Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 39

em có ai không?” Vọng Độ hỏi.

“Có ạ, Hạ Thanh nói sáng nay cậu ấy đã từ chỗ cắm trại về rồi.” Tiểu Mãn nói, mắt nhìn về phía ban công phòng ký túc xá của mình.

Đèn đường chiếu qua những tán cây, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Nhưng đèn phòng vẫn chưa bật, chắc cậu ấy lại ra ngoài rồi.”

Vọng Độ nhìn theo ánh mắt cô.

Lần gần đây nhất anh vào ký túc xá của cô là khi nhập học, giúp cô dọn đồ. Khi đó anh chỉ mải lo xem đồ đạc của cô đã chuẩn bị đủ chưa, nên cũng không chú ý từ ban công nhìn xuống có cảnh như thế nào.

“Phòng 506 là phòng…” Anh đếm từ dưới lên, rồi ánh mắt dừng lại ở ban công thứ hai không có đèn sáng: “Có treo đèn ngôi sao kia à?”

Tiểu Mãn: “Dạ, cái đó là khi bọn em trang trí cho cuộc thi ký túc xá đẹp nhất, nếu được giải sẽ được cộng điểm hoạt động.”

Khi đó, bọn cô còn hùn tiền dán giấy dán tường mới, ban đầu cũng tính trồng hoa trên ban công, nhưng vì dịp nghỉ lễ không ai chăm nên đành thay bằng đèn ngôi sao năng lượng mặt trời, trông có hơi trẻ con.

Trên thanh phơi đồ còn treo hai chiếc đèn hình cầu, bên trong ánh đèn vàng ấm giống như đom đóm, trong đêm thu nhìn vô cùng đẹp.

Vọng Độ khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Thế có đạt giải không?”

“Đạt giải ba, được cộng 0.5 điểm.”

Cô cười, anh cũng cười theo.

Gió thu có chút lành lạnh, Vọng Độ không giữ cô lại lâu, đưa cô chiếc vali nhỏ đã thu xếp sẵn.

“Được rồi, em đi lên đi.”

Tiểu Mãn nhận lấy vali, bước vài bước về phía cổng ký túc xá.

Cô quay đầu nhìn lại, Vọng Độ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo cô.

“Anh, anh không đi à?”

Vọng Độ: “Anh đợi đèn phòng em sáng rồi đi.”

Tiểu Mãn lại bước thêm vài bước, chợt cảm thấy có điều gì đó thiếu thiếu.

Mãi đến khi cô đứng trên bậc thang trước cửa ký túc xá và nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm hôn lưu luyến, cô mới nhận ra cảm giác thiếu thiếu đó là gì.

Chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện ôm một cái gì đó sao?

Dường như khi ở bên Vọng Độ, mọi thứ vẫn giống hệt như khi họ còn là anh em.

Tiểu Mãn sững người tại chỗ trong giây lát, rồi quay lại nhìn Vọng Độ.

Dường như anh không nhận ra sự rối bời trong cô, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, vẫy tay với cô.

Dường như anh trai cũng không có ý đó.

Mặt cô đỏ lên, bối rối bước vào tòa ký túc.

Vừa đi chưa đến góc cầu thang, điện thoại của Tiểu Mãn vang lên.

Người gọi: Anh trai.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói chân thành của anh.

“Tiểu Mãn, có thể ôm một cái không?”

Giọng nói của Vọng Độ từ đầu dây bên kia truyền đến khiến tim Tiểu Mãn hẫng một nhịp.

Cô không do dự một giây nào, vui mừng chạy về phía Vọng Độ.

Vọng Độ dang tay đón lấy cô, ôm cô vào lòng.

Gió thu thổi qua, cuốn theo những chiếc lá dưới chân.

Anh cúi đầu, khẽ cọ lên đỉnh đầu cô, giọng mang theo ý cười: “Ban đầu anh định đợi em tự quay lại, nhưng thật sự không kiềm được, vì em trông như sắp đi mất rồi.”

Sau khi ôm xong, trên người Tiểu Mãn vẫn còn phảng phất hơi ấm của Vọng Độ, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao lại muốn em tự đến?”

Vọng Độ cúi đầu, nhìn vào mắt cô, ánh mắt mang theo vài phần chân thành: “Anh sợ nếu bất ngờ ôm em, em sẽ thấy anh giống như một tên lưu manh.”

Tiểu Mãn: “Ồ.”

Cô đã chạy nhanh đến vậy, anh còn không nhìn ra là cô có để ý hay không à?

“Cũng được mà.” Cô giả bộ thoải mái nói.

“Vậy sau này đều được chứ?”

Anh như cầu xin, kéo tay cô lại.

Tiểu Mãn nghiêm túc nói: “Thật ra giữa các cặp đôi vẫn cần có chút tự do hành động, anh không cần chuyện gì cũng phải hỏi em đâu.”

Tại sao một người 18 tuổi lại phải dạy một người 23 tuổi cách yêu thế.

Bảo sao anh lại độc thân lâu đến vậy, còn cô đã sớm có đôi có cặp.

Khi đang thầm cảm thán trong lòng, Vọng Độ đột nhiên nắm tay cô, nâng lên một chút, rồi cúi xuống.

Anh hôn lên mu bàn tay cô, cực kỳ cẩn trọng.

Mu bàn tay Tiểu Mãn nơi bị anh chạm vào dần trở nên nóng ran, từ từ lan đến gò má, khiến làn da dưới mắt cô ửng lên sắc hồng rực rỡ.

*

Về đến ký túc, Tiểu Mãn bật đèn.

Cô từ ban công nhìn xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vọng Độ nhìn lên.

Cô nhận được tin nhắn.

[D: Anh đi đây.]

Tiểu Mãn vẫy tay với anh, anh mới quay người rời đi.

Kết nối với mạng nội bộ của trường xong, Tiểu Mãn bắt đầu tải các tài liệu đã tìm được và xuất ra file.

Đang định xem lại bài làm, kiểm tra ngữ pháp thì cô lại nhận được tin nhắn từ Vọng Độ.

[D: Anh về rồi.]

[Ngôi sao lấp lánh:!]

[Ngôi sao lấp lánh: Sao nhanh vậy?]

[D: Anh cũng ở trường, trong ký túc xá.]

[Ngôi sao lấp lánh: Hóa ra anh cũng có phòng ở trường à?]

[D: Ừ, đôi khi làm việc khuya ở văn phòng bất tiện, anh ở đây luôn.]

[D: Mai mình cùng ăn sáng nhé?]

[Ngôi sao lấp lánh: Dạ.]

Vừa gửi tin nhắn xong, Hạ Thanh liền xông vào phòng.

Cô ấy mang theo hai túi mua sắm lớn từ siêu thị, nào là nước uống, sữa tắm, giấy vệ sinh, còn kẹp dưới nách hai chồng mắc áo. Thấy Tiểu Mãn, cô ấy liền phấn khích nói: “Nguyệt Mãn, tớ biết ngay cậu về rồi! Hồi nãy tớ đi siêu thị cùng mấy người phòng bên, về thì thấy anh trai cậu dưới ký túc xá, đoán ngay là anh ấy đưa cậu về. Cậu không biết đâu, chiều cao, gương mặt của anh cậu, đứng trong đám đông quá nổi bật luôn ấy.”

“Cậu bình tĩnh lại đi, mấy thứ đó sắp rớt hết rồi kìa.” Tiểu Mãn nhắc nhở.

Thấy đống mắc áo sắp rơi khỏi tay Hạ Thanh, cô liền bước tới đỡ giúp.

“Hồi nãy tớ về chung với một cô bạn bên khoa Truyền thông, cô ấy nhờ tớ hỏi thăm xem.” Hạ Thanh kéo ghế ngồi xuống, hạ thấp giọng: “Anh trai cậu còn độc thân không?”

Nghe vậy, Tiểu Mãn không khỏi giật mình.

“Anh ấy… không độc thân nữa.”

“À…” Giọng Hạ Thanh đầy tiếc nuối.

Tiểu Mãn bổ sung: “Anh ấy giờ không chỉ là anh trai của tớ, mà còn là bạn trai tớ nữa.”

“Trời đất quỷ thần ơi!!!” Hạ Thanh mở to mắt, tay che miệng, nhìn Tiểu Mãn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Khoảng nửa phút sau, Hạ Thanh với gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, lắp bắp: “Hai… hai người là… loạn… ưm ưm…”

Tiểu Mãn mặt đỏ bừng, vội vàng bịt miệng Hạ Thanh lại, ngăn cô ấy nói ra từ ngữ tội lỗi đó.

“Hạ Thanh! Không được nói bậy.” Suýt chút nữa cô đã bật khóc: “Tớ chưa nói cho cậu biết à, tớ với anh ấy đâu có cùng huyết thống.”

“Đúng là cậu có kể rồi, nhưng tớ cứ nghĩ là kiểu gia đình tái hôn…” Hạ Thanh sau một lúc mới bình tĩnh lại: “Lần trước rõ ràng tớ còn thấy cậu với anh ấy trong nhóm chat “Một gia đình yêu thương nhau” mà.”

Nói xong, cô ấy lại vội vàng ngậm miệng lại.

“Anh ấy là hàng xóm của tớ, mẹ anh ấy và mẹ tớ là bạn thân.”

Năm Vọng Độ vào đại học cũng là lúc Wechat bắt đầu phổ biến, hai bà mẹ vừa đăng ký đã lập ngay nhóm “Một gia đình yêu thương nhau”, kéo cả hai bọn họ vào nhóm.

Nghe Tiểu Mãn giải thích, Hạ Thanh cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc kích động. Thành thật mà nói, trong khoảng nửa phút im lặng, đầu cô ấy toàn là những cảnh ngôn tình máu chó kiểu chị em tái hôn rồi bỏ trốn gia đình. Cô ấy thậm chí còn định sẽ mãi mãi giữ bí mật cho họ.

Cho đến khi Hạ Thanh vào nhà tắm, Tiểu Mãn vẫn còn bàng hoàng vì ý tưởng táo bạo của cô bạn.

Nửa tiếng sau, Hạ Thanh đắp mặt nạ đi ra, lại nói: “Nhưng mà này, trông anh cậu hoàn toàn không giống kiểu người giỏi yêu đương ấy.”

Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

“Đoán thôi, với vẻ ngoài như thế mà bao năm ở Đại học Hoa chẳng hẹn hò với ai. Cứ có cảm giác… thanh tâm quả dục ấy?”

“Hình như là vậy thật.” Tiểu Mãn đáp.

Mấy hôm nay, Vọng Độ dường như chỉ dừng lại ở mức hôn trán cô, mấy hành động vượt giới hạn như ngày tỏ tình đã không còn xảy ra nữa.

Cách anh đối xử với cô tuy có chút khác lạ, nhưng vẫn không quá thân mật, anh vẫn giữ một chút cẩn trọng của một người lớn đối với cô, ngoại trừ đôi tai lúc nào cũng đỏ lên.

Không biết là vì lý do gì, có phải là vì đã quá thân thiết rồi không?

Đêm đó, trong ký túc xá của nghiên cứu sinh khoa Kiến trúc.

Vọng Độ vừa dùng khăn lau đầu, vừa ngồi trước máy tính vừa tìm kiếm trên Baidu.

[Làm thế nào để chủ động hôn bạn gái mà không làm cô ấy thấy bị xúc phạm?]

[Vừa mới yêu nhau đã ngày nào cũng muốn ôm thì có khiến mình trông không nghiêm túc không?]

[Bạn gái còn nhỏ tuổi, mà cứ muốn hôn cô ấy thì làm sao để kìm nén lại?]

[Tỏ ra có nhu cầu thân mật ở mức độ nhất định có khiến bạn gái sợ không?]



Trên mạng toàn những kết quả tìm kiếm lạc đề, khiến Vọng Độ cảm thấy mình vừa lãng phí nửa tiếng đồng hồ.

Anh đóng máy tính lại, định đi sấy tóc.

Tóc vừa sấy được một nửa, anh lại quay về mở máy tính lên và kiểm tra lịch sử tìm kiếm.

[Bạn có muốn xóa lịch sử tìm kiếm hiện tại không?]

[Có]

*

Kỳ nghỉ Quốc khánh, ngày nào Tiểu Mãn cũng rất bận rộn.

Vọng Độ đã đề nghị mấy lần muốn đưa cô ra ngoài chơi nhưng đều bị cô từ chối. Là một học sinh nghiêm túc từ nhỏ, cô luôn muốn hoàn thành mọi bài tập được giao một cách tốt nhất.

Anh cũng không vội, ngày nào cũng đi cùng cô đến thư viện.

Khi hoàn tất mọi thứ, cô gửi PPT và bản nháp của mình cho Tưởng Lâm Châu, nhờ anh ấy kiểm tra giúp.

Đến khi anh ấy bảo không có vấn đề gì, Tiểu Mãn mới yên tâm.

Rất nhanh, đến lượt Tiểu Mãn thuyết trình PPT.

Phòng dạy môn nghe nói tiếng Anh mỗi người ngồi một máy tính, màn hình máy tính được đồng bộ từ máy của giáo viên. Điều này giúp cô tránh được nhiều ánh nhìn, nên bớt căng thẳng hơn.

Sau khi cắm USB vào, cô gái khẽ ngước lên, đôi mắt sáng tựa ánh sao. Qua micro, cô điềm tĩnh bắt đầu bài thuyết trình, bất kể là nội dung hay kỹ năng điều chỉnh nhịp độ và phát âm đều vô cùng chuẩn xác.

Giọng nói vốn dĩ nhẹ nhàng, trong trẻo của cô thêm vài phần dịu dàng cuốn hút, khiến mọi người đều chú ý.

Một vài nam sinh cố ý ngồi cuối lớp cũng không khỏi rướn cổ lên, muốn nhìn người ngồi trên bục giảng thêm vài lần.

Tòa nhà Đốc Hành* là tòa nhà phức hợp hiếm hoi của Đại học Hoa.

Tầng một và tầng hai chủ yếu dành cho sinh viên khoa Ngoại ngữ, tầng ba và tầng bốn thuộc khoa Kiến trúc.

Vọng Độ giúp thầy giáo chuyển đồ qua đây, đi lên tầng hai chợt nhớ hôm nay Tiểu Mãn cũng có lớp ở đây.

Màn hình khóa điện thoại của anh là ảnh Tiểu Mãn, còn màn hình bên trong là thời khóa biểu của cô. Anh mở màn hình, tiết học lúc này là “Nghe và Nói tiếng Anh 1” (Phòng 206 tòa nhà Đốc Hành).

Anh còn chưa kịp đến gần, từ hành lang yên tĩnh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc và ngọt ngào của cô.

Khóe môi Vọng Độ vô thức cong lên, anh bước đến cửa sau lớp học, ngay lập tức nhìn thấy Tiểu Mãn.

Anh tựa vào khung cửa sau, chăm chú đứng lắng nghe một lúc.

Khoảng cách giữa họ không quá xa, nhưng ánh mắt của Vọng Độ dần trở nên mơ màng.

Khuôn mặt rạng ngời của cô gái trước mắt dần chồng lên hình ảnh của cô bé năm nào đứng dưới lá cờ Tổ quốc. Anh nhớ lại mùa hè năm ấy, anh cũng đứng từ xa nhìn dáng vẻ chăm chú và nghiêm túc của Tiểu Mãn.

Em gái bé bỏng của anh không biết từ khi nào đã lớn lên, từ cô em gái ngoan ngoãn đã trở thành một cô gái có thể tỏa sáng trước mặt tất cả mọi người.

Vọng Độ mở camera điện thoại, ghi lại hình ảnh của cô qua ống kính. Rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp tự tin, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn trong trẻo như một hồ nước, khiến người khác cảm thấy cô vừa sạch sẽ vừa đáng yêu.

Giống như ánh trăng trắng còn vương lại nơi chân trời vào sớm mai.

Có lẽ anh nên mua một chiếc máy ảnh? Vọng Độ nghĩ.

Từ hàng ghế sau của lớp học, tiếng thì thầm khẽ vang lên.

“Cậu muốn theo đuổi Nguyệt Mãn hả?”

“Ừ, có phải cậu ấy trông xinh lắm không?”

“Xinh chứ, giọng cũng hay, nhưng mình khuyên cậu nên bỏ cuộc đi.”

“Sao thế?”

“Ở phòng mình có một cậu bạn học bên lớp Tiếng anh 2, một tháng trước đã gửi lời mời kết bạn cho cậu ấy, đến giờ vẫn chưa được chấp nhận…”

“Không được, tớ không muốn từ bỏ, hay tớ thử tặng bữa sáng cho cậu ấy?”

“Vẫn không có cửa đâu.”

“Hả?”

“Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, ngày nào tớ cũng thấy cậu ấy đi ăn ở căn tin cùng anh trai. Cậu tính theo đuổi cậu ấy trước mặt anh trai cậu ấy à, có phải muốn bị đánh không hả?”

“Không lẽ anh trai cậu ấy nghiêm khắc thế sao?”

Vọng Độ thản nhiên tựa vào khung cửa, chỉ một động tác nhẹ thôi nhưng cũng đủ khiến nhóm nam sinh đang thì thầm lập tức phát hiện.

Họ liền biến sắc, hoảng hốt quay ánh mắt về màn hình máy tính.

Ngoài hành lang, một đàn em từ khoa Kiến trúc vừa đi ngang qua.

Đàn em dùng giọng đủ nhỏ để không làm phiền lớp học hai bên, chào Vọng Độ: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”

Vọng Độ bình thản đáp: “Chờ bạn gái anh tan học.”

*

Tòa nhà Đốc Hành là tòa nhà thí nghiệm của các khoa như Cơ Điện và Sinh học, nằm giữa tòa nhà Bác Học và Hoằng Nghị, đối diện với tòa nhà Tri Hành, gồm bốn tầng. Tên gọi “Đốc Hành” được lấy từ phương châm của Trường Sư phạm Miên Dương:

Hậu Đức: Nuôi dưỡng đức hạnh sâu dày.

Bác Học: Học vấn uyên bác.

Đốc Hành: Kiên trì thực hành.

Hoằng Nghị: Ý chí mạnh mẽ và bao dung.
Bình Luận (0)
Comment