Tiểu Mãn từ nhỏ đã rất thích những món ăn liên quan đến bánh nướng.
Niềm đam mê này có lẽ bắt nguồn từ những ngày cô sống cùng bố trong con hẻm Vĩnh Thanh. Khi đó, cô thường được bố sai ra đầu ngõ mua cải thảo hoặc đậu phụ.
Người trong ngõ toàn là người quen, cô mang tiền ra, chủ quán sẽ bỏ đồ vào túi nilon cho cô, rồi cô lại lắc lư xách về.
Giữa ngõ có một tiệm bánh mì kiểu cũ, cũ đến mức cửa tiệm cũng làm bằng gỗ. Mỗi ngày khi đóng cửa, ông chủ sẽ gài những thanh gỗ dài vào rãnh cửa, từ trái qua phải, tổng cộng hai mươi thanh.
Mỗi lần đi ngang qua, Tiểu Mãn đều ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của bánh nướng bên trong.
Cô thường bước chậm lại, lén nhìn vào tủ kính trước cửa tiệm.
Đến tháng thứ ba, ông chủ phát hiện ra thói quen này của cô, liền vẫy tay gọi cô lại, rồi đưa cho cô một chiếc bánh nhỏ kẹp kem và dừa nạo.
“Tiểu Nguyệt Mãn, vào đây ăn đi, đừng nói với bố cháu nhé.”
Là một đứa trẻ, Tiểu Mãn khi đó dễ bị đồ ăn cám dỗ. Cô đoán bố sẽ không để ý việc cô về trễ hơn bình thường, thế là cô chậm rãi ăn hết chiếc bánh kem dừa đó trong tiệm.
Đó là lần đầu tiên trong những năm sống cùng bố, cô tìm thấy một món ăn mà mình thích.
Ra khỏi tiệm, Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn, thấy giá của chiếc bánh kem dừa trong tủ kính là một đồng rưỡi.
Cô âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Tối hôm đó, nhân lúc bố ngủ, cô bật đèn ngủ nhỏ lên, lén lấy đống tiền lẻ một hào được cô giấu dưới ga giường ra để đếm.
Tiền bố cho cô mua cải thảo thường rất sít sao, đôi khi không đủ để trả tiền cải, khiến dì bán cải phải thở dài nói: “Thôi thôi, cháu cứ cầm đi.”
Tiểu Mãn cảm thấy như vậy không tốt, nên mỗi khi có tiền thừa, cô đều tiết kiệm lại để bù vào những lần không đủ.
Cứ thế, cô đã tích góp được bảy hào.
Để trả lại tiền chiếc bánh kem dừa đó, Tiểu Mãn về sau chỉ chọn những cây cải nhỏ hơn.
Trước khi bố về, cô dùng gáo nhỏ múc nước, rửa sạch cải trong chậu, để bố không phát hiện cải nhỏ hơn bình thường.
Đến tuần thứ ba, Tiểu Mãn tích đủ mười lăm tờ một hào. Nhân lúc ông chủ tiệm bánh ngủ trưa, cô lén để tiền lên bàn nơi ông ấy đang gục đầu ngủ.
Hương vị trong ký ức thời thơ ấu ấy đã luôn theo Tiểu Mãn trưởng thành.
Kỳ nghỉ hè năm lớp bốn, cô nhìn thấy một bài viết trên mạng về cách làm bánh bằng nồi cơm điện. Cô liền chép lại, mang lên lầu mời Vọng Độ cùng làm.
Lúc đó bọn họ chẳng có thiết bị làm bánh nào cả. Theo hướng dẫn trong bài, Tiểu Mãn hào hứng thử dùng bốn chiếc đũa để đánh bông lòng trắng trứng. Cả hai thay phiên nhau đánh suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng lòng trắng trong bát chỉ nổi được vài bong bóng to.
Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn Vọng Độ: “Anh ơi, có phải tụi mình bị lừa rồi không?”
Sự thất vọng và buồn bã cô cố che đi đều bị Vọng Độ nhìn thấu.
Vọng Độ liền xắn tay áo, đánh lòng trắng trứng mạnh hơn.
Cậu thiếu niên tràn đầy quyết tâm an ủi cô: “Tiểu Mãn, để anh cố thêm chút nữa là được.”
Sau đó Vọng Độ đánh rất lâu, lòng trắng trứng mới bắt đầu có dấu hiệu bông lên.
Họ bắt đầu từ trưa và làm đến chiều tối. Khi ánh hoàng hôn màu cam đỏ chiếu rọi khung cửa sổ, họ thu hoạch được một chiếc bánh trứng.
Cắn một miếng bánh, toàn là mùi tanh của trứng. Cả hai nhìn nhau, cười rồi cùng ăn hết.
Sáng hôm sau, Vọng Độ nhận được cuộc gọi của Tần Dương rủ đi chơi bóng rổ.
“Không đi.” Anh ỉu xìu trả lời rồi cúp máy.
Sau khi thất bại trong việc dùng tay trái để ăn, anh đành chấp nhận để cô học sinh tiểu học đầy áy náy đút cho mình.
Tiểu Mãn tay trái cầm thìa, tay phải gắp đồ ăn. Cô xếp cơm thành lớp trên thìa, thêm một miếng thịt, rồi gắp một ít rau đặt lên trên, sau đó đút cho cậu thiếu niên từng thìa từng thìa đang không nhấc nổi tay phải của mình lên.
…
Bây giờ bàn tay từng không nhấc nổi của anh đang nắm chặt lấy tay cô, Tiểu Mãn nhẹ nhàng siết lấy tay anh.
Vọng Độ nhận ra động tác của cô, liền cưng chiều dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô hai cái.
Bao nhiêu năm trôi qua, cậu thiếu niên từng vì mong muốn nhỏ bé của cô bé chín tuổi mà đánh lòng trắng trứng suốt bốn tiếng đồng hồ, giờ vẫn ở bên cạnh cô.
Sắp xuống đến tầng một, Tiểu Mãn kéo Vọng Độ lại, rồi ôm lấy anh từ phía sau.
Khoảng cách chiều cao giữa hai người vì bậc thang mà trở nên không còn cách biệt nhiều.
Vọng Độ quay đầu lại, tay nhẹ nhàng đặt lên tóc cô, vuốt ve: “Sao vậy?”
Tiểu Mãn đáp: “Chỉ là em rất, rất thích anh.”
*
“Rốt cuộc anh để đâu rồi hả?”
Khi hai người xuống đến phòng khách tầng một, họ nghe thấy giọng của San San.
San San và Tần Dương đang cúi đầu lục tìm trong kho dưới tầng một, bới tung từng thùng giấy ra.
Vọng Độ hỏi: “Hai người đang tìm gì thế?”
San San giải thích: “Đang tìm thùng nguyên liệu làm bánh mà chúng ta mang tới ấy anh.”
“Thùng đó ở phía bếp.” Vọng Độ chỉ về phía nhà bếp kiểu mở sát phòng khách: “Thùng có ghi là dụng cụ làm bánh, lúc chuyển đồ, anh để luôn vào đó rồi.”
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm: “Hú hồn hú vía, vừa nãy không tìm thấy, Vương San San cứ khăng khăng là tớ quên mang, suýt chút nữa tớ cũng nghi ngờ bản thân mình luôn rồi.”
Sau sự kiện “bánh trứng” năm đó, Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân đều mua thêm lò nướng cho nhà mình.
Kể từ đó, bốn người họ thường tranh thủ kỳ nghỉ đông hoặc hè để làm bánh ở nhà, phần lớn là các loại bánh kem đơn giản và bánh quy bơ. Hoàng Hỉ Vân cũng bắt đầu học làm bánh đào từ khi ấy.
Bốn người khá thành thạo, Tần Dương và San San phụ trách rửa và cắt trái cây, Tiểu Mãn cân đong nguyên liệu theo đúng khối lượng, còn Vọng Độ đặt nhiệt kế vào lò để kiểm tra xem có hoạt động bình thường không, sau đó mới bắt đầu xử lý trứng.
“Vậy hôm nay chúng ta dùng trái cây gì để làm nhân bánh đây?” San San hỏi.
Trái cây trang trí trên bề mặt bánh có thể dùng rất nhiều loại, nhưng phần nhân thì không thể trộn lẫn quá nhiều trong cùng một lớp, nếu không vị sẽ rất lạ. Nhiều nhất cũng chỉ là hai loại ở hai lớp khác nhau.
Vọng Độ chậm rãi lên tiếng: “Sao cũng được, tùy mọi người.”
Tần Dương nói: “Vậy thì xoài đi!”
San San: “Em chọn đào!”
Cả hai gần như đồng thanh, sau đó cùng nhìn về phía Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn thực ra thích nho xanh hơn, nhưng nếu cô đề xuất ý kiến khác thì sẽ phải loại đi một người trong ba người họ.
Cô giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Đào.”
Thế là đã quyết định xong.
Một lúc sau, Vọng Độ mặt không cảm xúc, lặng lẽ tiến lại gần: “Em muốn ăn nho xanh phải không?”
Tiểu Mãn ngẩn người: “Sao anh biết?”
“Sinh nhật trước đây của em, cả cái bánh hôm qua nữa, lớp giữa đều là nho xanh.”
Rõ ràng đó là sở thích của cô.
Tiểu Mãn nhỏ giọng: “Nhưng không sao đâu, vì tối qua em ăn rồi.”
Vọng Độ nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Để anh lo.”
Phần trét kem luôn là việc của Vọng Độ, đến bước này thì những người khác đã nằm trên ghế sô pha xem TV.
Không bao lâu sau, một chiếc bánh ba tầng kẹp hai lớp nhân đã được mang ra.
Vọng Độ dùng sốt chocolate để bo viền và bắt nhiều kiểu hoa khác nhau trên từng tầng bánh.
Khi chia bánh, Tiểu Mãn nhận được từ Vọng Độ một miếng bánh tam giác có một quả cherry to ở trên.
Cô dùng nĩa cắt một miếng, đưa vào miệng và lập tức cảm nhận được vị nho xanh.
Cô ngạc nhiên nhìn sang những người khác, phát hiện San San và Tần Dương chẳng có phản ứng gì. Cô lại ăn thêm một miếng, vẫn là nho xanh, hoàn toàn không thấy đào hay xoài đâu.
“Anh?” Tiểu Mãn nhìn sang Vọng Độ.
Vọng Độ ngồi cạnh cô, thản nhiên xem TV cùng mọi người, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Anh quay đầu lại, tự nhiên giải thích: “Anh lấy riêng một phần cho em, để nho xanh vào, rồi làm ký hiệu lúc bo viền để cắt đúng miếng đó cho em. Bánh của họ khác bánh của em, yên tâm đi.”
Tiểu Mãn nhẹ nhõm, lại nghe thấy bên cạnh vọng tới giọng nói trầm thấp: “Em quan tâm họ, anh quan tâm em.”
*
Trước khi mặt trời lặn, cả nhóm mặc áo khoác và chuẩn bị ra ngoài đi tàu hỏa hơi nước vòng quanh núi.
Điểm xuất phát của tàu cách chỗ họ ở không xa, đi bộ khoảng năm phút là đến.
San San và Tiểu Mãn vừa ngắm cảnh núi hai bên, vừa vui vẻ bước đi trước.
Ven đường có một cây mai vàng đang nở rộ trong gió lạnh.
Tiểu Mãn thấy màu sắc đó rất đẹp, liền lấy điện thoại ra chụp ảnh, định gửi cho mẹ xem.
Khi cô ngẩng đầu lên chụp ngọn cây, có người khẽ xoa đầu cô.
Vọng Độ đưa cho cô một chiếc máy ảnh: “Cái này cho em chơi.”
“Cảm ơn anh.” Tiểu Mãn nhận lấy.
Có máy ảnh trong tay, Tiểu Mãn dẫn theo San San chụp dọc đường.
Tần Dương tiện miệng hỏi: “Cậu mua máy ảnh từ khi nào thế?”
“Hai tháng trước.”
Tần Dương: “Vậy sao vừa nãy lúc làm bánh cậu không lấy ra chụp?”
Vọng Độ ngập ngừng: “Quên mất rồi.”
Vì lúc nãy chỉ toàn nghĩ đến chuyện lén để nho xanh cho Tiểu Mãn.
Hai người chụp ảnh cho nhau một lúc, San San vẫy tay gọi Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, mau đến xem tấm chụp góc nghiêng tuyệt đẹp của cậu mà tớ vừa chụp này!”
Tiểu Mãn chạy lại gần, San San vô tình bấm giữ nút trái, làm ảnh tua nhanh về phía trước.
Thế là hàng loạt bức ảnh chụp Tiểu Mãn từ nhiều góc độ, ở các thời điểm khác nhau, lướt qua trước mắt họ.
Cả hai sững người.
San San lí nhí: “Làm sao bây giờ, tớ vô ý bấm xem ảnh phía trước rồi, thế này có phải không hay lắm không?”
Tiểu Mãn chớp mắt, dù ảnh là của cô, nhưng cô vẫn có cảm giác như vừa xâm phạm quyền riêng tư của Vọng Độ.
San San bỗng quay đầu lại gọi lớn: “Anh Vọng Độ, em với Tiểu Mãn có thể xem ảnh trước đây anh chụp không? Trong máy ảnh của anh không có gì không thể xem được chứ?”
“…” Vọng Độ đáp: “Hai đứa cứ dùng thoải mái.”
Được sự cho phép, cả hai tiếp tục bấm xem.
Tất cả đều là ảnh của Tiểu Mãn. Tiểu Mãn ngủ gục trên bàn trong thư viện, Tiểu Mãn bước trên con đường phủ đầy lá ngô đồng, Tiểu Mãn chơi cầu lông trong giờ thể dục, Tiểu Mãn cúi đầu ghi chép trong lớp học.
Hầu như mỗi bức ảnh đều khiến Tiểu Mãn nhớ lại.
Bức trong thư viện là lúc cô và Vọng Độ học cùng nhau, bức lá ngô đồng là khi cả hai leo ngọn đồi nhỏ trong trường, bức trong giờ thể dục là hôm anh mang nước nóng cho cô, còn bức trong lớp hẳn là khi anh chờ cô tan học.
Mỗi bức ảnh đều khiến tấm “góc nghiêng tuyệt đẹp” mà San San chụp trở nên chẳng đáng kể là bao.
San San nuốt nước bọt: “Thôi bỏ đi, chụp cậu là việc của anh Vọng Độ, tớ không dám múa rìu qua mắt thợ nữa.”
Tiểu Mãn cầm máy ảnh, len lén quay lại chụp một tấm ảnh của Vọng Độ.
Anh đứng cùng Tần Dương, có vẻ đang trò chuyện gì đó.
Ngay lúc cô bấm nút chụp, Vọng Độ vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mây sau lưng anh bao bọc ánh hoàng hôn, ánh vàng tỏa ra như muốn tan chảy. Gió nhẹ lay động cành cây, tạo nên âm thanh xào xạc bên cạnh anh.
Tiểu Mãn cúi đầu nhìn bức ảnh, cảm thấy cô chụp cũng đẹp phết.
*
Bên cạnh khu vực tàu hỏa có một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa có bán đồ chiên và kẹo bông gòn. Tiểu Mãn nhét lại máy ảnh vào tay Vọng Độ, rồi cùng San San đi mua kẹo bông.
Máy làm kẹo bông quay tít, kéo ra từng sợi đường ngọt ngào.
Ở quầy đồ chiên bên cạnh, có một cái bánh rán tròn phủ đầy mè. Người bán dùng kẹp gắp bánh bỏ vào túi giấy rồi đưa cho một cậu nhóc.
Tiểu Mãn cũng muốn mua, liền hỏi: “Chào bác, còn bánh rán tròn không ạ?”
Ông chủ lắc đầu cười: “Hết rồi cháu ơi. Hôm nay làm bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, giờ không làm thêm nữa.”
“Dạ.” Tiểu Mãn cụp mi mắt.
San San nhận kẹo bông gòn, ngoảnh lại nhìn phía sau rồi lay mạnh tay Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, cậu mau nhìn phía anh Vọng Độ đi…”
Tiểu Mãn quay lại, thấy có một cô gái cầm điện thoại đi về phía Vọng Độ.
Hai cô gái khác cách đó không xa đang phấn khích nhìn người vừa tiến tới Vọng Độ, vừa nhỏ to bàn luận.
Chỉ cần nhìn cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Mãn không nói gì, chỉ nhìn về phía đó.
Ngay khi cô gái sắp đến gần, San San giật mình thốt lên: “Anh Vọng Độ sắp bị gái tán rồi!”
Nhưng sau đó, ngay lúc cô gái vừa đến gần, họ thấy Vọng Độ rất tự nhiên… lùi lại một bước.
Cô gái sững sờ, hiển nhiên không nghĩ anh sẽ phản ứng như vậy, nhưng vẫn cười và định nói gì đó.
Vọng Độ cắt ngang lời cô ấy, nói một câu rồi lập tức bước nhanh về phía Tiểu Mãn.
Bước chân của anh vội vã, như thể sợ Tiểu Mãn hiểu lầm gì đó, đến mức khi đứng trước mặt cô, hơi thở vẫn còn hơi gấp.
Vọng Độ gấp gáp giải thích: “Cô ấy đến xin Wechat của anh, anh nói anh phải đi tìm bạn gái. Dù là tình huống như vậy, nhưng bọn anh không hề lại gần nhau.”
Vọng Độ nói một tràng, khiến San San kinh ngạc há hốc miệng.
“Vé tàu hỏa? Không phải ở đó có bảng ghi à…” San San nói đến đây thì nngưng bặt, sau đó vội vàng nói tiếp: “À… Tớ đi xem Tần Dương mua vé xong chưa.”
Nói xong, cô ấy lập tức chuồn đi.
“Em không giận mà.” Tiểu Mãn nghiêm túc giải thích, rồi đưa cây kẹo bông về phía anh: “Ăn kẹo bông không?”
Vọng Độ chẳng mấy quan tâm đến cây kẹo, anh cúi đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn cô: “Tiểu Mãn, anh không làm gì cả.”
Dù trước đây Vọng Độ từng bị người khác bắt chuyện trước mặt Tiểu Mãn, nhưng kể từ khi họ chính thức quen nhau, đây là lần đầu tiên, nên anh rất căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn mọi lần trước.
Anh không muốn cô không vui dù chỉ một chút.
Tiểu Mãn cảm nhận được tâm trạng bất an của Vọng Độ.
Cô ngoắc tay: “Vậy anh cúi xuống, em nói cho anh nghe.”
Vọng Độ nghi ngờ, cúi người xuống gần cô. Giây tiếp theo, Tiểu Mãn hôn nhẹ lên má anh.
Vọng Độ hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cô hôn anh nơi công cộng, tai Tiểu Mãn đỏ bừng trước tiên.
Tiểu Mãn nói: “Em không giận đâu, thật mà. Chuyện này chẳng đáng để giận đâu. Dù cô ấy có đến xin Wechat của anh, em cũng không giận đâu, thật đấy. Bởi vì em biết cô ấy không có ác ý, cô ấy chỉ không biết anh đã có bạn gái thôi.”
Biểu cảm của Vọng Độ dần dịu lại.
Anh vốn định nắm tay cô, nhưng nhìn thấy một tay cô đang cầm kẹo bông gòn, tay còn lại cầm que xiên, anh đành từ bỏ ý định, chỉ chậm rãi bước theo nhịp cô đi.
“Vậy tại sao lúc nãy vẻ mặt em không vui?” Vọng Độ dịu dàng hỏi.
“Vẻ mặt?” Tiểu Mãn bứt một miếng kẹo bông cho vào miệng, vị ngọt dịu lan tỏa ngay tức thì.
“Ồ, là vì em muốn ăn bánh rán tròn, nhưng ông chủ nói hết mất tiêu rồi.”
“Bánh rán tròn?”
“Dạ.” Tiểu Mãn dừng bước: “Em vốn định mua một cái ăn.”
Cô thở dài.
*
San San chạy bước nhỏ tới bên cạnh Tần Dương, bám lấy tay cậu ấy thở dốc.
“Em sao thế, bị ma đuổi à?” Tần Dương trêu cô ấy.
Cây kẹo bông gòn trong tay San San méo mó hết cả.
“Không bị ma đuổi, nhưng cũng gần giống vậy!”
“Ý gì nữa?”
“Lúc nãy… Có cô gái xin Wechat của anh Vọng Độ…”
“Hả? Vọng Độ lúc đó không phải đi tìm hai đứa à? Cô gái kia không thấy cậu với Tiểu Mãn hả?”
“Lúc đó bọn em đang mua đồ, anh ấy chưa tới. Nhưng chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là lúc đó Tiểu Mãn đã thấy cảnh ấy. Sau đó…”
San San nói đến đây dừng lại thở hắt ra, làm Tần Dương sốt ruột: “Sao nữa…”
“Sau đó anh Vọng Độ nói với cô ấy câu gì đó kiểu như “tôi phải đi tìm bạn gái”, a a a a a! Dù biết hai người họ đang quen nhau, nhưng lần đầu nghe hai chữ “bạn gái” từ miệng anh ấy, em thấy cảm xúc lẫn lộn quá. Lúc sau lại còn cuống quýt giải thích nữa cơ chứ.”
Tần Dương: “…”
“Cậu ấy cuống thật à?” Tần Dương nghĩ đến cảnh tượng đó, chậm rãi nói: “Có chút kỳ lạ đấy…”
Hai người quay đầu lại, đúng lúc thấy Tiểu Mãn kiễng chân hôn lên má Vọng Độ.
Cả hai cùng quay lại phía trước.
Tần Dương: “Đi chơi với một cặp đôi thực sự ổn chứ?”
San San: “Sao từ kỳ lạ lại giống như đang ám chỉ hai đứa mình vậy…”
*
Chiếc tàu hỏa nhỏ chạy rầm rầm trên đường ray.
Tiểu Mãn dùng máy ảnh quay cảnh núi non bên ngoài cửa sổ. Cô từ từ xoay ống kính, đưa San San vào khung hình, rồi quay Tần Dương vào khung hình. Cuối cùng, cô chĩa ống kính về phía Vọng Độ ngồi bên cạnh.
Vọng Độ đang lướt màn hình điện thoại, không để ý đến hành động của cô.
“Anh, anh đang xem gì thế?”
Tiểu Mãn quên mất việc rời mắt khỏi ống kính, để máy ảnh dí sát vào màn hình điện thoại của anh.
Trên màn hình hiện ra giao diện trang web chính hãng thương hiệu C.
Vọng Độ phát hiện cô, ngón tay lướt trên màn hình dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
“Đang xem nhẫn đôi.”
“Sao tự nhiên anh muốn mua nhẫn thế?”
“Vì anh vừa nghĩ, nếu có người đến bắt chuyện với em… Anh sẽ muốn đấm tên đó.”
Tay Tiểu Mãn đang cầm máy ảnh run lên, hình ảnh trong khung hình lắc lư một hồi, rồi bất ngờ tắt ngấm.
*
Cy: “Em quan tâm họ, anh quan tâm em.” (≧▽≦)