng ăn nào.”

Tiểu Mãn nghĩ ngợi, ngồi cùng anh vài phút chắc cũng không ảnh hưởng đến việc học, liền yên tâm ngồi xuống. Dù sao thì ngay cả khi ở trường cũng phải nghỉ ngơi mà.

“Anh nè, khi anh thi xong môn cuối cùng, em đến cổng trường đón anh được không?”

Cô cắn một quả sơn trà đã được cắt làm đôi và bỏ hạt.

“Tất nhiên là được.” Nụ cười của Vọng Độ như đâm thẳng vào mắt Tiểu Mãn, anh nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu em vừa mới hỏi anh câu này… nghĩa là trước đó em không định đi đón anh hả?”

Tiểu Mãn vội vàng: “Đâu có đâu! Em chỉ muốn nói với anh một tiếng thôi mà.”

“Anh nè, nếu em mang hoa tặng anh thì anh có vui không? Anh có thích hoa không?” Cô hỏi.

“Anh sẽ rất vui, anh thích mà.” Vọng Độ xoa đầu cô: “Những món em tặng, lần nào anh chẳng cẩn thận giữ lại chứ?”

Ngay cả quả táo bình an mà cô làm từ hồi lớp một, mặc dù có phần ngây ngô, anh cũng đã lấy quả táo ra rồi khôi phục lại nguyên vẹn, để gọn gàng trên kệ sách.

Tiểu Mãn thở dài: “Thời gian hoa để trưng được ngắn quá.”

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền đặt nĩa trái cây xuống: “Anh, em không làm phiền anh nữa, em về trước đây.”

Vọng Độ còn chưa kịp giữ lại, Tiểu Mãn đã chạy mất hút.

*

Nửa phút sau, một nhóm chat có tên “Đại học Giang, Đại học Hoa hay là Củ Đậu” vang lên tiếng báo tin nhắn.

[Vọng Độ: Mọi người ôn tập thế nào rồi?]

Chưa bao lâu, bên kia đã có phản hồi.

[Tần Dương: Cứ xem qua mấy câu sai thôi, dù sao cũng tạm ổn cả rồi, xem hay không cũng chẳng khác biệt gì.]

[Giản Tòng: Anh em vừa làm xong một bộ đề còn tớ đã bắt đầu tập làm quen với lịch thi đại học trước rồi này.]

[Giản Tòng: Sáng nay ngủ đến bảy giờ mới dậy, cảm giác như đã sang kiếp sau rồi ấy. Thi xong tớ sẽ ngủ liền ba ngày ba đêm.]

[Tần Dương: Cậu sao rồi @Vọng Độ]

[Tần Dương: Mấy ngày nay tớ và Giản Tòng nhắn trong nhóm mà không thấy cậu đâu, tớ còn tưởng cậu đã bỏ không dùng điện thoại luôn rồi.】

Ánh mắt Vọng Độ dừng lại trên đĩa trái cây trên bàn, rồi tay lại cử động.

[Vọng Độ: [gửi hình ảnh]]

[Vọng Độ: Tớ ổn mà, cho các cậu xem sơn trà và nhãn mà em gái tớ đã bóc vỏ giúp này.]

[Vọng Độ: Cả hạt cũng bỏ hết luôn, tốt thật đấy.]

[Tần Dương: …]

[Giản Tòng: …]

[Tần Dương:  Để tôi cắt cho ngài thêm quả dưa hấu nữa nhé.]

[Giản Tòng: Em trai tớ vừa bị bố đánh khóc vì đòi vào phòng tớ chơi máy tính nè.]

[Tần Dương: @Giản Tòng, trưởng nhóm, đá cậu ấy ra đi.]



Khi Tiểu Mãn từ nhà tắm bước ra, không hiểu sao cô cảm thấy ngột ngạt.

Cô vịn vào bồn rửa tay để lấy lại bình tĩnh rồi đi về phòng uống thuốc.

*

Ngày trở lại trường, Vọng Độ không định để người lớn đưa đi.

Anh và Tần Dương đã lên kế hoạch bắt xe buýt đến ga tàu cao tốc, rồi đi đến thành phố lân cận.

Trước khi nghỉ học, anh đã mang hầu hết hành lý về nhà, lần này chỉ mang theo một chiếc ba lô đơn giản.

Khi xuống tầng của nhà Tiểu Mãn, cửa nhà cô được mở từ bên trong ra, như thể đã chờ sẵn.

“Anh, em tiễn anh ra trạm xe buýt.”

Cô gái mặc chiếc váy trắng tinh, tóc búi thấp hai bên, điểm thêm những hạt ngọc trai, trông rất ngoan ngoãn.

Vọng Độ không từ chối, gật nhẹ đầu đáp: “Ừ.”

Sau khi vào cấp hai, Tiểu Mãn đã cao lên rất nhiều, giờ đã được 1m57. Nhưng Vọng Độ rất cao, khi đứng bên cạnh anh, cô vẫn trông như một đứa trẻ.

Anh mặc bộ đồng phục mùa xuân của trường trung học chuyên Đại học Hoa, màu trắng xanh sạch sẽ, lặng lẽ đi bên cạnh Tiểu Mãn.

Ông lão thu mua phế liệu ở khu chung cư bên cạnh chạy xe ba gác đi ngang qua.

Vọng Độ kéo Tiểu Mãn sang một bên.

Hai cánh tay chạm vào nhau, nhưng suy nghĩ của Tiểu Mãn lại ở một nơi xa xăm.

Sáng nay cô đã đến tiệm hoa mua một bó hoa hướng dương nhỏ để tặng Vọng Độ, nhưng trước khi đi, mẹ cô nói rằng Vọng Độ sẽ đi tàu cao tốc, mang theo hoa có lẽ không tiện, nên Tiểu Mãn đành cắm hoa lại vào lọ thủy tinh trong phòng.

Bây giờ khi hai người đi ngang qua tiệm hoa một lần nữa, nhìn những bông hoa nở rộ trong cửa hàng, cô lại thật sự rất muốn tặng Vọng Độ một bó.

“Sao thế? Có tâm sự à?”

Vọng Độ nhạy bén nhận ra sự buồn bã của cô: “Em lo cho anh hả?”

Tiểu Mãn gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Chiếc váy trắng của cô vừa chạm đến đầu gối, khi bước đi, tà váy nhẹ nhàng lay động, giống như hoa bách hợp bị gió trên núi thổi qua.

Tiểu Mãn như đã quyết định điều gì đó, đột ngột dừng bước, làn sóng ở mép váy cũng dần yên tĩnh lại.

“Anh chờ em một chút nha!”

Cô nhanh chân chạy vào tiệm hoa bên đường. Một lát sau, cô bước ra với một bó cát tường trắng trên tay.

“Anh, mẹ em nói anh ngồi xe không tiện, nhưng em vẫn muốn tặng hoa cho anh.”

Vì cô sắp trở thành một đứa trẻ nói mà không giữ lời được rồi.

Bó hoa trong tay được cô đưa về phía Vọng Độ.

“Chúc anh thi tốt.”

“Cảm ơn em.”

Vọng Độ nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng xoa đầu cô, không làm rối tóc cô.

Hai người tiếp tục đi, Vọng Độ cúi xuống nhìn cô: “Chỉ vì chuyện này mà em phân vân suốt cả đoạn đường à?”

“Đây không phải là chuyện nhỏ đâu.” Tiểu Mãn khẽ lẩm bẩm.

“Vậy sao lại buồn bã thế, anh đâu phải không trở về.” Anh cười nhẹ: “Chỉ có bốn ngày thôi, chiều chủ nhật em đến đón anh, ở cổng trường lại gặp nhau mà.”

Cảm xúc của cô khiến Vọng Độ nhớ đến lần đầu tiên anh đến trường trung học chuyên Đại học Hoa, Tiểu Mãn đã đứng dưới lầu nắm lấy vạt áo anh và khóc nức nở.

“Đúng… đúng là như thế.”

Gió buổi sáng mùa hè vẫn chưa mang theo cái nóng, vành tai cô gái đỏ lên.

Không phải vì ngại ngùng, cũng không phải vì xúc động, mà vì cô đang nói một lời nói dối nhỏ.

Khi đến trạm xe buýt, Tần Dương đã đứng đợi sẵn.

Vọng Độ cúi người xuống, kéo gần khoảng cách với cô.

“Đừng lo, anh trai thi đại học không có vấn đề gì đâu. Đợi anh trở về nhé.”

Vọng Độ lên xe, ngồi ở cửa sổ hàng ghế sau vẫy tay với Tiểu Mãn.

Cho đến khi chiếc xe đi xa, Tiểu Mãn mới nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi anh, em không thể đến đón anh rồi.”

*

Đầu năm nay, Tiểu Mãn và Hoàng Hỉ Vân đã tranh thủ kỳ nghỉ Tết để đến thành phố Giang một chuyến, kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện nơi cô dự định phẫu thuật.

Bác sĩ nói rằng cơ thể cô đã phát triển đủ để có thể thực hiện ca phẫu thuật.

Lúc đó, vị bác sĩ nổi tiếng trong nước không có lịch trống, nên họ chỉ có thể đặt lịch phẫu thuật vào kỳ nghỉ hè.

Hai ngày trước, sau khi cảm thấy khó thở, Tiểu Mãn và Hoàng Hỉ Vân đã đến bệnh viện ở thành phố Ngô khám thử.

Kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng tim của cô không có dấu hiệu xấu đi, nhưng Hoàng Hỉ Vân vẫn lo lắng gửi báo cáo kiểm tra cho bác sĩ ở thành phố Giang.

Vị giáo sư uy tín ban đầu bảo bà cứ yên tâm, nhưng một lát sau, trợ lý của ông ấy gọi điện thông báo rằng giáo sư vừa hủy một ca phẫu thuật dự kiến, nếu họ tiện thì có thể lập tức đến để lấp vào chỗ trống này.

Hoàng Hỉ Vân đã xin nghỉ phép, lập tức đặt vé đi thành phố Giang, chuyến đi là vào chiều nay.

Hôm nay Tiểu Mãn cũng sẽ đến ga tàu cao tốc, nhưng cô không nói cho Vọng Độ biết.

Anh sắp thi đại học, phân tâm thì chẳng phải chuyện tốt gì.

Lời hứa mang hoa đi đón anh được Tiểu Mãn chia thành hai phần.

Phần đầu tiên là tự tay tặng hoa cho anh.

Phần thứ hai là vào ngày thi kết thúc.

Tiểu Mãn trở về nhà, mang bó hoa giấy mà cô tự tay làm trong mấy ngày qua lên lầu, sau khi được dì Hiểu Linh đồng ý, cô liền đặt lên bàn học trong phòng của Vọng Độ.

Hoa giấy sẽ không héo, nên cô đã tự nhuộm màu, gấp giấy và gói lại cẩn thận. Đợi Vọng Độ thi xong trở về, anh sẽ nhìn thấy bó hoa này, như vậy cũng coi như là đã hoàn thành lời hứa.

Sau khi đặt hoa xuống, Tiểu Mãn chỉnh lại vị trí vài lần.

Vô tình, cô nhìn thấy mấy chiếc khung ảnh trên giá sách.

Có bức ảnh Vọng Độ mặc đồng phục của trường trung học chuyên Đại học Hoa chụp lúc tốt nghiệp, có bức ảnh chụp chung với Dương Hiểu Linh không biết vào lúc nào.

Tiểu Mãn nhón chân, lấy xuống bức ảnh ở giữa được chụp vào sinh nhật mười tuổi của cô tại nhà mình.

Cô đội chiếc mũ sinh nhật, đầu mũi dính một ít kem, tay cầm miếng bánh kem vị đào, cười tươi nhìn về phía ống kính.

Bên cạnh là Vọng Độ, tay chống cằm cùng cô ngồi trên chiếc thảm tatami trước bàn cà phê. Vì bị ép đội một chiếc mũ sinh nhật giống hệt, cậu thiếu niên nhỏ tuổi khi đó có vẻ hơi ngượng ngùng. Dù vậy, ánh mắt của anh vẫn hướng về phía em gái, đôi môi không tự giác nở một nụ cười.

Khoảnh khắc này được chụp thành hai bức, một bức là bức này, bức còn lại ở nhà Tiểu Mãn.

Bức ảnh kia gần giống với bức này, điểm khác biệt là trong bức đó, Tiểu Mãn cũng đang quay đầu nhìn về phía Vọng Độ.

Đã là bốn năm trước rồi.

Tiểu Mãn còn nhớ mang máng, bức ảnh này là do cô tự tay lồng vào khung, cô đã giấu một bí mật nhỏ ở mặt sau.

Cô tháo khung ra để kiểm tra.

Mặt sau của tấm ảnh hơi ngả màu vàng.

Chữ viết trên đó non nớt mà nghiêm túc.

[Mãi mãi thích anh. – 30.05.2010]

Phía dưới còn có thêm một hàng chữ ngoài dự liệu.

Ánh mắt Tiểu Mãn khẽ rung.

[Biết rồi, biết rồi mà~

Anh trai sẽ mãi mãi đối xử tốt với em. – 21.08. 2010]
Bình Luận (0)
Comment