*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi cổng đăng ký nguyện vọng mở ra, Tiểu Mãn gần như không hề do dự mà điền ngay Đại học Hoa vào nguyện vọng đầu tiên, nhưng đến khi chọn chuyên ngành thì cô lại có chút phân vân.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có một chút hứng thú với vẽ và trồng sen đá, nhưng những sở thích này lại không đủ để cô đầu tư toàn bộ sức lực vào. Sau khi bàn bạc với mẹ, Tiểu Mãn quyết định học ngoại ngữ.
Cân nhắc giữa các ngôn ngữ, cuối cùng cô chọn tiếng Anh, môn cô học khá nhất từ trước đến nay.
Sau khi bổ sung điều này vào sổ tay, Tiểu Mãn lại nhìn vào kế hoạch thứ hai “Hẹn hò với anh”.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, thấy câu này không hoàn toàn chính xác, vì hẹn hò là chuyện của hai người.
Thế nên cô đã xóa đi và thay bằng: Tỏ tình với anh.
Phía dưới là hai kịch bản:
Thành công thì sẽ hẹn hò với anh.
Thất bại thì…
Cô dừng lại ở đây, nghĩ ngợi gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không bổ sung được gì thêm.
Từ hôm cô nói với Vọng Độ rằng muốn hẹn hò, anh đã trở nên lạ lùng hơn.
Đầu tiên là hỏi cô có thích ai không, rồi hỏi người đó là kiểu người thế nào, cuối cùng còn dặn cô phải cẩn thận để không bị những chàng trai có ý đồ xấu lừa dối.
Tiểu Mãn khi ấy nghĩ rằng người cô thích là người tốt nhất trên đời, sao có thể có ý đồ xấu hay lừa dối cô chứ.
Sau đó, Vọng Độ liên tục gửi cho cô một vài bài viết từ các trang Wechat, tiêu đề lần lượt là: “Những dấu hiệu cho thấy chàng trai thích bạn”, “Làm thế nào để nhận ra kẻ lừa tình”, “Những kiểu đàn ông với những hành vi này tuyệt đối không nên yêu”, v.v.
*
Cuối tháng tám, Đại học Hoa khai giảng.
Vọng Độ và Tiểu Mãn đến thành phố Bắc trước vài ngày, tạm thời ở trong căn hộ loft* mà Vọng Độ thuê.
Ngày khai giảng, Vọng Độ đã sắp xếp hành lý của Tiểu Mãn vào cốp xe từ sớm, ngồi ở ghế lái đợi cô thay đồ xong rồi xuống.
Để phù hợp với hình tượng sinh viên đại học, Tiểu Mãn để lại những bộ đồ có phần trẻ con của thời cấp ba ở nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu tím dài đến đầu gối, ôm nhẹ phần eo, tôn lên dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc dài thả xuống, dịu dàng vắt qua ngực.
Khi Tiểu Mãn đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Vọng Độ đã đỗ xe ngay trước cửa thang máy.
Cô gõ cửa kính, Vọng Độ tháo dây an toàn, đưa tay mở cửa ghế phụ cho cô.
Cửa mở, Tiểu Mãn khẽ gọi một tiếng “Anh”, cười với Vọng Độ.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy tôn dáng như thế này, sắc tím nhạt dịu dàng càng làm nổi bật khí chất của cô.
Vọng Độ ngẩn người trong chốc lát, sau đó chuyển ánh nhìn về phía trước như không có gì.
“Thắt dây an toàn vào.” Anh nhắc cô.
Tiểu Mãn gật đầu, thắt dây an toàn rồi chỉnh lại váy một chút.
“Nếu thấy điều hòa trong xe lạnh quá thì bảo anh nhé.”
“Dạ.”
Vọng Độ nhớ lại cảm giác lạ lùng khi vừa nhìn thấy Tiểu Mãn, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
“Tiểu Mãn, có phải em cao thêm không?” Anh bất ngờ hỏi.
“Tất nhiên rồi, em đã cao 1m67 rồi.” Tiểu Mãn ngồi thẳng lưng, tự hào đáp.
Hóa ra là vấn đề chiều cao.
Vọng Độ đã tìm ra nguyên nhân của cảm giác lạ lùng đó. Trong lúc đợi đèn xanh, tay anh thoải mái gõ nhẹ lên vô lăng.
Cũng đúng, em gái anh đã không còn là cô bé hồi tiểu học mặc chiếc quần yếm nhỏ, khóc lóc nói “Anh ơi, em sẽ nhớ anh lắm”, cũng không còn là cô gái nhỏ với mái tóc cắt ngắn lù xù từng lén hỏi anh “Anh ơi, hồi tuổi dậy thì anh ăn gì mà cao được vậy?”.
Cô đã lớn rồi.
Ừm, lại còn muốn hẹn hò nữa.
Thay đổi phong cách ăn mặc một chút là chuyện bình thường thôi mà.
Anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trông cũng xinh đấy chứ.
*
Khi đến trường, Vọng Độ dẫn Tiểu Mãn đi làm thủ tục nhập học.
Giữa đám đông phụ huynh của các sinh viên mới, Vọng Độ nổi bật hơn hẳn.
Dọc đường đến ký túc xá, có vài sinh viên nam nữ đại học năm ba năm tư chào anh một tiếng “Chào đàn anh!”. Vọng Độ gật đầu lịch sự đáp lại, dịu dàng và lịch sự, nhưng cũng giữ chút khoảng cách.
Dưới lầu ký túc xá nữ, Tiểu Mãn và Vọng Độ đang chuyển hành lý từ cốp xe xuống.
Từ xa, một nhóm nhỏ tiến lại gần, vài người chú ý đến họ, chỉ trong chốc lát, cả nhóm đều đổ dồn sự chú ý về phía họ.
Tiểu Mãn nghe loáng thoáng họ nói: “Đó không phải là anh Vọng Độ sao? Mình có nhìn nhầm không? Hình như anh ấy đi cùng một cô gái?”
“Là bạn gái à? Trông dễ thương ghê.”
“Khu ký túc xá số 7 này hình như là của tân sinh viên, có khi nào là em gái không nhỉ…”
Một nam sinh mặc áo sơ mi ca-rô tiến lại gần, chủ động chào hỏi, rồi tự nhiên hỏi: “Đàn anh, sao anh lại đến khu ký túc xá nữ vậy?”
Khi vừa chuyển xong chiếc vali cuối cùng, Vọng Độ đóng cốp xe lại, trả lời: “Đưa em gái anh đến làm thủ tục nhập học.”
Anh khẽ cười: “Em gái anh, Nguyệt Mãn, là tân sinh viên khoa Ngoại ngữ năm nay. Lúc anh không có mặt, nhờ mọi người chăm sóc giúp.”
Nghe vậy, Tiểu Mãn giơ tay chào mọi người: “Chào các anh chị.”
“Ơ, hai người không cùng họ sao?” Có người hỏi.
Tiểu Mãn đáp: “Bọn em là hàng xóm.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, có vài chị khóa trên thân thiện chào hỏi Tiểu Mãn.
“Em gái, kết bạn Wechat với chị nhé. Chị ở ngay tòa bên cạnh, có gì cứ tìm chị.”
“Đàn anh, chăm sóc em gái cứ để bọn em lo. Cuối kỳ nhớ chấm bài nhẹ tay cho em với nhé!”
…
Sau khi nói cười vài câu với mọi người, Vọng Độ đơn giản chuyển chủ đề rồi đưa Tiểu Mãn lên lầu.
Tiểu Mãn tò mò hỏi: “Anh ơi, anh học thạc sĩ năm hai rồi mà vẫn quen thân với sinh viên đại học vậy ạ?”
“Ừ.” Vọng Độ đáp: “Giáo sư của anh có dạy ở khoa Kiến trúc, anh là trợ giảng. Đôi khi giáo sư đi khảo sát bên ngoài, anh sẽ thay thế vài tiết học, chấm bài tập cho họ.”
“Ra vậy.”
Hóa ra anh trai ở Đại học Hoa cũng rất giỏi.
Tiểu Mãn thầm nghĩ.
Ngày hôm đó, Vọng Độ chở cô đi xe đạp quanh trường, giúp cô làm quen với các khu vực. Khi các sinh viên mới còn bỡ ngỡ thì Tiểu Mãn đã làm xong thủ tục nhập học, đăng ký mạng, nhận thẻ sinh viên, thẻ nước và một loạt việc rắc rối khác.
Vọng Độ có vài dự án quan trọng cần đi khảo sát thực địa, tối nay anh phải đi.
Khi ăn tối, họ chọn một quán ăn nổi tiếng gần trường.
Bên cạnh bàn của họ có một chiếc vali màu đen, đó là hành lý của Vọng Độ mang theo để ra sân bay sau bữa ăn. Vì xe đỗ tại sân bay phải chịu phí đỗ cao nên anh phải đi taxi ra đó.
“Anh, lần này anh đi thì khi nào mới về?”
Vọng Độ nghĩ ngợi: “Chắc khoảng đầu tháng mười, vào dịp Quốc Khánh. Lúc đó em có muốn đi chơi không? Nếu muốn, anh sẽ đưa em đi chơi.”
Tiểu Mãn gắp một miếng cá chình bỏ vào bát: “Vậy chúng ta để lúc đó tính nhé.”
Đến cuối bữa, Vọng Độ có vẻ định nói gì đó, nhưng phải đến khi lên xe anh mới nhắn nhủ: “Tiểu Mãn học hành chăm chỉ nhé.”
“Dạ anh.”
Dường như thấy lời dặn này có hơi nghiêm trọng, anh lưỡng lự rồi giải thích.
“Nếu gặp người con trai nào em thích thì có thể để anh gặp trước. Anh không cấm em hẹn hò… chỉ là con trai rất giỏi ngụy trang, khi họ đối xử tốt với em, em khó mà biết họ thực sự là người thế nào.”
Lời nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Tiểu Mãn dần dần hiểu ra.
Cô hỏi: “Sao anh biết?”
Vọng Độ đáp: “Anh cũng là con trai, hơn nữa, từ nhỏ đến giờ, nhìn những người xung quanh là đủ hiểu.”
Tiểu Mãn khẽ hạ giọng: “Vậy anh cũng vậy sao ạ?”
“Anh thì không.” Vọng Độ trả lời gần như ngay lập tức.
Tiểu Mãn cười: “Thế là được rồi.”
Vọng Độ: “…”
Anh cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào.
Xe taxi đã đến, Vọng Độ tạm biệt Tiểu Mãn, dặn dò cô về ký túc xá sớm.
Tiểu Mãn nhìn theo chiếc taxi dần khuất xa, trong lòng bỗng chốc cảm thấy trống trải.
Cô xoay người, bước về phía ký túc xá.
Vừa đi, cô buồn chán đá chân vào không khí vài cái, rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Vọng Độ.
[Ngôi sao lấp lánh: Anh, chúc anh thượng lộ bình an.]
Vọng Độ khi nhìn vào điện thoại thì hay bị say xe, nên tạm thời Tiểu Mãn chưa nhận được hồi âm của anh.
Đúng lúc đó, San San cũng thu dọn xong, cô ấy nói rằng cô ấy và Tần Dương chuẩn bị đi ăn đồ nướng, hỏi Tiểu Mãn có muốn đi cùng không. Tiểu Mãn nhớ ra hôm nay vì có Vọng Độ nên cô chưa kịp sắp xếp đống quần áo cá nhân của mình nên đã từ chối lời mời.
San San đăng ký vào khoa Văn của Đại học Trung bên cạnh Đại học Hoa; Đại học Hoa nghiêng về mấy ngành tự nhiên, trong khi Đại học Trung lại nổi trội về mấy ngành xã hội hơn.
Hồi cấp ba, San San bị bố mẹ ép buộc phải học khoa tự nhiên, nên đến lúc chọn ngành đại học, cô ấy mới có cơ hội lựa chọn theo ý mình.
Tần Dương không chọn học cao học ở Đại học Trung, cậu ấy không hài lòng với chuyên ngành bậc đại học của mình, nên đã chuyển hướng thi vào một trường khác gần đó.
*
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Vọng Độ mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Anh trả lời Tiểu Mãn bằng một biểu cảm.
Nghĩ đến việc để Tiểu Mãn một mình ở Đại học Hoa, anh không khỏi nhíu mày, có chút không yên tâm.
Lướt danh bạ một lúc, anh tìm thấy một liên hệ có ghi chú là “Tưởng Lâm Châu”.
[D: Cậu rảnh không? Tớ có chuyện muốn nhờ.]
Phía đối diện hiển thị “Đang nhập,” rồi nhanh chóng hồi âm.
[Tưởng Lâm Châu: Sao thế?]
[D: Tớ phải đến thành phố Túc một chuyến.]
[D: Em gái tớ vừa vào năm nhất, học ở khoa Ngoại ngữ, tớ nhớ cậu là trợ lý hướng dẫn của vài lớp ở đó? Có thể giúp tớ để ý tới em ấy không?]
Tại Đại học Hoa, một số giảng viên phụ trách nhiều lớp, khi vào đầu năm học rất bận rộn thường gọi vài nghiên cứu sinh hỗ trợ, giúp họ chuyển thông tin trong nhóm lớp, thu nhận các thủ tục và tài liệu, giải quyết các việc vặt cho tân sinh viên.
Tưởng Lâm Châu chính là “người may mắn” được chọn.
[Tưởng Lâm Châu: Ừ ok, để tớ kiểm tra, em gái cậu tên gì?]
[D: Nguyệt Mãn.]
[Tưởng Lâm Châu: Vậy không cần tra đâu, em ấy ở trong lớp tớ phụ trách.]
[D:?]
[Tưởng Lâm Châu: Em gái cậu hôm nay vừa làm thủ tục nhập học đã nổi tiếng trong nhóm tân sinh viên rồi.]
[Tưởng Lâm Châu: Ban đầu là một chị khóa trên phụ trách phát chìa khóa phòng ký túc xá khen em ấy xinh đẹp trong nhóm, thế là đám nam sinh trong nhóm bắt đầu tò mò hỏi thăm.]
[D: …]
[Tưởng Lâm Châu: Muốn tớ giúp trông chừng em ấy đúng không?]
[D: Ừ, em ấy có tiền sử bệnh tim, mấy năm trước đã phẫu thuật hồi phục rồi, nhưng vẫn không nên vận động mạnh.]
[D: Nhờ cậu nhắc giảng viên và huấn luyện viên quân sự về việc này.]
[Tưởng Lâm Châu: OK.]
[Tưởng Lâm Châu: Có cần tớ để ý đám nam sinh kia không?]
[D: …]
[D: Cảm ơn, về tớ sẽ mời cậu ăn một bữa.]
*
Tối đó, Tiểu Mãn dọn dẹp xong ký túc xá, làm quen với các bạn cùng phòng.
Phòng ký túc xá có bốn người, đều học cùng lớp.
Hạ Thanh đã lập sẵn mối quan hệ từ trước khi nhập học thông qua nhóm tân sinh viên, khi nghe Tiểu Mãn chưa vào nhóm, cô ấy liền kéo cô vào.
Vừa vào nhóm chưa được mười phút, Tiểu Mãn đã nhận được vài lời mời kết bạn từ các sinh viên khoa khác.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng chọn chấp nhận những lời mời có tiền tố “Khoa Ngoại ngữ”.
Vừa định đóng ứng dụng thì lại có một lời mời bật lên.
Trợ lý hướng dẫn đẹp trai nhất – Tưởng Lâm Châu, muốn thêm bạn.
[Lời nhắn xác nhận]: Trợ lý hướng dẫn lớp tiếng Anh 1, bạn của anh trai em.
Cô không ngần ngại liền bấm chấp nhận.
Đối phương gửi một biểu cảm hình thỏ hoạt hình, coi như lời chào.
[Tưởng Lâm Châu: Nguyệt Mãn phải không?]
[Ngôi sao lấp lánh: Dạ, chào anh.]
[Tưởng Lâm Châu: Anh trai em có nhờ anh, có việc gì cứ tìm anh nhé.]
Tiểu Mãn cố gắng dùng giọng điệu lễ phép nhất để trả lời: Cảm ơn anh.
Sau đó cũng gửi lại một biểu cảm hình thỏ.
Khi trả lời xong những tin nhắn khác, Tưởng Lâm Châu nhìn thấy từ “anh” được viết theo kiểu xưng hô trang trọng hiện lên nổi bật trong tin nhắn của cô, không hiểu sao lại bật cười.
Vọng Độ là người luôn lạnh lùng, vậy mà em gái lại mang vẻ hiền lành ngoan ngoãn.
*
Huấn luyện quân sự của Đại học Hoa rất khắt khe, nhưng Tiểu Mãn vì có tiền sử bệnh tim nên gần như được miễn tất cả các hoạt động về thể lực.
Khi mọi người huấn luyện, cô ngồi dưới tán cây đọc sách mượn từ thư viện.
Thật ra cô muốn đọc sách chuyên ngành, nhưng việc không phải tham gia huấn luyện quân sự đã đủ khiến người khác ganh tị rồi. Nếu cô còn tranh thủ đọc trước tài liệu thì có lẽ thật sự sẽ mất bạn mất.
Thỉnh thoảng có tân sinh đi ngang qua lại nhìn cô vài lần, một số nam sinh gan dạ còn đến xin kết bạn Wechat.
Ban đầu cô ngại từ chối, đành phải kết bạn rồi không trả lời tin nhắn. Sau đó, cô quyết định không mang điện thoại nữa.
Hầu như ngày nào cô cũng gọi video cho Hoàng Hỉ Vân, đi dạo trong trường thì bật camera sau lên để nói chuyện, kể cho mẹ nghe về cuộc sống ở đây.
Sau khi chính thức vào học, các bạn trong lớp đều nỗ lực học tập, tham gia các hoạt động rèn luyện, không bỏ sót điều gì từ đạo đức, trí tuệ, thể chất đến thẩm mỹ.
Ai cũng bận rộn, thỉnh thoảng Tiểu Mãn về ký túc xá sớm cũng chẳng thấy bóng dáng bạn cùng phòng.
Tiểu Mãn không thích tham gia hội sinh viên hay câu lạc bộ lắm, nhưng để tích lũy điểm rèn luyện cá nhân và phục vụ cho định hướng làm phiên dịch viên sau này, cô chọn tham gia Câu lạc bộ Mô phỏng Liên Hợp Quốc của trường.
Khi đã quen dần với nhịp độ học tập ở trường, để giành học bổng, Tiểu Mãn mỗi ngày đều dậy sớm, sắp xếp lịch trình trong cuốn sổ tay kín đặc.
Đến cuối tháng chín, khi kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp đến, các bạn cùng phòng đã sớm sắp xếp kế hoạch cho kỳ nghỉ.
Hạ Thanh sẽ đi cắm trại trên núi với thành viên của câu lạc bộ hoạt động ngoài trời.
Hai bạn còn lại, một người sẽ đi làm gia sư, người kia sẽ về nhà.
Tiểu Mãn tạm thời chưa có kế hoạch gì, chỉ theo sát lịch học của mình và thỉnh thoảng xem trạng thái của Vọng Độ, đoán xem anh đã về chưa.
Một tối nọ, khi cô vừa tắm xong thì thấy điện thoại có tin nhắn.
[D: Mai anh về.]
[D: Em đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ chưa?]
Tiểu Mãn nghĩ một chút rồi gõ chữ.
[Ngôi sao lấp lánh: Em muốn xem lễ duyệt binh trên TV, muốn luyện nghe.]
[Ngôi sao lấp lánh: Và muốn ăn sườn xào chua ngọt anh làm.]
[D: Vậy mai anh đón em qua chỗ anh nghỉ lễ nhé?]
[D: Có quà cho em, mai sẽ đưa luôn.]
[Ngôi sao lấp lánh: Dạ~]
[Ngôi sao lấp lánh: [Biểu cảm quay vòng]]
Sáng ngày Quốc Khánh, Tiểu Mãn nhận được tin nhắn từ Vọng Độ, nói rằng anh đã đến trước cửa thư viện.
Cô thu dọn sách vở, chuẩn bị xuống ngay.
Khi đi qua hành lang tầng năm thư viện, cô bất giác liếc qua cửa sổ.
Chỉ một ánh nhìn, cô đã thấy bóng dáng ấy tựa vào yên xe đạp dưới gốc cây ngô đồng.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành những vệt sáng vàng óng ánh, rọi xuống mặt đất loang lổ trong suốt.
Vọng Độ cúi đầu nhắn tin, ánh sáng lấp lánh từ ngọn cây chiếu lên người anh, những tia sáng rực rỡ như hòa vào từng đầu ngón tay của anh.
Một khung cảnh thật trong trẻo, giống như cảnh quay đầu tiên của nam chính trong phim thanh xuân.
Vọng Độ ngừng động tác trên tay, cùng lúc đó, điện thoại của Tiểu Mãn khẽ rung.
Cô thấy tin nhắn anh vừa gửi.
[Không cần vội, cứ từ từ xuống.]
[Anh chờ em.]
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Độ: Em gái quá được yêu thích thì phải làm sao đây?
*
Cy: Hai khờ quá hai ơi
*Căn hộ loft là một dạng nhà ở độc đáo có nguồn gốc từ Hoa Kỳ vào giữa thế kỷ 20. Chúng ban đầu là những tòa nhà công nghiệp được các nghệ sĩ và những người sáng tạo biến thành không gian sống. Loại căn hộ này có đặc điểm là trần nhà cao và cách bố trí không gian mở, thường bao gồm một hoặc nhiều tầng lửng phân chia khu vực sinh hoạt và tiếp khách. Ý tưởng thiết kế căn hộ gác xép đề cao tính linh hoạt, đa năng của không gian.