Thấy Vọng Độ vẫn còn ở đây, Tiểu Mãn liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không chạy đi là tốt rồi.
Ánh mắt của Vọng Độ lướt qua mái tóc dài buông xõa trên vai cô, rồi dừng lại ở bàn chân trái của cô.
“Chân còn đau không?”
Bị anh nhắc, Tiểu Mãn mới để ý đến cảm giác đau nhẹ ở mắt cá chân.
Hôm qua ngã không nặng, xử lý cũng nhanh, nhưng vừa rồi cô chạy vội nên thấy hơi khó chịu.
Cô nén chịu, cố tỏ ra không có gì, trả lời: “Không, không đau nữa.”
Vọng Độ đã hoàn toàn nghe thấy tiếng bước chân vội vã lúc cô chạy xuống đây.
Anh kéo cô ngồi xuống bàn ăn, ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân cô.
“Chạy nhanh như vậy làm gì?” Vọng Độ kiểm tra xong, ngẩng đầu nhìn cô: “Sợ anh bỏ chạy à?”
Cô đang nghĩ đến chuyện đó thì bị anh nói trúng, ngón chân vô thức co lại.
Cô vội rụt chân về, hơi ngượng ngùng nói: “Trước đây em với San San đọc tiểu thuyết, sau khi nam nữ chính qua đêm với nhau, sáng hôm sau nữ chính thường vội vàng mặc đồ rồi bỏ chạy.”
Vọng Độ: “… Vậy em là nam chính, anh là nữ chính à?”
Tiểu Mãn tưởng tượng trong đầu, cũng thú vị đấy chứ.
Cô không nhịn được bật cười.
Vọng Độ đứng dậy, thở dài: “Chúng ta đâu có uống rượu, cũng không làm chuyện gì lộn xộn…”
Anh khẽ hắng giọng: “Dù sao anh cũng không chạy, trước hết ăn sáng đã.”
Bữa sáng là cháo khoai lang tím mà Vọng Độ tự tay nấu.
Anh dường như vẫn chưa nhắc đến chuyện tối qua.
Vậy rốt cuộc là anh đồng ý hay không đây?
Tiểu Mãn vừa ăn vừa lơ đễnh gấp từng miếng khoai lang trong bát.
Vọng Độ ngồi đối diện, tỉ mỉ lột vỏ cam.
Đôi tay thon dài của anh tỉ mỉ lột từng lớp vỏ cam, cẩn thận loại bỏ hết các sợi trắng trên múi cam, xử lý vô cùng sạch sẽ.
Hương cam tươi mát tràn ngập không khí.
“Anh, anh… đã suy nghĩ thế nào rồi?” Tiểu Mãn thăm dò hỏi.
Cô cũng không muốn mình quá vội vã, nhưng nếu không hỏi rõ, cô không biết phải cư xử thế nào với Vọng Độ.
Vọng Độ tách múi cam thành từng phần, đặt vào đĩa rồi đẩy qua cho cô.
“Đã hôn rồi mà không chịu trách nhiệm với em, bộ anh là tên khốn à?”
“Chịu… chịu trách nhiệm?”
Tiểu Mãn cân nhắc cách dùng từ này.
Chiếc thìa sứ trong tay va vào thành bát phát ra âm thanh trong trẻo, Tiểu Mãn nói khẽ: “Nếu vì em hôn anh mà anh mới đồng ý, vậy… vậy có phải là miễn cưỡng không?”
Động tác dùng khăn lau tay của Vọng Độ dừng lại: “Anh không có ý đó.”
Anh ném khăn giấy vào thùng rác.
“Hơn nữa lần thứ hai là do anh chủ động, chuyện tối qua là vì anh muốn vậy.”
Là vì anh thích, là vì… anh muốn tiếp tục hôn cô.
Khi Vọng Độ nhìn cô, trong mắt anh có một cảm xúc khác biệt so với trước đây.
Một đêm không ngủ, anh đã nghĩ thông suốt tất cả.
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ muốn đối xử tốt với mình cô.
Anh muốn cô lớn lên bình an và hạnh phúc dưới sự chăm sóc của anh, muốn cô có được mọi thứ cô thích.
Anh cũng muốn mình trở nên xuất sắc, luôn được Tiểu Mãn yêu mến, mãi mãi là người anh đáng tin cậy, là người tốt nhất trong mắt cô.
Chỉ cần có ai đó xuất hiện có thể ảnh hưởng đến vị trí của anh trong lòng cô, Vọng Độ sẽ cảm thấy lo lắng, bất an, thậm chí âm thầm cầu nguyện…
Cầu nguyện rằng: “Tiểu Mãn xin em đó, đừng thích ai khác, ít nhất là không được thích ai nhiều hơn thích anh.”
Anh thích nghe cô gọi anh là “anh”, thích nghe giọng cô gọi điện cho mình, thích thấy cô trân trọng từng món quà mà anh tặng.
Tình cảm ấy anh đã chôn sâu vào lòng, sâu đến mức ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Vọng Độ cúi đầu, giọng anh dần trầm xuống: “Nhiều năm qua anh chưa từng thích người nào khác, không biết thích một người là cảm giác như thế nào. Anh đã luôn nghĩ rằng tình cảm anh dành cho em chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái.”
Nhưng Vọng Độ đâu phải kẻ ngốc, anh đã thấy không ít tình cảm anh em.
Sau khi hôm qua Tiểu Mãn nhấn nút mở, anh dần hiểu rõ rằng chính anh đã luôn để mặc cho thứ tình cảm giữa anh và cô được thổi phồng, tự do lớn lên.
Anh hy vọng cô mãi nhìn anh theo cách ấy.
“Dù nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng… được em thích là điều anh luôn mong muốn.” Vọng Độ nói.
Bàn tay đang nắm cán thìa của Tiểu Mãn dần trở nên ấm áp.
Cô chớp mắt nhìn anh: “Vậy chúng ta…”
Hàng mi của cô khẽ rung lên, trong đôi mắt trong veo ấy, sự mong đợi và vui sướng dần dần nảy nở.
Khóe môi cô cong lên, cảm giác hương cam trong không khí thật ngọt ngào.
Vọng Độ: “Chúng ta chính thức quen nhau.”
Ánh sáng ban mai từ phía sau chiếu lên anh, khiến tóc anh phản chiếu một sắc ấm.
“Được không?” Anh hỏi.
Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai Tiểu Mãn, kéo trái tim cô trĩu xuống.
Bọn họ quen nhau.
Không phải chịu đựng cảm giác tương tư đầy chua xót.
Tiểu Mãn dễ dàng nghe được câu nói ấy từ anh.
Giống như khi còn nhỏ, cô nói thích con gấu pha lê, giống như chiếc bánh nhỏ mà cô thèm ăn, giống như khi cô muốn nghe giọng anh và anh sẽ gọi điện ngay, giống như rất nhiều lần như thế.
Tiểu Mãn luôn dễ dàng có được điều cô muốn từ Vọng Độ.
Anh luôn sẵn sàng cho cô mọi thứ, luôn sẵn sàng đồng ý bất cứ chuyện gì cô muốn.
Dưới ánh mặt trời, dái tai của Vọng Độ cũng ánh lên sắc hồng nhạt.
Anh lại khẽ cười, ánh mắt trong sáng thuần khiết, dịu dàng nhìn cô.
Tiểu Mãn đưa tay ra, lơ lửng trước tay anh.
“Vậy anh nắm lấy tay em đi, chỉ cần nắm tay rồi thì chúng ta chính là một đôi.”
Nghe vậy, Vọng Độ ngẩng lên, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt Tiểu Mãn.
Ánh nắng phía sau anh cũng chiếu lên cô, làm đầu hàng mi cô ánh lên màu vàng nhạt, như mang theo tia sáng rạng rỡ động lòng người.
Lòng bàn tay anh lật lên, chạm vào tay cô, sau đó nắm lấy những ngón tay của cô, chầm chậm bao trọn lấy mu bàn tay cô.
*
Cuối bữa sáng đầu tiên sau khi chính thức quen nhau, Vọng Độ ngập ngừng lên tiếng.
“Nhưng mà Tiểu Mãn, chúng ta có thể tạm chưa thay đổi cách xưng hô được không…”
Nếu không thì anh luôn có cảm giác mình không phải người tử tế gì cho lắm.
Em gái vừa đến thành phố Bắc một tháng, anh đã cuỗm mất cô rồi.
Dương Hiểu Linh chắc chắn sẽ không tha cho anh…
“Không quen phải không?”
Tiểu Mãn nghĩ một chút, đúng là nếu không gọi anh là anh thì cô cũng không biết nên gọi Vọng Độ thế nào.
Những cặp đôi khác thường gọi nhau là gì nhỉ?
Vài cách xưng hô hiện lên trong đầu cô.
Không được, nghe có vẻ hơi sến, cô cũng không quen.
Tiểu Mãn đồng ý.
Cháo khoai lang tím lúc này bỗng trở nên ngọt ngào hơn.
Tiểu Mãn lén nhìn Vọng Độ, gương mặt anh với những đường nét sâu sắc, đôi mắt luôn ẩn chứa vẻ dịu dàng.
Anh là một người vô cùng dịu dàng.
Đẹp thật.
Thật kỳ diệu, vậy là họ sắp hẹn hò rồi sao?
Tiểu Mãn lén cúi đầu, không cười thành tiếng.
Hóa ra anh trai dễ cưa đổ hơn cô tưởng.
…
Ăn xong, Vọng Độ rửa tay, định giúp Tiểu Mãn bôi thuốc và chườm đá.
Tiểu Mãn lên lầu thay váy ngủ, chọn một chiếc váy dài đến gối từ trong tủ, tóc được buộc bằng một dây buộc tóc bằng ren màu xanh lá nhạt.
Ngày đầu tiên yêu đương phải chỉnh chu một chút.
Cô xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, Vọng Độ ngồi trên tấm thảm giống như tối qua.
Một người cao, một người thấp.
Vọng Độ đặt một chiếc gối ôm lên đầu gối của mình, nắm lấy chân cô, để mắt cá chân cô tựa vào chiếc gối mềm mại.
“Sao hôm qua không vui thế? Giờ có thể nói với anh rồi chứ?”
Vọng Độ nắm mắt cá chân cô, nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi tự mình làm rối tung vào tối qua, Tiểu Mãn thậm chí đã quên mất mình đã buồn bã cả buổi chiều vì những chuyện tìm thấy trên diễn đàn.
Cô đặt tay lên sô pha, không biết nên nói thế nào.
Vọng Độ ngẩng lên, nhận ra sự do dự của cô, lại hỏi: “Vậy tại sao em chuyển tiền cho anh? Chuyện này nói được chứ?”
Tiểu Mãn nắm chặt váy, lời đã ra tới miệng nhưng mãi mới thốt ra được: “Em không muốn anh vất vả kiếm được tiền rồi lại đưa cho em.”
Cô thì thầm: “Em muốn anh giữ cho riêng mình.”
“Vất vả?” Vọng Độ không hiểu: “Ý em là sao?”
Nói đến đây, Tiểu Mãn quyết định hỏi thẳng: “Anh, hai năm đầu đại học của anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Vọng Độ khựng lại, có vẻ không ngờ cô biết được chuyện này.
Anh suy nghĩ một lúc, cũng không thấy có gì khó nói.
Anh ném tăm bông nhúng thuốc vào thùng rác, từ tốn kể: “Năm anh thi đại học xong, chuyện của Vọng Trình, em còn nhớ không?”
Tiểu Mãn ngơ ngác gật đầu.
“Năm đó ông ta vì muốn kiếm vốn mở sòng bạc mà lừa rất nhiều người, dùng căn nhà ba tầng của ông nội anh ở thị trấn để làm mồi nhử. Ông ta cùng lúc ký hợp đồng với nhiều người, nói sẽ bán rẻ căn nhà đó cho họ, nhưng cuối năm mới bàn giao nhà. Toàn là những người già không am hiểu luật pháp, cảm thấy ký hợp đồng thì mọi chuyện đã chắc chắn. Vả lại, phần lớn đều quen biết ông nội anh, nghĩ rằng người quen sẽ không lừa mình. Sau này chuyện bị phanh phui, Vọng Trình bị bắt, những người bị lừa không còn cách nào khác, đành đến gây khó dễ cho mẹ anh.”
Để tránh những người đó đến Tây Lâm gây rối, Vọng Độ đã về quê.
Chỉ khi đến nơi, anh mới phát hiện ra những người bị lừa đều là những nông dân làm lụng dành dụm cả đời.
Thậm chí có một ông lão, con trai làm việc xa nhà đã mất sớm, ông ấy nhận tiền bồi thường và sống dựa vào trợ cấp. Về già, ông ấy mắc vài căn bệnh nhỏ, thường xuyên phải lên thị trấn khám bệnh, đi lại cũng khó khăn. Ông ấy sợ mình sẽ chết ở quê mà không ai biết nên muốn mua một căn nhà trên thị trấn.
Sau đó tất cả tài sản của Vọng Trình bị tịch thu, Dương Hiểu Linh cũng lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra để bồi thường phần nào cho các nạn nhân. Nhưng nợ nần quá nhiều, chia ra mỗi người cũng chẳng thấm vào đâu.
Hy vọng cả đời của ông lão kia liền tan vỡ, khi Vọng Độ đến nhà ông ấy, ông ấy đã không còn thiết sống nữa.
Vọng Độ đã cứu được ông lão.
Lên đại học, anh dùng một phần tiền sinh hoạt để thuê phòng cho ông lão ở thị trấn, hàng tháng gửi tiền cho ông ấy, từ từ trả hết nợ.
Số tiền đó không phải nhiều, nhưng là cả hy vọng của ông lão.
Hai năm đó Vọng Độ đã cố gắng kiếm tiền, vì anh gánh trên vai không phải là tiền, mà là lương tâm và sinh mệnh.
“Nhưng không sao, anh em lợi hại mà, chỉ hai năm là xong hết.” Giờ nói ra, anh vẫn nói một cách nhẹ nhàng như không có chuyện gì to tát lắm
“Hè năm lên năm ba anh đã trả xong rồi, nên sau đó mỗi tháng anh chỉ nhận vài việc lặt vặt của các công ty, không mệt mỏi gì. Số tiền anh đang có và số tiền đưa cho em đều là từ những việc lặt vặt anh làm sau cao học, tiền học bổng và chia hoa hồng từ các dự án với thầy hướng dẫn.”
Vọng Độ đặt túi chườm đá sang một bên.
Anh chậm rãi xỏ tất cho cô, ngón tay chạm vào đôi tất bông mềm mại, nhẹ nhàng kéo lên đôi chân bé nhỏ hơn anh rất nhiều.
Tiểu Mãn nghe xong, vừa thấy thương anh vừa cảm thấy giận.
Khuôn mặt cô trở nên u ám, buồn bã xen lẫn tội lỗi.
“Hồi đó em chuyển tiền cho anh cũng không nhận, còn lừa em rằng không có gì xảy ra…”
Vọng Độ khẽ mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Thật sự không có gì cả, chẳng phải giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao.”
“Anh khó khăn như thế, sao còn mỗi tháng gửi quà cho em?”
Tất cả đều là những món không rẻ chút nào.
Tiểu Mãn cảm thấy bản thân khi ấy, mỗi tháng đều háo hức chờ đợi bưu phẩm, thật sự quá trẻ con, đúng là không biết suy nghĩ.
Cảm xúc của cô hiện rõ trong mắt Vọng Độ, anh nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Mãn, chuyện này chẳng liên quan gì đến những món quà cả, đó không phải lỗi của em.”
Anh cúi mắt, ánh nhìn đặt trên mái tóc dài của cô, giả vờ thoải mái đưa tay xoắn lấy ngọn tóc của cô.
“Hơn nữa anh cũng đâu đến mức không có tiền mua chút quà nhỏ cho em gái chứ.”
Tiểu Mãn định nói thêm gì đó, Vọng Độ bất ngờ tiến gần hơn, gương mặt đẹp đẽ của anh phóng to ngay trước mắt, khiến tim cô bỗng nhiên thắt lại.
Khi cô còn đang ngẩn người, Vọng Độ chỉ đơn giản tựa cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.
“Đừng nói chuyện này nữa.” Vọng Độ nhắm mắt lại, giọng nói uể oải và có chút trầm: “Anh hơi buồn ngủ.”
“Buồn ngủ?” Tiểu Mãn nhìn đồng hồ: “Mới có chín giờ sáng thôi mà…”
“Anh…” Cô đột nhiên nhớ ra: “Tối qua mấy giờ mới ngủ thế?”
“Không ngủ.”
“…”
Tiểu Mãn vội vàng đẩy anh: “Vậy anh mau lên lầu ngủ đi!”
Vọng Độ không nhúc nhích, vẫn ôm cô trong lòng.
Tiểu Mãn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ anh, bất giác cảm thấy thoải mái.
Mặt cô đỏ bừng, trong đầu nghĩ, anh trai nhập vai bạn trai nhanh quá nhỉ.
Vừa nghĩ đến đây, cô phát hiện tay của Vọng Độ có động tác gì đó.
Cô liền quay lại nhìn.
!!!
Vọng Độ lén dùng điện thoại của cô vào Alipay, chặn tài khoản của mình!
Phía trên còn hiện thông báo anh đã chuyển trả lại số tiền hôm qua, còn thêm một ít tiền nữa.
Được rồi được rồi, không phải nhập vai nhanh, cũng không phải thật sự muốn ôm ấp gì, chỉ là muốn trả tiền lại cho cô thôi.
“…” Động tác của Vọng Độ khựng lại: “Cuối cùng vẫn bị phát hiện.”
“Anh nghĩ nếu em chặn anh rồi thì sẽ không thể chuyển lại được.”
Đó mới là mục đích của anh.
Anh trai quá đáng thật đấy!
*
Giấc ngủ bù ban ngày của Vọng Độ thật sự rất sâu.
Trong giấc mơ, anh hồi tưởng cảm giác khi ôm Tiểu Mãn.
Cô trong vòng tay anh thật quá bé nhỏ, nếu ôm nhẹ thì không đủ, mà nếu mạnh tay anh lại sợ cô khó chịu. Sự chênh vênh giữa hai cảm xúc ấy chính là tình yêu và khao khát chiếm hữu khó nói thành lời của anh.
Cảm giác đó hoàn toàn khác với những lần ôm đơn thuần khi họ còn là anh em, không hề pha lẫn chút tư lợi nào.
Bởi giờ đây anh có thể thoải mái cảm nhận hơi ấm và hơi thở của cô.
Anh mơ thấy mình vẫn đang ôm cô, vòng tay từ phía sau, bao bọc cô trọn vẹn trong lòng, như thể không bao giờ để cô rời đi.
Bỗng dưng Vọng Độ cảm thấy tai trái đau nhói, khiến anh giật mình tỉnh dậy.
…
Tiểu Mãn nghe thấy trong phòng Vọng Độ vang lên tiếng “bịch” nặng nề.
Cô lập tức chạy đến đẩy cửa vào.
Vọng Độ đang ôm một chiếc chăn mỏng, chống khuỷu tay ra sau, ngồi trên sàn gỗ.
“Anh…” Tiểu Mãn ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt, do dự hỏi: “Anh bị ngã khỏi giường à?”
Vọng Độ xoa thái dương, khóe môi khẽ nhếch lên, bản thân anh cũng không nhịn được cười.
“Anh vừa mơ thấy một giấc mơ.”
Tiểu Mãn: “Mơ gì cơ?”
“… Mơ thấy mẹ anh véo tai anh, hỏi anh có còn là người không…”