Ba người cùng húp canh, San San và Tần Dương vẫn chống cằm nhìn họ.
Tần Dương nói: “Vọng Độ, tớ cứ nghĩ trước mặt mấy người thân như bọn tớ thì hai người ít nhất sẽ kiềm chế một chút, đúng thật không ngờ mà.”
Tiểu Mãn cuống quýt xua tay: “Không có, không có! Vết thương đó là do em uống say rồi cắn thôi. Lúc đó anh Vọng Độ muốn ăn bánh rán tròn, đầu óc em choáng váng liền cắn vào môi anh ấy.”
Cô đỏ mặt giải thích, giấu đi phần sau.
Thấy Tiểu Mãn căng thẳng, San San vội nói: “Tần Dương cố ý trêu cậu đấy. Cậu biết mà, trêu ghẹo các cặp đôi là một trong những niềm vui của mấy người độc thân, ha ha ha. Với cả vết thương của anh Vọng Độ sâu như vậy, nhìn là biết chẳng làm được gì cả.”
Trước khi San San nhấn mạnh, ánh mắt Tiểu Mãn đã luôn dừng trên đôi môi của Vọng Độ.
Chỉ nhìn vết thương cũng đủ biết môi của Vọng Độ bị cắn mạnh đến mức nào.
Vết cắn hằn sâu, chắc chắn lúc đó đã chảy rất nhiều máu.
Nhưng trong tình huống đó, hình như cô vẫn quấn lấy anh mà hôn.
Chắc chắn anh đã cảm thấy đau lắm.
Tiểu Mãn vì mệt do bị hôn nên đã dựa vào lòng Vọng Độ ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên mặt và môi cô không có chút vết máu nào, chắc là do tối qua Vọng Độ đã lau cho cô.
Càng nghĩ càng thấy áy náy, Tiểu Mãn cúi đầu, thầm nghĩ lát nữa phải lén nói gì đó với Vọng Độ mới được.
Một đôi bàn tay ấm áp phủ lên, từ dưới bàn nắm lấy tay Tiểu Mãn.
Vọng Độ ngồi bên phải cô, sau khi nắm tay thì khẽ xoa lòng bàn tay cô, rất dịu dàng, như đang an ủi.
Tần Dương vẫn đang trêu họ, Vọng Độ đưa tay dời bát của cậu ấy qua một bên, giọng nhàn nhạt: “Có ăn nữa không, sao mà nói nhiều thế.”
“Wow, anh em bao nhiêu năm nay, cậu lại hung dữ với tớ.” Tần Dương lắc đầu thở dài.
San San liếc nhìn cậu ấy: “Tự kiểm điểm xem có phải lỗi của mình không, sao anh Vọng Độ không lấy bát của em và Tiểu Mãn chứ?”
“…” Tần Dương: “Dạo gần đây hình như em nhiều lần không gọi anh là anh rồi nhỉ?”
San San nghẹn họng, lắc lắc ngón tay: “Làm đàn ông thì đừng tính toán chi li.”
Tiểu Mãn và San San ăn chậm, bữa cơm đến cuối cùng chỉ còn hai người họ ngồi lại ở bàn ăn.
San San húp hai ngụm canh, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mãn, nhỏ giọng thì thầm: “Nói mới nhớ, Tiểu Mãn, cậu và anh Vọng Độ không đổi cách xưng hô sao?”
“Đổi cách xưng hô?” Tiểu Mãn đặt thìa vào bát.
San San: “Đúng vậy, cậu vẫn gọi là anh mà, nghe chẳng khác gì hồi trước cả. Đôi khi tớ nghe cậu gọi anh ấy, cảm giác như mang theo chút kính trọng áp chế huyết thống ấy.”
“Nhưng tớ cũng không biết nên đổi thế nào.”
Trong đầu Tiểu Mãn hiện lên những cách xưng hô mà các cặp đôi thường dùng, nghĩ đến thôi đã nổi da gà.
“Gọi tên anh ấy thì sao?” San San gợi ý.
“Vọng… Độ?”
Tiểu Mãn rùng mình một cái, cảm thấy như mình vừa phạm tội đại nghịch bất đạo.
Cô vội nói: “Không được, không được, thôi bỏ đi.”
Dọn dẹp xong, mọi người mang giỏ tre lên núi hái nấm trong khu rừng.
Thời gian còn lại của kỳ nghỉ, họ đi cáp treo lên đỉnh núi ngắm bình minh, ngâm suối nước nóng mấy lần, còn ăn món gà nấu củi ở một nhà nghỉ trên sườn núi.
Chiều chủ nhật, khi thu dọn đồ đạc trở về thành phố, ai nấy đều có chút cảm giác nuối tiếc.
Vết thương trên môi Vọng Độ mãi chưa lành, ước chừng phải mất hai tuần nữa mới khỏi hẳn.
Anh có hàng chân mày thanh tú, là kiểu gương mặt rất dễ thu hút ánh nhìn, vì vậy vết sẹo trên môi trông càng nổi bật, do vị trí đặc biệt nên trở nên mờ ám, vô tình khiến khí chất của anh mang thêm chút tùy ý, lười nhác.
Tiểu Mãn mỗi ngày đều hỏi anh: “Anh còn đau không?”
Đáp án nhận được luôn là không đau.
Ngồi trên xe trên đường về, Tiểu Mãn và San San đã đánh một giấc, tỉnh dậy vẫn chưa đến thành phố.
San San nghịch điện thoại một lúc, bất chợt ghé sát lại: “Tiểu Mãn, gần đây cậu có gặp Đường Dịch ở Đại học Hoa không?”
“Đường Dịch? Là ai vậy?” Tiểu Mãn lục lại trí nhớ của mình nhưng không có kết quả.
“Là nghiên cứu sinh từng đến Đại học Hoa thực tập hồi chúng ta học lớp 10 ấy, dạy lịch sử lớp bên cạnh.”
Trường trung học chuyên Đại học Hoa là trường trung học trực thuộc Đại học Hoa ở thành phố Ngô, mỗi năm đều có vài nghiên cứu sinh đến thực tập. Họ sẽ dựa vào chuyên ngành của mình để đảm nhận việc dạy học, giảng dạy cho các lớp song song.
San San nhắc thế, Tiểu Mãn cuối cùng cũng nhớ ra.
Vị giáo viên hỗ trợ giảng dạy đó rất cao, thường mặc một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, đôi giày bốt Martin đế dày cứ thế thản nhiên dẫm lên hành lang của khối cấp ba, tóc tai không thường xuyên chải chuốt, đôi khi trông có phần bù xù. Mỗi khi học sinh trên hành lang chào thầy ấy, thầy ấy chỉ tiện tay giơ cuốn sách lịch sử lên, đáp lại bằng một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng.
Có vẻ như là một người đàn ông không mấy ấm áp.
Tiểu Mãn trả lời: “Khoa Văn hóa Lịch sử cách xa khoa Ngoại ngữ của tụi mình lắm, không có cơ hội gặp gỡ.”
“Nghe nói sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, thầy ấy ở lại Đại học Hoa làm giảng viên. Thầy cô của tụi mình nhắc đến thấy ấy, thường nói rằng bài giảng của thầy rất thú vị, bảo chúng mình khi nào rảnh có thể qua trường các cậu nghe ké. Bạn cùng phòng của tớ cũng muốn đi, nhưng không quen ai ở Đại học Hoa nên bảo tớ giúp hỏi thăm thử.” San San giải thích.
“Vậy tớ sẽ giúp cậu hỏi lịch học nhé.”
“Ừ!”
Tiểu Mãn tìm mãi trong danh sách liên lạc mới thấy một bạn nữ ở khoa Văn hóa Lịch sử.
Gửi tin nhắn nêu rõ mục đích xong, đối phương nhanh chóng gửi vài tấm thời khóa biểu qua.
Tiểu Mãn cảm ơn, hỏi số phòng ký túc xá bên kia, dự định buổi tối mang ít trái cây sang tặng.
San San làm dấu OK, lưu thời khóa biểu đó rồi gửi vào nhóm ký túc xá.
*
Vọng Độ đưa Tần Dương và San San đến nơi trước, cuối cùng chở Tiểu Mãn từ từ về trường.
“Anh, mấy ngày tới anh ở ký túc xá hay ở căn hộ thuê?” Tiểu Mãn hỏi.
“Ở ký túc xá.” Vọng Độ cầm tay lái, nhìn thẳng phía trước, đến ngã tư có đèn đỏ mới nhìn sang cô: “Em ở trường thì anh cũng ở trường, như vậy gặp em sẽ tiện hơn.”
“Vậy chúng ta cùng ăn cơm nhé!” Tiểu Mãn nói.
Xe dừng tại bãi đỗ xe ngoài trời trước cổng Đại học Hoa, Tiểu Mãn ôm áo khoác lông vũ của Vọng Độ bước xuống nhưng không chú ý dưới chân, “bõm” một tiếng giẫm vào vũng nước.
Đôi giày trắng nhanh chóng ngấm nước, cảm giác ướt lạnh ngay lập tức thấm vào da.
Khi Vọng Độ vòng qua, Tiểu Mãn đang nhón mũi chân lên.
“Em không cẩn thận.” Cô nói lí nhí.
Vọng Độ mỉm cười: “Lỗi của anh, lúc đỗ xe không để ý ở đây có vũng nước.”
Anh lấy đôi dép lông cừu nhỏ chuẩn bị sẵn cho Tiểu Mãn trên xe từ cốp sau ra: “Ngồi lại ghế phụ đi, anh giúp em thay.”
Tiểu Mãn ngoan ngoãn ngồi nghiêng trên xe.
Vọng Độ tháo đôi giày bẩn của cô ra, đặt gọn gàng, dùng khăn ướt lau sạch chân cô, sau đó mang đôi dép lông mềm mại bao trọn bàn chân cô vào chân cho cô.
Cảm giác ướt lạnh bị xua tan, chỉ còn lại sự ấm áp dễ chịu.
Hai người cùng đi về ký túc xá, Vọng Độ luôn cầm theo chiếc túi đựng giày bẩn.
Tiểu Mãn thấy ngại, đến dưới tòa ký túc xá liền chủ động giành lấy.
Ngay khi tay cô định chạm vào quai túi, Vọng Độ khẽ kéo túi về phía sau.
“Anh giặt xong rồi trả lại em.” Anh nói.
Tiểu Mãn im lặng vài giây, lập tức phản đối: “Sao được chứ, để em tự giặt là được rồi.”
“Không, anh muốn giặt cho em.”
“Anh ở ký túc xá nam, không tiện đâu.”
Kích cỡ này, nhìn một cái là biết giày con gái.
“Tiện mà, bạn cùng phòng của anh không có ở đây.”
“Nhưng như thế cũng không được, mẹ mà biết lại bảo anh chiều em quá.”
“Cứ chiều em đấy.” Vọng Độ cười: “Sau này giày của em, áo của em, váy của em, anh đều giặt hết.”
“Thế, thế thì không được đâu!”
Tiểu Mãn đỏ bừng tai nói: “Cùng lắm chỉ lần này thôi.”
Hai người tranh cãi dưới tòa ký túc ba phút, cuối cùng Tiểu Mãn vẫn không giành lại được túi.
Bên ngoài quá lạnh, Vọng Độ giục cô vào ký túc.
Cô không thắng được anh, vừa đi vừa ngoái lại mấy lần.
Vọng Độ xách túi trở về ký túc xá, tâm trạng rất tốt bước vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, đàn em ở phòng kế bên qua mượn đồ.
Cậu ấy nhìn đôi giày nhỏ mà Vọng Độ đang cầm để cọ rửa, ánh mắt mãi không rời đi, lát sau lại bối rối liếc xuống chân của Vọng Độ.
“Đàn anh, đây là?”
Vọng Độ vẫn bình thản, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày trắng, nghe hỏi liền tự nhiên đáp: “Của bạn gái anh.”
Đàn em: Biểu cảm kiểu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này là thế nào vậy…
Người luôn lạnh lùng ít nói như anh, bỗng nhiên mang dáng vẻ của một người chồng đảm đang, khiến cậu đàn em bất ngờ đến cạn lời.
Cậu ấy cười gượng: “Ha ha, bọn em còn chưa biết anh đã có bạn gái đấy.”
Động tác rửa giày của Vọng Độ hơi khựng lại.
Đàn em cảm thấy có gì đó không ổn, vội cầm đồ rồi nhanh chóng cảm ơn và rời đi.
Trong phòng tắm, Vọng Độ nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Không biết mình có bạn gái à?”
Sau khi rửa sạch đôi giày, anh đem phơi ở nơi có ánh nắng nhiều nhất, rồi lấy điện thoại ra xem thông tin đơn hàng.
“Sao nhẫn vẫn chưa giao đến nữa?”
*
Vài ngày sau, Tiểu Mãn nhận được đôi giày trắng sạch sẽ từ Vọng Độ, cùng với… một chiếc nhẫn.
Đó là kiểu nhẫn mà hai người đã chọn cùng nhau mấy hôm trước, chỉ là có thêm một dây chuyền mảnh khảnh và đẹp hơn trong hình.
“Không đeo vào tay cho em à?” Tiểu Mãn hỏi.
Vọng Độ cúi đầu, cẩn thận đeo chiếc dây chuyền có gắn nhẫn lên cổ cô.
“Sợ em đeo nhẫn rồi cầm bút làm bài sẽ bị cấn, không thoải mái. Đeo như dây chuyền là được rồi.”
Vì học ngoại ngữ, Tiểu Mãn thường luyện nghe, học từ vựng hay viết bài, thời gian cầm bút nhiều hơn cả đánh máy.
“Dạ, cảm ơn anh.”
Nếu đeo như dây chuyền, dịp Tết về nhà cũng dễ giấu hơn, chỉ cần nhét vào trong áo là xong.
Tiểu Mãn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên cổ, theo từng bước chân đung đưa, trong lòng thấy vui vẻ.
Từ khi không còn tuyết rơi, thành phố Bắc lại quay về mùa lạnh khô.
Vọng Độ nắm tay cô, cảm giác như lo cô lạnh nên từ từ nới lỏng, sau đó dùng lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa ngón tay nhỏ nhắn của cô, giữ lại hơi ấm không để tản đi.
Bàn tay Vọng Độ rất ấm, mỗi lần anh xoa nhẹ tay cô lại mang theo cảm giác xâm lấn, chiếm hữu khó tả. Giống như anh muốn cô hoàn toàn nhuốm lên hơi thở của anh vậy.
Đeo chiếc nhẫn của mình một lúc lâu, Tiểu Mãn mới nhớ đây là nhẫn đôi.
Cô nghiêng đầu nhìn tay anh, thấy trống không.
“Anh, của anh đâu?”
Vọng Độ dừng bước, quay lại đối diện với cô.
Anh mở bàn tay cô ra, đặt chiếc nhẫn còn lại vào lòng bàn tay cô.
“Chờ em đeo cho anh.”