Khi chiếc nhẫn rơi vào lòng bàn tay của Tiểu Mãn, vẫn còn lưu giữ hơi ấm từ Vọng Độ.
Anh đưa tay trái ra, lặng lẽ chờ đợi.
Lần đầu tiên đeo nhẫn cho người yêu, Tiểu Mãn có chút hồi hộp, những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại nhẹ nhàng chạm lên cổ tay anh, từ từ đưa nhẫn lại gần.
Bàn tay của Vọng Độ thon dài, từng khớp xương đều đẹp đẽ. Dù cho chiếc nhẫn này không phải để tuyên bố với người khác rằng anh đã có chủ, chỉ cần làm vật trang trí thôi cũng đã rất hợp rồi.
Khi chiếc nhẫn chạm vào ngón áp út của anh, Tiểu Mãn khựng lại: “Đeo ở ngón nào nhỉ?”
“Ngón giữa.” Vọng Độ cười khẽ: “Nhưng ở đây cũng được, ý là đã kết hôn.”
Anh cố tình trêu, muốn xem Tiểu Mãn đỏ mặt.
Tiểu Mãn nhìn tay anh vài giây, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Rồi cô nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy à, thế anh có đồng ý gả cho em không?”
Vọng Độ ngẩn người, từ cổ trở lên nhanh chóng đỏ ửng.
Trời đông lạnh lẽo, nhưng má lúm đồng tiền trên gương mặt cô vẫn bừng sáng.
Dường như cô chẳng có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn giản là bắt chước mấy câu thoại của nam chính trong phim thần tượng khi đeo nhẫn cho nữ chính. Cô thậm chí còn không nhận ra sắc mặt của anh bỗng dưng đỏ hơn hẳn bình thường.
Vọng Độ nhận ra điều này liền hoàn hồn, xoa đầu cô một cái: “Không được nghịch.”
Tiểu Mãn lén cười, ánh mắt trở lại nhìn bàn tay anh, rồi đặt chiếc nhẫn nam tinh xảo vào ngón giữa của anh, từ từ đẩy lên.
“Xong rồi!”
Nhìn ngón giữa của bàn tay trái bỗng xuất hiện một vật nhỏ nhắn, Vọng Độ khẽ cười, nụ cười rất nhẹ.
Hài lòng, vui vẻ.
“Giờ tiếp tục nào.” Anh nhìn cô.
Tiểu Mãn: “Tiếp tục?”
“Tiếp tục nắm tay đi dạo.”
*
Cuối tuần là ngày thi chứng chỉ tiếng Anh CET, sinh viên năm nhất của Đại học Hoa được phép đăng ký dự thi.
Với năng lực của Tiểu Mãn, cô không cần phải quá gấp gáp, nhưng cô muốn đạt điểm cao một chút nên liên tục làm bài luyện tập.
Những lúc không tìm được chỗ trong thư viện hay trung tâm tự học, cô sẽ ở lại ký túc xá học.
Vọng Độ thường bật gọi video cùng cô, mỗi người làm việc của mình. Cô luyện đề, ghi chép, phân tích câu hỏi dài và khó, còn anh viết luận văn, vẽ sơ đồ, xử lý những dự án nhỏ đang nhận.
Thói quen này hình thành từ sau lần gọi video vào sinh nhật anh.
Một buổi tối, Hạ Thanh từ bên ngoài về, bất ngờ kéo rèm quanh bàn học của Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, cậu ăn khoai nướng không? Mình mua hai phần, để phần cho cậu đấy.”
Hạ Thanh vào phòng như đánh chiêng gõ trống, đến khi nhìn thấy gương mặt nghiêng hoàn mỹ bên kia màn hình điện thoại thì sững sờ, sau khi nhận ra liền rụt rèm lại.
Cô ấy hạ giọng: “Tớ có làm phiền hai người không?”
Tiểu Mãn tháo tai nghe, quay lại kéo rèm ra: “Không sao đâu, bọn mình để chế độ tắt tiếng, anh ấy không nghe thấy bên này nói gì cả.”
Lúc này Hạ Thanh mới nhìn sang, thấy người đàn ông đối diện vẫn đang cúi đầu viết gì đó, quả thật không có vẻ gì là nghe thấy hết, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Mãn lấy phần khoai nướng từ tay Hạ Thanh, chia thêm một chiếc thìa nhựa nhỏ, cả hai ngồi bên bàn gỗ giữa phòng ký túc ăn cùng nhau.
Hạ Thanh hỏi: “Tớ luôn tò mò, hai người gọi video hàng ngày như vậy, thường là ai gọi cho ai thế?”
Tiểu Mãn nghĩ một chút: “Hầu hết là anh mình gọi trước.”
“Không ngờ luôn đấy!” Hạ Thanh ngạc nhiên: “Thật đấy, tớ nghe bạn bên khoa Kiến trúc bảo anh ấy vốn là kiểu người lạnh lùng lắm, dạy học cũng chẳng hay trò chuyện với sinh viên. Không ngờ yêu vào lại thành kiểu người bám dính thế này, ha ha.”
Tiểu Mãn dừng động tác cầm thìa lại: “Lạnh lùng?”
Cô phản bác: “Không mà, anh mình phải là kiểu rất dịu dàng ấy chứ.”
Từ nhỏ đến lớn đều thế.
“Cậu quen anh ấy lâu quá rồi, cảm giác không rõ đâu.” Hạ Thanh xua tay: “Lúc đầu năm học mới, khi chưa biết Vọng Độ là anh trai cậu, tụi tớ đã nghe nói về anh ấy trong nhóm sinh viên mới, khi đó cậu vẫn chưa vào nhóm ấy nữa. Mọi người hỏi Đại học Hoa có anh chàng nào nổi tiếng đẹp trai không, ai cũng phải nhắc về đàn anh Vọng Độ. Hồi đó bọn tớ tò mò lắm, hỏi xem có ai có ảnh của anh ấy không.”
Hạ Thanh thở dài: “Sau đó trong nhóm có người đăng một bức ảnh mờ mờ, không đùa đâu, cả nhóm sinh viên mới phát cuồng lên. Tớ còn lưu lại rồi gửi cho hết đám bạn thân nữa, khi đó mọi người thi nhau bình luận, xin thông tin liên lạc. Kết quả là người đăng ảnh bảo, đàn anh là kiểu người đẹp trai lạnh lùng, từ lúc học ở Đại học Hoa đến giờ chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh. Nghe xong cả nhóm tụt mood, liền quay ra nói chuyện khác.”
Ảnh đẹp đến vậy à?
Tiểu Mãn bỗng cảm thấy hơi tiếc, tại sao khi đó cô lại không vào nhóm sinh viên mới sớm hơn, như vậy cô cũng có thể lưu thêm một bức ảnh nữa!
Bây giờ mà tìm lại chắc chắn không thấy đâu nhỉ.
Cô nghĩ vậy, nhưng vẫn hỏi Hạ Thanh: “Cậu còn ảnh không? Gửi tớ một bản được không?”
Hạ Thanh tròn mắt: “Không đùa chứ, cậu còn thiếu ảnh anh ấy à, người ta là bạn trai cậu cơ mà!”
Khi Vọng Độ học đại học, Tiểu Mãn chưa ở thành phố Bắc nên chắc chắn cô không có ảnh của anh thời đó, nhưng cô vẫn rất muốn có.
Hạ Thanh nói: “Trong album của tớ chắc không còn, nhưng trong lịch sử chat với bạn tớ chắc vẫn có, để tớ tìm rồi gửi cho cậu.”
Ăn xong khoai nướng, Hạ Thanh liền gửi ảnh cho Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn ngồi lại vào bàn học, thu nhỏ giao diện gọi video với Vọng Độ, mở tin nhắn mới Hạ Thanh vừa gửi.
Bức ảnh được chụp từ hàng ghế cuối trong giảng đường, hơi mờ. Vọng Độ dường như đang dạy môn chung cho sinh viên.
Giữa mùa hè, anh mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, dáng người cao ráo, đứng bên bảng đen, nghiêng người chống một tay lên bục giảng màu đỏ sẫm.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây bên ngoài tòa nhà, chiếu lên người anh từng vệt nhỏ, anh và ánh sáng đều vô cùng sáng chói và rực rỡ.
Thì ra anh trai mình khi dạy học trông thế này.
Tiểu Mãn lưu bức ảnh vào album riêng trong máy.
Nhìn đi nhìn lại bức ảnh, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Sao không thấy người đâu nữa rồi?”
Tiểu Mãn vội chuyển lại giao diện Wechat.
“Anh ơi, em vừa xem ảnh của anh trong album đó.”
Vọng Độ: “Anh đang ở đây rồi, sao còn phải xem ảnh nữa. Cho anh xem với được không?”
Tiểu Mãn lắc đầu: “Không cho anh xem đâu, em sẽ trốn trong chăn lén xem một mình.”
*
Buổi học cuối cùng trước tuần ôn thi là thời điểm sinh viên đến lớp đông nhất. Ngay cả những người hay trốn học cũng đến đầy đủ để nghe thầy cô chỉ ra các điểm trọng tâm thi cử.
Tiểu Mãn ôm sách đi về phía tòa nhà tổng hợp, lúc leo lên dốc cô ngoảnh sang nhìn dây hoa nghinh xuân bên đường.
Không phải đang mùa hoa, cả dàn chỉ còn lại dây leo, chẳng đẹp như mùa xuân. Nhưng phía sau dây leo thường có hai chú mèo nhỏ hay nằm ngủ trưa, nên mỗi lần đi ngang qua, cô đều liếc vào xem.
Hôm nay không thấy chú mèo trắng, chỉ có chú mèo vàng đang ngáp trong ổ, cái miệng đỏ au nhìn như con rắn xấu xa trong Cuộc phiêu lưu của cá chép nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tiểu Mãn không nhịn được bật cười.
“Cười ngốc nghếch gì đấy?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiểu Mãn ngẩng đầu, thấy Vọng Độ đang đứng trên con dốc.
Tuần trước anh rất bận, đến thời gian ăn cơm cùng cô cũng không có. Hôm nay gặp anh ở đây, Tiểu Mãn vui vẻ chạy đến.
“Anh, sao anh lại ở đây!”
Cô thở nhẹ, chạy đến mức khăn quàng cổ cũng rối, tóc dài xõa xuống vai.
Vọng Độ tự nhiên chỉnh lại khăn cho cô, làm cổ cô nhột nhột.
Dưới khăn quàng là chiếc nhẫn đang treo trên cổ cô, do động tác chạy làm chiếc nhẫn đung đưa, rơi xuống trên cổ áo lông cừu trắng.
Vọng Độ đưa tay chạm nhẹ rồi giúp cô nhét lại vào trong áo.
“Thầy hướng dẫn của anh bận quá, nên anh dạy thay.”
Tiểu Mãn gật đầu: “Vậy chúng ta cùng lên nhé.”
“Ừ.”
Chuông vào lớp vang lên, lần đầu tiên khi đeo tai nghe học, Tiểu Mãn lại có chút mất tập trung.
Anh trai đang dạy thay sao?
Vậy chắc cũng giống lần trong bức ảnh kia nhỉ? Không đúng, lần đó là phòng học giảng đường, ngoài tầng một ra thì tòa nhà tổng hợp này hình như không có giảng đường nào khác cả.
Tiểu Mãn nằm dài ra bàn, tóc dài bên cạnh rơi xuống che mặt, cô phồng má thổi đi, trông như một chú cá nóc nhỏ.
Cô thật sự rất muốn xem dáng vẻ của Vọng Độ khi đang dạy học.
Giáo viên môn Nghe nói dành nửa tiếng để cùng cả lớp ôn tập những điểm chính trong sách, giọng điệu của cô giáo nhanh và có phần vội vàng.
Sau khi đánh dấu hết các điểm quan trọng, cô giáo bắt đầu thu dọn túi xách: “Buổi học sau sẽ chuyển sang sáng thứ bảy, thời gian còn lại của buổi này các em tự học, hết giờ thì có thể về.”
Sự bất ngờ này đến thật đột ngột, cả lớp lập tức trở nên náo nhiệt.
Tiểu Mãn lật sách, suy nghĩ xem nên về ký túc xá hay đi thư viện.
Điện thoại trong túi rung lên vài lần.
Là tin nhắn từ San San.
[Đồi núi nhỏ: Tiểu Mãn ơi, tớ với bạn cùng phòng đến trường cậu nghe giảng lén này, lát cùng ăn tối nhé~. Nghe nói cơm căn tin trường cậu ngon lắm luôn.]
Tiểu Mãn nhắn lại.
[Ngôi sao lấp lánh: Được thôi!]
Cô gửi thêm một bức ảnh thẻ ăn cơm bọc vỏ Hello Kitty màu hồng của mình.
[Ngôi sao lấp lánh: Tiền của tớ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.]
[Đồi núi nhỏ: Yêu cậu! Lát nữa tớ đến tìm nhé.]
[Ngôi sao lấp lánh: Ủa, sao cậu lại đổi tên rồi?]
[Đồi núi nhỏ: Haiz, tên trước đây không chín chắn lắm.]
[Đồi núi nhỏ: Từ nay, tớ muốn trở thành một cô gái trưởng thành, đáng tin cậy như ngọn núi lớn.]
[Ngôi sao lấp lánh: [Chúc cậu mọi điều tốt lành.jpg]]
Còn năm phút nữa là hết giờ, các bạn cùng lớp bắt đầu thu dọn sách vở.
Hạ Thanh và hai bạn cùng phòng bàn nhau đi tiệm in tài liệu ôn thi, hỏi Tiểu Mãn có muốn đi cùng không.
Tiểu Mãn đang định đồng ý thì bỗng nhớ ra ba chữ: Nghe giảng lén.
Cô liền đổi ý: “Mấy cậu cứ đi đi, lát nữa tớ có việc rồi.”
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Tiểu Mãn một mình ôm sách đi lên lầu.
Cô không biết Vọng Độ đang ở phòng học nào, định thử tìm từng phòng một.
Tiểu Mãn nghĩ mình sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng không ngờ vừa lên tầng ba đã bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Đúng lúc này đang là giờ nghỉ, học sinh ra vào lớp học liên tục.
Vọng Độ ngồi yên lặng trước bục giảng đa phương tiện, ánh mắt dán vào màn hình máy tính.
Từ góc độ của Tiểu Mãn, cô có thể nhận ra đó là hình mặt cắt của một công trình kiến trúc Trung Quốc.
Việc tìm thấy anh ngay tại phòng học đầu tiên khiến Tiểu Mãn cảm thấy rất vui. Cô đứng ở cửa sau của lớp học, định xem có chỗ trống nào để vào ngồi nghe lén hay không.
Đang do dự không biết có nên vào hay không thì điện thoại cô nhận được tin nhắn mới.
[D: Sau giờ học em đợi anh ở tầng hai nhé?]
Tiểu Mãn ngẩng lên, thấy Vọng Độ đã gập máy tính lại, tay cầm điện thoại nhắn tin. Cùng lúc ngón tay anh lướt trên màn hình, cô lại nhận được thêm một tin nhắn nữa.
[D: Anh sẽ đến đón em.]
Sợ vào lớp sớm sẽ bị Vọng Độ phát hiện, Tiểu Mãn đứng ngoài cửa sau nhắn lại:
[Ngôi sao lấp lánh: Được ạ.]
“Đàn anh.” Trong lớp có một nam sinh thấy Vọng Độ không còn sử dụng máy tính, liền bắt chuyện.
Vọng Độ khẽ đáp một tiếng, nhìn về phía cậu bạn ở hàng ghế đầu.
“Đàn anh, sao tay anh lại đeo nhẫn thế kia?” Cậu bạn cười đầy ẩn ý, giọng điệu tò mò: “Anh đang yêu à?”
Mấy bạn xung quanh cậu ta cũng bật cười, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Vọng Độ.
Tiểu Mãn nghe câu hỏi đó, tay đang tìm sticker để gửi cũng khựng lại.
“Ừ, đang yêu.” Người trên bục giảng trả lời nhàn nhạt.
Giọng điệu của Vọng Độ không giống lúc nói chuyện dịu dàng thân mật với Tiểu Mãn, mà mang vẻ lãnh đạm xa cách.
Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng Tiểu Mãn lại bất giác cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Phía dưới lập tức bùng nổ.
“Ôi trời!”
“Thật hả trời!”
“Tớ đã bảo mà, đeo nhẫn ở ngón đó là có người yêu rồi!”
“Người đẹp nào mà cưa được đàn anh vậy?”
Khoa Kiến trúc đa số là nam, cả lớp gần như bốn phần ba là con trai. Họ nói chuyện với Vọng Độ rất thoải mái, trêu đùa không chút e dè, còn liên tục hỏi dồn.
Dường như Vọng Độ cũng không né tránh chủ đề này, anh khẽ cười, bất lực nói một câu:
“Là anh theo đuổi cô ấy.”
Giọng điệu của anh bỗng dịu dàng đi rất nhiều.
“Ôi chao~”
“Không thể nào!”
“Đàn anh, anh có người yêu rồi thì phải mời bọn em ăn kẹo chứ.”
“Chị dâu là sinh viên trường mình ạ?”
“Chắc chắn là một người đẹp rồi, dẫn đến cho bọn em gặp mặt đi anh!”
Mặt Tiểu Mãn đỏ bừng.
Gì chứ, rõ ràng là cô theo đuổi anh mà.
Vọng Độ tựa nhẹ vào lưng ghế, bàn tay đeo nhẫn gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Không cho các cậu gặp đâu, bạn gái anh vẫn còn nhỏ, sẽ ngại đấy.”