Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 45

Thay đồ xong và xuống lầu, Tiểu Mãn vẫn cảm thấy cả người như đang nóng bừng. Không biết là do ngâm suối nước nóng hay do nụ hôn thoáng qua ấy nữa.

Ở quầy bar tầng một, Vọng Độ đang cầm ly thủy tinh rửa sạch dưới vòi nước.

Những ngón tay thon dài ngâm trong nước khiến chúng trông trắng hơn thường ngày, các khớp và đầu ngón tay ửng đỏ, giống như vừa chạm vào tuyết giữa ngày đông.

Tiểu Mãn bước đến.

“Anh, có việc gì em làm được không?”

Chiếc ly cuối cùng trên tay Vọng Độ cũng được rửa xong, anh đặt nó lên giá để ráo nước.

“Không cần, anh rửa xong hết rồi.” Anh kéo tờ giấy trên bàn lau tay, cúi đầu nhìn cô: “Hai người đó đang chọn phim, chúng ta qua đó xem cùng nhé.”

Tiểu Mãn gật đầu, cả hai cùng bước đến chỗ sô pha.

San San và Tần Dương đã bật máy chiếu lên, đang chiếu giao diện chọn phim.

Để tiện xem phim, họ đã điều chỉnh ánh sáng phòng khách tối lại, tụm vào nhau dùng điện thoại điều khiển màn hình máy chiếu, chọn bộ phim sắp xem.

San San: “Xem Cô gái lấp lánh được không?”

Tần Dương: “Sao không xem Cậu bé điện quang?”

“…Vậy Cô bé người cá Ponyo thì sao?”

“Xem Nàng tiên cá được không?”

San San đấm Tần Dương một cú, vừa thấy Tiểu Mãn và Vọng Độ đi tới liền nói ngay: “Hai người mau lại chọn đi, Tần Dương phiền quá, cứ cãi nhau với em suốt!”

Bốn người cùng lục lọi trong thư viện phim, cuối cùng chọn một bộ phim báo thù và trinh thám của Tây Ban Nha.

Phim bắt đầu với cảnh một người đàn ông đang đi đi lại lại trong nhà, trông rất bồn chồn.

Đây là một bộ phim từng đoạt giải, phần mở đầu rất cuốn hút, chỉ sau một phút đã khiến cả bọn tập trung vào màn hình.

Xem được nửa chừng, Tiểu Mãn thấy hơi khát, cô cúi người xuống bàn trà tìm đồ uống.

Trên bàn đầy đủ các loại đồ ăn vặt và thức uống, một phần là họ mang theo, phần khác buổi chiều đã mua từ siêu thị trong khu nghỉ dưỡng.

San San nhận ra động tác của cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn uống gì à?”

“Ừm.”

“Để tớ pha cho!” San San bỗng phấn khích. Cô ấy lại hỏi Vọng Độ và Tần Dương, sau khi nhận được câu trả lời, liền ngồi bệt xuống thảm, mở hết các chai đồ uống trên bàn ra, lấy shaker ra bắt đầu pha chế.

Từ kỳ nghỉ lần trước, khi cả nhóm lén uống thử rượu vang pha Sprite, San San bắt đầu có hứng thú với việc pha chế đồ uống. Thỉnh thoảng cô ấy lại gửi cho Tiểu Mãn các video pha chế của các food blogger trên Bilibili.

Tiểu Mãn nhận được hàng loạt đường link như:

[Lychee Coconut Ice, thức uống thống trị mùa hè không thể thay thế!]

[Cherry kết hợp với đồ uống nào thì ngon?]

[Lưu ngay menu đồ uống này, mỗi lần sẽ có một bất ngờ mới!]

Tiểu Mãn chọc nhẹ khuỷu tay San San, khẽ nói: “Cần tớ giúp cậu đưa chai không?”

San San lắc đầu: “Cậu chỉ cần ngồi đợi uống thôi.”

Tiểu Mãn cũng không làm phiền nữa, tiếp tục xem phim.

San San thêm nửa ly đá viên vào shaker, đổ một chút nước trái cây, cho hai lá bạc hà và ít mứt đào làm từ chiều, cuối cùng đổ Sprite đầy ly, bắt đầu lắc mạnh.

Pha xong một ly, cô ấy để trước mặt mình.

Lại lặp lại các bước, lần này thay Sprite bằng một loại cocktail nồng độ cồn 8%, xong ly thứ hai liền để trước mặt Tần Dương.

Đúng lúc phim chiếu đến cảnh nam chính lái xe đâm trúng một con nai, Tần Dương nghe tiếng đá viên và đồ uống va vào thành shaker phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” bên tai, nhỏ giọng nói: “Vương San San, nhỏ tiếng thôi.”

San San không thèm để ý, dùng tay huých Tiểu Mãn: “Cậu muốn soda hay Sprite?”

“Soda đi.”

“OKK.”

Cô ấy lại bắt đầu pha tiếp.

Hai phút sau, một ly đồ uống màu hồng nhạt sủi bọt nhỏ được đặt trước mặt Tiểu Mãn.

“Uống thử đi.” San San giục cô.

Dưới ánh mắt chăm chú của San San, Tiểu Mãn cầm ly uống hai ngụm.

Hương vị thanh mát của quả dâu rừng tràn ngập trong miệng, nhờ có đá lạnh nên vô cùng ngọt mát, rất giải khát, rất ngon, nhưng dường như có chút vị rượu.

Tiểu Mãn đoán là San San đã cho cocktail.

“Ngon không?” San San đầy mong đợi.

Tiểu Mãn gật đầu: “Ngon lắm!”

Để chứng minh quan điểm của mình, Tiểu Mãn ừng ực uống một hơi gần nửa ly.

Cảm giác ngọt ngào và mát lạnh xuyên qua cơ thể cô.

San San rất hài lòng, liền quay sang pha đồ uống cho Vọng Độ.

“Anh Vọng Độ, anh muốn soda, Sprite hay cocktail?”

Tiểu Mãn vừa định đặt ly xuống thì Vọng Độ quay lại nhìn cô.

“Giống của Tiểu Mãn là được.” Anh đáp.

Phía sau Vọng Độ là sân vườn, rèm cửa chưa kéo. Ngay gần đó chính là nơi mà cả hai vừa trao nhau nụ hôn lúc nãy.

Bỗng nhiên, Tần Dương – người duy nhất còn nghiêm túc xem phim – thốt lên một tiếng “Vãi thật!” rồi nhanh chóng đưa tay bịt mắt San San lại.

Tần Dương quay đầu nhìn, thấy Tiểu Mãn đang nhìn ra sân liền thở phào nhẹ nhõm, vội hét lên: “Tiểu Mãn! Giữ nguyên động tác hiện tại, đừng quay lại màn hình! Cảnh này không phù hợp với hai đứa đâu!”

Lúc đầu, Tiểu Mãn còn tưởng mình nhìn lén Vọng Độ bị phát hiện, cảm thấy hơi căng thẳng. Cô giữ nguyên động tác, lo lắng uống cạn nửa ly còn lại, mãi đến khi nghe rõ lời Tần Dương nói mới thở phào nhẹ nhõm.

Âm thanh mập mờ của cảnh hạn chế độ tuổi từ loa phim tràn ngập không gian.

Tần Dương lầm bầm: “Cảnh nhảm nhí này bao giờ mới kết thúc vậy chứ!”

San San: “Này, anh làm gì mà phản ứng dữ vậy? Có phải trẻ con nữa đâu, chúng ta là bốn người trưởng thành rồi mà!”

Tiểu Mãn vẫn còn bị cú hét của Tần Dương làm cho bối rối, ôm chặt ly đồ uống trong tay như chú chuột hamster giữ miếng phô mai, không dám nhúc nhích.

Tần Dương: “…”

Cảm giác ngồi xem một cảnh như thế này với hai cô gái chẳng khác nào vô tình chiếu nhầm phim nhạy cảm lên TV trong phòng bố mẹ, đúng là không biết phải làm sao, ai đó đến cứu cậu ấy với

Vọng Độ khẽ đưa tay che miệng ho nhẹ, cúi người xuống bàn trà cầm điện thoại Tần Dương dùng để điều khiển máy chiếu, kéo tua qua cảnh phim, giải cứu mọi người khỏi tình thế khó xử.

Anh kéo không xa, đến khi mọi người quay lại nhìn, trên màn hình là cảnh người phụ nữ tóc vàng rút con dao từ dưới gối, dứt khoát cắt ngang cổ người đàn ông.



San San: “Thì ra là hiện trường vụ giết người.”

Cảnh phim nhanh chóng chuyển đến ao nước nơi phát hiện thi thể, cả nhóm lại tiếp tục tập trung xem phim.

Đến cảnh nữ chính ném một xác chết xuống nước, Tiểu Mãn bắt đầu thấy mình không đọc rõ được phụ đề nữa.

Cô lắc đầu vài lần, cảm giác buồn ngủ kéo đến.

Vọng Độ theo thói quen quay sang nhìn Tiểu Mãn, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi.

Anh đứng dậy lấy chăn đắp lên người cô, không làm phiền cô.

Phim chiếu đến đoạn cuối, sự thật dần được hé lộ.

Vọng Độ tiện tay cầm ly đồ uống San San pha lên uống một ngụm, ngay lập tức sắc mặt thay đổi.

Anh do dự uống thêm ngụm nữa.

Ngừng lại một lúc, Vọng Độ hỏi: “San San, trong này có gì vậy?”

“Em cho anh với Tiểu Mãn nho nghiền, nước dâu rừng, soda và lát chanh.”

Vọng Độ: “Nhưng sao anh cảm giác… trong này có rượu thế.”

San San ngẩn ra: “Không thể nào! Em pha từ chai soda vị đào mà!”

Tần Dương thấy có động tĩnh, chủ động tạm dừng phim.

Vọng Độ bật đèn, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Mãn. Đôi má ấy giống hệt như lần cô được thầy giáo dặm phấn má qua loa khi diễn văn nghệ ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Anh cúi xuống sờ thử trán cô, thấy ấm nóng.

Tần Dương liếc qua chai nước đã vơi đi một nửa.

“Vương San San… chai này là rượu soju vị đào Hàn Quốc. Em đã rót bao nhiêu cho Tiểu Mãn thế hả?”

San San tròn mắt nhìn lại chai nước, quả thật là rượu soju vị đào.

“Thương thương thương… thương hiệu này có vấn đề à, sao lại dùng chai nhựa đựng rượu chứ?”

“…” Tần Dương: “Ngốc thật đấy, em không ngửi thấy mùi rượu à?”

San San vò đầu, sắp khóc đến nơi: “Có ngửi thấy, nhưng em tưởng là mùi từ chai Giang Tiểu Bạch đằng sau.”

Vọng Độ cầm chai lên xem nồng độ cồn, 38%.

Loại bỏ phần rượu trong ly của mình cùng nước dâu rừng, có lẽ cũng không nhiều lắm.

Anh cúi xuống, đặt tay Tiểu Mãn lên vai mình, đỡ lấy eo và chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên.

“Anh đưa cô ấy lên lầu nghỉ.”

Người đã đi rồi, San San mới hoàn hồn lại.

“Không phải rượu soju đều đựng trong chai thủy tinh màu xanh lá sao?!”

Tần Dương vỗ vai cô ấy: “Đỉnh.”

Cậu ấy cười một lúc, cầm ly của Vọng Độ lên ngửi: “Ồ, đúng là toàn mùi trái cây.”

Nhìn sang chiếc ly rỗng của Tiểu Mãn, Tần Dương hỏi: “Thứ này uống ngon lắm à?”

Cậu ấy nếm thử một ngụm, đúng là ngon ngoài sức tưởng tượng.



Mái tóc Tiểu Mãn mềm mại, sợi tóc nhỏ và dài nhưng lại rất dày.

Vọng Độ đặt cô lên đùi, ngồi trên mép giường, một tay giữ cô, tay kia kéo chăn ra. Lúc này, những sợi tóc của cô rủ xuống hai bên, khiến cho dáng vẻ của cô trông có chút yếu ớt.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn gọn gàng, sau đó vào phòng tắm lấy nước nóng và khăn ấm lau mặt cho cô.

Dù uống không nhiều lắm, anh vẫn lo cô quá say, nên khẽ gọi: “Tiểu Mãn, em có nghe anh nói không?”

Gọi vài lần, hàng mi cô khẽ động đậy, cô lẩm bẩm đáp: “Anh… có cần… em rửa ly… giúp anh không…”

Vọng Độ nhịn cười: “Không cần, em cứ ngủ đi. Anh sẽ kiểm tra em mỗi hai tiếng được không?”

Tiểu Mãn không trả lời.

Anh hạ giọng, dỗ ngọt như dỗ trẻ con: “Nếu không thì anh không yên tâm, được không?”

Tiểu Mãn khẽ gật đầu.

Cô vẫn còn tỉnh táo, ngoan thật.

Vọng Độ đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Rõ ràng em còn nợ anh một nụ hôn.”

Anh ngồi bên giường, dùng điện thoại tra cách nấu canh giải rượu.

Phần lớn nguyên liệu trong bếp đều có sẵn, chỉ thiếu một hai thứ.

Anh cất điện thoại, định ra siêu thị nhỏ mua thêm. Nhưng khi ra đến cửa, anh lại cảm thấy không yên tâm.

Sợ cô nửa đêm khó chịu, sợ cô ói sẽ bị sặc, sợ cô lăn lộn rơi khỏi giường.

Suy nghĩ một lát, anh quay lại bên giường, lấy điện thoại của cô rồi mở khóa.

Màn hình hiện ra một bức ảnh chụp từ năm năm trước tại bệnh viện ở thành phố Giang.

Đó là bức ảnh ba người gồm Tiểu Mãn, Vọng Độ và Hoàng Hỉ Vân chụp tại bệnh viện, khi Tiểu Mãn vừa phẫu thuật xong chưa lâu, vẫn mặc đồ bệnh nhân.

Vọng Độ khựng lại một chút.

Anh nhìn rất lâu, sau đó mở Wechat, dùng tài khoản của cô gọi gọi video cho chính mình.

Điều chỉnh cả hai chiếc điện thoại để chúng kết nối, anh đặt điện thoại của cô lên tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

Xuống tầng một, San San và Tần Dương đang cụng ly.

Tần Dương nhìn thấy anh liền nói: “Độ à, nước dâu rừng pha với soju thật sự hết nước chấm.”

Vọng Độ đi qua, hướng về phía cửa chính.

“Tớ ra ngoài mua chút đồ, nếu lúc về thấy hai người say mèm ngoài phòng khách thì… Tớ sẽ quăng cả hai xuống suối nước nóng.”

San San: …

Tần Dương: …

Cửa khẽ đóng lại.

San San: “Lạnh lùng thật.”

Tần Dương: “Tên đàn ông… vô vị.”



Khi Vọng Độ trở về, hai người kia đã dọn dẹp xong bàn trong phòng khách và lên tầng ngủ.

Trong nhóm chat bốn người là ảnh họ vừa gửi báo cáo cách đây ba phút, mỗi người đều chụp một bức ảnh mình đã đắp chăn nằm ngủ.

Vọng Độ lên tầng xem Tiểu Mãn.

Cô ngủ rất ngoan, tai nghe suốt đoạn đường vẫn không có động tĩnh gì. Khi anh lên kiểm tra, cô vẫn nằm yên như lúc anh rời đi.

Anh hơi yên tâm hơn.

Vọng Độ vào bếp tự nấu canh.

Sáng mai, cả ba người kia đều sẽ phải uống một bát.

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh sôi sùng sục của nồi canh.

*

Tiểu Mãn tỉnh dậy vào lúc hai giờ sáng.

Cô dụi mắt, kéo chăn bước xuống giường, lơ mơ đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, lúc này cô mới bắt đầu lẩm bẩm những lời khó hiểu.

“Đánh, đánh răng… chưa đánh răng… không ngủ được…”

Cô gái theo thói quen lâu năm, lấy nước, bóp kem đánh răng ra rồi bắt đầu đánh răng.

Cô đi lại có vẻ không thấy chóng mặt, nhưng đầu thì nặng trĩu, cũng chẳng hiểu tại sao nữa.

Tiểu Mãn quay lại giường, đang định leo lên thì bỗng ngửi thấy mùi dầu mỡ thoang thoảng.

Cô nhớ đến món bánh rán tròn hồi sáng, đầu óc trống rỗng đẩy cửa bước ra ngoài.

Tiểu Mãn vịn tay vào lan can đi xuống cầu thang, lơ mơ nhìn thấy Vọng Độ đang đứng trong bếp.

Cô dụi mắt.

Phòng khách chỉ bật duy nhất chiếc đèn nhỏ treo trên bếp, ánh sáng không quá rõ.

Vọng Độ xắn tay áo lên, dùng đôi đũa dài cẩn thận trở gì đó trong chảo dầu.

Tiểu Mãn chậm rãi bước tới.

“Anh, anh đang làm gì vậy?”

Vọng Độ đang đeo tai nghe, lúc này mới để ý đến cô, ánh mắt trầm xuống.

“Tiểu Mãn?”

Anh tháo một bên tai nghe ra: “Lạ thật, sao anh không nghe thấy tiếng em nhỉ?”

Tiểu Mãn: “À, vì em nói nhỏ, nếu không sẽ làm phiền bạn cùng phòng.”

Vọng Độ: “…”

Dù biết cô chắc theo thói quen coi phòng ngủ như ký túc xá, nhưng giữa đêm thế này nghe vẫn có chút rợn người…

Tay Vọng Độ dính chút bột gạo nếp.

Trên mặt bàn đá cẩm thạch là từng viên bánh nhỏ dính mè trắng, được xếp thành hàng ngay ngắn, trông như những chiếc bánh trôi sẵn sàng xuống chảo dầu.

Tiểu Mãn ghé đầu nhìn vào chảo, những chiếc bánh tròn trong chảo vì anh không đảo nữa nên đã bị cháy.

“Là cô bánh rán tròn đây mà.” Cô nói.

Vọng Độ vội tắt bếp để nhiệt độ dầu không tiếp tục tăng cao.

“Say nên ngốc luôn rồi à.”

Dù biết cô nhóc say rượu này chẳng nghe lọt tai được mấy, Vọng Độ vẫn kiên nhẫn giải thích: “Hôm qua không ăn được nên anh vừa tìm công thức trên mạng, định sáng làm cho em ăn. Nhưng mà chưa làm bao giờ, không tự tin lắm nên giờ anh tập làm thử một ít.”

Tiểu Mãn ngẩn ngơ nhìn anh.

Không ngoài dự đoán, chẳng nghe gì cả.

“Lên lầu ngủ đi.”

Anh kéo tay cô định dẫn đi.

Tiểu Mãn không nhúc nhích, quay đầu nhìn đĩa có bánh vài chiếc đã chiên xong.

“Em muốn ăn.”

Vọng Độ im lặng một lát.

“Vậy chờ anh thử một miếng xem có ăn được không đã.”

Anh dùng nĩa xiên lấy chiếc bánh tròn trông đẹp nhất trong dĩa.

Ngay lúc chiếc bánh sắp chạm vào môi, cô gái nhỏ trước mặt bỗng nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ anh, rồi kéo mạnh xuống.

“Em ăn trước.” Cô nói.

Chiếc nĩa trong tay rơi xuống đất, Vọng Độ bị cô kéo nghiêng cả người.

Đôi môi mềm mại của cô chạm lên môi anh, sau đó cô cắn mạnh một cái vào môi dưới của anh.



Hôm sau.

Tiểu Mãn tỉnh dậy với tinh thần rất sảng khoái.

Cô kéo rèm cửa, nhìn rừng núi phủ sương mờ buổi sớm, duỗi người một cái rồi ung dung vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Điện thoại liên tục báo tin nhắn.

Là bữa sáng San San gửi trong nhóm chat gồm canh giải rượu, cháo hải sản, bánh rán tròn, bánh nếp, trứng gà và đùi gà om.

[Đợi @Tiểu Mãn ăn sáng, nhanh lên nào.]

Tiểu Mãn trả lời tin nhắn trong nhóm.

Chẳng bao lâu, cô nhận thêm tin nhắn riêng từ San San.

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Tiểu Mãn nhà chúng ta hoang dại quá nha~]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: ]

[Tiểu Mãn:???]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Tớ và anh Tần Dương đều thấy hết rồi, môi của anh Vọng Độ ấy~] 

Tiểu Mãn:[!!! Chuyện gì vậy?]

[Đại lý sầu riêng Mèo Vương San: Mau xuống đây!]

Tiểu Mãn mơ màng đi xuống cầu thang.

Quả nhiên Tần Dương và San San đang chống cằm lắc đầu nhìn cô, rồi cùng lúc: “Chậc chậc chậc…”

Vọng Độ đang múc canh, Tiểu Mãn chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Anh múc xong bát cuối cùng, bưng lại gần bàn ăn: “Hai người không được trêu Tiểu Mãn.”

Tiểu Mãn đứng đờ ra tại chỗ, cô nhìn thấy trên môi dưới của Vọng Độ có một vết thương sâu, đã khô và có màu đen nhạt, giống như… dấu răng.

Ngay lập tức, ký ức mà cô đã quên bỗng chốc ùa về, ào ạt tràn vào đầu cô.

Cùng với cảm giác mạnh mẽ khi cô cắn xuống, Vọng Độ nhíu mày, khẽ rên một tiếng.

Cô dần nhận ra cảm giác không đúng, tay từ từ vuốt lên mặt anh, ôm lấy khuôn mặt anh.

Nhìn một lúc, Tiểu Mãn khẽ nói: “Môi anh mềm quá.”

Nếu cô không say, có lẽ sẽ chú ý đến việc máu đã bắt đầu rỉ ra từ môi dưới của anh.

Anh ôm chặt hông cô, chỉ lo cô không đứng vững, chẳng hề có ý trách cứ cô vì cắn anh đau như vậy.

“Tiểu Mãn…” Anh khẽ gọi.

Tiểu Mãn giơ một ngón tay lên ngăn anh nói tiếp, sau đó nói: “Em muốn hôn, hôn kiểu như hôm ấy anh ôm em vậy á.”

Đôi mắt của anh sâu thẳm, im lặng vài giây.

Bàn tay ôm lưng cô hơi dùng lực, kéo cô lại gần anh.

Anh cúi đầu rồi nghiêng người, hôn cô một nụ hôn thật dài.

Cô vẫn chưa tỉnh táo, mơ màng phối hợp với động tác nhẹ nhàng và tỉ mỉ của anh, cảm giác anh dường như thành thạo hơn lần trước rất nhiều.

Cảm giác không thở được, cô vô thức mở miệng, anh lập tức chiếm lấy.

Vì hơi thở gần gũi của anh, Tiểu Mãn dần cảm thấy nóng bừng, mắt gần như nhắm lại, suýt không đứng vững.

Vọng Độ đỡ lấy cô, lòng bàn tay đặt trên hông cô, giọng anh đầy gợi cảm khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Vọng Độ như chê nơi này vừa bị anh làm bẩn, liền bế cô rời khỏi bếp.

Sau vô số lần hôn giao thoa, cô được đặt lên quầy bar, đúng tầm với anh.

Vọng Độ từ việc đỡ cô chuyển sang hai tay ôm chặt hông cô.

Qua một lúc, cô hơi mệt, tay đặt lên ngực anh, cúi đầu tựa vào vai anh để thở. Vọng Độ luồn tay vào tóc cô, chôn ngón tay vào tóc, kiểm soát lực, nhẹ nhàng vỗ về cô.

Cô hít thở xong, anh lại cúi đầu, nâng cằm cô lên, vội vàng hôn xuống, lần này càng nồng nhiệt hơn.

Tiểu Mãn gần như có thể cảm nhận được vị ngọt tanh của máu từ môi anh.

Không rõ là lý trí thoáng quay lại hay bản năng lo lắng anh bị đau, Tiểu Mãn trong tình trạng không tỉnh táo nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Cô hỏi: “Đau không?”

Ngón tay anh từ tóc cô di chuyển xuống dưới, giúp cô gạt những sợi tóc vương trên mặt ra sau tai. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng véo vành tai đang nóng lên của cô, trả lời bằng giọng khàn khàn, pha lẫn hơi thở và nụ cười lười biếng: “Không đau.”

Giọng anh có chút mơ màng, xen lẫn với tiếng thở dốc và tiếng cười nhạt.

Khi bốn mắt giao nhau, anh lại không kiềm chế được mà tiếp tục hôn cô.
Bình Luận (0)
Comment