Thư viện của khoa Ngoại ngữ ở Đại học Hoa được xây dựng đã khá lâu, thang máy chạy rất chậm nên Tiểu Mãn thường chọn đi cầu thang bộ.
Lúc nào cũng có sinh viên ngồi trên ghế gấp ở mỗi tầng cầu thang, thì thầm học thuộc lòng gì đó.
Tiểu Mãn vui vẻ đi đến tầng ba, đúng lúc đụng phải một người đàn ông bước ra từ cửa thoát hiểm.
Sách trong tay cô rơi tán loạn xuống đất. bên tai cô vang lên một giọng trầm thấp: “Xin lỗi.”
Khi cúi xuống nhặt sách, Tiểu Mãn liền ngước lên nhìn, phát hiện người kia có đôi môi trắng bệch, đang dựa vào cửa an toàn để lấy lại bình tĩnh.
Chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật thân hình gầy gò của anh ấy.
“Anh không sao chứ?” Cô nhặt xong sách, liền đứng dậy hỏi.
Người đàn ông giơ tay lên: “Không sao, có lẽ do hạ đường huyết thôi. Xin lỗi, vừa rồi anh hơi chóng mặt nên không để ý thấy em.”
Vọng Độ vẫn đang đợi cô dưới lầu, nhưng Tiểu Mãn không thể làm ngơ được.
Cô lại hỏi: “Anh có cần giúp gì không?”
“Không cần, lát nữa anh sẽ xuống phòng y tế ở tầng một để nghỉ ngơi. Cảm ơn em.”
Tiểu Mãn gật đầu, quay người định đi, chợt nhớ ra điều gì, liền lấy từ túi ra một viên socola mà tối qua Hạ Thanh đã cho cô.
“Cái này cho anh.”
Cô đưa viên socola cho người đàn ông rồi nhanh chóng xuống lầu.
Tưởng Lâm Châu định nói lời cảm ơn, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô em gái năm nhất ấy đã bước xuống tầng hai mất rồi.
…
Khi Tiểu Mãn quẹt thẻ ra khỏi thư viện, Vọng Độ vẫn đứng ở chỗ cô vừa nhìn thấy.
Anh cất điện thoại, tay cầm một chiếc lá ngô đồng hơi ngả vàng. Đôi chân dài lơ đễnh đặt trên nền gạch đỏ, mang dáng vẻ thoải mái nhưng khí chất vẫn toát lên sự lạnh lùng cấm dục.
Mấy người đi ngang qua không tự chủ được mà liếc nhìn anh.
Tiểu Mãn chạy đến, hơi thở dồn dập.
“Anh, anh chờ lâu chưa!”
Mới chạy một lát mà mặt cô đã bắt đầu ửng đỏ.
Vọng Độ cất chiếc lá đang cầm trên tay đi, anh nhìn cô, giọng pha chút bất đắc dĩ: “Chạy làm gì, anh đã bảo chờ em mà.”
“Em cũng không muốn anh phải đợi lâu quá mà. Vừa rồi em lỡ làm rơi sách, nên phải nhặt lại.” Tiểu Mãn cười ngượng ngùng.
Khi Vọng Độ đang ngồi trên xe đạp, chiều cao của anh gần bằng Tiểu Mãn, hiếm khi cô có thể nhìn thẳng vào anh như vậy.
Chưa nhìn được bao lâu thì anh đã đứng dậy, chiều cao lập tức vượt lên, chặn hết ánh sáng phía trước cô.
Vọng Độ nhận lấy sách từ tay Tiểu Mãn, đặt vào giỏ xe.
“Bạn cùng phòng của em vẫn còn ở ký túc xá chứ?”
Tiểu Mãn lắc đầu: “Họ đều đi hết rồi, chắc chỉ còn mình em.”
Vọng Độ mím môi: “Vậy em ở một mình có sợ không?”
“Cũng ổn ạ.”
Từ cấp hai là Tiểu Mãn đã bắt đầu ở nội trú, về nhà thì luôn ở cùng Hoàng Hỉ Vân, còn ở ký túc xá một mình thì đây là lần đầu tiên.
“Vậy em có muốn qua chỗ anh ở không?” Vọng Độ đề nghị.
Căn hộ của anh thuê từ tháng ba, lúc đó anh đã nghĩ đến khả năng Tiểu Mãn sẽ vào Đại học Hoa, nên đặc biệt thuê một căn hộ hai phòng, một phòng được dọn dẹp sẵn trước kỳ nghỉ hè để dành cho cô.
Tiểu Mãn suy nghĩ một chút: “Vậy em về ký túc xá lấy quần áo và sách nhé?”
“Ừ.” Vọng Độ ngồi lên xe đạp, khẽ gật đầu ra hiệu: “Đi thôi.”
Tiểu Mãn nghiêng người ngồi lên yên sau.
Ngoại trừ ngày khai giảng cho tân sinh viên ra thì xe cộ của sinh viên không được phép đỗ trong khuôn viên trường. Vọng Độ mua một chiếc xe đạp gấp để trong cốp xe, dùng để đi lại trong trường.
Tiếng xích xe vang lên khi Vọng Độ đạp đàn đạp, chiếc xe bắt đầu lướt qua khuôn viên trường.
Từ thư viện đến ký túc xá khoa Ngoại ngữ có hai đoạn dốc dài. Hai bên đường trồng những hàng cây ngô đồng cao lớn, che đi phần lớn ánh nắng gay gắt, khiến cả con đường trở nên mát mẻ.
Tiểu Mãn nắm tay vịn phía sau yên xe, hít thở hương thơm nhè nhẹ và sạch sẽ từ người Vọng Độ.
Gió thổi làm chiếc áo hoodie của anh căng phồng lên, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.
Tiểu Mãn vô tình liếc qua, thấy gió thổi lớp vải áo dán sát vào eo anh, hiện rõ những đường nét mờ ảo.
Nhiều năm trước, khi cô vẫn còn là học sinh tiểu học, ngồi trên yên xe phía sau, dường như cô thường ôm lấy eo của anh.
Nhớ lại cảnh tượng khi ấy, mặt Tiểu Mãn bỗng đỏ bừng từ má xuống đến tận tai.
Cô dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt mình, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
Khi xuống lầu ký túc xá, Tiểu Mãn mang theo một chiếc vali nhỏ, vừa đủ đặt trên đùi khi ngồi, bên trong là sách và quần áo để thay.
Vọng Độ nhấc thử, cảm thấy chiếc vali này đối với một cô gái nhỏ mà nói thì khá nặng.
“Sao em mang nhiều sách thế?” Anh hỏi.
Tiểu Mãn bất đắc dĩ: “Tuần sau đến lượt em làm presentation cho lớp Nghe và Nói, với lớp Đọc mở rộng nữa.”
Các tiết học hoàn toàn bằng tiếng Anh, học sinh phải tự làm ppt, cả lớp lần lượt lên trình bày.
Số thứ tự của cô nằm ở đầu danh sách, là một trong những người xui xẻo làm đầu tiên.
Nói đến đây, cô hỏi: “Anh, lúc đó em có thể mượn tạm máy tính của anh được không? Em định mang máy tính đi nhưng không đủ chỗ nữa.”
“Tất nhiên là được rồi.”
*
Hai người lái xe đến siêu thị thực phẩm lớn gần chỗ ở của Vọng Độ.
Trong lúc mua sắm, từ thực phẩm đến đồ ăn vặt hay đồ uống, thấy món nào hợp mắt là Vọng Độ đều muốn mua về cho Tiểu Mãn thử, như thể muốn lấp đầy tủ lạnh.
Tiểu Mãn kéo tay anh: “Đủ rồi, đủ rồi. Chỉ nghỉ lễ bảy ngày thôi, sao mà em ăn hết được chừng này.”
“Nếu ăn không hết thì mang về ký túc xá cho em. Lần này trước kỳ thi cuối kỳ anh không phải đi khảo sát nữa, sẽ ở đây suốt.” Anh đặt một hộp bánh phô mai vào giỏ hàng: “Lúc nào em muốn ăn gì thì nhắn tin cho anh, anh nấu rồi mang đến ký túc xá cho em.”
Trong đầu Tiểu Mãn hiện lên hình ảnh mấy chàng trai đứng đợi bạn gái dưới ký túc xá khoa Ngoại ngữ, mặt cô liền đỏ lên.
Dịp Quốc Khánh là lúc đông người nên khu vực thanh toán xếp một hàng dài.
Tiểu Mãn bị chen lấn, suýt nữa đứng không vững.
Vọng Độ đỡ cô, kéo qua một bên: “Anh đi thanh toán, em ra ngoài chờ.”
Tiểu Mãn ngoan ngoãn đi qua lối không mua hàng, ngồi đợi ở băng ghế cách đó không xa.
Cô thấy buồn chán, liền nhìn chằm chằm vào Vọng Độ.
Anh cao ráo, dễ dàng nổi bật giữa đám đông. Ống tay áo của anh hơi xắn lên để lộ ra cổ tay, động tác sắp xếp đồ lên quầy vô cùng thuần thục.
Bất chợt, một bóng dáng che khuất tầm nhìn của Tiểu Mãn. Cô xoay người qua hai bên, phát hiện người kia như cố tình chắn trước mặt mình.
Cô ngẩng lên, ngạc nhiên.
Là một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú, trên chiếc quần màu đen cậu ấy mặc có in logo của Đại học Trung, trông cậu ấy cũng bằng tuổi cô.
“Cậu có việc gì không?” Tiểu Mãn kiên nhẫn hỏi.
Chàng trai xấu hổ gãi đầu, má hơi ửng đỏ.
“Ừm… bạn ơi, mình có thể xin kết bạn Wechat với bạn được không?”
“Ồ ồ.”
Ở đại học, có rất nhiều sinh viên làm thêm bằng nghề tiếp thị, mỗi lần Tiểu Mãn và bạn cùng phòng đi ăn bên ngoài thường gặp không ít người như vậy, nên cô theo phản xạ nghĩ chàng trai trước mặt cũng có ý định tương tự, bèn lấy điện thoại ra: “Cậu cũng làm tiếp thị đúng không?”
Chàng trai sững lại, ngơ ngác: “À? Không, không phải, mình chỉ muốn làm quen với bạn thôi.”
Tiểu Mãn đang mở mã QR Wechat liền ngẩn người một lúc rồi lặng lẽ cất điện thoại đi.
…
Khi Vọng Độ thanh toán xong đi ra, anh liền thấy một chàng trai đang cúi người trước mặt Tiểu Mãn.
Học ở thành phố Bắc bao lâu nay, anh chỉ cần liếc một cái liền biết những cậu nhóc bằng tuổi này đang nghĩ gì.
Anh nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, đẩy xe hàng đi nhanh hơn.
“Này.” Em gái tôi vẫn chưa đủ tuổi đâu đấy.
Anh vừa định mở miệng, bỗng nhớ ra Tiểu Mãn giờ đã không còn là học sinh trung học nữa.
Trước đây, mỗi khi về nhà vào kỳ nghỉ đông hoặc hè, Vọng Độ thường đưa Tiểu Mãn và San San đi chơi, đôi khi chỉ đi mua đồ uống thôi mà cũng có người đến bắt chuyện với hai cô bé.
Anh luôn chặn người ta bằng một câu: “Em gái tôi chưa đủ tuổi đâu, hay là để tôi cho cậu Wechat của tôi nhé?”
Nhưng giờ thì… Không áp dụng được nữa.
Anh nhìn cô em gái đã lớn thành người trưởng thành, giờ cô có quyền tự do kết bạn.
Bàn tay đang nắm tay cầm xe đẩy của anh bất giác siết chặt hơn một chút.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Vọng Độ bước tới, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
Khi anh đến gần, cậu thiếu niên kia đã rời đi.
“Đi thôi.” Khi nói chuyện với Tiểu Mãn, giọng anh vẫn dịu dàng, giấu đi cơn khó chịu vừa rồi.
*
Trên xe, điện thoại của Tiểu Mãn liên tục rung lên.
Cô mở tin nhắn, là một loạt lời phàn nàn từ San San, đại ý là câu lạc bộ của cô ấy như bị khùng, lại đi tổ chức chuyến du lịch đúng dịp Quốc Khánh, thời điểm mà mọi thứ đều đắt đỏ.
Khi Tiểu Mãn đang gõ tin nhắn trả lời San San, cô bỗng cảm thấy một ánh nhìn dừng lại trên người mình.
Cô quay đầu nhìn Vọng Độ: “Sao vậy anh?”
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe.
Vọng Độ khẽ ho một tiếng, bình thản hỏi: “Vừa nãy cậu nhóc kia nhắn tin cho em à?”
Tiểu Mãn ngơ ngác, một lát sau mới hiểu: “Ý anh là cậu bạn ở siêu thị lúc nãy hả? Em đâu có kết bạn Wechat đâu.”
Lông mày Vọng Độ khẽ động, giọng bình thản: “Em từ chối rồi à?”
“Dạ, ban đầu em tưởng cậu ấy làm tiếp thị, kiểu quảng bá ứng dụng, nhà hàng, mấy chương trình này nọ.” Cô chậm rãi giải thích: “Sau đó cậu ấy nói muốn làm quen, em thấy kỳ lạ nên từ chối.”
Nghe xong, cảm giác khó chịu như bị người ta cướp đồ trước mặt từ từ tan biến.
Anh thản nhiên hỏi: “Em từ chối thế nào?”
“Em nói là em có bạn trai rồi.”
Vọng Độ: “Lý do này được đấy.”
Khoan đã.
Không đúng.
…
Trong bãi đỗ xe ngầm, chiếc SUV đang định rẽ bất chợt phanh gấp, bánh xe cọ xuống mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Vọng Độ đạp phanh mạnh, chiếc xe chao đảo.
“Khoan đã, bạn trai gì cơ?”
Tiểu Mãn nhìn anh không chớp mắt.
Dưới ánh mắt ngây thơ vô hại của cô, Vọng Độ dần hiểu ra.
“Anh á?”
“Dạ.”
Màu đỏ lập tức lan đến tận vành tai của Vọng Độ.
Anh dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra lời.
Thấy dáng vẻ anh ngập ngừng, Tiểu Mãn băn khoăn hỏi: “Không được nói vậy sao ạ? Rõ ràng hồi anh học cấp ba, anh cũng dùng em làm lá chắn mà.” Cô nói chắc nịch.
Khi đó, có nữ sinh đưa đồ ăn sáng cho anh, anh cũng bảo là mình phải ăn sáng cùng em gái.
Vọng Độ: “Nhưng… không giống nhau.”
Ba chữ “bạn trai” có sức tác động khó diễn tả đối với anh.
Tóm lại, lúc này tâm trạng anh còn phức tạp hơn khi thấy Tiểu Mãn bị người ta xin Wechat, như thể anh thật sự lén lút sau lưng người lớn hai nhà để tán tỉnh em gái mình vậy.
Thế thì khác gì tên khốn đâu chứ.
Vọng Độ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, gạt bỏ cảm giác “trái đạo đức” vừa rồi.
Anh nghiêm túc nói với Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, sau này không được gọi anh là bạn trai em nữa, biết chưa?”
“Dạ.” Tiểu Mãn suy nghĩ một lúc, nắm chặt dây an toàn rồi ngồi ngay ngắn lại: “Em biết rồi.”
Dù sao cô vẫn chưa tỏ tình mà, nói vậy đúng là không hay.
Nghĩ vậy, Tiểu Mãn không khỏi mỉm cười.
Dọc đường đi, cả hai đều không nói gì thêm.
Khi dừng xe chờ đèn đỏ, Vọng Độ thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Mãn.
Cô nhóc không biết đang ngồi cười ngớ ngẩn vì điều gì, qua tấm kính có thể nhìn rõ lúm đồng tiền trên má cô.
Không ai để ý rằng, tai của chàng trai bên cạnh đỏ ửng suốt cả quãng đường.
*
Về đến nhà, Tiểu Mãn cùng Vọng Độ vào bếp sắp xếp nguyên liệu.
Khi cô xếp trứng vào tủ lạnh, quay sang bên cạnh nhìn, cuối cùng cũng nhận ra mặt Vọng Độ vẫn còn đỏ.
Tiểu Mãn thấy thú vị, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái.
Những động tác nhỏ của cô không qua khỏi ánh mắt của Vọng Độ, nhưng anh lại không rõ cô đang nghĩ gì.
Khi đang rửa nguyên liệu, tai của Vọng Độ dần hạ nhiệt, anh nhìn Tiểu Mãn đang lơ đễnh, kéo cô ra khỏi bếp.
“Em ra ngoài chơi đi, anh nấu xong sẽ gọi em.”
Nói xong câu đó, anh mới nhớ ra mình còn món quà mang về chưa đưa cho Tiểu Mãn.
Vọng Độ dẫn Tiểu Mãn lên lầu, lấy ra hai chiếc hộp vuông vức từ vali trong phòng ngủ của anh ra.
Là một bộ sản phẩm điện tử chưa bóc tem.
Tiểu Mãn hơi ngơ ngác, không hiểu sao đột nhiên anh lại tặng cô cái này.
“Trước đây anh có hỏi đàn anh của em, tên Tưởng Lâm Châu đó, em nhớ chứ?” Vọng Độ hỏi.
“Em biết, trợ lý hướng dẫn của lớp em mà.”
Nhưng từ đầu năm đến giờ vẫn chưa gặp mặt.
Mỗi lớp có một kiểu trợ lý khác nhau, có người thích hòa nhập với tân sinh viên, huấn luyện quân sự còn đến xem vài lần. Có người thì thích bỏ mặc, thường giao việc qua lớp trưởng, từ đầu năm học đến giờ chưa hề xuất hiện.
Trợ lý lớp cô là kiểu thứ hai.
“Đàn anh nói chuyên ngành của em đòi hỏi nghe, nói, đọc, viết rất cao. Dùng thiết bị này để lưu tài liệu và ghi chú sẽ thuận tiện hơn.” Vọng Độ giải thích: “Ở đây còn có một danh sách anh nhờ Tưởng Lâm Châu viết cho em những ứng dụng chuyên ngành nên dùng, trên đó có ghi cách sử dụng.”
Anh xoa đầu Tiểu Mãn: “Tự mò thử nhé.”
Tiểu Mãn nghĩ đến chồng sách của mình, lập tức phấn chấn hẳn.
Cô cầm quà chạy ù về phòng.
Trong lúc Vọng Độ nấu ăn ở dưới lầu, Tiểu Mãn đã cài đặt xong tất cả các phần mềm trong danh sách rồi cẩn thận đọc phần hướng dẫn ghi bằng tay.
Là chữ của Vọng Độ.
Nhìn cứ như có ai đó gửi cho anh, rồi anh tỉ mỉ chép từng dòng để gửi lại cho cô.
Tiểu Mãn nằm bò trên giường, nhanh chóng tìm hiểu cách sử dụng các ứng dụng.
Cô vừa xem bài báo của China Daily trên màn hình bên trái, vừa ghi lại các từ mới và cụm từ trong bài lên màn hình bên phải.
Khi cô đã ghi được một trang ghi chú, chuông cửa bỗng vang lên.
Vọng Độ đang bận trong bếp, Tiểu Mãn vội vã chạy xuống lầu mở cửa.
“Ai vậy ạ?”
Cô mở cửa ra, thấy trước mặt là một người đàn ông xa lạ, mặc áo sơ mi trắng.
Người đàn ông trông gọn gàng, đẹp trai, ánh mắt đen thẫm. Khi nhìn thấy Tiểu Mãn, anh ấy lộ vẻ nghi hoặc, sau đó ngước lên nhìn biển số nhà.
Nghe thấy bên ngoài đột nhiên im ắng, Vọng Độ bước ra khỏi bếp.
“Tưởng Lâm Châu? Sao cậu lại đến đây?”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đến hơi muộn, nhưng “bóng đèn” họ Tưởng đã đến rất sớm~