Khi khai giảng năm lớp 8, trong trường đã không còn bóng dáng Vọng Độ.
Tiểu Mãn không còn vô tình hay cố ý nhìn về phía khu vực khối cấp ba nữa, cũng không còn kiên trì dậy sớm mỗi ngày để ngồi bên sân vận động. Những ngày mưa, cô cũng chẳng thể mong đợi sẽ thấy Vọng Độ đứng dưới gốc cây hoa hòe trước khu cấp hai nữa.
Hai năm đầu đại học, Vọng Độ vẫn luôn trở về đúng dịp nghỉ lễ.
Anh đã thi lấy bằng lái xe, đôi khi được nghỉ sớm hơn cấp hai, anh sẽ lái xe của Dương Hiểu Linh đến đón cô về nhà.
Mùa hè của sinh viên không quá bận, Tiểu Mãn thường mang những bài tập khó lên tìm Vọng Độ, để anh giảng cho cô từng bài một.
Tiểu Mãn giấu rất kỹ chuyện thầm thích anh trai, chưa từng tiết lộ cho ai.
Cô biết anh Vọng Độ không thể nào thích một đứa trẻ như cô, nếu giờ mà nói ra, chính cô cũng sẽ cảm thấy mình thật kỳ quặc.
Cô phải để bản thân trưởng thành, trở thành một người xuất sắc.
Tiểu Mãn chép lại điểm thi đại học của Vọng Độ vào trang đầu tiên của cuốn sổ ghi chép lịch trình mới mua, âm thầm quyết tâm vào kỳ thi đại học sẽ vượt qua anh.
Những chuyện mà anh trai làm được, cô cũng phải làm được.
Bởi vì luôn chăm chỉ, thành tích của Tiểu Mãn luôn nằm trong top 5 của khối.
Năm lớp 9 là năm Tiểu Mãn cao lên nhiều. Không biết là nhờ vào tuổi dậy thì hay do sức khỏe của cô đã hồi phục, nhưng cô lớn rất nhanh. Đến kỳ huấn luyện quân sự đầu năm lớp 10, cô đã cao 1m66, gần bằng San San.
Sau kỳ thi cấp ba, họ chuyển từ khu cấp hai của trường trung học chuyên Hoa Đại sang khu cấp ba, lớp của cô tình cờ lại là lớp mà Vọng Độ đã học trước đó.
Vào những buổi chiều, lúc cô vô tình hay cố ý nhìn về phía sau, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Vọng Độ ngồi đó đùa giỡn cùng Tần Dương.
Chuyện này từng gây ra một hiểu lầm nhỏ.
Một nam sinh ngồi gần đó vài lần thấy ánh mắt của cô, mỗi khi thấy cô nhìn sang thì mặt đỏ bừng, cuối cùng lắp bắp hỏi: “À này… có phải cậu thích tớ không, thật ra tớ cũng…”
Sau khi giải thích rõ, cậu nam sinh xấu hổ đến mức hễ gặp cô là trốn biệt tăm.
Năm lớp 11, San San thích một học sinh xuất sắc ở lớp chuyên khoa học tự nhiên, cô ấy ngồi bên cạnh Tiểu Mãn, hai tay chống cằm, ngập tràn trong mơ mộng.
San San hỏi cô: “Tiểu Mãn, cậu từng thích ai chưa?”
Tiểu Mãn gật đầu, rất nghiêm túc nói có. Khi San San hỏi là ai, cô lại cứng đầu không chịu nói.
Và mối tình thầm lặng của San San cũng kết thúc trong một lần cô ấy cố ý tạo tình huống tình cờ gặp mặt nhưng vô tình va phải nam sinh đó, xấu hổ đến nỗi phải đưa nam sinh đó vào phòng y tế.
Sau năm ba đại học, Vọng Độ ít về nhà hơn. Giấc mơ của anh đổi hướng, anh chuyển sang học kiến trúc. Vào kỳ nghỉ, anh thường theo một số giáo sư của trường đi khảo sát thực địa, rất ít khi có thời gian rảnh.
Năm thứ tư, Vọng Độ được đặc cách vào chương trình thạc sĩ chuyên ngành nghiên cứu kiến trúc cổ của Đại học Hoa.
Thời gian anh về nhà cố định chỉ còn lại dịp Tết Nguyên Đán và ngày sinh nhật của Tiểu Mãn và Dương Hiểu Linh.
Tiểu Mãn cao lên, cơ thể cũng bắt đầu phát triển, nhờ có vẻ ngoài ưa nhìn và thành tích tốt, cô rất được yêu thích ở trường.
Trong suốt những năm cấp ba, gần như lúc nào cũng có người tỏ tình với Tiểu Mãn, mỗi lần cô đều lịch sự cảm ơn rồi nói: “Xin lỗi, tớ đã có người tớ thích rồi.”
Chuyện này dần dần lan ra, khiến San San tò mò đến mất ăn mất ngủ.
Sau một buổi tự học buổi tối tìm mãi mà không ra người đáng ngờ, San San ngạc nhiên kết luận: “Tiểu Mãn, chắc chắn là cậu chỉ lấy cớ này để từ chối người khác thôi đúng không?”
Đấy, ngay cả San San cũng không đoán ra rằng cô thích Vọng Độ.
Thỉnh thoảng Tiểu Mãn cũng nghĩ, liệu có phải trong khoảng thời gian cô không tham dự vào cuộc sống của Vọng Độ, anh ở thành phố Bắc cũng sẽ gặp một cô gái khác, một ngày nào đó khi anh trở về, anh sẽ đi cùng với một người khác hay không.
Nhưng suốt bốn năm trôi qua, bên cạnh Vọng Độ chưa bao giờ xuất hiện một cô gái nào.
Khi cô trưởng thành, không còn là một cô bé nữa, Vọng Độ vẫn đối xử tốt với cô, nhưng đồng thời cũng duy trì thêm một khoảng cách.
Anh gần như không bao giờ vào phòng của cô nữa, cũng ít khi xoa đầu cô.
Năm lớp 12, vào kỳ nghỉ đông, khi đang làm bài ở nhà, Tiểu Mãn đột nhiên phát hiện ra mình đã để quên các đề thi môn tự nhiên tổng hợp từ năm 2010-2013 ở trường.
Cô nhắn tin cho Vọng Độ.
[Ngôi sao lấp lánh: Anh ơi, em để quên mấy bộ đề ở trường, em nhớ chỗ anh có, em có thể vào phòng anh tìm một chút không?]
Năm đó Vọng Độ đang học thạc sĩ năm nhất, bận rộn đến mức chả có thời gian nghỉ ngơi, phải khoảng mười phút sau anh mới trả lời.
[Độ: Được, em có thể vào phòng của anh bất cứ khi nào.]
Khi Tiểu Mãn lên lầu, cô quyết định ngồi làm bài tập cả buổi tối trong phòng anh.
Cô vô tình gục xuống bàn ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì đã là đêm khuya. Tiểu Mãn khẽ cử động cái cổ cứng đờ, mới nhận ra trên người mình có một chiếc chăn nhỏ.
Cô cứ tưởng rằng đó là dì Hiểu Linh đắp cho mình, nhưng khi bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Vọng Độ đang ngủ trên ghế sô pha.
Chiếc vali đặt ở lối vào, anh còn chưa kịp sắp xếp, chắc là sợ vào phòng sẽ làm cô thức giấc.
Tiểu Mãn nhỏ giọng gọi “Anh”, nhưng Vọng Độ không tỉnh.
Anh rất cao, nằm trên sô pha trông có phần gò bó, tay ôm gối ôm, yên tĩnh và còn dịu dàng hơn ngày thường.
Chiếc áo khoác của Vọng Độ gấp gọn ở một bên sô pha, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo len trắng. Vì động tác khi ngủ nên một bên cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra một phần xương quai xanh.
Tiểu Mãn ngồi trên tấm chiếu tatami, thoải mái nhìn người mà từ sinh nhật đầu năm của cô đến giờ mới được gặp lại, cảm giác nhung nhớ trong lòng dần dần được lấp đầy.
Cô nhẹ nhàng chọc vào hàng mi của Vọng Độ hai lần, sau đó cô bừng tỉnh, lo nếu bị anh phát hiện ra thì có lẽ tình cảm thầm kín của mình sẽ bị lộ mất.
Vì vậy cô nhanh chóng chạy đi mất.
Lúc cầm bài tập xuống lầu, Tiểu Mãn mỉm cười, đôi má lúm trên gò má nhỏ lộ ra, vì đã làm một chuyện xấu nhưng lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trong giấc mơ của Vọng Độ, có một ngôi sao hiện lên trước mắt anh, lắc lư nhẹ hai cái.
Về đến nhà, Tiểu Mãn nhìn thấy một chiếc vali màu hồng trong phòng khách.
Hoàng Hỉ Vân nói với cô: “Chiếc vali đó là quà của anh con mang về cho con đấy, toàn là quà thôi.”
Tiểu Mãn mở ra, bên trong là một số sách tham khảo và tạp chí lịch sử, một đống đồ ăn vặt nhập khẩu, vài mô hình lưu niệm của các khu bảo tồn kiến trúc cổ và một chuỗi bùa bình an anh đi cầu ở khắp nơi.
Sau đó, mỗi tuần cô đều mang một cuốn tạp chí lịch sử do Vọng Độ mua đến trường, xem như một loại giải trí sau giờ học.
Chuỗi bùa bình an được cô đặt ở nhiều nơi, chiếc đầu tiên mà anh tặng cô được cô mang theo bên mình, còn những chiếc khác thì để ở ký túc xá và dưới gối trong phòng ngủ.
Trước kỳ thi đại học, Tiểu Mãn tìm lại bài thi tự nhiên tổng hợp của Vọng Độ năm anh thi đại học, vào thư viện chỉnh đồng hồ rồi làm bài trong thời gian quy định.
Sau khi so sánh đáp án, cô phát hiện mình cao hơn Vọng Độ 8 điểm.
Cất bài thi đi, trong lòng cô cảm thấy có chút tự hào.
*
Ngày 8 tháng 6 năm 2019, Tiểu Mãn và San San bước ra khỏi phòng thi, reo hò phấn khích.
Cuối cùng họ cũng hoàn thành xong quãng thời gian cấp hai rồi.
Khi rời khỏi trường bỗng có một cơn gió thổi qua, làm những tờ giấy ôn tập của các trung tâm gia sư phát rơi ở cổng trường bay lượn trên không.
Giữa đám đông các phụ huynh đón con, Tiểu Mãn nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc.
Hoàng Hỉ Vân và mẹ của San San đứng ở cổng trường, vừa thấy Tiểu Mãn và San San bước ra đã tiến đến ôm chầm lấy họ.
Tiểu Mãn ôm lấy mẹ, ánh mắt vô tình nhìn về chiếc SUV ở đằng xa.
Vọng Độ và Tần Dương đứng ở bên cửa xe, mỗi người cầm hai bó hoa đang đứng đợi để tặng họ.
Bầu trời xanh biếc, vài đám mây trắng lơ lửng, dòng người nhộn nhịp, xe cộ tấp nập.
Người đàn ông cách đó không xa có thân hình cao lớn, làn da trắng, ngũ quan tuấn tú, mang theo chút vẻ chững chạc, nhưng nhờ khí chất bẩm sinh mà toát lên vẻ điềm đạm và lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, anh dần dần nở nụ cười, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng.
Sau nhiều năm, cuối cùng Vọng Độ lại xoa đầu cô.
“Thi tốt chứ?”
Tiểu Mãn cầm lấy bó hoa, tay chạm vào chỗ hơi ấm mà anh vừa nắm, mắt không chớp nhìn anh.
“Tốt lắm ạ.” Cô đáp.
*
Cả mùa hè, Vọng Độ đều ở lại tòa nhà ngang.
Những rắc rối trong gia đình anh đã được xử lý ổn thỏa từ lâu, sức khỏe của Tiểu Mãn cũng không còn cần chăm sóc đặc biệt như năm anh thi đại học.
Đây là mùa hè tuyệt vời nhất từ khi họ sống xa nhau.
Vọng Độ và Tần Dương thường lái xe đưa Tiểu Mãn và San San đi chơi.
Ngày tra điểm, họ tự lái xe đến một thành phố ven biển gần đó.
Đêm đến bên bờ biển, họ đốt lửa trại rồi dựng lều.
Trên trời, những ngôi sao lấp lánh thưa thớt.
Khoảng gần nửa đêm, gió bắt đầu nổi lên trên biển.
Ánh trăng rọi lên mặt biển, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.
Vọng Độ mặc một chiếc áo khoác chống gió màu đen ngồi gần Tiểu Mãn.
Trên người cô khoác chiếc chăn mà anh lấy từ trong xe ra.
“Còn ba phút nữa là có thể tra điểm rồi, hai đứa nhóc chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tần Dương đột ngột lớn giọng như đang hô hào khẩu hiệu.
“Chuẩn bị sẵn sàng rồi!” San San và Tiểu Mãn cùng hô to, nhiệt tình hưởng ứng.
Tần Dương: “Hai đứa phải cố gắng đạt điểm cao một chút, đừng để đội nhỏ của tòa nhà ngang tụt điểm trung bình nhé.”
“Xí, còn chưa biết ai kéo điểm ai đâu!” San San vốc một nắm cát, giả vờ ném về phía Tần Dương.
Vì cả bốn người họ đều đã đủ tuổi trưởng thành, trên chiếc bàn gấp gần đống lửa còn đặt mấy lon bia hoa quả vị dứa, độ cồn khoảng 8%.
Khi đếm ngược còn lại ba mươi giây, Tiểu Mãn vô thức kéo góc áo của Vọng Độ.
“Anh! Anh tra điểm giúp em đi!” Tiểu Mãn hồi hộp nói.
“Được thôi.” Vọng Độ nhận lấy điện thoại từ tay cô.
Tiểu Mãn dùng hai tay che mắt.
Khi đếm ngược đến ba giây, mạng bị chậm lại.
Sau vài phút tải lại, điểm của San San hiện ra trước.
Xếp hạng toàn tỉnh: 71.
San San vui mừng hét lên, gọi điện báo điểm với gia đình.
Tiểu Mãn nhìn San San, chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng bên tai: “Có rồi.”
Con số xếp hạng hiện trên màn hình điện thoại là: 25.
Pháo hoa bắn lên từ bờ biển, bay cao rồi bung nở trên bầu trời.
Làn gió mùa hè lãng mạn đầy quyến rũ.
Khi Tiểu Mãn quay sang nhìn Vọng Độ, đường nét khuôn mặt anh vừa khéo được ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng.
Anh vô thức gõ nhẹ ngón tay lên mép lon bia vị dứa, cười nói với vẻ hài lòng: “Nguyệt Mãn, em giỏi lắm.”
Sau khi báo điểm với mẹ, điện thoại của Tiểu Mãn nhận được một tin nhắn mới.
[Độ: [Chuyển khoản cho bạn 7xx25 tệ.] ]
Thanh socola Tiểu Mãn vừa bóc rơi xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm vào con số năm chữ số trong tin nhắn chuyển khoản, sững sờ.
“Anh… đây là gì thế…” Cô khẽ hỏi: “Chuyển nhầm rồi ạ?”
Vọng Độ dùng một nhánh cây khều đống lửa trại.
“Không nhầm đâu, đây là phần thưởng cho em đó.” Giọng anh bình thản như chỉ chuyển năm xu: “Ba số đầu là điểm thi đại học của em, hai số cuối là xếp hạng.”
Nói xong, anh lấy điện thoại từ tay Tiểu Mãn, nhanh chóng nhấn nhận tiền.
Tiểu Mãn ngẩn người, định chuyển lại, suýt chút nữa thì bị Vọng Độ tịch thu điện thoại.
Giọng cô hơi run: “Anh ơi, anh cho một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba nhiều tiền như thế có hợp lý không?”
Quá là không hợp lý ấy chứ!
Vọng Độ nhìn cô, khẽ cười.
“Sau kỳ thi đại học, em có điều ước nào khác không? Nếu anh có thể giúp em thực hiện thì anh đều đồng ý với em cả.”
Vừa nhắc đến chuyện này, trong đầu Tiểu Mãn lập tức nhớ lại hai kế hoạch cô đã viết trong sổ tay sau kỳ thi đại học.Học tập chăm chỉ ở đại học, giành học bổng khuyến học quốc gia. Mục đích: Tiết kiệm tiền, mua máy tính mới cho mẹ.
Điều này thì anh không thể giúp được.Hẹn hò với anh.Theo thứ tự trong sổ tay, Tiểu Mãn gần như không suy nghĩ mà đáp ngay.
“Em muốn hẹn hò.”
Cô nói xong còn chớp mắt.
…
Trong không khí vang lên âm thanh của một lon nhôm bị bóp méo.
Lon bia vị dứa trong tay Vọng Độ bị anh bóp nát, bọt bia tràn ra.
Anh im lặng nửa phút, rồi chậm rãi cất tiếng.
“Nguyệt… Mãn, em… nói lại… lần nữa xem.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm đó Vọng Độ mất ngủ: “Anh còn chưa hẹn hò lần nào nữa mà…”
Sau đây xin bỏ qua 10.000 từ miêu tả hoạt động của não bộ.
*
Cy: E hèm, 7xx25 tệ cho là 70025 tệ đi ha, đổi ra tiền việt 70025*3564 = 250.000.000 thôi ( ͡° ͜ʖ ͡°)