Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 32

Tiểu Mãn và anh trai đã hứa với nhau rằng mỗi lần cô tỉnh lại thì anh sẽ luôn ở đó.

Thế nên, mỗi khi bị ánh mặt trời đánh thức, cô luôn thấy bóng dáng của Vọng Độ.

Anh ngồi dưới ánh ban mai mùa hè, múc cháo từ bình giữ nhiệt mà anh tự nấu bằng bếp ga mini ở khách sạn ra. Bát và thìa là anh chọn, trông tươi mới và dễ thương, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của một cô gái tuổi mới lớn.

Tiểu Mãn nhìn anh một lát, dụi mắt rồi khẽ gọi một tiếng “Anh ơi”.

Vọng Độ dùng thìa dài khuấy cháo, mỉm cười: “Tỉnh rồi à?”

Tiểu Mãn gật đầu, mái tóc dài mượt mà rủ xuống vai và lưng, vài sợi tóc màu nâu nhạt trông vô cùng ấm áp và dịu dàng.

Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường.

“Sáng nay dì có cuộc gọi công việc, cần giải quyết vài việc nên anh bảo dì về khách sạn làm việc trước rồi. Anh ở đây với em không sao chứ?”

“Dĩ nhiên là không sao.” Tiểu Mãn đáp.

“Vậy đi rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng nhé.”

Tiểu Mãn gật đầu, từ từ vào phòng vệ sinh.

Ca phẫu thuật của cô là phẫu thuật nội soi, diễn ra rất thuận lợi nên cô có thể xuống giường đi lại sớm. Bác sĩ nói rằng chỉ cần nghỉ dưỡng một hai tuần là có thể xuất viện.

Mấy ngày nay, San San gần như mỗi giờ ra chơi đều gọi điện cho cô, gọi từ sáng đến tối. Vì San San đang ở trường nên Tiểu Mãn còn nghe được tiếng các bạn học khác chào hỏi mình.

Khi ra khỏi phòng vệ sinh, bát cháo táo đỏ đã được bày sẵn trên bàn ăn.

Cô cầm thìa, ăn  từng ngụm nhỏ.

Vọng Độ nhìn Tiểu Mãn, nhận thấy tóc màu nâu nhạt của cô dưới ánh sáng buổi sớm trở nên óng vàng nhẹ. Giống như màu tóc của cô hồi nhỏ, khi bị thiếu dinh dưỡng.

Anh bỗng nhớ đến những năm tháng cô lớn lên dưới sự chăm sóc của mình.

Là một đứa trẻ luôn để ý đến cảm xúc của người khác, mỗi lần ăn món anh làm, cô đều tỏ ra rất nghiêm túc. Nhưng tay nghề của Vọng Độ lúc đầu không tốt, thậm chí có thể nói là tệ.

Mỗi khi anh nấu thì cơm sẽ bị sống, muối thì quá nhiều, rau thì đôi khi bị cháy.

Khi bày ra bàn, mặt anh vẫn điềm nhiên, nhưng thực ra trong lòng cũng thấy lo lắng, còn cố gắng biện hộ: “Có thể là muối hơi nhiều một chút.”

Tiểu Mãn gắp thức ăn vào bát, ăn thử thì ngẩn người ra một chút, sau đó lại ăn tiếp.

Vọng Độ thấy cô ăn được, cũng thử xem sao, vừa cho vào miệng, mặt anh đã đanh lại: “Thôi đừng ăn nữa, khó ăn quá, mặn lắm.”

Nhưng cô bé Tiểu Mãn ngày xưa vẫn cố gắng nhét đồ anh nấu vào miệng, hai má phồng lên như một chú chuột hamster, sau đó thật lòng nói: “Không khó ăn đâu anh, em thích món có nhiều muối một chút.”

Nhưng biểu cảm của cô thì rõ ràng như đang chịu đựng.

Nghĩ đến đây, đuôi mày của Vọng Độ không khỏi thấp thoáng ý cười.

Tiểu Mãn đang ăn cháo trên giường, ngẩng đầu lên thấy vậy liền thắc mắc hỏi: “Sao thế anh?”

Vọng Độ khẽ hắng giọng, giả vờ cúi đầu đọc sách, bình thản đáp: “Không có gì.”

*

Khoảng hơn mười một giờ, Tần Dương đến cổng bệnh viện, gọi điện bảo Vọng Độ ra đón.

Khi cậu ấy vào đến nơi, tay xách theo một đống túi lớn nhỏ đặt lên bàn, tất cả đều là đồ cho Tiểu Mãn.

Thấy Tiểu Mãn không sao, Tần Dương không kìm được mà xoa đầu cô: “Làm anh hai của em lo muốn chết. Thi xong anh về quê một chuyến rồi vội vã quay lại đây. Ai ngờ vé tàu sau kỳ thi khó mua vậy, chậm một ngày chỉ còn tàu xanh lá thôi, anh phải ngồi cả ngày một đêm mới đến được. Em thấy xúc động không Tiểu Mãn?”

“Xúc động lắm!”

Vọng Độ khẽ gạt tay Tần Dương ra, nhíu mày: “Nhẹ chút đi, tóc em ấy rối hết rồi. Còn nữa, gì mà anh hai?”

Tần Dương: “Cậu là anh cả, tớ là anh hai có vấn đề gì sao? Hơn nữa bình thường chẳng phải cậu cũng hay xoa đầu em ấy à … Lâu lắm không gặp Tiểu Mãn, tớ cũng muốn xoa một cái. Sao nào? Nếu không phải vì quan tâm em ấy thì cậu nghĩ coi tớ có chịu đi tàu xanh lá đến đây không?”

“…” Vọng Độ đáp: “Được rồi, ngồi xuống đi.”

Tiểu Mãn ở trong bệnh viện mười ngày, sau khi hoàn tất các đợt kiểm tra sức khỏe thì làm thủ tục xuất viện.

Cô cứ tưởng rằng mình đã có thể trở về thành phố Ngô, nhưng Hoàng Hỉ Vân vì lo lắng nên đã đưa cô đến một khách sạn gia đình ở thành phố Giang ở, nói rằng phải đợi qua một tháng tái khám hoàn toàn ổn định mới về được.

Vọng Độ không tiện ở lại lâu với họ ở thành phố Giang, nên vào ngày cô xuất viện, anh đã trở về thành phố Ngô.

Sau khi về, anh gửi cho Tiểu Mãn một phần sách của cô. Mặc dù Tiểu Mãn không cần tham gia thi học kỳ này, nhưng cô vẫn không muốn bỏ lỡ quá nhiều bài học.

Chiếc điện thoại mới dễ sử dụng hơn chiếc điện thoại nắp trượt cũ, mỗi ngày San San đều mượn điện thoại của thầy cô để chụp ghi chú và gửi cho Tiểu Mãn.

Ngày 23 tháng 6, điểm thi đại học được công bố.

Vọng Độ và Tần Dương đều thi rất tốt, tỷ lệ trúng tuyển vào các trường danh giá của trường trung học chuyên Đại học Hoa luôn rất cao, xếp hạng trong các kỳ thi thử của họ luôn nằm trong top 100 của tỉnh.

Lần này, Vọng Độ xếp hạng 36, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho anh vào đêm khuya, nói rằng điểm số của anh mà vào Đại học Cảnh sát thì lãng phí lắm, nên chọn những trường như Đại học Giang hoặc Đại học Hoa mới đáng.

Dương Hiểu Linh biết rõ suy nghĩ của Vọng Độ từ trước, dù giáo viên gọi điện cho bà ấy, bà ấy cũng không cố gắng khuyên bảo anh làm gì.

Đêm công bố điểm, Tiểu Mãn và Vọng Độ nói chuyện điện thoại đến tận ba giờ sáng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cô lưu lại ảnh chụp màn hình điểm thi của Vọng Độ trong điện thoại, thấy vẫn chưa đủ, cô còn tạo một album riêng tư tên là “Mục tiêu” trong thư mục ảnh của mình.

Nếu đến kỳ thi đại học của mình mà cô có thể vượt qua anh trai, vậy thì cô quá giỏi rồi.

Cô đếm từng ngày, từ đây đến khi cô trưởng thành còn tròn năm năm.

Năm tháng dài đằng đẵng, cô chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút.

*

Ngày hôm sau khi công bố điểm, Vọng Độ và Tần Dương quay lại trường trung học chuyên Đại học Hoa để tham gia buổi hướng dẫn đăng ký nguyện vọng do ban lãnh đạo nhà trường tổ chức. Khi họ trở lại Tây Lâm thì đã là sáu giờ chiều.

Xuống xe buýt, Tần Dương vươn vai.

“Tốt thật đấy, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời học sinh cấp ba dậy sớm hơn gà và ngủ muộn hơn chó rồi.”

Vọng Độ tiện miệng hỏi: “Đã quyết định chọn trường nào chưa?”

Tần Dương nhún vai: “Tất nhiên là Đại học Hoa rồi, điểm của tớ mà không vào Đại học Hoa thì phí quá, hơn nữa Đại học Hoa cũng ở thành phố Bắc, đến lúc đó chúng ta vẫn có thể hẹn nhau đi ăn, chỉ có điều vẫn còn phải cân nhắc chọn chuyên ngành nào, việc này tớ chưa nghĩ ra. Nhưng mà này, cậu thật sự không nghĩ đến học trường khác à? Tớ xem video trên trang web của Đại học Cảnh Sát, toàn là leo dây thừng lên lầu, huấn luyện bắn súng các kiểu, cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều phải đến căn cứ huấn luyện. Vất vả vậy, sao cậu cứ nhất định phải vào đó làm gì?”

Khi còn nhỏ, Vọng Độ chỉ nảy ra ý nghĩ như thế rồi quyết định làm vậy, lớn lên suy nghĩ kỹ, thấy rằng có thể có khả năng bảo vệ người khác cũng rất tốt nên đã đi theo con đường đó.

Nhưng cho đến hôm nay, anh mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề nghiêm trọng mà anh chưa từng nghĩ đến, đủ để phá hủy cả tương lai của mình.

*

Tiểu Mãn ở lại khách sạn ở thành phố Giang gần một tháng, khu cấp hai của trường trung học chuyên Đại học Hoa cũng sắp nghỉ hè.

Mẹ nói rằng đợi đến tháng tám, làm một đợt kiểm tra toàn diện nữa là họ có thể về nhà. Tiểu Mãn có chút hụt hẫng, vì cô cứ nghĩ rằng mùa hè này sẽ được trải qua cùng mọi người ở tòa nhà ngang.

Tiểu Mãn lướt lại lịch sử trò chuyện trong nhóm chat bốn người, thỉnh thoảng lại bật cười.

Bất chợt trong một khoảnh khắc, cô nhận ra dường như đã lâu rồi cô không nói chuyện với Vọng Độ.

Nhấn vào khung trò chuyện riêng, quả nhiên, tin nhắn cuối cùng vẫn là từ ngày 27 cô hỏi về việc đăng ký nguyện vọng của anh.

Vọng Độ chỉ trả lời một câu: Đừng lo.

Mấy ngày nay, anh hầu như không chủ động nhắn tin.

Tiểu Mãn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô nhắn tin cho Tần Dương.

[Ngôi sao lấp lánh: Anh hai, dạo này anh Vọng Độ vẫn ổn chứ?]

Đối phương gần như lập tức trả lời lại.

Dưới tên ghi chú xuất hiện dòng chữ nhỏ “Đối phương đang nhập”.

Tiểu Mãn đợi ba phút, cuối cùng Tần Dương cũng trả lời.

[Qin: Ổn cả mà, yên tâm đi Tiểu Mãn, dạo này anh em về quê, chắc là bận việc gì đó.]

Cùng lúc đó, khung chat của San San nhấp nháy.

[33 không ngủ được: Tiểu Mãn, mình vừa thi xong và về nhà.]

[33 không ngủ được: Nhà anh Vọng Độ xảy ra chuyện rồi.]

Đầu óc Tiểu Mãn như ngừng hoạt động, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, cả người đờ đẫn.

Tối hôm đó, Hoàng Hỉ Vân gọi điện cho Dương Hiểu Linh, ban đầu Dương Hiểu Linh chỉ cười gượng cho qua, không muốn nói gì. Phải hỏi mất nửa giờ, cuối cùng Hoàng Hỉ Vân mới biết được chuyện đã xảy ra gần đây.

Bố của Vọng Độ đã bán căn nhà ở quê, cùng với một nhóm người không ra gì mở một sòng bạc ngầm sau tiệm game. Một tuần trước, có người chơi mạt chược thua hơn trăm ngàn tệ, gia đình người đó liền đi tố cáo.

Khi Vọng Trình bị bắt, ông ta vẫn còn chửi rủa, la hét ầm cả lên: “Con trai tôi thi đậu xếp hạng top 100 toàn tỉnh, sau này nó sẽ làm quan! Đừng bắt tôi, tôi thực sự chẳng làm gì cả, tôi trả tiền lại cho các người không được sao!”



Đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn biết rằng nếu trong nhà có người đi tù thì người thân trong gia đình sẽ không thể trở thành cảnh sát.

Dương Hiểu Linh vì quá tức giận mà ngất xỉu, phải nằm viện hai ngày.

Tiểu Mãn run rẩy cầm điện thoại, gọi cho Vọng Độ.

Đến lần thứ ba thì anh mới nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, dịu dàng: “Tiểu Mãn?”

Ban đầu cô nghĩ sẽ hỏi thăm anh rồi tìm cách an ủi anh, nhưng chỉ vừa nghe thấy giọng của anh, Tiểu Mãn đã đau lòng đến mức bật khóc.

Cô khóc suốt mười phút trên điện thoại, Vọng Độ ở đầu dây bên kia lặng lẽ lắng nghe suốt mười phút.

“Anh… ơi.” Giọng cô khàn đặc, gần như không thể nói ra âm tiết nào, chỉ hai chữ này thôi đã rút cạn sức lực của cô.

Trước đó mẹ cô nói rằng việc đăng ký nguyện vọng đại học đã kết thúc từ lâu. Nếu Vọng Độ thực sự đăng ký vào Đại học Cảnh Sát, điều đó có nghĩa là dù có học xong bốn năm thì cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Con đường của anh đã bị chặn lại.

Với thành tích của anh thì không thể nào rớt nguyện vọng, cũng không thể trượt xuống nguyện vọng thứ hai.

Tất cả cố gắng năm lớp 12 của anh coi như sẽ tiêu tan.

Đầu dây bên kia, Vọng Độ im lặng vài giây, không nói gì.

Một lúc sau, anh mở lời: “Tiểu Mãn, đợi anh một chút.”

Điện thoại bị cúp máy.

Khi Tiểu Mãn đang lau nước mắt, Vọng Độ gọi video qua Wechat.

Cô lập tức bấm nút nhận cuộc gọi.

Phía bên kia, Vọng Độ đang ở trong một căn phòng ở quê nhà.

Tiểu Mãn cũng từng đến đó một lần, đó là một căn nhà độc lập, trong sân có trồng một cây quýt. 

Phòng của anh ở tầng hai, nơi có cành cây quýt vươn vào cửa sổ.

Trong phòng chỉ có bóng đèn cũ kỹ, ánh sáng mờ mờ.

Vọng Độ kẹp một cây bút giữa các ngón tay, có vẻ như trước khi cô gọi điện, anh đang viết gì đó.

Anh đặt bút xuống, nhẹ nhàng cười với ống kính, dịu dàng nói: “Sao mắt lại khóc sưng lên thế này? Em biết hết rồi à?”

Tiểu Mãn gật đầu.

“Anh… sao lại…” 

Không nói với cô.

Mặc dù có nói thì cô cũng chẳng thể làm gì, mặc dù cô chỉ là một đứa trẻ vô dụng, nhưng cô… không muốn khi anh buồn mà cô lại chẳng biết gì cả.

“Được rồi, khóc đến nỗi không nói được thì đừng nói nữa, cô bé ngốc.”

Vọng Độ như đang dỗ dành cô.

Tiểu Mãn hít thở sâu, cố kìm nén cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng.

Cô ngập ngừng một hồi, ngại ngùng vì sợ làm mất thời gian của anh, rồi vội vàng gõ tin nhắn.

[Ngôi sao lấp lánh: Anh, đợi em một phút.]

Cô cúi đầu, nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở.

Khi hít thở sâu lần thứ ba, giọng nói của Vọng Độ vang lên từ điện thoại.

“Nhìn anh này.”

Cô chớp mắt, ngước lên nhìn vào màn hình.

Vọng Độ giơ ngón tay giữa đặt lên môi, rồi mở rộng bàn tay, ngón tay khép lại, đưa tay lên tai và lắc nhẹ.

Tiểu Mãn bàng hoàng, đờ người, đến cả khóc cũng quên mất.

Đó là ngôn ngữ ký hiệu, đó là ngôn ngữ ký hiệu mà cô từng quen thuộc nhất.

Động tác vừa rồi là động tác đầu tiên cô làm khi gặp anh vào mùa hè năm cô bảy tuổi.

Có nghĩa là: [Anh.]

Từng động tác của Vọng Độ đều rơi vào mắt Tiểu Mãn.

[Anh rất ổn.]

[Đừng lo cho anh.]

[Cô bé ngốc.]



Chiều hôm tổ chức buổi hội thảo về đăng ký nguyện vọng, sau khi trở về nhà, Vọng Độ xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra từ những lần trước khi anh gặp Vọng Trình.

Đã vài tháng rồi, Vọng Trình không còn đến quấy rầy họ. Trong đó có một lần Vọng Độ nhìn thấy ông ta dẫn theo vài người, cười cợt đi vào chỗ ở. Sau đó, ông ta khoe khoang rằng mình vừa phát tài.

Dương Hiểu Linh nghe xong thì sắc mặt tái nhợt, xách sữa và trái cây đến nhà người thân để dò hỏi. Bà ấy biết rằng Vọng Trình đã bán căn nhà do ông nội để lại vài tháng trước, người mà ông ta giao du, chỉ cần hỏi sơ qua là biết ngay là hạng người gì.

Vọng Độ biết tầm quan trọng của chuyện này. Nếu Vọng Trình thực sự làm điều bất hợp pháp thì kế hoạch của anh sẽ phải hoàn toàn thay đổi.

Ba ngày trước khi Vọng Trình bị bắt, Vọng Độ đã thay đổi nguyện vọng đầu tiên của mình. Nguyện vọng mà anh đã phấn đấu suốt bốn năm.

Trong điện thoại, Tiểu Mãn nghe mà ngây người.

“Vậy thì nguyện vọng của anh không bị ảnh hưởng phải không?”

Thiếu niên cầm điện thoại, tựa lưng vào ghế, giữa chân mày hiện lên vẻ bĩnh tĩnh nhẹ nhàng.

Anh khẽ nhướng mày, cười với cô: “Tất nhiên, tên khốn đó muốn kéo anh xuống nước à, không dễ đâu. Anh là người dễ bị người khác xoay vậy sao? Anh đã chọn Đại học Hoa rồi. Cô bé ngốc, em có biết Đại học Hoa giỏi thế nào không?”

Tiểu Mãn gật đầu: “Dĩ nhiên là biết chứ!”

Top ba của cả nước mà!

Trên khuôn mặt cô vẫn còn vương nước mắt, cô vừa lau vừa bật cười.

Tiểu Mãn nghiêm túc nói: “Anh, con đường mà chúng ta có thể đi chưa bao giờ chỉ có một đúng không?”

Cô nghĩ đó là một lời an ủi thật vụng về.

“Ừ.” Anh khẽ đáp.

“Vậy nên, đừng khóc nữa.”

Phía bên anh mở cửa sổ, Tiểu Mãn nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua.

Anh trai có tiếc nuối không?

Có lẽ có, nhưng thiếu niên lớn lên cùng cô chưa bao giờ là người chỉ có một lựa chọn.

Anh là ngôi sao sáng nhất trong mắt cô, là ngôi sao Bắc Đẩu mà cô luôn ngước nhìn.

*

Đêm đó, mẹ nói rằng Vọng Độ về quê để xử lý những hậu quả còn lại mà Vọng Trình gây ra, dường như còn có một vài tranh chấp về tài chính.

Tiểu Mãn suy nghĩ, rồi chuyển chiếc thẻ mà cô tiết kiệm tiền mừng tuổi vào tài khoản Wechat của mình.

[Ngôi sao lấp lánh: [Chuyển khoản cho bạn 3217 tệ] ]

Sáng hôm sau, Vọng Độ từ chối nhận tiền mừng tuổi của cô nhóc.

[Độ: [Thỏ nhỏ gõ đầu] Đừng ngốc thế.]

[Độ: Đời này mà để anh biết em cho tiền người khác phái thì em tiêu đời đó.]

[Độ: Biết chưa Nguyệt Mãn.]

Tiểu Mãn hoảng đến mức suýt làm rơi điện thoại.

[Ngôi sao lấp lánh: Dạ anh.]

*

Ngày Tiểu Mãn trở về thành phố Ngô, trùng hợp lại là ngày Vọng Độ lên đường đi thành phố Bắc.

Cô vừa làm xong đợt kiểm tra cuối cùng, vội vã muốn về ngay, nhưng thời gian quá sít sao, cô không kịp gặp anh vì tàu cao tốc của Vọng Độ đã khởi hành.

Lần này dường như cô còn chẳng có một cái ôm từ biệt.

Tiểu Mãn cúi đầu, nằm sấp trên bàn trong tàu cao tốc.

Nghĩ một lúc, cô không cam lòng mà nhắn tin cho Vọng Độ: “Không sao đâu anh, em sẽ đợi anh về.”

Điện thoại rung hai lần.

[Độ: Tàu của em sẽ dừng lại ở ga phía Bắc của thành phố Gia năm phút.]

Tiểu Mãn chớp mắt, chưa hiểu gì.

[Độ: Anh sẽ đợi em ở sân ga.]

Tiểu Mãn bật dậy, khiến mẹ cô giật mình.

Cô vui sướng, vội vàng đưa tin nhắn cho mẹ xem.

Tiểu Mãn mở bản đồ, trong suốt hai giờ tiếp theo không ngừng dõi theo chấm đỏ nhỏ di chuyển.

Cô và Vọng Độ bật chia sẻ vị trí, cả hai đều nhìn thấy khoảng cách dần thu hẹp.

Ngày hôm đó gió ở thành phố Gia thổi mạnh.

Tiểu Mãn kéo theo một chiếc vali nhỏ đã được cô chuẩn bị riêng, chạy vội tới và đặt nó vào tay Vọng Độ.

“Anh, tất cả những thứ này là em mua cho anh ở thành phố Giang đó. Anh mang hết lên thành phố Bắc được không?”

Vọng Độ đón lấy, cúi người nhéo nhẹ má cô.

“Cảm ơn em Tiểu Mãn.”

Năm phút ngắn ngủi, giữa dòng người tấp nập ở sân ga, họ gần như chẳng thể nói được nhiều.

Tiểu Mãn chợt nhớ đến lần họ cùng đứng phát biểu dưới cờ.

Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Vọng Độ.

“Anh, em cũng chúc anh tương lai rực rỡ.”

“Được.” Vọng Độ đáp.

“Có thể ôm một cái không ạ?” Cô khẽ hỏi.

Người trước mặt không trả lời, chỉ trực tiếp đưa tay kéo cô vào lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Mãn còn chưa kịp phản ứng.

Cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, dồn dập như tiếng trống vang.

Tàu cao tốc rời sân ga, cuốn theo một làn gió nhẹ lướt qua bên tai Tiểu Mãn.

Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống, như thể một nửa linh hồn của mình đã bị rút đi trong cái ôm ấy.

Tiểu Mãn bỗng nhận ra.

Lần này, lần trước và nhiều lần khác, có lẽ cô không như San San nói, đang trải qua một cơn điên dại của tuổi mới lớn.

Nhiều năm qua, lòng cô đã đầy ắp hình bóng của anh.

Cô thích Vọng Độ.

Trái tim rung động từ khoảnh khắc nào?

Có lẽ… là từ mỗi một khoảnh khắc.

*

Cy: Thích cái cách Tần Dương vừa tuyên bố danh phận “anh hai” thì Tiểu Mãn đã áp dụng liền
Bình Luận (0)
Comment