Bánh xe vali xoay nhanh.
Khi Vọng Độ bước đến trước mặt Tiểu Mãn, cô ngửi thấy trên người anh thoảng qua mùi lạnh buốt của băng tuyết, sạch sẽ và trong trẻo.
Anh cúi người xuống, đưa tay nắm lấy tay cô, may mà không lạnh.
“Trời lạnh thế này, sao em không vào trong?” Anh vẫn nắm lấy tay cô, giọng nói có phần dịu dàng: “Chẳng phải em có chìa khóa à?”
Tiểu Mãn thành thật trả lời: “Chìa khóa để trong ký túc xá rồi, em xuống tàu cao tốc lúc hơn chín giờ. Lúc đó tiệm bánh sắp đóng cửa, em vội đi lấy bánh nên chưa kịp về ký túc xá. Anh yên tâm, em không lạnh đâu.” Tiểu Mãn rút tay khỏi tay Vọng Độ, sau đó kéo khóa áo khoác xuống, để lộ miếng sưởi ấm dán bên trong áo: “Trước khi lên đây, em đã mua miếng sưởi ở cửa hàng tiện lợi 24h trước cổng khu dân cư đó. Thấy em thông minh chưa?”
Hồi nhỏ sức khỏe cô không tốt, sau này mới vất vả khỏe lại được, nên cô sẽ không bao giờ đùa giỡn với cơ thể mình.
Vọng Độ véo má cô: “Em ngốc à?”
Tiểu Mãn đáp: “Không ngốc, nhưng hơi buồn ngủ.”
“Vào trước đã.” Vọng Độ kéo cô đứng dậy, giúp cô thu dọn sách vở và balo dưới đất.
Tiểu Mãn ôm hộp bánh dâu tây, quay đầu lại thì thấy mấy chiếc túi giấy trên vali của Vọng Độ, tò mò hỏi: “Mấy túi này là gì vậy anh?”
Hình như vừa rồi cô ngửi thấy bên trong có mùi thơm sữa nhẹ.
Vọng Độ xách balo của cô, kéo vali vào trong.
“Chút nữa em sẽ biết.”
Cởi áo khoác ra xong, Vọng Độ dẫn cô vào nhà vệ sinh.
Anh nắm tay cô, dùng nước ấm rửa từng chút một, như muốn xua đi hơi lạnh mà cô vừa chịu đựng bên ngoài.
Tay Vọng Độ rất to, khi nắm lấy tay Tiểu Mãn gần như hoàn toàn bao trọn lấy tay cô.
Anh nhẹ nhàng lấy xà phòng rửa tay cho cô, động tác hết sức cẩn thận.
Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn Vọng Độ, cảm thấy biểu cảm nghiêm túc của anh trông giống hệt như chú gấu mèo đang rửa kẹo bông gòn. Nghĩ đến đó, cô không nhịn được bật cười.
Vọng Độ hỏi: “Cười ngốc gì thế?”
“Chỉ là cảm thấy anh thật đáng yêu.”
“Đáng yêu?” Vọng Độ nghi ngờ mình nghe nhầm. Từ khi cấp hai anh cao lên đến giờ, chưa ai nhìn vóc dáng của anh mà nói anh đáng yêu cả. Nhưng anh cũng không để ý, liền chiều theo cô: “Được thôi, đáng yêu thì đáng yêu, em nói sao thì là vậy.”
Rửa tay xong, Vọng Độ lau khô tay cho cô, rồi bất chợt cúi đầu: “Tiểu Mãn, cảm ơn em.”
Tiểu Mãn ngẩn người một lúc, rồi nghĩ anh chắc là đang nói đến chuyện bánh sinh nhật.
“Cảm ơn gì chứ, chẳng phải em đã nói rồi sao, em sẽ luôn là người đầu tiên tặng quà cho anh mà.”
“Lâu thế mà vẫn nhớ à?” Vọng Độ im lặng hai giây rồi nói: “Nhưng sao anh nhớ là hồi trước em nói muốn anh là người đầu tiên nhận quà của em mà.”
Tiểu Mãn đáp: “Em tặng đầu tiên thì đương nhiên anh chính là người đầu tiên nhận rồi.”
Mấy năm Vọng Độ không ở thành phố Ngô, vào ngày sinh nhật của anh, Tiểu Mãn đều lén giấu điện thoại, nằm trong chăn canh đúng 0 giờ để gọi cho anh. Sau đó, cô sẽ gửi mã vận đơn của món quà sinh nhật đã được giao đến trạm giao hàng của Đại học Hoa cho anh.
Nói rồi, Tiểu Mãn vội kéo anh ra phòng khách, lấy từ trong áo khoác ra hộp quà mà cô đã giữ kỹ trong lòng.
Cô đặt món quà vào tay anh, trên bao bì vẫn còn vương chút hơi ấm của cô.
“Anh, anh mở ra xem có thích không.”
Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô gái nhỏ, Vọng Độ tháo dây ruy băng hộp quà rồi mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ rất tinh tế, hợp với phong cách của anh, không quá trẻ con, cũng không quá già dặn.
“Anh thích không?” Tiểu Mãn lại hỏi.
Vọng Độ lấy đồng hồ ra, đeo lên tay, chỉnh vài cái đã gài khóa xong.
“Có chống nước không?”
“Hả?” Tiểu Mãn lưỡng lự: “Hình như là không.”
“Vậy thì tiếc thật.”
“Hả? Anh muốn loại chống nước à?”
Nhưng nhân viên bán hàng đã nói loại nào cũng có thể xuống nước, nhưng tốt nhất là không cần mà.
Tiểu Mãn nghĩ chắc anh không thích, cúi đầu, hơi thất vọng.
Cô đã cẩn thận chọn rất lâu mới quyết định mua chiếc đồng hồ này. Nghe nói đây là thương hiệu mà đàn ông không thể từ chối. Cô đã phân vân kiểu dáng suốt mấy ngày, còn nhờ nhân viên có cỡ tay gần giống anh thử đeo giúp.
Xem ra lại bị quảng cáo lừa rồi.
Tiểu Mãn vừa định thở dài thì bên tai vang lên một câu nói: “Thích lắm, thích đến mức không nỡ tháo ra, kể cả đi tắm cũng muốn đeo.”
Cô lập tức phản ứng lại: “Anh vừa cố ý trêu em!”
Vọng Độ cố nín cười, kéo cô lại, ôm vào lòng.
“Rất thích, vô cùng thích.”
…
Sau khi thắp nến xong, Tiểu Mãn chạy đi tắt đèn.
Nhiệt độ ở thành phố Bắc thấp, lớp kem tươi vốn dễ tan cũng nhờ cái lạnh ngoài hành lang mà vẫn còn nguyên vẹn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần sinh nhật, Vọng Độ đều nói trước mặt người lớn: “Điều ước của con để lại cho Tiểu Mãn.”
Thế nên mỗi năm, Tiểu Mãn đều có hai điều ước.
Một lần là ước cho bản thân, một lần là thay cho Vọng Độ, gần như đều là những mong ước không mới mẻ gì như mạnh khỏe và mọi việc đều thuận lợi.
“Tiểu Mãn, em giúp anh ước đi, nhưng lần này có thể ước lâu một chút được không?”
Không ngoài dự đoán, Tiểu Mãn không chần chừ, thành tâm nhắm mắt lại.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng lục đục lật túi giấy. Cô muốn mở mắt nhìn, nhưng lại nhớ đến việc Vọng Độ bảo cô ước lâu một chút.
Dù rất tò mò nhưng Tiểu Mãn vẫn làm theo.
Dường như Vọng Độ lấy gì đó ra rồi đặt lên bàn ăn.
Sau đó, cô lại ngửi thấy mùi hương sữa nhàn nhạt, khác hẳn với mùi bánh kem, giống như mùi thơm sau khi nướng chín.
“Anh xong chưa, em mở mắt ra được chưa?”
Vọng Độ bật cười vì câu nói của cô, hắng giọng: “Được rồi.”
Tiểu Mãn từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên là ánh nến lung linh trên chiếc bánh kem. Tiếp đó là một chiếc hộp gỗ, bên trong lót giấy dầu hoa văn cắt tỉa ở mép, trên đó xếp gọn gàng vài miếng bánh nhân đào.
“Đây là…” Cô mơ hồ có dự cảm gì đó, nhưng vẫn không dám tin.
Vọng Độ đáp: “Em thử một miếng đi.”
Tiểu Mãn không chờ được nữa, cầm một miếng lên rồi cắn một miếng nhỏ.
Hương sữa nhè nhẹ lan tỏa trên đầu môi, Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn Vọng Độ, cảm xúc trong lòng dâng trào như mặt nước gợn sóng.
“Đây là… bánh nhân đào của mẹ em làm?”
“Ừ, tháng trước chẳng phải em bảo muốn ăn à? Hôm qua dì Hoàng xin nghỉ nguyên buổi chiều, đặc biệt ở nhà làm cho em đó.”
Sau khi bàn bạc với Hoàng Hỉ Vân, anh đã đi đường vòng qua thành phố Ngô.
Tiểu Mãn cầm miếng bánh, bất ngờ lao vào lòng Vọng Độ.
Ban đầu, Vọng Độ hơi sững sờ, đến khi ánh mắt dần dịu lại, anh đưa tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, mảnh mai của cô.
Tiểu Mãn vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim và hơi thở phập phồng của anh, cảm thấy vô cùng yên lòng.
*
Có lẽ vì hôm nay hai người gặp nhau quá muộn, nên sau khi tắm xong, Tiểu Mãn vẫn muốn ở bên Vọng Độ thêm một lúc.
Nhưng cô lại sợ anh đã ngủ, vì thế mặc chiếc váy ngủ lông dài, sấy khô tóc xong thì lén lút thò đầu từ phòng nhìn ra ngoài.
Vọng Độ tắm nhanh hơn cô, lúc này anh đang cầm một cốc sữa nóng pha mật ong đi lên lầu. Khi Tiểu Mãn thò đầu ra, lập tức bị anh bắt gặp.
“Cần gì à?” Vọng Độ hỏi.
“Không, em chỉ xem anh ngủ chưa thôi.”
Vọng Độ đưa chiếc cốc thủy tinh cho cô: “Uống xong thì đi ngủ nhé?”
Tiểu Mãn khẽ “dạ” một tiếng.
Cũng phải, anh trai đã vất vả cả ngày, chắc chắn rất mệt.
Cô cầm chiếc cốc trong tay, lòng bàn tay ấm áp, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.
“Hoặc là hôn một cái rồi ngủ?” Vọng Độ bất ngờ nghiêng người về phía cô.
Tiểu Mãn bỗng chốc nín thở.
Không chờ cô trả lời, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, khẽ vuốt ve rồi cúi xuống đặt nụ hôn mềm mại, nóng ấm lên khóe môi cô. Sau vài nụ hôn nhẹ nhàng, anh từ tốn điều chỉnh vị trí, kiên nhẫn hôn lên từng góc nhỏ trên đôi môi cô.
Toàn thân Tiểu Mãn như bị hơi thở của anh xâm chiếm, không thể động đậy.
Anh đưa tay, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, điều chỉnh để cô hơi ngẩng đầu, anh lại tiếp tục hôn xuống.
Sau vài lần chạm môi nhẹ nhàng mà kéo dài, Tiểu Mãn hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của anh.
Anh hôn cô giống như hôm ấy khi anh đáp lại lời tỏ tình của cô, tay từ từ rời khỏi vai, chuyển xuống sau gáy. Tiểu Mãn vô thức chìm dần vào cảm giác ấy.
Anh dịu dàng lướt qua khe môi cô, đầu lưỡi khẽ chạm.
Đây là hành động họ chưa từng có trước đây, toàn thân Tiểu Mãn tê rần, hơi thở trở nên dồn dập.
Cô khẽ lắc đầu, yếu ớt nói trước khi hoàn toàn chìm đắm: “Anh ơi, sữa của em sắp đổ rồi.”
Bàn tay đang giữ sau gáy cô của Vọng Độ siết nhẹ. Anh bừng tỉnh, mở mắt ra, trong mắt vẫn tràn đầy ý cười.
Anh lấy cốc sữa phiền phức trong tay cô, sau đó đặt lên giá sách bên cạnh.
“Tiếp tục nhé được không?” Giọng nói trầm ấm vang lên, không rõ ý anh muốn tiếp tục hành động hay là quá trình vừa rồi nữa.
Tiểu Mãn cảm nhận tim mình đang đập loạn nhịp vì câu nói của anh. Khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh.
Anh bế bổng cô lên, vòng tay ôm chặt eo, một tay đặt sau lưng cô, ép nhẹ cô vào tường.
Giữa lưng cô và tường có bàn tay nóng hổi của anh chắn lại. Tiểu Mãn theo phản xạ đưa tay bám lấy vai anh.
Đôi môi nóng bỏng của anh lại áp tới, mãnh liệt hơn trước. Cô có thể cảm nhận được anh luôn kiềm chế, như đang trân trọng một món bảo vật dễ vỡ.
Chiếc váy ngủ bằng lông mềm mại của cô vì hành động bất ngờ của anh mà bị kéo lên một đoạn, đôi chân nhỏ của cô vô thức chạm vào anh. Khi mắt cá chân chạm vào người Vọng Độ, anh khựng lại trong giây lát, sau đó khẽ cắn môi dưới của cô, chậm rãi làm dịu nhịp độ, biến nụ hôn trở nên dịu dàng hơn.
Hiếm khi anh hôn cô như vậy.
Ngoài lần đáp lại lời tỏ tình, anh thường chỉ hôn lên mu bàn tay, trán hoặc má cô mà thôi.
Đây là lần đầu tiên, Vọng Độ không che giấu khát vọng gần gũi của mình.
Cảm nhận được sự gần gũi trên người anh, Tiểu Mãn lại hồi hộp, vô thức mím chặt môi.
Bàn tay Vọng Độ vỗ về sau lưng cô, kiên nhẫn thử đi thử lại, dùng sống mũi cọ nhẹ cô, hôn lên hàng mi dài của cô.
Trong sự giao hòa lặp đi lặp lại, đôi tay cô không biết từ lúc nào đã vòng qua cổ anh. Cô từ từ nghiêng người, từ ngang tầm mắt đến cúi đầu xuống, để chủ động đón nhận anh.
Căn nhà yên tĩnh đến mức mọi âm thanh và cảm xúc như được phóng đại, bầu không khí nồng nàn lan tỏa không chút che đậy.
Anh hôn cô như đang thì thầm lời yêu đầy ngọt ngào nào đó.
Cơ thể Tiểu Mãn dần trở nên mềm nhũn, nếu không phải đang được anh đỡ lấy, cô chắc chắn sẽ ngã xuống.
Không biết sau bao nhiêu lần thăm dò, anh khẽ mở môi cô, cảm giác tê dại lan tận vào tâm hồn Tiểu Mãn.
Vọng Độ dù không được ai dạy, vẫn biết cách chiếm lấy hơi thở của cô.
Cảm giác này còn gây nghiện hơn cả những lần môi chạm môi đơn thuần, khiến Tiểu Mãn như mất hết không khí. Hơi thở cô gấp gáp, gương mặt đỏ bừng.
Cô gần như theo bản năng, dùng đôi môi mềm mại và nhịp thở hỗn loạn để đáp lại anh.
Sau một hồi lâu, Vọng Độ từ từ buông cô ra, hơi thở anh cũng trở nên gấp gáp: “Thở đi.”
Tiểu Mãn khẽ mở mắt, cô nhìn thấy hàng mi rậm của anh, hôm nay trông quyến rũ hơn mọi ngày.
Tiểu Mãn dùng ngón tay cái vuốt nhẹ khóe mắt anh, khẽ chạm vào hàng mi dài.
Cô nói: “Anh à, tiếng thở của anh tuy nhẹ nhưng nghe rất hay.”
Người Vọng Độ lại càng nóng hơn, tay anh từ lưng cô trượt xuống eo, khẽ siết một chút. Sau đó anh đỏ mặt, cúi đầu vùi vào hõm cổ cô.
Hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của cô, anh nói với cô bằng giọng điệu mềm mại: “Xin lỗi em, anh đúng là đồ tệ hại.”
Nhưng dường như cũng hết cách, bởi vì mỗi lần cô chạm vào anh, anh đều cảm thấy vui sướng. Mỗi lần cô ngây ngô hôn má anh, anh vui mừng đến nỗi không thể che giấu được. Mỗi khi cô xuất hiện trước mặt anh, anh lại hạnh phúc đến mức ngón tay cũng không kiềm được mà gõ nhẹ.
Anh luôn nghĩ cô vẫn còn nhỏ, cố gắng hết sức kiềm chế mong muốn được gần gũi hơn nữa.
Nhưng dần dần, anh không thể kiềm chế nổi nữa rồi.
…
Đêm ấy, Tiểu Mãn không uống được cốc sữa anh mang đến.
Sữa nguội rồi nên anh không để cô uống.
Sau khi bế Tiểu Mãn trở lại phòng, Vọng Độ đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi hôn nhẹ lên trán cô hai cái trước khi rời đi.
Tiểu Mãn được chăn ấm bao bọc, vẫn cảm thấy khó tin.
Cô vừa hôn anh trai mình, kiểu hôn thuộc về người trưởng thành.
Có vẻ… còn thú vị hơn cô từng tưởng tượng.
Khi gần chìm vào giấc ngủ, Tiểu Mãn nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm dưới lầu.
Anh mình cũng sạch sẽ thật đấy, lại đi tắm thêm lần nữa.
Cô nghĩ rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
*
Sáng hôm sau, Tiểu Mãn ngủ đến chín giờ.
Vì tối qua thức khuya, dù đồng hồ sinh học đánh thức cô, cô vẫn quay lại nướng thêm một giấc nữa.
Vọng Độ không giục cô dậy.
Sau khi rửa mặt và xuống lầu, Tiểu Mãn nhìn thấy Vọng Độ đang dọn dẹp nhà cửa.
Trước chuyến công tác anh đã quét dọn một lần, thực ra nhà không hề bẩn, nhưng anh sợ bụi khiến cô khó chịu nên kiên nhẫn dọn lại lần nữa.
“Thức rồi à?” Vọng Độ đi tới, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Tần Dương và San San đã gặp nhau rồi, họ đang đi mua đồ ở trung tâm thương mại. Anh sẽ đưa em đi ăn món Quảng Đông, sau đó chúng ta sẽ trực tiếp gặp họ ở khách sạn suối nước nóng. Em thấy thế nào?”
Tiểu Mãn gật đầu: “Vậy chúng ta cũng nên đi sớm thôi.”
Khi ra khỏi nhà, Vọng Độ cẩn thận kiểm tra cô mấy lần: độ dày của tất, cúc áo đã cài kín chưa, khăn quàng cổ có đủ ấm không. Xác nhận mọi thứ đã ổn thỏa, anh mới lấy mũ đội cho cô rồi cùng ra ngoài.
Ngoài bánh đào mang từ thành phố Ngô về, còn có món vịt om do Dương Hiểu Linh làm, họ dự định mang theo để cùng mọi người thưởng thức.
Tiểu Mãn ngồi trên ghế phụ, chụp ảnh mấy hộp bảo quản thức ăn xếp chồng lên nhau và một hộp bánh đào rồi gửi vào nhóm chat.
[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San:!!!]
[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: ]
[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Đến nhanh!!!]
[Ngôi sao lấp lánh: Bọn mình đang đi ăn sáng, xong sẽ qua ngay!]
[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: [Tin nhắn thoại]]
Tiểu Mãn bật tin nhắn thoại, là giọng Tần Dương: “Hai người đang ăn sáng ở đâu, anh và San San có thể đến gặp hai người ngay.”
[Ngôi sao lấp lánh: Chẳng phải hai người đã ăn sáng rồi sao?]
[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Nhưng chưa được ăn bánh đào và chân vịt!!!]
Tiểu Mãn cười vài tiếng, hỏi địa chỉ quán điểm tâm từ Vọng Độ rồi gửi cho họ.
Đó là một quán trà kiểu Quảng Đông rất nổi tiếng ở thành phố Bắc. Khi Tiểu Mãn và Vọng Độ đến nơi đã mười giờ, quán đông đến nỗi chỗ có người ngồi đã chiếm khoảng hai phần ba.
Nghĩ Tần Dương và San San sẽ tới, Vọng Độ gọi một phòng riêng để tiện cho hai người kia ngồi ăn chân vịt.
Tiểu Mãn uống nửa chén sữa nấu với mủ trôm, sau đó không cưỡng lại được mà gắp thêm một chiếc bánh nhân hạt óc chó nóng hổi vào bát.
Vọng Độ dùng thìa khuấy cháo hải sản, ánh mắt không rời khỏi má cô.
“Em dính đồ ăn lên mặt rồi, để anh lau cho.”
Không biết từ khi nào, một mảnh vỏ bánh giòn dính trên má Tiểu Mãn.
Vọng Độ kéo cả ghế lẫn người cô về phía mình, lấy khăn giấy mang theo nhẹ nhàng lau cho cô.
Lúc đầu, Tiểu Mãn vì sơ ý làm bẩn mặt nên ngượng ngùng, nhưng sau đó cô nhìn Vọng Độ, ánh mắt anh khi chăm chú nhìn cô rất giống ánh mắt tối qua.
Cô bất giác nghĩ về nụ hôn đêm qua, gương mặt dần đỏ lên.
Vọng Độ lau xong, bàn tay ấm áp vẫn áp nhẹ bên má cô.
“Xong rồi.”
Tiểu Mãn mỉm cười với anh, anh không nhịn được nhìn cô thêm vài lần, sau đó cũng bắt chước cô hôm qua, dùng ngón tay cái khẽ vuốt hàng mi cô.
“Tiểu Mãn nhà mình xinh thật đấy.”
Lời vừa dứt, Tiểu Mãn tiến lại gần, hôn nhẹ lên má anh.
“Hai… người… đang… làm… gì… thế?”
Giọng nói Tần Dương vang lên từ cửa, từng chữ ngắt quãng như không thể tin nổi, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc.
Tiểu Mãn quay đầu lại, nhìn thấy hai bóng dáng ở cửa, một cao một thấp.
Tần Dương và San San đứng đó, biểu cảm cứng đờ như sắp sụp đổ.
Bốn người lặng lẽ đối diện nhau.
San San run rẩy nói: “Ha… ha, có phải… em nhìn nhầm rồi không? Thực ra em vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không? Em vẫn đang ở ký túc xá đúng không!”
Tần Dương: “… Dù sao thì vừa nãy anh thấy tên Vọng Độ đó, tay đặt trên má Tiểu Mãn, rồi Tiểu Mãn hôn cậu ta một cái.”
San San: “…”
“Toang rồi, em cũng thấy y như thế.”
*
Tác giải có lời muốn nói:
Úi chà~