Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 44

Suối nước nóng ở sân sau chảy từ hòn non bộ xuống hồ, sau đó theo ống tre ở phía bên kia hồ chảy ra ngoài, nhiệt độ luôn được duy trì ở mức dễ chịu.

Vào mùa đông không có côn trùng, là thời điểm thích hợp nhất để ngâm mình trong suối nước nóng vào buổi tối.

Tiểu Mãn và San San ngồi bên mép hồ, cẩn thận đưa chân thử nhiệt độ nước.

Đồ bơi của họ là kiểu hai mảnh, phía trên là áo hai dây, phía dưới là váy ngắn, giống kiểu váy mà các cô gái thường mặc vào mùa hè.

“Thế nào, nước có ấm không?” Tần Dương tắm xong, thay đồ rồi bước xuống.

Tiểu Mãn: “Ấm ạ, hoàn toàn không lạnh chút nào.”

“Vậy thì được rồi, anh còn lo nhiệt độ không đủ. Hai đứa đợi một chút, anh đi lấy đồ uống cái.”

San San thử nước xong, “bụp” một tiếng liền nhảy xuống hồ.

Tiểu Mãn cũng chầm chậm bước xuống theo, làn nước ấm áp của suối nước nóng nhanh chóng ôm trọn cơ thể cô, xua tan cảm giác lạnh lẽo khi mặc váy đi ra ngoài lúc nãy.

“Ấm quá Tiểu Mãn ơi!” San San xoay người, nằm úp lên tảng đá bên hồ.

Những tảng đá quanh năm được nước ấm và hơi nước bao phủ, luôn giữ nhiệt độ dễ chịu.

“Hai đứa uống gì?” Tần Dương đứng xa hỏi.

“Nước cam.”

“Nước mận.”

Tần Dương đi lấy đồ uống trên quầy, tình cờ gặp Vọng Độ từ trên lầu đi xuống.

Tóc của Vọng Độ vẫn còn hơi ướt, có lẽ vì biết lát nữa còn phải xuống nước nên anh chỉ sấy qua loa chứ không sấy khô hoàn toàn.

Vì có hai cô gái nhỏ ở đây nên hai người họ không giống các chàng trai khác khi ngâm suối nước nóng, không để trần nửa thân trên mà đều mặc áo thun trắng rộng rãi thoải mái, trông giống như những cậu thanh niên trên sân trường chuẩn bị đi chơi bóng rổ.

San San: “Nhìn hai anh từ bé, thấy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng giờ lên đại học gặp nhiều nam sinh rồi mới nhận ra, anh Tần Dương và anh Vọng Độ đúng là trông khá ra dáng đấy chứ nhỉ?”

Tiểu Mãn thì luôn thấy Vọng Độ rất đẹp trai.

Vọng Độ cầm một chồng khăn tắm bước tới, đặt trên ghế dài bên hồ.

“Ngâm xong gió lạnh sẽ dễ bị cảm, lát nữa hai đứa có lên thì nhớ quấn khăn tắm trước nhé.”

Tiểu Mãn: “Dạ.”

San San: “Vẫn là anh Vọng Độ chu đáo nhất.”

Tần Dương đặt đồ uống xuống, gõ nhẹ vào đầu San San:”Này, chiều nay anh và cậu ấy đã giặt và sấy khô hết khăn tắm lẫn đồ bơi đấy nhé, sao mà vô tâm thế.”

Hai người họ lại cãi nhau.

Vọng Độ tự nhiên bước tới gần Tiểu Mãn, rồi xuống nước bên cạnh cô.

Anh nghiêng đầu nhìn cô. Tiểu Mãn đang chăm chú xem San San và Tần Dương cãi nhau, bất giác mỉm cười, hai búi tóc thấp hai bên nhẹ nhàng lắc lư, trông giống kiểu buộc tóc hồi bé của cô, đáng yêu hết sức.

Đuôi tóc vì quá dài đã bị nước làm ướt, kết lại thành một lọn nhỏ mềm mại.

Vọng Độ không nhịn được khẽ vẩy nước về phía ấy. Làn sóng nhẹ nhàng lướt qua, khiến đuôi tóc của Tiểu Mãn đung đưa trong nước.

Cảm nhận được sự lay động của nước bên cạnh, Tiểu Mãn bám vào mép hồ, nghiêng đầu nhìn anh.

“Anh.” Cô khẽ gọi.

Vọng Độ cao hơn cô hẳn một đoạn, nước chỉ ngập đến mép dây áo của cô, nhưng lại ngập đến dưới ngực anh.

Tiểu Mãn theo làn sóng nước trên ngực anh mà nhìn xuống dưới.

Dưới chiếc áo thun trắng đã thấm nước, phần vải trở nên hơi trong suốt, dán lên làn da, lộ ra đường nét cơ bắp mờ mờ.

Mặt Tiểu Mãn lập tức đỏ bừng.

Cô vội vàng quay đầu lại, cố gắng giữ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng phía trước.

“Vọng Độ, cậu nói xem, tớ đối xử với cái đồ vô ơn này có phải tốt hơn cậu không?”

Tần Dương chuyển chủ đề, Vọng Độ qua loa đáp lại.

Dù vậy, sự chú ý của anh vẫn chưa bị phân tán, anh đã nhận ra khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Mãn.

Anh khẽ xoa đầu cô.

“Sao nhìn bạn trai mình mà cũng phải ngại thế?”

Một câu nói này khiến mặt Tiểu Mãn nóng bừng.

Trên người Vọng Độ phảng phất mùi hương của loại sữa tắm anh thường dùng, không nồng không nhạt, rất dễ chịu.

Tiểu Mãn ấp úng: “Tại… tại ngâm suối nước nóng đó.”

Ngâm được một lúc, mọi người bắt đầu cảm thấy chán.

Điện thoại của Vọng Độ và Tiểu Mãn đồng thời vang lên hai tiếng báo hiệu.

Trong trường hợp này thì thường là tin nhắn trong nhóm “Một gia đình yêu thương nhau”, vì thế Vọng Độ đưa tay lấy điện thoại từ trên bàn.

Dương Hiểu Linh và Hoàng Hỉ Vân gửi vào nhóm bốn phong bao lì xì.

Hai cái đầu là gửi cho Vọng Độ, kèm lời nhắn: [Chúc Tiểu Độ sinh nhật vui vẻ.]

Hai cái sau là gửi cho Tiểu Mãn, kèm lời nhắn: [Tiểu Mãn cùng vui.]

Hai bà mẹ luôn cố gắng đối xử công bằng với cả hai. Dù hôm nay chỉ là sinh nhật của Vọng Độ, nhưng họ vẫn phải gửi lì xì cho cả hai đứa trẻ.

Vọng Độ nhắn tin cảm ơn trong nhóm, rồi trực tiếp gọi video.

Cuộc gọi được kết nối, hai bà mẹ cùng dùng chung một camera, nhìn thì thấy đang ở nhà Tiểu Mãn.

San San: “Chào hai dì ạ!”

Tần Dương: “Chào hai dì.”

Tiểu Mãn và Vọng Độ cũng chào hỏi, bốn người chỉnh tề xuất hiện trong màn hình video.

Dương Hiểu Linh vẫy tay với họ: “Mấy đứa chơi vui không?”

San San: “Dì ơi, bọn con chơi vui lắm! Dì có xem mấy tấm hình Tiểu Mãn gửi về hoa mai đỏ và tàu hỏa chưa ạ?”

“Có chứ, chụp rất đẹp, còn có cả ảnh nhóm bốn đứa nữa, giống hệt hồi nhỏ.” Hoàng Hỉ Vân cảm thán.

Dương Hiểu Linh nhớ ra gì đó liền hỏi: “Mấy món vịt om và bánh đào nướng hai dì làm, mấy đứa ăn hết chưa?”

Tiểu Mãn trả lời: “Ăn hết rồi ạ, trưa nay bọn con ăn sạch sẽ luôn. Cảm ơn mẹ, cảm ơn dì Hiểu Linh.”

Hoàng Hỉ Vân cười: “Mẹ định gửi sớm cho mấy đứa, nhưng lại lo đồ ăn sẽ hỏng giữa đường. Nhưng bây giờ mẹ đã mua được máy hút chân không, vài ngày nữa làm thêm sẽ chuyển phát nhanh gửi cho mấy đứa.”

Tần Dương: “Thế thì tuyệt quá rồi!”

Hai bà mẹ tính cách đều rất thân thiện, bốn người nói chuyện với họ không hề cảm thấy áp lực. Cứ thế, tụi con một câu các dì một câu, họ trò chuyện đến gần hai mươi phút.

Hoàng Hỉ Vân bỗng nói: “Tiểu Độ nhà chúng ta năm nay tròn hai mươi ba rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật, lần đầu gặp thằng bé mới chưa đến mười ba tuổi nữa, thoắt cái đã mười năm trôi qua.”

Nhắc đến tuổi tác, mọi người lập tức cảm thấy một dự cảm không lành.

Kể từ khi tốt nghiệp đại học, năm nào cũng bị mẹ Tần giục cưới, nên Tần Dương ngay lập tức đoán được chủ đề tiếp theo sẽ là gì.

Quả nhiên Dương Hiểu Linh liền nói: “Đúng vậy, năm chị bằng tuổi thằng bé, thằng bé đã ở trong bụng chị rồi. Hỏi nó thì nó cứ bảo tạm thời không muốn tìm bạn gái, đúng là lũ trẻ bây giờ… Mấy đứa nói nhỏ cho hai dì biết xem, Tiểu Độ nhà mình có đang lén lút hẹn hò không? Báo cáo sẽ có thưởng đó.”

Vọng Độ: …

Tần Dương: …

San San: …

Tiểu Mãn:!!!

Không khí lập tức trở nên cứng đờ, trong ống kính của Vọng Độ, chỉ thấy hơi nước từ suối nước nóng mờ mờ ảo ảo lan tỏa.

Hoàng Hỉ Vân thấy phản ứng của bọn trẻ, liền bật cười: “Nhìn mấy đứa kìa, giữ bí mật ghê thật, mới nói vậy thôi mà đứa nào cũng im phăng phắc.”

Dương Hiểu Linh: “Thì đó, dù sao cũng là lớn lên cùng nhau mà.”

Vọng Độ bất lực: “Mẹ… con bảo không yêu đương là chuyện của nửa năm trước rồi mà.”

Hai bà mẹ tiếp tục trò chuyện, không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Vọng Độ.

Dương Hiểu Linh nhìn hai cô bé thấp hơn hẳn hai chàng trai qua màn hình: “Dì chẳng thèm quản thằng nhóc này đâu, dì chỉ lo hai đứa con gái thôi. Tiểu Mãn và San San xinh xắn như thế, Tiểu Độ này, con phải trông hai em cẩn thận, đừng để mấy cậu con trai ở thành phố Bắc dụ đi mất đấy.”

Tiểu Mãn:!!!

Lại nữa rồi.

Nghe đến câu này, San San gần như tự động bỏ qua việc bản thân cũng được nhắc đến, theo phản xạ cùng Tần Dương nhìn sang Tiểu Mãn và Vọng Độ.

Người lớn bên kia màn hình chẳng hề hay biết, nhưng mấy người ở đây lại hiểu rõ mồn một.

San San cười nói: “Bọn con không đi xa đâu dì Hiểu Linh ạ, dì cứ yên tâm! Con đảm bảo!”

Cô ấy nói xong thì bật cười.

Tiểu Mãn cũng phụ họa thêm vài câu, hai má đỏ bừng một cách đáng ngờ. May mà trời đã tối, bóng đêm đã khéo léo che đi sự lúng túng nhỏ bé của cô.

Vọng Độ khẽ cười, không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt bất giác dừng lại trên khuôn mặt Tiểu Mãn, nhìn rõ sự lúng túng trong đôi mắt cô.

“Mẹ yên tâm đi, con sẽ trông kỹ.”

Kết thúc cuộc gọi video, mấy người cảm thấy cũng ngâm mình đủ rồi.

San San vội đi vệ sinh, cùng Tần Dương rời khỏi trước.

Tiểu Mãn và Vọng Độ ở lại dọn dẹp ly nước trái cây bên cạnh hồ, đặt chúng vào khay.

Cô chống tay vào tảng đá bên hồ để đứng dậy. Bộ đồ bơi đã thấm đầy nước trở nên rất nặng, nước ào ào chảy xuống, chân váy và mái tóc đều dính chặt vào người.

May mà hồ không sâu, nên khi lên bờ cô không đến mức gặp khó khăn.

Không biết từ lúc nào, Vọng Độ đã vòng tới trước mặt cô, ngay giây phút gió lạnh ùa tới, anh đã dùng khăn tắm quấn lấy cô.

Tiểu Mãn ngẩng đầu, thấy anh cúi xuống giúp cô chỉnh tóc, ánh mắt đầy tập trung.

Cô bất giác bị đôi mắt đẹp của anh cuốn hút, đến mức quên cả chớp mắt.

“Vào tắm rửa thay đồ đi, đừng để lạnh, ly để anh đem đi là được.” Vọng Độ nói.

Mái tóc anh dính hơi nước từ suối nước nóng, lại thêm việc bị Tần Dương hất nước vào, khiến một lọn tóc hai bên còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống vai rồi thấm vào chiếc áo thun trắng.

Tiểu Mãn cầm lấy chiếc khăn tắm còn lại trên ghế dài, mở ra rồi liền nhón chân, cũng giúp anh quấn khăn.

Cô gái nhỏ thấp hơn anh rất nhiều, động tác của cô trở nên khá vất vả. Khi vòng tay ra sau để kéo khăn lên, gương mặt cô gần như áp sát vào người anh.

Ấm áp vô cùng.

Chiếc áo thun trắng đã ướt sũng từ lâu, giờ lên bờ lại càng dính sát vào da, không hề ngăn cách được những cái tiếp xúc vô tình này. Cảm giác như sợi lông vũ lướt nhẹ trên tim anh.

Làn da cô vốn trắng trẻo, ngâm mình trong nước nóng một lúc, giờ đây lại càng trở nên mềm mại, như đang tỏa sáng, đôi môi đỏ mọng trông rất mềm mại.

Cuối cùng cũng giúp anh chỉnh xong hai bên, Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, định buông tay thì anh lại bất ngờ cúi xuống, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn nhẹ.

Không chút dục vọng, chỉ đơn thuần là trân trọng, cưng chiều và dùng để thể hiện tình yêu, một nụ hôn trong trẻo.

Nụ hôn rất ngắn ngủi, nhưng hàng mi ướt nước của Tiểu Mãn lại bắt đầu run rẩy.

Rõ ràng đã hôn nhau rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy khó thở, tưởng chừng sẽ ngất đi.

Thậm chí trong vài giây ngắn ngủi khi nụ hôn này diễn ra, cô còn mong giá mà kéo dài hơn một chút.

Ánh mắt anh thoáng tối lại, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những chiếc đèn bên hồ.

Khi chầm chậm kéo giãn khoảng cách, ánh mắt Vọng Độ vẫn dừng trên đôi môi cô, sau đó từ từ di chuyển lên trên, dịu dàng nhìn vào mắt cô.

“Lát nữa có thể hôn thêm lần nữa không?”

Anh hỏi.

*

Cy: Ní quen bạn gái mà ní lịch sự quá, lần này thân mật cũng phải xin phép trước mới chịu
Bình Luận (0)
Comment