Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 42

San San ăn liền một mạch bốn chiếc bánh sầu riêng để thể hiện sự kinh ngạc của mình.

Tần Dương uống hết ly trà hoa này đến ly khác, đến khi ấm trà trống trơn, cậu ấy mới đặt mạnh ly xuống bàn.

“Nói đi, chuyện này bắt đầu từ khi nào…”

Người đàn ông vốn luôn cà lơ phất phơ đột nhiên tỏ ra nghiêm trọng, như thể đang xử lý một chuyện không thể đùa được vậy.

Sau câu hỏi của Tần Dương, ánh mắt của San San – người nãy giờ nín thinh – cũng bắt đầu di chuyển liên tục giữa Vọng Độ và Tiểu Mãn.

Cả hai đều biết rõ rằng Vọng Độ và Tiểu Mãn không phải kiểu người tùy tiện. Nếu chưa xác nhận mối quan hệ, họ sẽ không có những hành động thân mật như vậy.

Chỉ có một khả năng, đó là hai người họ đã lén lút ở bên nhau.

Tiểu Mãn đặt hộp bánh đào lên bàn, đẩy về phía San San.

“Cũng được một thời gian rồi…” Cô yếu ớt trả lời.

Mặc dù vốn định những ngày này sẽ kể cho họ, nhưng bị bắt gặp bất ngờ vẫn hơi ngại.

Vọng Độ mặt không đỏ, tim không đập mạnh, điềm tĩnh bổ sung: “Chuyện bắt đầu từ sáng ngày 2 tháng 10.”

“Má nó.” San San khựng lại, tay cầm bánh đào lơ lửng giữa không trung: “Không phải chứ, chẳng phải lúc đó mới vừa tới thành phố Bắc chưa bao lâu sao? Tính ra…” Cô ấy run rẩy đếm ngón tay: “Hơn hai tháng rồi!”

Tần Dương nghẹn lời, muốn nói lại thôi, quay sang nhìn Vọng Độ một cái. Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên người Vọng Độ, càng nhìn càng thấy khó tin.

“…” Vọng Độ nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Cậu nhìn tớ làm gì thế?”

“Người anh em à, cậu làm tớ cảm thấy xa lạ quá.”

Tần Dương còn định nói thêm gì đó, miệng mở ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng chẳng nói được lời nào, chỉ thở dài.

San San kéo ghế ngồi sát cạnh Tiểu Mãn: “Cậu giỏi lắm, chuyện lâu như vậy mà không nói với tớ!”

Tiểu Mãn giải thích: “Tớ chỉ nghĩ là gặp mặt nói sẽ tốt hơn thôi mà.”

“Được rồi được rồi, lát nữa vào khách sạn chúng ta từ từ nói, ở đây không tiện.” San San thì thầm.

Bữa ăn hôm đó, mọi người đều kìm nén không nói nhiều, như thể đã có một thỏa thuận ngầm giữa họ.

Tiểu Mãn mở hộp đồ ăn ra đặt lên bàn, San San và Tần Dương chẳng khách sáo chút nào, nhanh chóng xử lý hơn phân nửa đồ ăn mà Vọng Độ mang từ thành phố Ngô tới.

Bốn người mà đi hai xe thì bất tiện, vì thế khi đến bãi đậu xe, Tần Dương chuyển hết đồ họ mua trước đó qua xe của Vọng Độ, sau đó gọi tài xế để lái xe của mình về chỗ ở.

Khi đã cùng ngồi chung một xe, bầu không khí kỳ lạ lại lan tỏa giữa bốn người.

Trước đây họ là bốn người bạn thân, giờ đây đột nhiên trong nhóm có một cặp đôi nên khiến mọi chuyện trở nên ngượng ngập.

San San và Tiểu Mãn ngồi ghế sau, điên cuồng nhắn tin cho nhau.

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San:!!!]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Toang rồi.]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Giờ tớ không dám nhìn thẳng anh Vọng Độ nữa.]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Là bạn thân, đáng ra tớ phải thẩm vấn anh ấy mới đúng.]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Nhưng tớ không dám đâu!! ]

Tiểu Mãn gửi một sticker mèo cười che miệng.

[Ngôi sao lấp lánh: Thực ra cũng giống trước đây thôi mà.]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Không.]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Giờ tớ nhìn cả Tần Dương cũng thấy ngượng nữa.]

Điện thoại của Tiểu Mãn không để chế độ rung, mỗi lần có tin nhắn đều kêu rè rè.

Tần Dương ngồi ghế phụ trước nhịn một lúc, cuối cùng đành quay đầu lại: “Gì đấy Vương San San, em nói có phải hơi nhiều quá rồi không hả?”

San San định bật lại, nhưng vừa cúi đầu thì thấy tin nhắn mới trong cửa sổ thông báo.

[Ngôi sao lấp lánh: Là tớ theo đuổi anh ấy.]

San San ngơ ngác, không nói được một lời nào.

Tần Dương liếc nhìn San San qua gương chiếu hậu, trong lòng nghĩ kỳ lạ thật, lần này cô ấy lại không cãi lại.

Khách sạn suối nước nóng nằm giữa hai khe núi ở ngoại ô, lái xe khoảng một tiếng.

Lúc đầu San San và Tiểu Mãn còn nhắn tin một lúc, sau đó cả bốn người đều im lặng.

Câu nói của Tiểu Mãn khiến San San hiểu tại sao cô lại khăng khăng muốn gặp mặt để nói, quả thực chuyện này mà nói qua tin nhắn thì khó lòng diễn đạt hết.

Hai cô gái tựa vào nhau, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Vọng Độ liếc nhìn về phía hàng ghế sau.

Trong xe đang mở máy sưởi, hai cô gái ở ghế sau đều không mặc áo khoác.

Anh khẽ gọi Tần Dương  một tiếng.

Tần Dương tháo một bên tai nghe xuống, hạ giọng hỏi: “Sao thế?”

“Ngăn kéo phía trước ghế phụ có cái chăn nhỏ, cậu lấy ra đắp cho hai em ấy đi.”

Tần Dương đáp một tiếng “Ok” rồi cắm tai nghe vào, lấy chiếc chăn ra, hạ thấp ghế, nghiêng người đưa về phía ghế sau.

Khi chiếc chăn phủ lên người, tạo nên một làn gió nhẹ.

Tần Dương đắp xong cho Tiểu Mãn – người nằm gần hơn thì sau đó vươn tay dài hơn để đắp cho San San.

San San trong cơn mơ màng cảm thấy có động tĩnh, từ từ mở mắt ra. Khi thấy Tần Dương đang với tay qua, cô ấy liền hét lên một tiếng: “Má nó! Thấy ma rồi!”

Tần Dương: “…”

Cậu ấy lầm bầm chửi rủa, đắp nốt rồi ngồi thẳng dậy, chỉnh ghế lại, thái dương giật giật vì bị làm cho giật mình, tức giận nói: “Vương San San, bộ em bị khùng hả?”

Vọng Độ chứng kiến toàn bộ màn kịch giữa hai người họ, nhịn cười, liếc nhìn qua gương hậu xem Tiểu Mãn.

Cô vẫn ngủ say, không bị đánh thức.

Đến núi Khâm Nam, chẳng bao xa đã thấy căn nhà nhỏ trong khu biệt thự đang làm thủ tục nhận phòng.

Lúc này là giữa trưa, nắng ấm chiếu lên hàng cây xanh hai bên, lá cây như đang phát sáng. Con đường ngoằn ngoèo kéo dài về phía trước, hai bên là những căn biệt thự trắng rải rác, tạo nên một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng.

“Thật sự rất đẹp.” Tần Dương hài lòng nhận xét.

Hai người họ không đánh thức hai cô gái mà chỉ mang theo chứng minh thư của họ đi làm thủ tục nhận phòng.

Kế hoạch trượt tuyết ban đầu bị hủy do đặt vé muộn, họ chuyển sang nghỉ ở một khu suối nước nóng tư nhân ở ngoại ô.

Họ đã đặt một căn biệt thự suối nước nóng bốn phòng ngủ, đủ để tận hưởng trọn vẹn cuối tuần.

Khi hai người làm thủ tục xong và quay lại xe, Tiểu Mãn và San San đã tỉnh, mở cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trông đầy phấn khởi.

“Tiểu Mãn nhìn kìa, có cáp treo đó. Chúng ta có thể đi ngắm bình minh hay hoàng hôn không nhỉ? Chọn một ngày đi ngắm hoàng hôn đi! Chắc bình minh lạnh lắm.”

Tần Dương: “Lo gì, chúng ta có lều mà, không thì dựng trại trên núi mà xem.”

“…” 

San San nhìn Tần Dương bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Có căn nhà suối nước nóng ấm áp không ở, anh lại muốn ra gió lạnh dựng lều á?”

Tần Dương: “…”

Chỗ này do Vọng Độ chọn, để tránh rủi ro, anh còn hỏi ý kiến các giáo viên Đại học Hoa đã từng tới đây, nên khá quen thuộc với nơi này.

Anh vừa lái xe vừa giới thiệu với Tiểu Mãn: “Chỗ cáp treo kia mở cửa 24/24. Trên đỉnh núi có một quán cà phê để ngắm bình minh nên sẽ không lạnh. Muốn xem bình minh hay hoàng hôn đều được. Phía sau có một thung lũng hoa, mùa này… chắc là hoa mai trắng đang nở. Khách sạn của chúng ta gần một tuyến đường tàu hơi nước chạy quanh núi, ngày mai chúng ta có thể tới đó chơi.”

Mỗi câu nói của anh đều khiến ánh mắt Tiểu Mãn và San San sáng bừng lên.

Hai người không thể chờ được, chỉ muốn xuống xe để đi chơi ngay lập tức.

Chạy thêm mười phút nữa, họ đến căn nhà đã đặt. Bốn người thay phiên nhau chuyển đồ từ cốp xe vào nhà.

Vọng Độ và Tiểu Mãn đi trước, vừa bước vào sân, Vọng Độ đã lấy hộp đựng đồ trong tay Tiểu Mãn, chồng lên chiếc hộp lớn anh đang ôm.

“Em với San San đi xem phòng đi, chọn phòng mình thích. Mấy việc tay chân này để anh lo.”

Tần Dương ở phía sau vẫn đang chuyển đồ, không cẩn thận va phải San San.

San San lúc đó đang lơ đãng nhìn Vọng Độ và Tiểu Mãn với bầu không khí yêu đương ngập tràn. Bị va bất ngờ, cô ấy liền quay lại, ánh mắt mơ hồ.

Cô ấy chợt nhớ đến chuyện Tần Dương đắp chăn cho mình trên xe, ánh mắt phức tạp lướt qua cậu ấy.

Toàn thân Tần Dương sởn gai ốc: “Chị à, có gì thì cứ chửi thẳng đi. Chị cứ nhìn tôi như thế này, rợn người lắm.”

“Nghe thì có vẻ hơi tự luyến, nhưng anh Tần Dương, em phải nói rõ với anh một câu.” San San ngừng lại, rồi tiếp lời: “Em không có ý gì với anh đâu nhé, đừng vì thấy Tiểu Mãn với anh Vọng Độ thành đôi mà một mình suy nghĩ linh tinh. Chúng ta không thể nào phát triển kiểu đó được đâu.”

Tần Dương: “… Vương San San, em nói được câu này, anh thật sự… thật sự cảm ơn em đấy.”

San San nghe câu này thấy kỳ lạ, sau khi hiểu ý anh ấy, cô ấy liền muốn đá cho một phát.

Tiểu Mãn vừa lúc bước đến kéo cô ấy đi chọn phòng, cô ấy liền đặt đống đồ trong tay lên người Tần Dương, rất qua loa nói: “Em cũng cảm ơn anh nhé.”

Phía sau biệt thự có một bể nước nóng sát hòn non bộ ở tầng một. Vì là suối nước nóng tự nhiên, Tiểu Mãn và San San vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng hơi nước mờ ảo qua cửa kính lớn phía sau.

Phía sau hòn non bộ trồng một hàng trúc, vừa đủ để che chắn tầm nhìn từ ngoài vào, tạo cảm giác an toàn hơn.

Hai người đi vòng quanh tầng trên tầng dưới mấy lượt, sau đó chọn hai căn phòng ở phía trong cùng.

Họ để lại hai căn gần lối đi cho Vọng Độ và Tần Dương.

Giữa chỗ họ ở là một phòng đọc với đủ loại sách và trò chơi trên bàn. Bên ngoài còn có một ban công lớn, đặt xích đu ngoài trời và bàn trà.

Nhân lúc sắp xếp hành lý, San San kéo Tiểu Mãn vào phòng mình.

Vừa đóng cửa lại, San San đã đi thẳng vào chủ đề: “Vậy nên, người mà cậu nói luôn thích từ trước đến giờ chính là anh Vọng Độ?”

Cũng mới vừa rồi khi ngồi trên xe, San San mới nhớ ra chuyện này.

Tiểu Mãn gật đầu: “Phải.”

San San: “Vậy là cậu thích anh ấy lâu rồi đấy ha.”

“Có lẽ từ hồi lớp tám…” San San tự nghĩ: “Khi đó anh Vọng Độ đã chuyển đến thành phố Bắc, nhưng cậu nói cậu đã có người mà mình thích, tớ lại chẳng hề nghĩ theo hướng này. Tớ đã nghĩ hết mấy anh chàng đẹp trai trong trường rồi, còn đoán có phải là Thư Kha không nữa… Vậy ra cậu thật sự đã thích anh ấy lâu như thế rồi à.”

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ vì nguyện vọng đã thành sự thật, Tiểu Mãn khi nhắc đến chuyện này không cảm thấy gì đặc biệt, rất thản nhiên nói: “Ừ, tớ cũng không rõ là từ khi nào nữa. Nhưng lần khiến tớ có cảm giác sâu sắc nhất có lẽ là lần phẫu thuật đó, lúc tớ tỉnh dậy thấy mẹ và anh ấy ở bên cạnh.”

Hồi đó Vọng Độ gục xuống cạnh giường cô, mặt mày tiều tụy.

Mẹ cô kể, từ lúc cô vào phòng phẫu thuật, đến khi ra khỏi phòng hồi sức, rồi chuyển sang phòng bệnh bình thường, anh không ăn một miếng, cũng chẳng động vào điện thoại.

Ban đầu anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, sau đó là cửa phòng hồi sức. Cuối cùng anh ngồi cạnh cô, không rời mắt một giây.

Khoảnh khắc cô đưa tay chạm vào mặt anh, cô đã rất muốn ở bên anh cả đời.

Nghe xong, San San không còn cảm xúc dao động như trước nữa, dường như đã chấp nhận được.

“Tuy trước đây vì không ngờ đến nên tớ rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại, anh Vọng Độ thực sự là một người rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, những điều mà chàng trai khác khiến tớ khó chịu, anh ấy dường như chưa bao giờ có dù chỉ một điều nào.”

Cô ấy khẽ đung đưa đôi chân đặt trên sàn: “Nói thật nhé, từ nhỏ đến lớn tớ luôn cảm thấy anh Vọng Độ đáng tin hơn anh Tần Dương. Hơn nữa, anh ấy đối xử với cậu rất tốt. Nếu bạn trai cậu là anh ấy thì tớ nghĩ…”

San San nở nụ cười: “Tớ nghĩ cũng rất tuyệt. Tiểu Mãn, tớ mong cậu mãi mãi hạnh phúc.”

Tiểu Mãn nghiêng người ôm lấy San San, hai người ôm nhau thật lâu mãi không buông.

Cho đến khi San San bất chợt hỏi nhỏ: “Hai người tiến triển đến đâu rồi? Hai tháng thì… chắc là đã hôn rồi nhỉ?”

Tiểu Mãn sững sờ, mặt cô lập tức đỏ bừng.

San San biết Tiểu Mãn dễ xấu hổ, cũng không trêu cô nữa.

Cô ấy nắm lấy tay Tiểu Mãn, nghiêm túc nói: “Năm cậu phẫu thuật, thực ra tớ cũng định đi cùng.” San San hạ giọng nói.

Tiểu Mãn nhìn vào mắt cô ấy, chăm chú lắng nghe.

“Hồi đó tớ gom hết tiền mừng tuổi, lên mạng mua vé tàu cao tốc đi thành phố Giang. Nhưng khi ra ga, nhân viên bảo tớ chưa đủ tuổi, rồi gọi điện cho phòng cảnh sát ở đó…”

Giọng San San nghẹn lại: “Cảnh sát gọi cho bố mẹ tớ. Họ không cho tớ đi, còn giữ tớ ở lại nhà ga.”

San San lao vào lòng Tiểu Mãn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi: “Tiểu Mãn, xin lỗi cậu. Hồi đó tớ không thể ở bên cậu được.”

Tiểu Mãn gần như cảm nhận được hết sự tủi thân của San San. Cô đỡ vai San San, lau nước mắt cho cô ấy.

“San San, cậu đừng khóc. Nếu cậu một mình đi tàu cao tốc đến, tớ cũng sẽ lo lắng, sẽ thấy thương cậu. Đừng khóc mà, chẳng phải ngày nào cậu cũng gọi điện cho tớ sao~”



Ở căn phòng bên kia.

Tần Dương đặt vali xuống đất, mở lời: “Để tớ nói cho cậu biết, ban đầu tớ định phải thốt ra 18 câu chửi “má nó chứ”.” Cậu ấy trầm ngâm một lát: “Nhưng lái xe hơn một tiếng đến đây, tớ lại thấy mình bắt đầu chấp nhận được rồi…”

Vọng Độ ngồi tựa lưng trên ghế, giọng bình thản: “Chuyện này có gì mà khó chấp nhận đâu.”

“Cậu còn nói nữa! Bốn chúng ta coi như lớn lên cùng nhau, kỳ nghỉ nào không chơi chung! Lần nào đồ ăn vặt chẳng cùng chia! Bao lần gây họa không cùng chịu! Năm lớp tám, đúng mùng một Tết, Vương San San lấy nam châm đi hút lên TV, còn dụ Tiểu Mãn làm theo cho bọn mình xem, khiến TV nhà tớ bị hỏng màn hình. Chẳng phải cuối cùng là tớ với cậu gánh tội đó sao?”

Vọng Độ nghĩ đến cảnh tượng hồi đó, không nhịn được cười, ho nhẹ hai tiếng: “Cậu vẫn nhớ rõ thế à?”

“Sao mà quên được! Tớ quỳ suốt cả buổi chiều.” Tần Dương tạm ngưng, xua tay nói: “Lại nói lạc đề rồi, tớ chỉ muốn nó, hai cô gái bọn mình nhìn lớn lên từng ngày, lúc cậu mới quen Tiểu Mãn, em ấy còn chưa biết nói, dì Hoàng còn xem cậu như con trai ruột. Đổi lại là tớ với Vương San San…” Chỉ nói ra thôi mà cậu ấy đã thấy nổi da gà: “Tớ thật sự cảm thấy…”

Vọng Độ khẽ nhíu mày, nhìn cậu ấy một cái.

Tần Dương lập tức đổi cách nói: “Cảm thấy… sao sao đó. Thế nên sao cậu lại có thể ra tay được chứ…”

Vọng Độ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Anh cũng ngại nhắc đến chuyện Tiểu Mãn hôn anh, dù sao bản thân anh cũng chẳng đơn thuần đến thế, nếu không thì ý nghĩ lúc đó của anh đáng lẽ phải giống như Tần Dương mới đúng, nhưng anh lại chấp nhận được.

“Liên quan gì đến tớ.”

Vọng Độ quăng lại một câu, coi như hoàn toàn thừa nhận mình là kẻ “không ra gì”.



Tiểu Mãn treo quần áo lên, sắp xếp xong chuẩn bị xuống lầu thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Vọng Độ đã thay chiếc áo len màu xanh, đứng lặng lẽ trước cửa phòng cô.

Ánh nắng tràn qua cửa sổ lớn ở hành lang, chiếu sáng rực rỡ lên người anh.

Tiểu Mãn dường như có thể ngửi thấy mùi nắng từ trên người anh.

Anh hơi cúi người, hạ thấp góc độ để đối diện với Tiểu Mãn, đôi mắt nâu nhạt như hạt dẻ lặng lẽ nhìn cô.

“Em có muốn cùng đi làm bánh không?”
Bình Luận (0)
Comment