Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 36

Tưởng Lâm Châu nghe nói hôm nay Vọng Độ về, bèn đến lấy lại ít đồ đã để ở chỗ anh. Không ngờ vừa gõ cửa, cửa mở ra, trước mắt lại là một cô bé.

Anh ấy nhìn Tiểu Mãn, cảm thấy hơi quen mắt. Mái tóc dài của cô gái tết thành bím hơi lỏng, buông tự nhiên trên vai trái, trông vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt dịu dàng, gương mặt vừa dễ thương vừa xinh đẹp.

Khi cô nhìn anh ấy, cảm giác quen thuộc trong lòng anh ấy dần rõ ràng hơn.

“Em là…”

“Đây là em gái tớ, Nguyệt Mãn.” Vọng Độ giới thiệu.

Tiểu Mãn nghe câu “Tưởng Lâm Châu” mà vừa rồi Vọng Độ gọi, liền nói: “Chào trợ giảng.”

Vọng Độ nhìn hai người có vẻ khá xa lạ, ngạc nhiên: “Hai người trước giờ chưa gặp nhau sao?”

“Chưa, cậu đâu phải không biết thầy hướng dẫn của tớ, lắm chuyện kinh khủng.” Tưởng Lâm Châu đáp xong, nói lý do đến: “Tớ đến lấy đồ.”

Vọng Độ: “Vậy cậu vào trước đi.”

Tiểu Mãn giúp anh ấy lấy dép, anh ấy liền cảm ơn.

Khi anh ấy đi vào, Vọng Độ thuận miệng hỏi: “Bọn tớ đang nấu ăn, cậu ăn chưa? Nếu chưa thì ăn cùng luôn nhé?”

Tưởng Lâm Châu vô cùng kinh ngạc: “Cậu còn biết nấu ăn hả, sao tớ không biết thế? Món cậu nấu liệu có ăn nổi không đó?” Anh ấy lẩm bẩm, nhòm vào bếp xem.

Bếp được dọn dẹp sạch sẽ, nửa nguyên liệu chuẩn bị sẵn gọn gàng, trong nồi đất còn đang nấu món gì đó sôi ùng ục.

Cũng ra dáng lắm.

“…” Vọng Độ nhíu mày: “Không ăn thì biến.”

“Ăn, tớ ăn mà, hôm nay ai cũng đừng hòng đuổi tớ đi.”

Tưởng Lâm Châu vào nhà, thành thạo đi vào phòng Vọng Độ, lấy từ giá sách mấy quyển sách chưa mở ra đặt ở cửa ra vào, chuẩn bị lát nữa mang đi.

Thấy có khách, Tiểu Mãn cũng không quay về phòng ngay.

Cô bật tivi, tùy tiện chọn một chương trình tài liệu để làm nhạc nền, tránh cho phòng khách quá yên tĩnh mà trở nên ngại ngùng, cuối cùng còn ngoan ngoãn pha trà cho khách.

Tưởng Lâm Châu nhìn cô em gái nhỏ làm một loạt hành động này, nhớ đến câu hỏi vừa bị Vọng Độ ngắt lời chưa kịp hỏi.

“Hôm nay chúng ta đã gặp nhau phải không? Ở thư viện đó, em va phải anh.”

Tiểu Mãn gật đầu, nhớ ra liền hỏi: “Trợ giảng, anh thấy đỡ hơn chưa?”

Chuyện hạ đường huyết.

“Đỡ hơn rồi.” Tưởng Lâm Châu khựng lại: “Ở ngoài trường gọi trợ giảng nghe kỳ lắm, em gọi anh là đàn anh là được.”

Cả hai đều không phải kiểu người khó gần, nói chuyện một hồi, cảm giác xa lạ dần tan biến.

Là đàn anh cùng khoa của Tiểu Mãn, Tưởng Lâm Châu liền hỏi mấy câu về tình hình của cô ở trường, có quen với lớp học không, v.v.

Ở trường lâu năm, anh ấy biết khá nhiều về các giáo viên ở khoa Ngoại ngữ, chẳng mấy chốc đã bắt đầu kể cho Tiểu Mãn nghe về thói quen và điều kiêng kỵ của các giáo viên trong khoa.

Thầy dạy đọc hiểu thích kể chuyện thời ông ấy đi học tiến sĩ ở Mỹ, giáo viên nước ngoài tên Christina dạy môn nói rất tốt bụng, đến kỳ thi cuối kỳ mà vờ tỏ ra đáng thương sẽ dễ dàng thông qua, còn môn tự chọn thì khuyên nên chọn môn Đánh giá Phim Tiếng Anh vì giáo viên hay cho nghỉ lắm.

“À, thầy Triệu – giáo viên dạy môn nghe và nói của các em khó tính lắm, sẽ soi mói mọi lỗi trong ppt của các em, bao gồm ở cả hình ảnh không đẹp, cỡ chữ không đồng đều, thiếu liên kết, lỗi viết hoa viết thường và ngữ pháp, từ vựng quá trẻ con. Nếu em làm presentation trong giờ của thầy ấy, còn phải chú ý mọi kỹ thuật phát âm nữa, nếu không thì thầy ấy sẽ không ngại ngần mà mắng em một trận trước mấy chục người đâu.”

Tiểu Mãn nghe mà căng thẳng, trong lòng lo lắng: “Tuần sau là đến lượt em rồi!”

“Vậy thì em xui rồi.” Tưởng Lâm Châu nhún vai.

Tiểu Mãn lập tức lên lầu, chân giẫm trên cầu thang phát ra tiếng bạch bạch bạch.

Cô lấy USB của mình, lấy cả laptop của Vọng Độ xuống.

“Đàn anh, em đã làm được một nửa ppt rồi, anh có thể giúp em xem có vấn đề gì không?” Tiểu Mãn nói rất chân thành.

Vì thế, khi Vọng Độ nấu nướng gần xong quay ra thì nhìn thấy cảnh tượng hai người ngồi trên thảm cùng nhau xem ppt vô cùng hài hòa.

Tưởng Lâm Châu trực tiếp giúp cô sửa một số lỗi về định dạng và chỉ ra những chỗ cần ví dụ minh họa, Tiểu Mãn nghe rất chăm chú, tay cầm quyển sổ nhỏ ghi chép bên cạnh.



Trông như anh em ruột vậy, chẳng phải mới gặp nhau sao? Thân thiết đến vậy à?

Vọng Độ lên tiếng nhắc nhở: “Chuẩn bị rửa tay ăn cơm nào.”

Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn, đáp lại anh: “Dạ anh.”

Cô không rề rà chút nào, nói đôi câu với Tưởng Lâm Châu rồi gập laptop lại, cất sổ tay vào rồi chạy vào bếp giúp lấy chén đũa.

Nhìn Tiểu Mãn ngoan ngoãn đến bên cạnh, bận rộn theo sau, cảm giác khó chịu vừa rồi của Vọng Độ dần tan biến, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Anh đón lấy chén cô vừa lấy ra: “Em rửa tay ngồi xuống là được rồi, không cần giúp anh.”

Đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô sao chịu được vất vả.

Một bàn thức ăn đã dọn xong, Tưởng Lâm Châu mở to mắt.

“Không phải chứ, ông anh à… sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, lươn nướng than, súp lòng heo, lại còn nhiều món xào nữa.” Anh ấy nuốt nước bọt: “Chúng ta chỉ có ba người, cậu làm cả bàn tiệc cho cả nước à.”

Mà anh ấy lại còn đến bất ngờ nữa chứ, nói cách khác, trước khi anh ấy đến, Vọng Độ đã định làm nhiều món như vậy rồi.

Tưởng Lâm Châu: “Với cả cậu có tài nghệ này mà quen nhau hơn năm năm, sao tớ lại chẳng biết tí gì nhỉ?”

Vọng Độ không chút biểu cảm, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cực kỳ đẹp mắt bỏ vào bát Tiểu Mãn bằng đũa để gắp chung.

“Trước đây có ai ăn đâu, tớ làm để làm gì, nấu bát mì là xong rồi.”

Tiểu Mãn cúi đầu, bắt đầu gặm sườn.

Tưởng Lâm Châu kinh ngạc: “Tớ nhớ không lầm thì từ năm tư đến đầu năm nay chúng ta cùng thuê nhà mà, tớ không tính là người à?”

Vọng Độ tiếp tục gắp rau cho Tiểu Mãn, lần này là cải xanh xào, đạm và rau phối hợp, dinh dưỡng cân đối.

Vọng Độ: “Con nít cần lớn, cậu đâu cần lớn.”

Tưởng Lâm Châu: “…”

Không nói nổi nữa.

Khi bữa ăn gần xong, Vọng Độ hỏi về chuyện vừa rồi: “Hai người nãy đang học à?”

Tiểu Mãn đã ăn xong, đang húp canh.

Cô đặt bát xuống: “Dạ, đàn anh giỏi lắm, cái gì cũng biết, ngay cả những chi tiết cực kỳ nhỏ về định dạng mà thầy Triệu hay bắt bẻ cũng rất rõ.”

“Thầy Triệu?”

“Dạ, thầy Triệu Thư Duật.”

Vọng Độ bất chợt cúi đầu cười, sắc mặt Tưởng Lâm Châu cũng thoáng cứng lại.

Tiểu Mãn nhận ra không khí giữa hai người hơi kỳ lạ, bèn hỏi: “Sao vậy ạ?”

Vọng Độ không nhịn được cười thành tiếng: “Vì đó là thầy hướng dẫn của cậu ấy.”

Tiểu Mãn lập tức nhớ đến câu phàn nàn “lắm việc” của Tưởng Lâm Châu lúc vào cửa và vẻ mặt oán thán khi trò chuyện vừa rồi.

Vọng Độ: “Chứ em nghĩ sao cậu ấy nhiều chuyện thế mà chưa có dịp qua lớp em xem thử.”

Tưởng Lâm Châu nhăn mặt: “Em gái nhỏ biết không, thầy hướng dẫn chia thành nhiều loại. Thầy của anh em là loại vừa có tiền vừa lắm việc, nhưng rất có tâm và quan tâm đến học trò. Thầy của anh thì vừa lắm việc vừa ít tiền, hầu như xem anh như trâu ngựa.”

Phàn nàn xong hàng loạt chuyện, Tưởng Lâm Châu tự tin nói: “Để rồi xem, không đến hai tháng, tiết của các em sẽ do anh dạy thay thôi…”

Tiểu Mãn cảm nhận được sự oán khí ngút ngàn từ người anh ấy.

*

Ăn xong, Vọng Độ vào phòng ngủ, dùng máy tính bàn để họp trực tuyến.

Tiểu Mãn và Tưởng Lâm Châu ngồi trong phòng khách trò chuyện, trên bàn có một đĩa cà chua bi đã rửa sạch.

Sợ cứ nói chuyện học hành mãi Tiểu Mãn sẽ thấy áp lực, Tưởng Lâm Châu tranh thủ lúc Vọng Độ không có ở đây, chuyển chủ đề sang Vọng Độ.

Họ là bạn cùng phòng từ đại học nên quan hệ cũng khá tốt, anh ấy đều biết đôi chút về tất cả mọi mặt của Vọng Độ.

“Đàn anh này, anh trai em từng yêu đương chưa ạ?”

Những năm qua, Tiểu Mãn hiếm khi nghe nói Vọng Độ có mối quan hệ với cô gái nào. Lúc ở nhà, đôi khi anh ấy gọi điện, đầu dây bên kia hầu hết đều là nam. Nhưng Tiểu Mãn chưa bao giờ trực tiếp hỏi Vọng Độ, chỉ có thể đoán anh vẫn độc thân, chưa thể có câu trả lời chính xác.

“Cậu ấy á?” Tưởng Lâm Châu lắc đầu: “Chưa, cậu ấy làm gì có thời gian yêu đương. Anh em hồi năm nhất, năm hai bận lắm, cuối tuần chẳng bao giờ thấy mặt, không đi làm thêm thì cũng trên đường đi làm thêm. Cậu ấy còn bỏ rất nhiều tiết môn chung vì bận đi làm thêm, đều nhờ một bạn nam khác trong ký túc xá học cùng lớp với cậu ấy điểm danh giúp.”

“Làm thêm?” Tiểu Mãn thoáng sững lại: “Anh ấy thiếu tiền ạ?”

Lần này đến lượt Tưởng Lâm Châu ngẩn người: “Em không biết hả? Anh em khi đó là nhân vật nổi tiếng của trường mà…”

Tiểu Mãn định hỏi tiếp thì chuông điện thoại của Tưởng Lâm Châu vang lên. Anh ấy lịch sự trả lời vài câu “Được”, “OK”, “Tôi đến ngay bây giờ”, rồi chào tạm biệt Tiểu Mãn, mặt mày khổ sở bước đi.

Vọng Độ vẫn còn trong phòng chưa ra.

Tiểu Mãn có chút bận tâm về chuyện Tưởng Lâm Châu vừa nói, liền mở album bí mật của mình, trong đó lưu lại từng món quà mà Vọng Độ đã tặng cô.

Tính ra, anh học năm nhất và năm hai cũng là hai năm cô học lớp 8 và lớp 9. Thế nhưng khi ấy cô hoàn toàn không nhận ra rằng anh có vấn đề tài chính.

Năm lớp 8, mỗi tháng Vọng Độ đều gửi quà cho cô, đôi khi gửi về nhà, đôi khi gửi đến trường. Toàn là những món đồ nhỏ xinh mà con gái thích, mỗi món đều rất đắt tiền.

Mỗi tháng vào hai ngày được về nhà, cô đều gọi điện trò chuyện với Vọng Độ, nhưng hoàn toàn không biết chút gì về những gì Tưởng Lâm Châu vừa kể.

Tiểu Mãn nhắn tin cho bạn cùng phòng, xin địa chỉ diễn đàn BBS của trường.

Tưởng Lâm Châu đã nói anh là “nhân vật nổi tiếng” thì ít nhất trên diễn đàn chắc cũng có thể tìm được chút dấu vết.

Nghĩ vậy, Tiểu Mãn đăng nhập vào, bắt đầu tìm kiếm trong loạt tag như “bán đồ cũ”, “tìm người”, “mắng chửi”, “xin tài liệu ôn thi XX”.

Thấy cách này chậm quá, cô chuyển sang nhập trực tiếp từ khóa [Vọng Độ] vào thanh tìm kiếm.

Những bài viết hiện lên trước tiên là vài bình luận tìm người và những bài viết tỏ tình.

[Đừng tìm nữa, bạn chỉ cần tìm kiếm “Vọng Độ” là thấy nhiều người như bạn, tìm mãi mà chẳng được gì đâu.]

[Năm nào khai giảng cũng có bài viết tìm đàn anh của bọn tôi, ha ha ha.]

Thời gian khá gần đây, đều là trong hai năm qua.

Tiểu Mãn điều chỉnh thời gian tìm kiếm về khoảng 2014-2016, dần dần xuất hiện vài bài viết khác biệt.

[Có ai từng thuê nhà từ tay đàn anh này chưa? Có hoàn tiền đặt cọc không, có lừa gạt không? Bạn cùng phòng ồn quá, tôi thật sự muốn chuyển ra ngoài!!]

Bên dưới đính kèm một dãy số, là Wechat của Vọng Độ.

[Trả lời 5L: Đàn anh tốt lắm, cứ tìm đi.]

[Trả lời 18L: Không lừa đâu, trước đây khi học bổng tôi chưa đến, đàn anh còn cho tôi ứng trước hai tháng.]

[Này, vì sao khu gần cổng Bắc không có nhà thuê trực tiếp từ chủ nhà, nhà nào cũng ở chỗ trung gian hoặc trong tay đàn anh năm ba bên kiến trúc thế, tôi bảo chứ đàn anh này bớt giỏi kiếm tiền đi được không…]

[Trả lời 2L: Tôi cũng thấy thế, thật tình, có phải là kiếm tiền của người trong trường không…]

[Trả lời 7L:?]

[Trả lời 19L: Mấy cậu đừng nói vậy, nhà đó chẳng phải ai cũng tự đi tìm được à, đàn anh đàm phán được rồi chẳng lẽ để không cho các cậu ở miễn phí chắc?]

[Trả lời 38L: À, ai không rõ thì đừng nói nhé, phòng thuê từ trung gian mỗi tháng đắt hơn thuê từ đàn anh khoảng 500 tệ. Mấy phòng đó, nếu đàn anh không làm công việc đó thì cũng sẽ vào tay trung gian thôi. Anh ấy làm là may cho các cậu rồi.]

[Trả lời 213L: Tháng 11 năm nay đàn anh không làm nữa, đã để lại các phòng với giá gốc cho chúng tôi thuê, đàn anh thật sự tốt lắm.]



Lướt qua từng bài viết, Tiểu Mãn dần dần ghép lại được cuộc sống của Vọng Độ tại Đại học Hoa những năm đó.

Nhận rất nhiều việc làm thêm, những lúc không có tiết buổi tối thì đi khắp các khu vực khác nhau ở thành phố Bắc làm gia sư, cuối tuần lần lượt ghé thăm các chủ nhà còn trống phòng gần cổng Bắc để thu xếp nhà và cho thuê lại với giá thấp hơn trung gian cho các bạn trong trường.

Gần như bận rộn không còn thời gian nghỉ ngơi, nhưng hàng tháng anh vẫn đều đặn gửi quà cho cô, đặc biệt mỗi kỳ nghỉ hàng tháng của cô đều gọi điện cho cô, kiên nhẫn nghe cô kể những chuyện vụn vặt của một học sinh trung học.



Sắc mặt Tiểu Mãn dần dần trầm xuống.

*

Khi Vọng Độ kết thúc cuộc gọi video, anh thấy tin nhắn của Tưởng Lâm Châu gửi một tiếng trước, nói là đã đi trước.

Anh trả lời “OK”, xoa bóp cái cổ đau nhức.

Bên dưới còn một tin nhắn chuyển khoản từ Tiểu Mãn, số tiền đó chính là khoản tiền tiêu vặt xem như phần thưởng mà anh đã chuyển cho cô sau kỳ thi đại học của cô.

Anh ra khỏi phòng, Tiểu Mãn không có ở phòng khách.

“Tiểu Mãn.” Anh khẽ gọi một tiếng.

Từ nhà vệ sinh vọng ra tiếng nước chảy, không phải là vòi sen mà nghe như đang đổ nước vào chậu.

Khi Vọng Độ đi tới xem, Tiểu Mãn đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ chà giẻ lau.

“Em đang làm gì thế này…” Vọng Độ ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Anh, em đang lau sàn trên lầu, xong rồi, sắp tới cầu thang rồi.”

Vọng Độ nhíu mày đi tới, nhấc tay cô ra khỏi nước lạnh.

Trời tháng mười, tay cô ngâm trong nước lạnh đã trắng bệch, các đốt ngón tay đỏ lên rõ rệt.

“Em ở với anh, từ bao giờ đến lượt em làm việc nhà thế hả?”

Anh nắm lấy cổ tay cô, lấy một chiếc khăn sạch bên giá treo và cẩn thận lau khô nước trên tay cô. Tiểu Mãn cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới, không tự giác co ngón tay lại.

Vọng Độ lại từ tốn nói: “Hay là em thấy nhà anh bẩn đến mức không nhìn nổi nữa…”

Tiểu Mãn giật mình, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, không phải đâu, em chỉ là muốn làm chút gì đó thôi.. Giúp anh…”

Hai chữ cuối cô nói rất nhỏ.

Cô đứng bên cạnh, Vọng Độ giặt sạch và vắt khô cái giẻ mà cô vừa rửa, sau đó kéo cô về phòng khách.

“Nói xem.” Anh quăng điện thoại lên bàn: “Sao em lại chuyển tiền cho anh, trước đây chẳng phải anh đã nói không cho phép em chuyển lại rồi sao?”

Tiểu Mãn không trả lời, mím môi cúi mắt xuống.

Đôi mắt cô chậm rãi chớp chớp, hàng mi dài khẽ rung.

“Anh, em lên lầu làm bài tập đây.”

Nói xong, Tiểu Mãn chạy đi mất.

Cửa phòng ngủ trên lầu nhẹ nhàng đóng lại, không còn một chút âm thanh nào.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn không nói chuyện hết với Vọng Độ mà đã bỏ chạy.

Vọng Độ cúi đầu, gửi cho Tưởng Lâm Châu hai con dao.

[D: Cậu ăn hiếp em gái tôi đấy à?]

[Tưởng Lâm Châu:????]

[Tưởng Lâm Châu: Excuse me?]

[D: Sao cậu đi rồi mà trông con bé cứ buồn buồn thế…]

[Tưởng Lâm Châu: Sao tớ biết được? Lúc đi còn thấy con bé vui vẻ mà.]

[Tưởng Lâm Châu: Tớ có làm gì đâu!]

[Tưởng Lâm Châu: Không lẽ con bé phải lòng tớ rồi?]

[D: ]

[D: Biến đi.]

Vọng Độ nhắn xong, vẫn thấy chưa đủ, bổ sung thêm.

[D: Cậu ảo tưởng quá rồi đấy.]

[Tưởng Lâm Châu: …]

[Tưởng Lâm Châu: Cậu ảo tưởng thì có…]

Buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu Mãn vẫn có chút lơ đãng.

Vọng Độ không hỏi thêm, chỉ mải miết gắp thức ăn cho cô.

Khi Tiểu Mãn ở trên lầu một mình, Vọng Độ mở xem trang cá nhân của cô từ khi khai giảng đến giờ.

Có những bức ảnh chụp ánh nắng và cây cối ở trường, một chú mèo nhỏ nằm lăn lộn trước cửa thư viện và mấy video TED được chia sẻ lại. Mọi thứ trông có vẻ không vấn đề gì.

Không lẽ thực sự là vì thấy nhà anh không sạch sao…

Không thể nào, rõ ràng bình thường anh đã dọn dẹp rất kỹ mà, sáng nay trước khi đón cô còn cẩn thận dọn nhà một lượt, còn thay cả ga giường cho cô nữa.

Vọng Độ tìm kiếm các địa điểm và gợi ý vui chơi gần đó rồi gửi cho Tiểu Mãn.

[D: Muốn ra ngoài chơi không?]

[D: Tiểu Mãn, nếu em không vui thì em có thể nói với anh bất cứ điều gì.]

Bên kia hiện lên dòng chữ “đang nhập”, nhưng cuối cùng chẳng có gửi lại gì.

“Cô nhóc này lớn rồi nhỉ, còn có cả khoảng cách thế hệ với mình à?”

Vọng Độ khẽ lẩm bẩm hai câu.

Anh nghĩ mãi vẫn không ra lý do, bèn quay về phòng tiếp tục viết luận văn.

Lúc tắm xong bước ra, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa.

Tháng này chính là thời điểm thành phố Bắc bắt đầu hạ nhiệt, anh chợt nhớ ra chăn trong phòng cô vẫn còn hơi mỏng.

Vọng Độ lấy một chiếc chăn dày hơn từ tủ ra, dùng một tay ôm nó đi đến trước cửa phòng Tiểu Mãn.

Anh gõ cửa.

“Tiểu Mãn, em ngủ chưa? Anh mang chăn mới cho em này.”

Anh chờ một lúc, trong phòng truyền ra tiếng động rất khẽ, nghe không rõ lời, chỉ nghe được giọng của cô.

Âm thanh này cùng hướng phát ra cho thấy cô đang nói chuyện trong phòng tắm riêng.

Vọng Độ không vội, tựa vào cửa chờ.

Chừng nửa phút sau, trong phòng vang lên tiếng động mạnh kèm theo một tiếng kêu.

Vọng Độ giật thót, theo phản xạ định đẩy cửa vào.

Ngay giây cuối cùng trước khi tay chạm vào nắm cửa, anh ngừng lại.

“Cốc, cốc, cốc. Tiểu Mãn, em không sao chứ?”

“Anh, em bị trượt chân.”

Vọng Độ nhíu mày: “Anh vào được chứ, em có tiện không?”

“Dạ được.”

Vọng Độ đẩy cửa, thấy Tiểu Mãn đang ngồi ở cửa phòng tắm.

Anh bước dài tới, tùy tiện đặt chăn lên giường, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Mắt Tiểu Mãn rưng rưng, chắc do đau quá.

Khi Vọng Độ gõ cửa, cô vừa tắm xong, đang lau đầu, vội vàng bước ra không cẩn thận nên bị trượt.

Cô mặc một chiếc váy ngủ vải cotton trắng dài đến mắt cá chân, phần ren thêu tinh xảo, chiếc váy rộng bao trùm toàn thân, chỉ lộ cánh tay và cổ trắng nõn nổi bật.

Mái tóc dài ướt phân nửa buông xõa, từng giọt nước vẫn đang nhỏ xuống, chầm chậm loang ra.

Vọng Độ quay đi, đưa tay ra cho cô.

“Để anh đỡ em dậy.”

Tiểu Mãn đặt tay lên tay anh, cố gắng đứng dậy, cảm thấy chân đau nhói.

“Chân… đau.”

Vọng Độ ngập ngừng.

“Đặt tay lên đây.”

Anh hơi cúi người xuống.

Tiểu Mãn nhận ra ý định của anh, liền đặt tay lên vai anh.

Cánh tay ấm áp luồn dưới chân cô, tay còn lại của Vọng Độ ôm eo cô, bế cô lên một cách nhẹ nhàng.

Anh đặt cô xuống cạnh giường, cúi xuống kiểm tra mắt cá chân của cô.

“Cũng may không bị trật khớp.”

Lúc định thần lại, Vọng Độ mới nhận ra từ lúc bế cô cho đến khi anh nắm mắt cá chân cô kiểm tra đều có phần không được thích hợp.

Anh đứng bật dậy, dái tai hơi đỏ.

“Anh xuống lấy thuốc cho em.”

Tiểu Mãn cũng cúi đầu: “Dạ.”

Nơi vừa được anh đỡ vẫn còn âm ấm.

Khi Vọng Độ quay lại, anh không nói gì, chỉ cúi đầu, một chàng trai cao đến mét chín ngồi xếp bằng trên thảm trước giường cô, dịu dàng và kiên nhẫn xoa ấm thuốc rồi thoa lên mắt cá chân hơi sưng đỏ của cô.

Vọng Độ cao lớn, thân hình cũng vạm vỡ hơn các nam sinh bình thường.

Bàn tay anh cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô tạo thành hình ảnh đối lập rõ rệt.

Từ cổ đến eo, Tiểu Mãn chỉ còn lại cảm giác tê dại.

Cô chăm chú nhìn màu đỏ lan dần lên vành tai Vọng Độ, trong lòng ngứa ngáy.

“Anh.” Tiểu Mãn bất chợt gọi.

“Ừ?” Anh khẽ đáp, ánh mắt vẫn đặt lên mắt cá chân cô, tay kiên nhẫn chườm đá tự chế cho cô.

“Nếu em thích người ở độ tuổi như đàn anh Tưởng thì anh có thấy em kỳ lạ không?”

Động tác của Vọng Độ khựng lại, tai ù đi, bàn tay anh bất giác khẽ run.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô gái ngồi trên giường hiếm khi cao hơn mình một khoảng.

“Em… thích Tưởng Lâm Châu à?”

Vọng Độ kìm nén cảm xúc trong lòng, cố giữ giọng điệu không mất kiểm soát dù tim vừa nhói lên.

“Không, là người ở độ tuổi giống anh ấy.”

Cô nói, giọng hạ xuống: “Anh, em có kỳ lạ lắm không?”

Vọng Độ đặt túi đá xuống, ngồi lên giường bên cạnh cô.

Khi anh ngồi xuống, nệm khẽ lún xuống, cả bàn tay anh vì nắm túi đá lạnh lâu mà đỏ lên.

Tiểu Mãn tiếp tục nói: “Em vừa mới trưởng thành, đã thích một người hơn mình năm tuổi. Anh có thấy em là người kỳ lạ, không bình thường không?”

Tiểu Mãn cúi đầu, cảm xúc kìm nén từ lâu cũng theo lời nói của cô mà được giải tỏa. Nỗi tủi thân khi biết Vọng Độ những năm qua sống không hề dễ dàng cũng dâng trào, nhưng cô cố nhịn không khóc.

Vọng Độ lấy khăn giấy đặt bên cạnh, nhẹ nhàng lau khô tay.

Anh quay lại đối diện với Tiểu Mãn, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chỉnh lại mấy sợi tóc ướt dính vào cổ cô.

“Không kỳ lạ chút nào.”

Anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc đối diện, ánh mắt dịu dàng và kiên định, tràn đầy sự bao dung.

“Tiểu Mãn, em làm bất cứ điều gì, anh cũng sẽ không thấy em kỳ lạ.”

Tiểu Mãn đã hình dung ra cả ngàn câu trả lời, nhưng khi thực sự nghe thấy, trái tim cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp.

Cô ngẩn ngơ nhìn Vọng Độ, muốn từ trong đôi mắt đẹp đẽ của anh tìm kiếm từng dấu vết trong lòng anh lúc này.

“Thật sự đã lớn rồi, còn có người mình thích nữa.”

Vọng Độ xoa xoa mái tóc vẫn còn ướt của cô, giọng nói mang theo chút đắng chát.

“Anh đi lấy máy sấy tóc.”

Làn gió ấm từ phía sau Tiểu Mãn thổi qua gáy cô, làm tóc bay lên.

Vọng Độ nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Mãn bằng một tay, tay kia cầm máy sấy ở khoảng cách vừa phải để không làm cô bị nóng. Anh cứ lặng lẽ sấy tóc cho cô như vậy.

Ngón tay anh len qua tóc cô, chạm vào cô, mang lại một cảm giác như có luồng điện chạy qua.

Đây là thứ mà họ chưa từng có khi còn nhỏ.

Hồi bé, Tiểu Mãn đối với Vọng Độ chỉ có thích và dựa dẫm. Nhưng bây giờ, còn có sự xao xuyến và khao khát chiếm hữu.

Cô biết rõ rằng mình thích anh, là thứ tình cảm dành cho một người đàn ông.

Tiếng máy sấy tóc dừng lại.

Giọng của Vọng Độ vang lên từ sau lưng cô, dường như anh đã suy nghĩ rất lâu.

“Nhưng Tiểu Mãn… em thực sự không cân nhắc lại sao?” Vọng Độ có vẻ khó xử: “Tưởng Lâm Châu… thật sự hơi già rồi, cậu ấy còn lớn hơn anh một tuổi…”

Tiểu Mãn sững lại, sau đó bật cười.

“Anh, em nói là người ở độ tuổi giống anh ấy, không phải anh ấy.”

“Ồ, ồ.”

Vọng Độ hiếm khi lúng túng, nhưng trong lòng anh thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

“Được rồi, vậy thì em ngủ ngoan nhé.”

Anh định đứng dậy rời đi, Tiểu Mãn liền nắm lấy tay anh, như đã đưa ra một quyết định nào đó.

“Anh, nếu em làm điều gì đó quá đáng, anh có không thèm để ý đến em nữa không?”

Vọng Độ cảm thấy cô dễ thương, giọng nói pha chút lười nhác.

“Em? Hừm, vậy em nói xem, một cô em gái ngoan như em thì có thể làm gì quá đáng được?”

Anh nói kéo dài âm cuối, như thể cố ý trêu cô.

Tiểu Mãn vỗ giường: “Anh ngồi xuống đi.”

Không phải chứ, cô nhóc này sao lại có vẻ như muốn thú tội nhỉ… Thật sự đã làm gì rồi à?

Vọng Độ ngồi xuống, mặt nghiêm trọng.

“Nói đi.”

Nói đi, có chuyện gì anh cũng sẽ giải quyết cho em.

“Anh thả lỏng một chút nha.”

“Hửm?” Vọng Độ khó hiểu, nhưng vẫn đáp: “Được…”

Tiểu Mãn từ từ đưa hai tay lên, đặt lên vai anh.

Bộ đồ ở nhà của anh không quá dày, bàn tay ấm áp của cô xuyên qua lớp vải mỏng, đặt lên vai anh mang đến một cảm giác mơ hồ kỳ lạ.

Cô nhìn anh như vậy, ánh mắt bỗng nhiên chứa đựng những cảm xúc khác.

Vọng Độ theo động tác của cô hơi ngả người ra sau, tay chống lên giường, tai bắt đầu nóng bừng.

Giây tiếp theo, bàn tay nhỏ của cô mạnh mẽ ấn xuống, trong lúc anh không phòng bị, cô đẩy anh ngã xuống giường.

Một nụ hôn vụng về và non nớt, ấm áp và mềm mại rơi xuống môi anh.

Tất cả đến hoàn toàn bất ngờ, toàn thân Vọng Độ nóng lên theo nhiệt độ từ đôi môi của cô. Anh như bị nụ hôn ngây ngô này rút hết hồn vía, phía dưới lưng là chiếc chăn vừa mang lên, mềm mại như thể anh đang nằm giữa những đám mây.

Đôi mắt người đàn ông trong khoảnh khắc mất tiêu cự, do động tác bị ép xuống mà cổ áo trở nên lỏng lẻo, từ xương quai xanh trở lên cổ anh đỏ bừng.

Mái tóc dài vừa được anh sấy khô của cô buông xuống, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh và vành tai anh, mang lại một cảm giác tê dại.

Anh theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng khi tay chạm vào cánh tay mịn màng của cô, anh lại mất hết sức lực.

Cô nhắm mắt, hàng lông mi run run vì hồi hộp.

Vọng Độ có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu đáng yêu trên gương mặt cô và khuôn mặt dần đỏ lên của cô, hơi thở nhẹ nhàng của cô hòa lẫn với anh.

Mọi sức lực trên người anh dần dần tan biến theo động tác của cô.

Anh cảm thấy như mình không thể thở nổi nữa.

Trong khi phản ứng của anh vẫn còn trống rỗng, đôi môi cô đột nhiên rời khỏi môi anh.

Hơi thở nhẹ nhàng của cô khẽ dịch chuyển, dừng lại bên tai anh.

“Anh à, em thích anh.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Vọng Độ: Em gái của tôi ngoan như thế này thì có thể làm gì quá đáng được chứ?

*

Cy: Woa, là bé con chủ động luôn
Bình Luận (0)
Comment