Lời tỏ tình thật khô khan, Tiểu Mãn nghĩ.
Cô quả thật là một kẻ tỏ tình chẳng ra gì, chẳng có hoa, cũng không có thư tình.
Nhưng lúc nãy cô thực sự rất muốn hôn anh một cái.
Cô đã thích anh quá lâu quá lâu rồi.
Có rất nhiều câu hỏi mà cô nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời, những câu hỏi mà cô cứ suy đi nghĩ lại mỗi khi rảnh rỗi.
Phải tỏ tình thế nào, sau khi tỏ tình sẽ ra sao, liệu Vọng Độ có bắt đầu xa cách cô không, liệu cô còn có thể làm em gái của anh không.
Những suy nghĩ tích cực, tiêu cực, những cảm xúc mãnh liệt khiến cô hạnh phúc ngất ngây, nhưng cũng có cả những cảm xúc đau khổ đến nghẹt thở, hối hận không kịp…
Nói tóm lại, Tiểu Mãn đã từng nghĩ đến tất cả, sau đó cô hiểu ra rằng nếu Vọng Độ không thích cô thì sớm muộn gì anh cũng sẽ ở bên người khác.
Nếu anh ở bên người khác, cô sẽ rời đi, tuyệt đối không bám theo anh với danh nghĩa em gái nữa.
Bởi vì trái tim không trong sáng của cô sẽ làm tổn thương người yêu thực sự của anh.
Cô biết cảm giác thích một người là như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không để mình làm tổn thương một cô gái khác.
Vì vậy, trước khi điều cô lo sợ xảy ra, Tiểu Mãn muốn thử một lần.
So với việc bày tỏ tình cảm rồi bị anh từ chối thì việc mãi đứng phía sau, chứng kiến một ngày nào đó anh yêu một người khác càng khiến cô đau khổ hơn.
Một là kết thúc sớm, một là kết thúc muộn, kết quả đều giống nhau cả.
Cô nhất định phải tỏ tình.
*
“Anh, em thích anh.”
Sau khi nói câu này bên tai Vọng Độ, cô lại chậm rãi dịch chuyển, hôn anh thêm một lần nữa.
Người đàn ông cứng đờ trong giây lát, hơi thở nặng nề phả vào tai cô.
Anh bất lực gọi tên cô: “Tiểu Mãn…”
Giọng anh bất lực, hoang mang và mang chút khàn khàn.
Tiểu Mãn cảm thấy dáng vẻ không biết làm gì của Vọng Độ cũng thật dễ thương.
“Em thích anh.” Cô cố ý lặp lại một lần nữa.
Vọng Độ khẽ cười trong bất lực.
Khi cô lại cúi xuống, nhẹ nhàng cắn môi dưới của anh, ngón tay của anh bất chợt dịu dàng luồn vào mái tóc cô, giữ lấy sau gáy cô.
Anh nhắm mắt, cam chịu, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn.
Không có hành động thừa thãi hay quá đà, anh chỉ hôn cô, chạm nhẹ vào cô.
Vào khoảnh khắc anh đáp lại, nhịp tim Tiểu Mãn bắt đầu đập loạn lên.
Vài phút sau, khuôn mặt Tiểu Mãn đỏ bừng, trông giống y như chú chó phốc sóc nhỏ của dì San San khi làm sai.
Cô cúi đầu tựa vào vai anh, cảm giác lâng lâng như say rượu.
Vọng Độ từ lâu đã bỏ cuộc, lúc nhận ra mình vừa làm gì, anh đặt tay lên trán trong bất lực.
Toàn thân anh đều nóng bừng.
Vọng Độ từ từ ngồi dậy, vùi đầu vào hõm cổ nhỏ bé của thủ phạm.
“Sắp chết mất.”
Anh thì thầm.
Trong giọng nói mang theo cảm giác “Mình đúng là một tên khốn”, “Mình có còn là người nữa không” và “Có khi nào mình thật sự đã chết rồi không”…
Tất cả những điều này không phải lỗi của Tiểu Mãn, là lỗi của chính anh.
Cô mới trưởng thành, cô có thể hiểu được bao nhiêu chứ.
Là anh không đẩy cô ra, là anh – một người đàn ông cao một mét chín – bị một cô gái nhỏ nhấn xuống giường, bị cô hôn.
Nói không có chút nào cố ý dung túng thì là xạo.
Tóm lại tất cả là lỗi của anh, Vọng Độ nghĩ.
Bởi vì nụ hôn ấy, mùi sữa tắm trên người anh và cô hòa quyện vào nhau, mang theo một sức mạnh khiến người ta không thể tỉnh táo, không phân biệt nổi giữa thực và mơ.
Anh và cô đã hôn nhau.
Tận hai lần.
*
Ngoài cửa sổ, mưa rơi ào ào, dường như tách biệt họ khỏi thế giới.
Trong phòng phảng phất một bầu không khí mơ hồ và kỳ lạ.
Sau khi tỉnh táo lại, Tiểu Mãn bỗng không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô ngồi bên mép giường, cúi đầu, mặt đỏ bừng, hai tay đặt trên đầu gối, thỉnh thoảng len lén nhìn sang Vọng Độ đang ngồi cạnh.
Tỏ tình thì đã tỏ rồi.
Hôn thì cũng hôn rồi.
Bước tiếp theo là gì nhỉ…
Cô nghĩ một chút, thử thăm dò: “Anh, em đi mua cho anh một bó hoa nhé?”
Với vẻ như muốn chịu trách nhiệm.
Tai của Vọng Độ vẫn còn đỏ, nghe thấy thế thì khẽ cười, quay người lại véo má Tiểu Mãn.
“Nhóc con, em đang nói gì vậy?”
Tiểu Mãn vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Anh, nửa năm nữa em sẽ 19 rồi, anh không được gọi em là nhóc con nữa…”
Vọng Độ: “…”
Vọng Độ: “Được thôi.”
Anh ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn xác nhận lại.
“Tiểu Mãn, em thích anh thật sao?”
“Đúng vậy, em thích anh.”
Cô trả lời không do dự một giây nào.
Vọng Độ: “Em biết thích là gì không?”
Thái độ của anh không có gì khác thường, vẫn dịu dàng như mọi khi.
Anh nghiêm túc nói chuyện với cô, không trốn tránh, cũng không hời hợt.
“Em biết, em muốn mãi mãi ở bên anh, không muốn phát triển mối quan hệ với người khác. Em muốn được phép yêu anh… không phải là tình yêu của em gái dành cho anh trai.”
Nói xong câu cuối, Tiểu Mãn cúi đầu, nhưng vẫn tò mò liếc nhìn Vọng Độ để xem biểu cảm của anh.
Môi anh vẫn còn vương chút đỏ từ vết cắn nhẹ của cô.
Rất đẹp.
Vọng Độ nhận thấy ánh mắt cô, nhưng không tránh né.
“Bây giờ… đầu óc anh có hơi mông lung.”
Anh thành thật nói.
Các ngón tay Tiểu Mãn đặt trên đầu gối siết chặt lại, kéo theo cả lớp vải váy ngủ vào lòng bàn tay.
Cô đứng dậy, bước đến trước mặt Vọng Độ.
“Dù không chuẩn bị hoa, thư tình hay bánh quy trái tim và nến…Nhưng em nghiêm túc, em không nói bừa. Anh suy nghĩ thử nhé.”
Nói xong, mặt đỏ bừng, cô kéo anh đứng lên, sau đó đẩy ra ngoài.
Cô cố nén nỗi sợ và hồi hộp, rồi cách cánh cửa nói thêm.
“Em không vội đâu, anh có thể từ từ suy nghĩ.”
Dù sao cũng đã hôn rồi, cũng không thiệt, còn hơi… lời một chút.
Cô lật chăn lên rồi chui vào, như một chú đà điểu trốn biệt tích.
Bộ chăn ga Vọng Độ chuẩn bị cho cô thật mềm mại và thoải mái, rất nhanh đã bao bọc lấy cô từ đầu đến chân, ấm áp vô cùng.
Không khí trong chăn dần trở nên mỏng manh, khắp người cô trào dâng một cảm giác kỳ lạ, theo mạch máu chảy khắp cơ thể.
*
Vọng Độ suốt đêm không ngủ.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường, đêm mưa đen kịt khiến ánh sáng càng thêm u ám.
Tâm trí anh mông lung.
Từ nhỏ đến lớn, anh không biết đã nói bao nhiêu lần câu “ngoan thế, sao em không phải em gái ruột của anh” với Tiểu Mãn.
Trước đêm nay, dường như anh cũng luôn xem cô như em gái ruột.
Gần như là vậy, vì cũng có chút gì đó không giống.
Anh như muốn xác nhận điều gì đó, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Tần Dương.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông chờ trong điện thoại vang vọng.
Đến cuộc gọi thứ ba, đầu dây bên kia ngái ngủ bắt máy.
“Alo… ai… thế?”
Mỗi từ đều kéo dài cả nửa ngày, có vẻ như người kia còn buồn ngủ đến mức chưa kịp xem tên người gọi.
Trước khi đối phương lại chìm vào giấc ngủ, Vọng Độ mở lời.
“Tần Dương, dậy đi vệ sinh.”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Tần Dương mở mắt, ngồi dậy nheo mắt nhìn đồng hồ.
Tiếng chửi rủa như đã dự đoán vang lên trong điện thoại.
“Mẹ nó, Vọng Độ cậu bị thần kinh à! Ông nội nó chứ, giờ là ba rưỡi sáng mà cậu gọi điện cho tớ làm gì?”
Giọng của cậu ấy gần như trùng khớp với khoảng thời gian mà Vọng Độ đã canh sẵn trong đầu.
Vọng Độ không nhịn được khẽ cười: “Có chuyện muốn hỏi cậu.”
Tần Dương bực mình: “Nói đi.”
“Nếu một ngày nào đó Tiểu Mãn và San San muốn hẹn hò với người khác, cậu có thấy khó chịu không?”
“Câu hỏi kiểu gì đây… hai em ấy chắc chắn sẽ hẹn hò mà? Tớ có gì mà khó chịu…” Giọng Tần Dương vẫn còn vương chút âm mũi sau giấc ngủ sâu: “Phải nói là nếu hồi cấp hai cấp ba mà hai đứa không dắt một thằng tóc vàng đi xe điện về, chúng ta làm anh trai phải cảm tạ trời đất rồi.”
Quả nhiên khác biệt.
Tần Dương vẫn lầm bầm bên kia: “Sao thế? Chẳng lẽ hai em ấy thật sự có đối tượng rồi à?”
“Tớ nói này, nếu chuyện đó xảy ra, chỉ cần cậu xem thằng nhóc đó có đáng tin không là được, còn lại cứ để hai đứa nó tự lo. Đại học mà không yêu vài lần thì còn gì để nói nữa…”
Vọng Độ vẫn mang theo chút hy vọng, hỏi tiếp: “Vậy nếu cậu thấy ai đó tiếp cận San San và Tiểu Mãn thì cậu sẽ làm gì?”
Tần Dương bật cười.
“Ha ha ha, đương nhiên là chụp một tấm, rồi cách vài hôm lại lấy ra chọc hai đứa nó. Sau đó…” Cậu ấy liền hạ giọng: “Đến Tết thì bắt hai đứa nó chia cho tớ một nửa tiền lì xì.”
Vọng Độ: “… Người anh em à, cậu thật thiếu đạo đức.”
“Hả?” Tần Dương bực mình chửi rủa: “Cậu nghĩ ai gọi tớ lúc ba rưỡi sáng hả? Lại còn bảo tớ thiếu đạo đức? Vọng Độ, cậu mặt dày thật đấy.”
“Ngủ đi.” Vọng Độ ngừng một chút: “Cảm ơn cậu nhé, người anh em.”
Tần Dương: “?”
Vọng Độ cúp điện thoại, hồi tưởng lại câu trả lời mà mình vừa muốn nghe từ Tần Dương.
Quả nhiên, không khác những gì anh nghĩ.
Tần Dương cảm thấy đó là điều đương nhiên, một chuyện sẽ tự nhiên xảy ra, còn anh dường như ngay từ đầu đã không thể chấp nhận nổi. Mà cảm giác không thể chấp nhận này, anh không hề có đối với San San, chỉ đối với Tiểu Mãn.
Hoàn toàn khác biệt.
Vọng Độ không biết mình đã bắt đầu từ lúc nào… như một tên khốn mà thích cô em gái lớn lên bên cạnh mình, nhưng vào khoảnh khắc anh đáp lại nụ hôn của cô, anh đã mất kiểm soát.
Trước đó, anh chỉ cảm thấy mình sinh ra là để đối xử tốt với cô.
Cô em gái hàng xóm vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng trong lòng anh vẫn chưa vượt qua được cơn sóng này.
Anh hai mươi ba tuổi, cô mười tám tuổi.
Dù đồng ý hay không, dường như anh đều là kẻ đáng xấu hổ hơn.
Nếu anh bằng tuổi cô, chỉ mới mười tám, anh sẽ ôm lấy cô, hôn cô không kiêng nể, đáp lại một cách mãnh liệt. Nhưng anh đã hai mươi ba, tâm trí và cơ thể đều trưởng thành hơn cô.
Làm sao anh chắc chắn rằng khi cô hiểu chuyện hơn, cô sẽ không hối hận.
Nếu cô hối hận, anh làm sao chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Vọng Độ chưa bao giờ hút thuốc, từ khi Tiểu Mãn còn nhỏ ngửi thấy mùi thuốc lá của người khác bám vào anh và nói rằng không thích, anh không bao giờ đụng vào thứ đó nữa.
Anh tiện tay cầm khối rubik trên bàn, xoay cho xáo trộn rồi lại lắp vào, xoay rồi lại lắp, tiếng lạch cạch vang lên.
Mặc dù cảm giác thừa nhận điều này có chút xấu hổ, nhưng khi cô hôn anh, sau khoảng thời gian dài trống rỗng và cứng đờ, cảm xúc đầu tiên mà anh cảm nhận là sự thả lỏng, thậm chí còn có chút thích thú.
Đó mới là điều khiến anh cảm thấy mình đáng xấu hổ.
Khi cô nói rằng cô thích anh, trái tim anh đập loạn, máu như sôi lên.
Chính trong cảm xúc hưng phấn ấy, anh đã không thể kiềm chế mà đáp lại cô.
Thật sự là, quá… khốn nạn.
*
Tiểu Mãn tỉnh dậy thì đã là bảy giờ rưỡi sáng. Cô mơ màng mở mắt, ngồi dậy như thường lệ.
Khoảng mười giây sau, mắt cô bỗng mở to.
Sáng rồi sao?
Cô cứ nghĩ mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng hình như chỉ vừa nằm trong chăn một lát là cô đã ngủ thiếp đi.
…
Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trầm ngâm.
Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ gặp Vọng Độ – người mà hôm qua cô đã hôn, còn cả đống chuyện chưa giải quyết về việc quan hệ của họ sẽ tiếp tục thế nào.
Tiểu Mãn vừa rửa mặt vừa bồn chồn, lại nghĩ: Liệu anh trai có chạy trốn rồi không nhỉ?
Lỡ như anh muốn từ chối nhưng không dám đối mặt nên chỉ còn cách lặng lẽ rời đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, để cô có mặt mũi mà rời đi…
Những suy nghĩ đó làm cô đột nhiên căng thẳng, thậm chí không kịp thay váy ngủ hay buộc tóc, đã đẩy cửa bước ra.
Phía đối diện, cửa phòng Vọng Độ vẫn đóng.
Tiểu Mãn kéo lê dép, vịn tay vào lan can, bước nhanh xuống lầu.
Đi được nửa đường, cô ngửi thấy mùi cháo và trứng chiên thơm lừng.
Tiểu Mãn bước chậm lại, nhìn về phía bếp.
Cửa bếp không đóng, Vọng Độ đang đứng trước bếp, tay cầm một chiếc muỗng sứ trắng dài, khuấy nhẹ thứ gì đó trong nồi đất.
Anh đã thay một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, toát lên khí chất dịu dàng thoải mái, sạch sẽ tinh tươm, như tuyết đầu đông.
Vọng Độ nhận ra tiếng động phía sau, chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch được lau sạch bóng, quay đầu nhìn cô rồi mỉm cười.
Ánh sáng trong trẻo xuyên qua cửa sổ nhà bếp trong suốt.
Tà váy của cô khẽ lướt qua mắt cá chân, cô nghe thấy giọng nói của Vọng Độ.
“Lại đây ăn sáng nào.”
Tác giả có lời muốn nói: