Vào cuối tháng mười, thành phố Bắc đột ngột trở lạnh, Đại học Hoa bắt đầu mở hệ thống sưởi ấm.
Là một người sinh ra và lớn lên ở miền Nam, đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn cảm nhận được hạnh phúc khi có hệ thống sưởi ấm.
Tuần thứ hai sau khi trời trở lạnh, cô nhận được một bưu kiện từ thành phố Ngô. Đó là những bộ quần áo mẹ gửi cho cô, đều là những món mà mẹ cô đích thân chọn mua tại trung tâm thương mại ở thành phố Ngô.
Dù đã vài tháng không gặp, từng món đồ vẫn rất hợp với cô.
Sau khi thử từng bộ một, Tiểu Mãn ngồi trên giường, nỗi nhớ mẹ càng trào dâng.
Cô nhìn vào lịch rồi gửi tin nhắn cho Vọng Độ.
[Ngôi sao lấp lánh: Anh, anh có nhớ năm nhất khi nào thì được nghỉ không?]
Vọng Độ nhanh chóng trả lời.
[D: Thường là tuần 23 bắt đầu ôn thi, tuần 24 thi xong thì được về.]
[D: Sao vậy, nhớ nhà rồi à?]
[Ngôi sao lấp lánh: Có chút ạ.]
[Ngôi sao lấp lánh: Mẹ vừa gửi quần áo mới cho em.]
[Ngôi sao lấp lánh: Thấy hơi thèm bánh đào mẹ làm.]
Cô nghĩ một lúc rồi nhắn thêm: [Còn cả món vịt om của dì Hiểu Linh nữa.]
[D: Chiều nay em không có tiết, anh đưa em ra ngoài ăn nhé?]
Tiểu Mãn nhìn lại lịch của mình.
[Ngôi sao lấp lánh: Chắc không được đâu, tháng 12 có hội nghị Mô phỏng Liên Hợp Quốc do năm trường phối hợp tổ chức, em được câu lạc bộ chọn đi tham gia nên muốn chuẩn bị kỹ một chút.]
[Ngôi sao lấp lánh: Chiều nay em phải vào trang web trường để tìm hiểu tài liệu.]
Vọng Độ gửi lại vài biểu tượng vỗ đầu an ủi.
Sau bữa trưa, Tiểu Mãn đến trung tâm tự học, vừa tra cứu tài liệu trên máy tính vừa ghi chú, viết kín cả mấy trang giấy.
Thời gian eo hẹp, cô không đi ra ngoài, thậm chí bữa tối cũng giải quyết bằng bánh mì mua từ máy bán hàng tự động.
Đến chín giờ tối, khu vực tự học yên tĩnh bỗng nhiên trở nên xôn xao.
Ban đầu Tiểu Mãn không để ý, cho đến khi nghe có người nói nhỏ: “Tuyết rơi rồi!”
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết trắng muốt từ từ rơi xuống từ bầu trời, lấp lánh trong gió, kính cửa sổ chia cảnh tuyết thành hai thế giới. Nhìn từ bên trong ra, khung cảnh tuyết ngoài kia trở thành một bức tranh động lòng người.
Thành phố Ngô là nơi không có tuyết, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết rơi.
Tiểu Mãn muốn chụp ảnh nhưng cửa sổ đã chật kín người.
Cô hạ quyết tâm, cúi đầu tăng tốc tra từ và ghi chép lại.
Khi viết xong từ cuối cùng, điện thoại cô nhận được tin nhắn, là một đoạn video do Vọng Độ gửi.
Video được quay ở một nơi khá thoáng đãng, hướng nghiêng lên bầu trời. Tuyết lớn tung bay, chầm chậm rơi xuống. Cây cối trong khung hình phủ đầy tuyết trắng, trông như một cây hoa nở rộ.
Chầm chậm rơi mãi rơi mãi.
Cô đeo tai nghe, nghe thấy giọng nói ở cuối video.
“Tiểu Mãn, tuyết rơi rồi.”
Giọng của Vọng Độ như hòa vào trong tuyết.
Xem xong video, tiếng nói dịu dàng và trong trẻo của anh vẫn còn vang vọng bên tai Tiểu Mãn.
Cô tua lại, nghe thêm một lần, rồi lại tua lại nghe thêm một lần nữa.
Sau khi lưu video vào album, Tiểu Mãn mới nhắn lại.
[Ngôi sao lấp lánh: Tuyết rơi rồi!]
Cô muốn hỏi anh có bận không, nhưng lại sợ câu hỏi này vừa thốt ra thì anh sẽ đoán được chút mong chờ nhỏ bé trong lòng cô và bỏ dở công việc để đến tìm cô.
Vọng Độ luôn như vậy, rất dễ nhận ra điều cô đang nghĩ.
Có một mùa đông, họ cùng nghỉ đông ở thành phố Ngô.
Khi đó, hai bà mẹ đến thành phố kế bên dự tiệc, để hai người họ ở nhà.
Khi Tiểu Mãn đang ôn thi đến mười một giờ đêm, cô bỗng nói: “Anh, mai chúng ta ăn mì gói nhé.”
“Em muốn ăn mì gói?” Vọng Độ nhận ra cô thật ra muốn ăn ngay lúc đó, rồi không chờ cô trả lời đã lập tức đứng dậy khoác áo khoác: “Vậy giờ mình ăn, anh đi mua cho em.”
Anh trở về, người phủ một lớp sương lạnh, còn mang theo một phần oden thơm phức.
Kể từ đó, Tiểu Mãn rất ít khi đòi hỏi hay yêu cầu gì.
Vọng Độ luôn quan tâm cô và cô cũng sẽ quan tâm anh.
So với mì gói lúc nửa đêm, cô càng muốn một Vọng Độ không phải chịu đựng chút gió lạnh nào.
Tiểu Mãn không hỏi thẳng anh có bận không, nhưng ngay sau đó tin nhắn của Vọng Độ lại đến.
[D: Em có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?]
Anh hỏi trước, chắc hẳn là anh đang rảnh.
Lần này Tiểu Mãn không còn do dự, lập tức nhắn lại: [Muốn ạ.]
Không chỉ muốn ngắm tuyết, cô còn muốn ngắm cùng anh.
[D: Em có mang ô không?]
[Ngôi sao lấp lánh: Không có.]
[D: Anh mang ô đến đón em.]
[Ngôi sao lấp lánh: Hả? Tuyết rơi cũng cần che ô sao?]
Trong phim toàn thấy các cặp đôi đi dưới tuyết rơi, thật là lãng mạn mà.
[D: Ngốc à, tất nhiên là cần rồi.]
[D: Nếu không em muốn thành người tuyết hả? Áo quần cũng sẽ bị ướt đấy.]
[Ngôi sao lấp lánh: Hóa ra là vậy.]
Mười phút sau, Tiểu Mãn đang chờ ở cửa trung tâm tự học thì nhìn thấy Vọng Độ.
Anh cầm một chiếc ô màu đen, mặt ô phủ một lớp tuyết mỏng.
Tuyết bay lất phất trong không trung, anh như bị bao phủ trong làn sương trắng mềm mại.
“Sao không đợi ở bên trong, chẳng phải anh nói khi nào anh đến thì em hãy ra ngoài à?”
Vọng Độ bước lên bậc thềm, đến trước mặt cô rồi che ô lên đầu cô.
“Vì em không muốn để anh phải đợi lâu.” Tiểu Mãn đáp.
Hai người bước đi bên nhau.
Lúc này tuyết bắt đầu tích tụ trên các bồn hoa hai bên đường, Tiểu Mãn vừa đi vừa ngắm, thỉnh thoảng đưa tay ra hứng tuyết, rồi lại đưa tay dưới ô để ngắm.
Quả nhiên là những bông tuyết có cánh như cành cây vậy.
Mặc dù đã học qua về cấu tạo của bông tuyết hồi cấp ba, nhưng lần đầu nhìn thấy tận mắt, Tiểu Mãn vẫn cảm thấy rất mới lạ.
Chiếc ô của Vọng Độ nghiêng về phía cô, đôi mắt anh dõi theo từng hành động của cô.
Ánh mắt anh dừng lại khi thấy đôi bốt cô đang đi, lông mày khẽ nhíu lại.
“Đi giày này trong tuyết sẽ bị ướt đấy.” Vọng Độ dừng bước.
Tiểu Mãn nghe vậy liền cúi đầu nhìn.
Mặt đường đã ướt đẫm.
Anh chăm chú nhìn cô vài giây, rồi hỏi ý kiến cô.
“Để anh cõng em được không?”
Vọng Độ đưa ô cho cô rồi cúi xuống, tấm lưng rộng và vững chãi hiện ra trước mắt cô.
Sau khi đã trưởng thành, dường như rất hiếm khi anh cõng cô.
Lần gần đây nhất mà cô nhớ là vào mùa hè năm đó, anh đã cõng cô trèo qua bức tường nhỏ trong con hẻm, rồi đáp xuống bên dưới một cây tiêu.
Tiểu Mãn khẽ mỉm cười, nhào lên lưng anh như ngày xưa, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh.
Vọng Độ vững vàng đứng dậy, một tay đỡ cô, tay kia cầm lại ô.
“Anh, để em cầm ô là được rồi.” Tiểu Mãn nói.
Vọng Độ bật cười: “Anh trai em tập luyện thường xuyên mà.”
“Hả?”
“Cho nên anh khỏe, cõng em và cầm ô đều có thể lo được tất.”
Tiểu Mãn không tranh với anh nữa, chỉ tựa cằm lên vai anh, khẽ cọ nhẹ vào cổ anh.
“Nhột.” Vọng Độ vừa nói vừa cười, giọng nói đầy yêu chiều.
Tiểu Mãn ngoan ngoãn ngồi im, nhìn con đường phía trước, có chút ngạc nhiên.
“Anh à… Góc nhìn của anh cao như vậy à?”
Rõ ràng hai người chỉ chênh nhau khoảng hai, ba mươi centimet, nhưng sao góc nhìn lại khác hẳn thế này.
“Thích không? Thích thì sau này anh cõng em nhiều hơn.”
Tiểu Mãn đỏ mặt, im lặng không nói gì.
Dù Vọng Độ luôn đối xử tốt với cô, nhưng khi thực sự yêu nhau, cảm giác vẫn khác biệt.
Tiểu Mãn cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm ô của Vọng Độ. Bàn tay đẹp, nhìn có vẻ khỏe mạnh, nhưng những ngón tay thon dài đã không còn trắng trẻo như trước mà hơi đỏ lên trong gió lạnh.
Cô bất giác đưa tay phải ra đặt lên tay anh, làn hơi ấm áp bao phủ bàn tay anh, hơi lạnh đã khiến tay anh có phần tê cứng.
Bóng dáng nhỏ bé áp sát anh.
Vọng Độ nghe thấy tiếng nói thật gần, thật gần.
“Anh à, em giúp anh chắn gió.”
Thành phố Bắc có tuyết rơi đã được đăng lên bảng tin video ngắn, vô số người đăng video cảnh tuyết rơi từ các góc khác nhau trong thành phố.
Trong phần bình luận nổi bật, có một câu được hàng chục vạn lượt thích: “Người đầu tiên ngắm tuyết rơi cùng bạn chắc chắn rất thích bạn nhỉ?”
Tiểu Mãn nhớ lại mùi hương dịu nhẹ pha lẫn hơi tuyết lạnh khi nãy bên mình, nhớ lại ánh mắt lấp lánh của Vọng Độ dưới tuyết, rồi nhấn thích bình luận đó.
*
Khi lật tờ lịch sang tháng 12, Tiểu Mãn nhìn thấy dòng ghi chú “Sinh nhật anh” vào ngày 7/12.
Chỉ còn một tuần nữa.
Buổi tối, nhóm chat của tòa nhà ngang hiếm khi tổ chức một cuộc gọi video nhóm.
Bốn người đã hẹn thời gian từ ban ngày, giờ đây đều tề tựu đầy đủ, mỗi người một ô trong khung hình.
Tần Dương: “Này, năm nay cuối cùng cũng có dịp mọi người cùng mừng sinh nhật cậu rồi, cảm động không?”
San San tính ngày xong liền cảm thán: “Thật đấy, lâu rồi không cùng đón sinh nhật anh, lần gần nhất chắc là hồi mấy anh học năm cuối cấp ba, anh Tần Dương giả bệnh, chúng ta cùng xin nghỉ rồi trốn ra ngoài mừng sinh nhật nhỉ?”
Tiểu Mãn nhớ lại lần ấy bọn họ tranh thủ về kịp trước giờ giới nghiêm ở ký túc, kết quả gặp mưa lớn, cả bốn người đều ướt như chuột lột.
“Vương San San, nếu em không nhắc thì anh cũng không nhớ, lần đó em còn kéo áo đồng phục của anh để che mưa, hại cả hai ngã vào rãnh cống bên đường!”
“Anh này xà lơ ghê! Rõ ràng là do anh tự trượt chân rồi kéo em theo mà.”
Hai người cãi qua cãi lại, nói mãi không dứt.
Tiểu Mãn thấy họ càng nói càng xa chủ đề, liền kéo câu chuyện lại.
“Vậy năm nay chúng ta sẽ đi đâu chơi thế?”
Vọng Độ nghĩ một lát: “Khu trượt tuyết Đông Sơn được không? Tiểu Mãn với San San đều chưa thử bao giờ.”
“Đúng rồi, chúng ta đi trượt tuyết đi!” San San lập tức tán thành.
Tiểu Mãn đã sớm để trống ngày sinh nhật của Vọng Độ và mấy ngày sau đó, nên mọi hoạt động cô đều không có ý kiến gì và cũng đồng ý ngay.
Bốn người bàn bạc thời gian, xác nhận xem ngày đó có rảnh không. Sau khi xem xét một hồi, San San và Tần Dương đều rảnh.
Lịch của Tiểu Mãn khá gấp vì hội nghị mô phỏng Liên Hợp Quốc sẽ kết thúc ngày 6, lại tổ chức ở thành phố bên cạnh. Nhưng cô đã quyết định không tham dự buổi giao lưu liên trường ngày 7 mà sẽ về thành phố Bắc từ sáng sớm nên cũng không vấn đề gì.
Ngược lại là Vọng Độ, vì thầy hướng dẫn giao cho một nhiệm vụ đột xuất nên phải đến thành phố Giang một chuyến, anh sẽ tranh thủ về vào chiều ngày 7.
“Đến lúc đó Tần Dương đi đón San San trước rồi mua một ít đồ bỏ lên xe. Anh về thì đón Tiểu Mãn, gặp nhau ở khách sạn suối nước nóng nghỉ qua đêm, hôm sau đi khu trượt tuyết Đông Sơn.”
Kế hoạch đã được quyết định như vậy.
Sau khi nói thêm vài chuyện linh tinh, cả nhóm tắt cuộc gọi.
Mấy ngày nay Tiểu Mãn đã nhận được tài liệu từ ban tổ chức hội nghị.
Cô được phân công vào Ủy ban Chương trình Phát triển Liên Hợp Quốc, đóng vai đại diện của một nước châu Âu nhỏ.
Đang định bắt đầu viết bản thảo thì nhận được tin nhắn từ Vọng Độ.
[D: Khi nào thì bọn mình nói với họ về chuyện của bọn mình thế?]
[Ngôi sao lấp lánh: Lúc nào cũng được ạ.]
[D: Vậy nói bây giờ luôn nha?]
[Ngôi sao lấp lánh: Dạ! Vậy bọn mình vào nhóm nói với họ một tiếng đi.]
Tiểu Mãn lại nhanh chóng rút lại tin nhắn.
[Ngôi sao lấp lánh: Ấy mà không được.]
[Ngôi sao lấp lánh: Nói ra lúc này chắc em khỏi ngủ, San San chắc chắn sẽ gọi điện hỏi em cả đêm.]
[D: Vậy thì…]
[Ngôi sao lấp lánh: Đợi gặp nhau rồi hãy nói.]
[D: Được thôi.]
Đang định đặt điện thoại xuống thì lại thấy thông báo tin nhắn.
[D: Em có muốn gọi video riêng một lát không.]
[D: Anh muốn được nhìn em nhiều hơn.]
Tiểu Mãn băn khoăn: [Muốn ạ, nhưng em vẫn còn nhiều thứ phải viết lắm.]
[D: Em cứ để video đấy đi, anh sẽ không nói gì đâu.]
[D: Được không?]
Nghe vậy, cô thấy đây cũng là cách hay, liền chủ động gọi video.
Vọng Độ ở ký túc xá của trường, bạn cùng phòng đã chuyển đi, chỉ còn lại một mình anh.
Khu vực bàn học dưới giường tầng hơi tối, vì vậy anh đặt thêm một chiếc đèn bàn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống.
Anh mặc một chiếc áo nỉ màu nhạt, sống mũi cao nổi bật trong ánh sáng, đôi mắt dịu dàng nhìn qua màn hình về phía cô.
Không nói gì nhiều, Tiểu Mãn kéo rèm quanh bàn học, rồi cùng Vọng Độ đặt điện thoại qua một bên, mỗi người đều lặng lẽ làm việc riêng.
Tiểu Mãn viết bản thảo, còn Vọng Độ gõ bàn phím trên laptop.
Sợ tiếng gõ bàn phím làm phiền cô, anh cẩn thận để máy ở chế độ im lặng.
Ban đầu, Tiểu Mãn lén nhìn Vọng Độ vài lần, rồi dần dần tập trung viết bản thảo.
Còn bên kia, chỉ sau vài phút, Vọng Độ đã hoàn tất công việc của mình.
Thời gian còn lại gần như anh chỉ lén lút ngắm nhìn cô.
Anh phóng to màn hình của cô, tỉ mỉ ngắm dáng vẻ cúi đầu viết của cô.
Tiểu Mãn thỉnh thoảng đối chiếu tài liệu, thỉnh thoảng lại tra từ điển, cực kỳ cẩn thận.
Mỗi khi cô có chút động tác nhỏ, Vọng Độ lại muốn chụp màn hình lưu lại.
*
Buổi chiều ngày 6, khi hội nghị mô phỏng kết thúc, Tiểu Mãn nhận được tin nhắn của Vọng Độ.
[D: Tối nay anh về sớm, sáng mai sẽ đến đón em.]
Về sớm.
Một ý nghĩ nhanh chóng nảy ra trong đầu Tiểu Mãn.
[Ngôi sao lấp lánh: Thật không ạ? Em muốn xem vé máy bay của anh.]
[D: Anh mà lừa em hả?]
[D: [Gửi hình ảnh]]
Là chuyến bay hạ cánh lúc 11 giờ tối.
Tiểu Mãn lập tức thu xếp hành lý và đặt chuyến tàu cao tốc về thành phố Bắc lúc 7 giờ tối.
…
Khi Vọng Độ rời khỏi băng chuyền hành lý đã gần 12 giờ.
Bầu trời về đêm, hơi thở của người qua đường bốc lên làn khói trắng trong không khí lạnh giá.
Giờ này ký túc xá đã khóa cửa, anh kéo vali về thẳng căn hộ mình thuê.
Sáng mai từ đây đi đón Tiểu Mãn sẽ tiện hơn.
Thang máy dừng lại ở tầng của anh, “ting” một tiếng liền mở cửa ra.
Vọng Độ kéo vali, cúi đầu đi về phía cửa.
Anh lưỡng lự, định nhắn cho Tiểu Mãn báo đã về nhưng lại sợ nếu cô chưa bật chế độ im lặng, tin nhắn sẽ làm cô tỉnh giấc.
Đang suy nghĩ, bất chợt Vọng Độ nhận ra có một cái bóng nhỏ đang ngồi trước cửa.
Khi nhìn kỹ lại người ngồi bên cửa, anh sững người.
“Tiểu Mãn?”
Cô gái nhỏ ngồi dựa vào ba lô, đầu gối đặt một chiếc máy tính bảng, yên lặng ngồi bên cửa.
Có vẻ vì hơi buồn ngủ, cô đeo tai nghe, đầu thỉnh thoảng gật gù lên xuống.
Bên cạnh sách là một chiếc bánh dâu tây nhỏ xinh, lặng lẽ ngồi cùng cô.
Nghe thấy tiếng của Vọng Độ, Tiểu Mãn dụi mắt ngẩng lên, xác nhận mình không phải đang mơ.
Thấy rõ khuôn mặt Vọng Độ, cô mỉm cười, lúm đồng tiền đáng yêu hiện lên.
“Anh về rồi.”
Tiểu Mãn nhìn đồng hồ, 12 giờ 58 phút.
Đã là ngày mùng 7.
“Anh, sinh nhật vui vẻ nha.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô như mang theo hơi ấm, gõ vào trái tim của Vọng Độ.