Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 31

Đầu tháng sáu, khắp cả nước dường như đều hẹn nhau sẽ cùng đổ mưa.

Những cơn mưa dầm kéo dài từ thành phố Ngô đến thành phố Giang, không khí trở nên ẩm ướt.

Tiểu Mãn đẩy cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cổng phía Tây của bệnh viện có một ông lão đang cõng chiếc giỏ tre tự đan, nép vào dưới cầu vượt.

Ông lão dùng một chiếc bao tải để lót dưới đất, đặt giỏ tre trước mặt, sau đó lấy những lớp lá phủ bên trên ra, lộ ra những trái đào tròn trịa và mọng nước trong giỏ.

“Con có muốn ăn đào không?” Mẹ mang nước nóng về hỏi.

Tiểu Mãn lắc đầu, lại ngồi xuống giường: “Không cần đâu mẹ.”

Để đảm bảo cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, Tiểu Mãn đã phải trải qua nhiều lần kiểm tra sức khỏe liên tục trong mấy ngày nay.

Những lúc rảnh rỗi, cô thường dùng điện thoại của mẹ để đăng nhập vào Weibo, xem đi xem lại các từ khóa về kỳ thi đại học, thậm chí cô còn đọc từng bình luận chia sẻ kinh nghiệm từ các thí sinh từng tham gia kỳ thi trước đó.

Còn chiếc điện thoại nắp trượt của cô thì đã quá cũ, đến nỗi hầu như tụt pin rất nhanh.

Buổi chiều khi mẹ đang dùng laptop để xử lý công việc, Tiểu Mãn một mình đi lấy kết quả kiểm tra. Thang máy đông người, cô chỉ còn cách đi cầu thang bộ. Khi đặt tay lên cánh cửa ở cầu thang đang chuẩn bị đẩy ra, Tiểu Mãn nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc thê lương.

Động tác tay của cô chững lại.

Người ở cầu thang đã khóc một lúc lâu, trong tiếng khóc còn kèm theo những câu hỏi nghẹn ngào.

“Tại sao chứ, tại sao người bệnh lại là anh ấy. Anh ấy rõ ràng vẫn còn nằm ở đó, mình vẫn có thể nhìn thấy anh ấy, tại sao anh ấy lại không còn nhịp tim, anh ấy rõ ràng vẫn ở đó mà!”

Tiểu Mãn bàng hoàng, cơ thể như bị tiếng khóc và mấy câu hỏi của người xa lạ ấy xuyên thấu. Đến khi hoàn hồn lại, đầu ngón tay của cô cảm thấy lành lạnh. Bàn tay đang đặt trên cánh cửa nặng nề từ từ buông xuống, Tiểu Mãn quay người, vòng qua phía bên kia hành lang rồi rời đi.

*

Buổi chiều ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, Tiểu Mãn lướt Weibo thấy chủ đề #Đề thi khoa học tự nhiên khó quá#.

Phần bình luận đầy những lời than vãn.

“Thi xong rồi kìa.” Tiểu Mãn khẽ lẩm bẩm.

Vậy là Vọng Độ đã biết cô không đến rồi.

“Mẹ, con gọi điện cho dì Hiểu Linh nhé.”

Hoàng Hỉ Vân dừng gõ bàn phím, nhìn giờ: “Đã muộn thế này rồi cơ à, mẹ cũng định gọi điện hỏi thăm tình hình của Vọng Độ đây.”

Chưa kịp lấy điện thoại ra, chuông điện thoại nắp trượt của Tiểu Mãn đã vang lên, màn hình hiển thị: Dì Hiểu Linh.

Điện thoại vừa nối, đầu dây bên kia vang lên giọng thiếu niên hơi trầm: “Tiểu Mãn, em đi thành phố Giang rồi à?”

Giọng Vọng Độ không hề nặng nề, truyền qua chiếc điện thoại cũ nghe vẫn rất ấm áp.

“Dạ anh.” Tiểu Mãn hơi chột dạ.

Cô sợ Vọng Độ giận, cũng cảm thấy xấu hổ vì không giữ được lời hứa.

Trong giọng nói của Vọng Độ không hề có chút trách móc, ngược lại còn mang theo chút quan tâm.

“Sao không báo trước cho anh biết? Anh vừa mới mua bánh mì khoai môn trong siêu thị trường, giờ chỉ còn có thể để Tần Dương ăn thôi.”

Tiểu Mãn cúi đầu, mắt đỏ hoe.

“Anh, em xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ, anh có nhỏ mọn thế đâu?”

Bên Vọng Độ âm thanh xung quanh ồn ào, Tiểu Mãn lờ mờ nghe thấy giọng của Tần Dương, sau khi có tiếng cửa xe đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

“Vả lại cũng không phải chuyện gì to tát. Nói anh nghe xem, sức khỏe thế nào rồi? Làm phẫu thuật có sợ không…”

Tiểu Mãn trả lời từng câu: “Vẫn ổn, em vẫn như bình thường thôi, em không sợ.”

Đầu dây bên kia, giọng Vọng Độ mang theo ý cười, lại tiếp tục trò chuyện cùng cô.

Những suy nghĩ lung tung mấy ngày qua dần dần được gạt bỏ, những điều Tiểu Mãn lo lắng đều không hề xảy ra. Cô lắng nghe giọng nói của Vọng Độ, dần dần bình tĩnh lại.

Tối hôm đó, nhóm chat bốn người đã im ắng bấy lâu bỗng trở nên sôi động, nhưng chủ yếu là Tần Dương và San San nói chuyện.

Tần Dương đầu tiên là nhắc đến Tiểu Mãn, hỏi tình hình của cô thế nào, có cảm thấy khó chịu không. Tiểu Mãn lần lượt trả lời, sau đó câu chuyện của mọi người chuyển sang kế hoạch cho kỳ nghỉ.

San San được xác nhận là “một học sinh cấp hai khổ sở – người duy nhất trong nhóm vẫn phải tiếp tục đến trường” tức giận đến mức gửi hàng loạt biểu cảm giận dữ.

[Qin: @Ngôi sao lấp lánh, anh đã tìm hiểu rồi, ca phẫu thuật của em là phẫu thuật nội soi, hồi phục rất nhanh, chưa đến một tuần là có thể xuất viện.]

[Qin: Vậy nên đừng hòng trốn học, mau chóng làm phẫu thuật xong, mau khỏe lại rồi quay lại học nhé.]

[Qin: Anh sẽ kiên trì gửi ảnh anh và Vọng Độ đi du lịch khắp nơi cho các em xem.]

[33 không ngủ được: Anh Tần Dương, anh còn ở đó ngại ngùng gì nữa, muốn chúc Tiểu Mãn mau khỏe lại thì cứ nói thẳng đi!]

[33 không ngủ được: Tiểu Mãn mau khỏe lại nhé! Sau này sẽ không phải uống thuốc nữa đâu!]

Tiểu Mãn đáp lại một chữ “Được”.

Nhìn thấy họ nhắc đến chuyện du lịch, cô lại gõ chữ.

[Ngôi sao lấp lánh: Khi nào hai anh đi ạ?]

[Qin: Thứ năm đó. Tiểu Mãn, ca phẫu thuật của em là khi nào? Hay anh và Vọng Độ sẽ ghé qua thăm em trước nhé?]

[33 không ngủ được: Tớ cũng muốn đi! Tiểu Mãn mau khỏe lại nhé!]

Tiểu Mãn gõ chữ: [Sáng thứ sáu tuần sau.]

Trong nhóm, Tần Dương và San San tiếp tục trò chuyện rôm rả, Tiểu Mãn chỉ ngồi nhìn tin nhắn.

Vọng Độ không hề lên tiếng.

Cô nhấn vào trang cá nhân của Vọng Độ, thấy một tiếng trước anh vừa cập nhật trạng thái.

Đó là một bức ảnh chụp bàn học của anh. 

Bó cúc trắng mà cô tặng và bó hoa giấy tự gấp được đặt cạnh nhau. Cánh hoa cúc đã hơi ngả vàng, trông không còn tươi lắm, miễn cưỡng nhìn cũng tàm tạm thôi.

Dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Thi xong, lên đường.

Sau kỳ thi đại học được đi chơi, quả nhiên là một chuyện đáng để mong chờ.

Tiểu Mãn đếm ngày, nếu thực sự như lời Tần Dương nói, họ sẽ ghé qua thành phố Giang đầu tiên, vậy là bốn ngày nữa cô có thể gặp lại Vọng Độ rồi.

Đúng lúc ngay trước khi cô còn khỏe để thực hiện ca phẫu thuật.

Thật tốt biết bao.

*

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc của người lạ nghe được ở cầu thang vào ban ngày hay không, mỗi khi đầu óc rảnh rỗi, Tiểu Mãn luôn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Sự sống thật kỳ lạ, dường như chỉ có linh hồn mới là phần thực sự sống, chỉ cần một bộ phận quan trọng nào đó trong cơ thể ngừng hoạt động thì linh hồn mỏng manh kia sẽ lập tức biến mất.

Khi linh hồn không còn, cơ thể vẫn là cơ thể đó, nhưng không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể đem đi hỏa táng mà thôi.

Tiểu Mãn cứ mở mắt rồi lại nhắm mắt, cảm nhận ý thức của mình vẫn đang tồn tại.

Đêm hôm đó, mẹ ngồi bên giường bệnh để ở lại cùng cô.

Hoàng Hỉ Vân giúp cô chỉnh lại chăn: “Con sợ không Tiểu Mãn?”

Ngón tay Tiểu Mãn động đậy một chút, rồi giấu vào trong chăn.

“Không sợ đâu mẹ.” Cô nói.

Sáng hôm sau, Tiểu Mãn tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Cô mơ thấy người khóc trong hành lang là mẹ, mơ thấy mình bị phủ một tấm vải trắng, được tuyên bố linh hồn đã tan biến.

Khi tỉnh dậy, cô gần như không thở nổi.

Mẹ không có trong phòng bệnh, để lại lời nhắn là đi gặp bác sĩ một lát, Tiểu Mãn nhân lúc mẹ chưa về, hít thở sâu rồi bước vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.

Cô mở vòi nước rửa mặt, từng giọt nước mắt lộp độp rơi xuống.

Đây là lần thứ ba Tiểu Mãn âm thầm khóc kể từ khi đến thành phố Giang.

Trong những từ khóa về kỳ thi đại học mà cô xem vài ngày trước, có xen lẫn thêm nhiều từ khóa về phẫu thuật tim mạch.

Cô biết rằng tình huống tốt nhất là có thể hoàn thành phẫu thuật bằng cách sử dụng dây dẫn, nhưng nếu có vấn đề xảy ra, rất có thể cô sẽ phải thực hiện phẫu thuật mở ngực. Lúc đó ngực cô sẽ bị mở ra, để lộ trái tim đang đập, các bác sĩ sẽ điều trị ngay tại đó.

Những nội dung mà cô tìm kiếm có một số kèm theo hình ảnh đẫm máu và đáng sợ.

Có thể cô sẽ không thể tỉnh dậy lần nữa, sao cô lại không sợ chứ, nhưng cô không thể nói với ai.

Tiểu Mãn lại rửa mặt lần nữa, nhân lúc mẹ chưa về, cô rời khỏi phòng vệ sinh, giả vờ như không có gì xảy ra.

Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ vào phòng bệnh, phủ lên gương mặt Tiểu Mãn.

Cô giơ tay lên khẽ vẫy, ngón tay mảnh mai, trắng ngần lướt qua ánh sáng.

Lòng dũng cảm của cô gái luôn đột nhiên mất đi rồi lại đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Mãn lau khô nước mắt, tự nói với chính mình để an ủi: “Chẳng có gì to tát cả, sao mình lại nhát gan đến vậy chứ.”

Ngón tay cô bắt lấy tia sáng đang lướt trong không khí, ấm áp, không hiểu sao cô muốn nhìn xem tia sáng đó sẽ rơi vào đâu.

Cô theo tia sáng quay người lại thì nhìn thấy một đôi giày thể thao màu đen trắng.

“Cô bé ngốc, đang làm gì vậy?”

Giọng nói ấm áp, hơi lười biếng pha chút mệt mỏi.

Thiếu niên mang một chiếc túi đeo vai màu đen, đứng ở nơi tia sáng kết thúc. Anh khoanh tay tựa vào cánh cửa màu vàng nhạt của phòng bệnh, dáng vẻ thoải mái.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy, giờ đây không chớp mà chăm chú nhìn cô.

Tiểu Mãn ngẩn người trong giây lát, rồi vui mừng, lảo đảo lao vào lòng Vọng Độ.

Khoảnh khắc chạm vào anh, nước mắt vừa khô lại vì mũi cay xè mà chảy trở lại, cô vùi đầu vào ngực anh, đôi vai khẽ run rẩy.

“Anh ơi…” Giọng nói của cô gái mang theo âm điệu nức nở.

Dáng đứng hờ hững của Vọng Độ bỗng trở nên cứng đờ.

Anh ngập ngừng giơ tay lên, ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.

Giọng nói của anh có chút do dự.

“Anh muốn cho em một sự bất ngờ mà… Sao em lại khóc rồi?” Có phải… anh làm sai rồi không. 

*

Tiểu Mãn và Vọng Độ ngồi đối diện nhau.

Anh treo chiếc túi lên lưng ghế, thoải mái ngồi gọt táo cho cô.

Tiểu Mãn ngồi trên giường bệnh, vì ngồi hơi lùi về phía sau nên đôi chân không chạm đất, không kiềm được sự vui vẻ mà đung đưa đôi chân.

Tối hôm qua khi Vọng Độ về lại tòa nhà ngang đã là bảy giờ rưỡi tối.

Anh chưa kịp ăn gì, lập tức đặt vé chuyến bay lúc ba giờ sáng đến thành phố Giang.

Anh vội vàng sắp xếp hành lý rồi đến sân bay, qua kiểm tra an ninh, vào phòng chờ, gần như không do dự chút nào.

Máy bay hạ cánh tại thành phố Giang lúc năm giờ rưỡi sáng, anh làm thủ tục nhận phòng khách sạn gần bệnh viện, tắm rửa sơ qua rồi vội vàng đến gặp cô.

Dù không quá rõ ràng, nhưng nếu ai đó nhìn kỹ sẽ thấy dưới mắt anh có vệt xanh nhạt.

Anh chỉ ngủ được vài giấc ngắn ngủi trong phòng chờ và trên máy bay.

Vọng Độ cắt táo thành từng miếng, dùng xiên đưa từng miếng cho Tiểu Mãn.

“Vậy vừa nãy tại sao em lại khóc thế?”

Ánh mắt Tiểu Mãn né tránh, lắp bắp nói dối: “Em… em nghĩ là anh giận rồi không thèm nói chuyện với em nữa.”

Động tác của Vọng Độ khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô: “Hôm qua anh nói chuyện với giọng điệu như vậy mà em lại nghĩ là anh giận à?”

Cô gái mà anh đã trông nom từ nhỏ, nên anh hiểu rõ tính cách của Tiểu Mãn.

Dù đã thất hứa với anh, nhưng với một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn và có ý thức đạo đức cao như cô, sự dằn vặt trong lòng cô chắc chắn không ít.

Vì thế, anh cố ý nói chuyện với cô bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, từng câu đều muốn truyền đạt rằng “Không sao đâu, anh không để bụng đâu”. Thậm chí, anh còn gửi ảnh hai bó hoa để chứng minh là anh đã nhận được, rằng cô không phải là một đứa trẻ không giữ lời hứa.

Kết quả là khi quay lại, cô nhóc này còn nói rằng cô sợ anh giận.

Thật sự là… không thể nổi giận được mà.

Tiểu Mãn cắn miếng táo, cúi đầu ngại ngùng.

Cô không muốn nói thêm, anh cũng không hỏi tiếp.

“Anh, hôm qua anh không nghỉ ngơi chút nào mà đến đây, dì Hiểu Linh không nói gì sao?” Tiểu Mãn hỏi.

“Không, mẹ anh cũng định đến đây, chỉ là vẫn còn chút công việc. Mẹ anh nói chiều thứ năm sẽ đến ở lại với em, cũng giúp dì Hoàng chăm sóc em làm phẫu thuật nữa.”

“Dì Hiểu Linh của em còn cho anh nhiều tiền lắm, nên mấy ngày tới và sau khi phẫu thuật, em muốn ăn gì thì cứ nói với anh biết chưa hả?”

Nghe anh nói vậy, Tiểu Mãn cảm giác dường như anh định ở lại thành phố Giang cùng cô?

Cô mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng anh và anh Tần Dương không phải định đi du lịch ngay sau kỳ thi đại học sao ạ?”

Vọng Độ ngước lên nhìn vào mắt cô, giọng điệu bình thản.

“Đi chơi lúc nào chẳng được, em mới là quan trọng.”

Tiểu Mãn đỏ bừng tai, cắn miếng táo ăn.

Đang ăn được một nửa thì Hoàng Hỉ Vân cầm một xấp báo cáo kiểm tra quay về.

Khi nhìn thấy Vọng Độ, bà không hề tỏ ra bất ngờ.

“Tiểu Độ đến rồi à.” Bà cất báo cáo kiểm tra, cười nói: “Dì cứ tưởng con sẽ đến vào buổi chiều cơ. Mẹ con nói là đêm qua con vội vàng đi đến đây, chẳng ngủ được chút nào. Có cần về khách sạn nghỉ ngơi không?”

“Dạ con ở lại với dì và em thêm lát nữa đã” Vọng Độ đáp.

Hoàng Hỉ Vân rót nước nóng cho Vọng Độ, thấy mắt Tiểu Mãn đỏ hoe.

“Tiểu Mãn, mắt con sao thế, khóc à?”

“Con…”

Tiểu Mãn không muốn mẹ lo lắng, lại không thể nói rằng mình không khóc được.

Cô vừa soi gương, biết mắt mình trông rất rõ ràng là vừa khóc.

“Dì, là con vô ý khiến em ấy khóc đấy.” Vọng Độ nói đỡ: “Con trêu Tiểu Mãn rằng hôm qua không thấy em ấy ngoài phòng thi nên rất buồn, vô tình khiến em ấy khóc.”

Nghe đến lý do này, Hoàng Hỉ Vân không nhịn được cười.

“Anh con có khi nào thật sự giận con đâu chứ.”

Vọng Độ đầy ẩn ý tiếp lời: “Thấy chưa Tiểu Nguyệt Mãn, anh có khi nào giận em đâu.”

*

Mấy ngày tiếp theo, Vọng Độ gần như dành cả ngày trong phòng bệnh.

Vào một buổi chiều không phải đi kiểm tra, họ cùng nhau đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc điện thoại thông minh.

Vọng Độ dạy Tiểu Mãn chơi trò chơi trên điện thoại, cùng cô xem phim hoạt hình, khi cô lấy sách bài tập ra, anh còn giúp cô xem bài tập nữa.

Thời gian của Tiểu Mãn dần dần được Vọng Độ lấp đầy, cô không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa.

Một ngày trước khi phẫu thuật, Dương Hiểu Linh xin nghỉ phép đến thành phố Giang, giúp Hoàng Hỉ Vân chuẩn bị trước sau. Các vật dụng sinh hoạt trước và sau phẫu thuật đều được chuẩn bị chu đáo.

Dương Hiểu Linh thậm chí còn mua một bếp ga nhỏ ở khách sạn, dặn Vọng Độ rằng sau khi Tiểu Mãn phẫu thuật, hàng ngày phải nấu cháo cho cô ăn.

Tiểu Mãn cũng bắt đầu nhịn ăn để chuẩn bị cho ca phẫu thuật vào ngày hôm sau.

May mắn là ca phẫu thuật của cô diễn ra vào buổi sáng, nên đến lúc đó cô cũng chưa cảm thấy quá đói.

Cũng vào sáng hôm đó, Vọng Độ người vẫn luôn chọc cười cô giờ lại cười có phần gượng gạo.

Tiểu Mãn nhận thấy khớp ngón tay của anh cứ đỏ lên, vì mỗi khi anh lo lắng, anh sẽ không tự chủ được mà dùng ngón cái ấn mạnh vào mấy khớp ngón tay đó.

Sự căng thẳng của hai người mẹ cũng chẳng thua kém cô là bao.

Tiểu Mãn lấy hết can đảm, lần lượt ôm từng người một. Cuối cùng cô cũng ôm lấy Vọng Độ, cằm Tiểu Mãn tựa lên vai anh, cảm nhận được hơi ấm từ người anh.

“Anh, em sẽ cố gắng!”

Cô nói.

Vọng Độ bị lời động viên bất ngờ của cô làm cho bật cười.

“Ừ, anh đợi em.”

*

Sau khi tiêm thuốc gây mê, Tiểu Mãn dần mất đi ý thức.

Cô cảm thấy mình đã có một giấc mơ thật dài, thật dài.

Vô số đoạn ký ức lờ mờ hiện lên trong tâm trí cô.

Đoạn đầu tiên là khi ở hẻm Vĩnh Thanh.

Tóc cô rối bù, bị các bạn nhỏ khác cười nhạo, ngày ngày trôi qua thật buồn chán.

Tiểu Mãn không phải là một đứa ngốc. Khi lớn lên, nhớ lại những cảnh trong căn nhà thuê nhỏ đó, cô dần hiểu ra rằng thực ra chẳng có bộ phim hoạt hình nào về quái vật đánh một chú chó trắng cả, mà đó là bố đang đánh cô.

Người khóc lóc, chui vào dưới gầm ghế sô pha không phải là chú chó mà là cô.

Dù chỉ là trong mơ thì Tiểu Mãn cũng thấy rất đau khổ, bởi vì cô không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy.

Cô lại mơ thấy mình xuống tầng vào buổi chiều tối để mua gia vị cho mẹ, khi quay lại, cô nhìn thấy bà Tưởng dưới nhà đang đan áo len.

Tiểu Mãn hỏi bà Tưởng: “Bà ơi, Tuế Tuế đâu rồi?”

Tuế Tuế là chú chó lông vàng của bà Tưởng, chính là con chó mà anh Vọng Độ nói là khi đứng lên còn cao hơn cả cô.

Bà Tưởng chỉ vào bàn thờ nhỏ trên tủ trong nhà.

Trên đó có một chiếc bình sứ nhỏ, bên cạnh là vài chiếc bánh pudding, quả bóng đồ chơi, que sữa, và que thịt vịt nhai cho sạch răng.

Bà Tưởng nói: “Tuế Tuế đang ngủ trong cái hũ đó rồi.”

Khi nói, nước mắt của bà ấy rơi xuống chiếc áo len vừa đan được một đoạn.

Đó là chiếc áo len nhỏ mà mỗi mùa đông Tuế Tuế đều mặc.

Trong cơn mơ màng, Tiểu Mãn lại mơ thấy mẹ, dì Hiểu Linh và các bạn của mình đang cùng nhau chơi trốn tìm trong tòa nhà ngang.

Cô lại mơ thấy một mùa hè nóng nực, Vọng Độ ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, còn cô nằm ngủ trên chiếc chiếu tatami.

Quạt điện cứ quay, quay về phía cô rồi lại quay về phía Vọng Độ.

*

Sau phẫu thuật.

Lần đầu tiên Tiểu Mãn tỉnh lại là vào buổi chiều, cô chớp chớp mắt, nhìn thấy mình không phải đang ở phòng bệnh mà cô ở trước đó.

Có các bác sĩ và y tá qua lại. Một y tá mặc đồ xanh đậm thấy cô tỉnh lại, vội đến kiểm tra tình trạng của cô.

Tình trạng của cô dường như rất tốt, những yêu cầu của các chị y tá cô đều có thể đáp ứng được.

Lần thứ hai cô tỉnh lại là vào ban đêm, lần này là ở phòng bệnh mà cô đã nằm.

Tiểu Mãn chớp mắt, cảm nhận được gì đó.

Linh hồn của cô vẫn còn đây.

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh.

Trong mắt Hoàng Hỉ Vân lấp lánh niềm vui mừng và xúc động, nước mắt rơi xuống rồi được bà vội vàng lau đi.

Mẹ cúi xuống hôn cô một cái.

Tiểu Mãn không có nhiều sức, khẽ mỉm cười với mẹ.

“Ngoan nào, mẹ đi gọi bác sĩ.”

Hoàng Hỉ Vân nói nhỏ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Trong không gian yên tĩnh.

Tiểu Mãn nhìn sang phía bên kia giường, vẫn có một người đang canh chừng cô.

Là Vọng Độ. 

Anh trông có vẻ rất mệt mỏi, ngay cả trong lúc ngủ cũng cau mày, hình như cũng gầy đi một chút.

Anh cứ vậy gục bên cạnh giường cô.

Bàn tay nhỏ nhắn nhợt nhạt bên dưới tay áo bệnh nhân màu xanh trắng nhẹ nhàng đưa lên, dịu dàng chạm vào gương mặt thiếu niên.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mãn khỏe mạnh nhé~
Bình Luận (0)
Comment