Chuông báo hiệu tiết học sắp bắt đầu vang lên, một vài sinh viên từ nhà vệ sinh vội vã đi vào lớp qua cửa sau.
Tiểu Mãn thò đầu nhìn vào trong lớp học.
Vọng Độ kéo ghế ngồi một cách tùy ý, đứng dậy mở lại bài giảng PPT trên máy tính ra.
Nhân lúc ánh mắt anh không hướng về phía các dãy bàn học, cô nhanh chóng ôm sách đi vào, chọn ngồi ở phía trong cùng của một chiếc bàn bốn người ở hàng cuối.
Đây là môn học chuyên ngành mà ba lớp học chung, trong môi trường đại học nơi hầu hết sinh viên thậm chí không nhận ra hết bạn cùng lớp, hành động lén lút vào lớp của Tiểu Mãn không khiến ai chú ý cả.
Cô đặt sách lên bàn, lấy một cuốn sổ tay mà mình hay dùng để ghi lịch trình ra để tạm thời làm sổ ghi chép, rồi ngồi thẳng lưng, làm ra vẻ học sinh gương mẫu nhìn về phía bục giảng.
Nhìn dáng vẻ của cô thậm chí còn nghiêm túc hơn một vài sinh viên khoa Kiến trúc ngồi ở hàng trên nữa.
Vọng Độ nghiêng người cầm chuột, hơi cúi đầu điều chỉnh tiến độ PPT, cuối cùng dừng lại ở một trang có tiêu đề “Những di tích kiến trúc gỗ quan trọng thời kỳ Ki Trực”.
Nhìn sách của các bạn xung quanh, Tiểu Mãn nhận ra tiết học này là về Lịch sử Kiến trúc Trung Quốc.
“Được rồi, bắt đầu tiết học nhé các bạn.”
Giọng nói dịu dàng khi trả lời câu hỏi giữa giờ của Vọng Độ lập tức biến mất, thay vào đó là giọng điệu chính thức, lạnh nhạt và xa cách.
Cách giảng bài của Vọng Độ rất chi tiết, PPT được thiết kế đơn giản rõ ràng, nhưng hình ảnh minh họa lại phong phú.
Khi mở rộng các nội dung ngoài sách, anh dùng phấn viết vài dòng chữ nhỏ lên bảng, đồng thời khẽ kéo tay áo hoodie lên, để phần vải xanh nhạt buông thõng nơi khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trông rất đẹp mắt.
Lúc này, Vọng Độ mang theo một khí chất mà Tiểu Mãn chưa từng thấy, lạnh lùng và tập trung.
Nếu Tiểu Mãn không quen biết Vọng Độ từ nhiều năm trước thì con người hiện tại của anh chắc hẳn vẫn sẽ khiến cô khắc sâu vào trí nhớ.
Bởi vì anh rất cuốn hút, mang một sức hấp dẫn bẩm sinh, bảo sao có người không kìm được mà lén chụp ảnh anh.
Tiểu Mãn cúi đầu, lục tục chép lại toàn bộ những gì Vọng Độ viết trên bảng, chẳng theo bất kỳ trật tự nào.
Trên bục giảng, Vọng Độ hoàn thành nét phấn cuối cùng, quay lại vô tình nhìn lướt qua góc nhỏ phía cuối lớp học.
Lời giảng của anh đột ngột chậm lại một nhịp, khóe môi vô thức cong lên, mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Từ lúc ấy, ánh mắt anh luôn dõi theo bóng hình nhỏ bé ở góc lớp qua khóe mắt.
Tiểu Mãn cầm bút, chăm chú và yên lặng nhìn về phía anh, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn PPT theo chỉ dẫn, sau đó cúi đầu ghi chép. Dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức mang theo chút khí chất của một học sinh tiểu học.
Những lúc hoàn toàn không hiểu, cô sẽ hơi nghiêng đầu, chậm rãi chớp mắt, như đang sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu.
Hành động và thần thái của cô trông giống hệt biểu cảm của chú chó Phốc sóc trong bức meme [Ghi vào sổ nhỏ.jpg].
Bức meme đó vốn mang ý nghĩa ghi thù, nhưng Tiểu Mãn luôn nghĩ là để ghi chú hoặc đánh dấu ý chính, cô thường gửi nó cho anh.
Vọng Độ không nhịn được, khẽ bật cười thành tiếng.
Sinh viên trong lớp liền sững lại, bầu không khí bỗng trở nên im ắng.
“Xin lỗi.”
Anh thu lại nụ cười, tiếp tục bài giảng.
Tiểu Mãn bối rối nhìn Vọng Độ, không hiểu vì sao anh lại cười.
Nếu cô nhớ không lầm, hình như anh chưa từng nhìn về phía này thì phải.
Cô lắc đầu, cố gắng tập trung hơn để theo kịp bài giảng.
Giảng xong kiến thức cuối cùng, Vọng Độ nhìn đồng hồ: “Còn mười phút nữa là hết giờ, nội dung buổi học hôm nay gần như xong rồi. Thời gian còn lại các bạn tự học, nếu có chỗ nào chưa hiểu rõ thì có thể hỏi tôi.”
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, có người giơ tay hỏi về chi tiết của một mặt cắt trong bản vẽ, Vọng Độ trả lời: “Vừa hay một số kiến trúc được nhắc đến hôm nay tôi đã từng đi thực địa khảo sát, để tôi mở hình ảnh cho các bạn xem để dễ hiểu hơn. Những bạn nào đã hiểu rõ rồi thì tiếp tục tự học nhé.”
Anh chống tay lên bục giảng, kết nối máy tính của mình với hệ thống đa phương tiện trong lớp học.
Khi Tiểu Mãn đóng nắp bút lại, các bạn xung quanh bắt đầu xì xào.
“Có phải do tớ tưởng tượng không, sao tớ cảm thấy tiết học này đàn anh giảng… ấm áp hơn bình thường nhỉ?”
“Chắc không phải do cậu đâu, tốc độ giảng bài của anh ấy cũng chậm hơn mà.”
“Giọng điệu hình như cũng có chút khác.”
“Trông có vẻ dễ gần hơn bình thường đúng không?”
“Không nói rõ được, nhưng thấy lạ lắm.”
…
“Wow~”
Trong lớp học bỗng vang lên một tràng reo hò.
Tiểu Mãn nhìn lên, phát hiện hình ảnh trên máy chiếu đã chuyển thành màn hình desktop của laptop Vọng Độ.
Anh vừa kết nối máy tính với thiết bị đa phương tiện của lớp thì màn hình đã vô tình bị lộ ra như thế.
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, một cô gái cầm bó hoa cát tường trắng trong tay, đứng ngược sáng nhìn về phía ống kính.
Chiếc khăn quàng caro màu cam nhạt được quấn lỏng lẻo quanh cổ, làm nổi bật đường nét gương mặt thanh thoát của cô. Chiếc áo khoác có khuy gỗ màu cam kết hợp cùng ánh nắng chiều tạo nên một hình ảnh vô cùng đáng yêu.
Tóc cô óng ánh trong nắng, còn mặt hồ trên đỉnh núi gợn sóng lăn tăn trong gió, phản chiếu ánh sáng lấp lánh tựa dải ngân hà màu cam.
Tim Tiểu Mãn như ngừng đập, phong cảnh này là đỉnh núi Khâm Nam, nhưng cô chưa từng nhìn thấy bức ảnh này bao giờ.
Vọng Độ vội chuyển màn hình sang một thư mục khác nhưng không thể ngăn cản cơn xôn xao đột ngột trong lớp.
“Wow, đàn anh cũng dùng ảnh con gái làm hình nền máy tính à?”
“Bạn gái anh ấy mà thấy liệu có ghen không?”
“Hay cô gái đó chính là bạn gái của anh ấy?”
“Dễ thương quá đi mất!” Vài cô bạn gái trầm trồ.
Vọng Độ gõ nhẹ hai ngón tay lên bục giảng.
“Đang trong giờ học, không được bàn tán lung tung.”
Như có cảm giác, anh ngẩng đầu liếc về phía Tiểu Mãn đang ngồi.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tiểu Mãn như bị bắt quả tang, cả người run nhẹ như một chú mèo nhỏ.
Hóa ra Vọng Độ đã phát hiện ra cô từ lâu rồi. Cô cúi đầu xuống, để mặc sắc đỏ lan từ má lên tận vành tai.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, sinh viên lần lượt chào Vọng Độ rồi rời đi.
Vọng Độ đi đến chỗ Tiểu Mãn, tùy ý ngồi xuống cạnh cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngồi cạnh cửa sổ có lạnh không?”
Tiểu Mãn lắc đầu: “Anh, anh phát hiện ra em từ khi nào vậy?”
“Không lâu sau khi bắt đầu tiết học.” Anh nhớ lại dáng vẻ cô chép bài, bèn hỏi: “Em đã ghi chép gì trong cuốn sổ đó thế, cho anh xem thử được không?”
Tiểu Mãn mở sổ, đẩy về phía anh.
Bên trong là danh sách các công trình kiến trúc và địa danh mà Vọng Độ đã nhắc tới trong giờ học, cô ghi lại hết, thậm chí còn đánh dấu tick vào một số chỗ nữa.
Tiểu Mãn giải thích: “Là những địa điểm và kiến trúc anh nhắc tới. Em ghi lại rồi khi nghĩ lại thấy có vài nơi là anh đã từng đi nên em đánh dấu lại, tính sau này em cũng muốn đi một lần.”
Lúc cô còn học cấp ba, vào các kỳ nghỉ, Vọng Độ thường đi khảo sát thực địa. Mỗi lần đến một thành phố khác, anh đều mua một ít đặc sản địa phương gửi cho Tiểu Mãn.
Dù khi đó cô đang ở trường không xem điện thoại, anh vẫn nhắn tin báo cho cô biết mình đang ở thành phố nào.
“Ngốc, sau này anh dẫn em đi là được rồi.”
Vọng Độ nắm lấy tay cô.
Tiểu Mãn bất chợt nhớ ra, trừng mắt nhìn anh: “Vậy ra lúc nãy trong giờ anh cười là đang cười em!”
“Đâu có…” Vọng Độ cố nhịn cười: “Được rồi, có đấy. Bởi vì Tiểu Mãn nhà chúng ta đáng yêu quá mà.”
Quả nhiên là cười cô mà, Tiểu Mãn đóng sổ ghi chép lại, xếp chồng lên sách chuyên ngành.
Khi cả hai cùng rời khỏi tòa nhà tổng hợp, Tiểu Mãn kể với Vọng Độ về kế hoạch đi ăn cùng San San.
Cô lại nhớ đến bức ảnh trên màn hình desktop của anh: “Anh chụp bức ảnh đó lúc nào thế, em hoàn toàn không biết luôn.”
Vọng Độ: “Lúc San San gọi em từ phía sau, em quay lại nhìn.”
“Ồ.”
Tiểu Mãn chớp mắt: “Anh, gửi bức ảnh đó cho em nhé. Em muốn gửi cho mẹ em xem.”
Vọng Độ: “Được thôi, nhưng mà em có thể nói cho anh biết, bức ảnh hôm em nói muốn lén chui vào chăn xem là bức nào không? Nếu không thì anh có hơi chột dạ, sợ em cứ lôi mấy tấm hình xấu của anh ra ngắm tới ngắm lui.”
Tiểu Mãn: “…”
Cô gửi ảnh cho Vọng Độ.
Vọng Độ khẽ nhíu mày: “Tấm này thực sự đẹp à?”
Vừa dứt lời, bức ảnh đột nhiên biến mất.
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ: [Ngôi sao lấp lánh đã thu hồi một tin nhắn.]
Không cho xem nữa!
*
Sau Tết Dương lịch là đến tuần thi.
Trong nhóm chat bốn người, mọi người bắt đầu bàn chuyện về nhà.
Tiểu Mãn và San San so sánh lịch thi với nhau, thở phào nhẹ nhõm. Cả hai có thể hoàn thành tất cả môn thi trong vòng một tuần, không như sinh viên khoa Luật kế bên, lịch thi kéo dài tận mười ngày, giữa mỗi môn lại cách nhau hai ba ngày, làm kỳ nghỉ bị đẩy sát tới tận cuối năm.
[Đồi núi nhỏ: Em thi xong muộn hơn Tiểu Mãn hai ngày, vất vả cho cậu phải đợi tớ rồi.]
[Ngôi sao lấp lánh: Không sao đâu, đúng lúc tớ cũng có thời gian sắp xếp đồ mà.]
[Đồi núi nhỏ: Lần này chúng ta về bằng gì thế? Có muốn đi máy bay không? Hai tiếng rưỡi là đến thành phố Ngô rồi.]
Tiểu Mãn còn chưa trả lời thì tin nhắn của Vọng Độ đã nhảy vào.
[D: Anh và Tiểu Mãn sẽ đi tàu cao tốc.]
[D: Ngồi tàu cao tốc sẽ an toàn hơn với em ấy.]
Ý anh là chuyện Tiểu Mãn từng có tiền sử bệnh tim.
[Ngôi sao lấp lánh: [Thỏ gật đầu.jpg]]
[Đồi núi nhỏ: Trời đất ơi, tớ bất cẩn quá đi mất!]
[Đồi núi nhỏ: Vậy tớ cũng đi tàu cao tốc!]
Tần Dương đang bận, chỉ kịp gửi vào nhóm một tin nhắn OK.
Sau khi sắp xếp xong lịch trình, Vọng Độ mua vé, chọn bốn chỗ gần nhau.
Thông tin vé được gửi trong nhóm, mỗi người đều lưu lại rồi gửi cho gia đình.
Tiểu Mãn và San San tiếp tục bàn luận lan man, hết nói đến việc tải phim, lại chuyển sang sách mang theo và đồ ăn vặt để sống sót qua hành trình mười một tiếng đồng hồ.
Điện thoại rung lên hai cái, Tiểu Mãn nhận được tin nhắn riêng từ Vọng Độ.
[Anh: Ngày mùng 7 thi xong thì đến ở chỗ anh ở hai ngày nhé?]
Dù trong ký túc xá có máy sưởi rất tốt, nhưng nước trong nhà tắm lúc nóng lúc lạnh. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Mãn cảm thấy ở chỗ của Vọng Độ vẫn thoải mái hơn.
[Ngôi sao lấp lánh: Được ạ!]
Cô lại nghĩ thêm.
[Ngôi sao lấp lánh: À đúng rồi anh, chúng ta phải bàn trước xem về nhà nói thế nào.]
Nói với bạn bè là một chuyện, nhưng nói với Hoàng Hỉ Vân và Dương Hiểu Linh lại là chuyện khác.
Tiểu Mãn nghĩ thế nào cũng thấy nên nghiêm túc một chút.
[Anh: Ừ.]
[Anh: Thi xong anh qua đón em.]
*
Trong thời gian còn lại của tuần ôn thi, thời gian Tiểu Mãn gọi video với Vọng Độ giảm đi rõ rệt.
Muốn giành được học bổng, cô phải nâng điểm số của mình lên top 3 chuyên ngành, mà điều này ở Đại học Hoa là một thử thách rất lớn nên Tiểu Mãn buộc phải dốc toàn lực.
Vọng Độ không quá bận vào cuối kỳ, chủ động đảm nhận việc mua đồ ăn cho cô. Hầu hết thời gian, anh sẽ trở về căn hộ nhỏ của mình, nấu một bữa ba món một canh đơn giản, rồi đựng vào hộp giữ nhiệt mang đến dưới ký túc xá cho cô.
Các bạn cùng phòng lâu ngày không về nhà nhanh chóng bị mùi thơm của đồ ăn thu hút, thỉnh thoảng lại chạy sang xin một miếng, rồi trầm trồ: “A a a, đàn anh đảm đang quá đi mất.”
“Khóc chết mất, mấy món anh ấy nấu thậm chí không món nào trùng món nào cả.”
…
Ngày thi cuối cùng là thi nói, mỗi sinh viên có mười phút đối thoại một kèm một với giáo viên bản ngữ, nội dung được trích từ chương trình học kỳ này.
Số thứ tự của Tiểu Mãn xếp đầu, cô chỉ mất vài phút là đã thi xong.
Trở về ký túc xá, cô bắt đầu dọn dẹp giường ngủ của mình, xếp chú thỏ bông Jellycat vào vali.
Các bạn cùng phòng lần lượt kéo nhau về với vẻ mặt thảm thương.
“Aaaaaa, cứu với, mấy từ cuối cô hỏi tớ không nhớ nổi chút gì luôn!” Quý Khiết than thở.
Hạ Thanh còn trông thê thảm hơn: “Có ai tệ như tớ không… Câu cuối giáo viên hỏi, tớ nghe nhầm từ, trả lời một lúc lâu mới bị giáo viên ngắt lời, bảo là có vẻ tớ đã hiểu sai đề.”
Mấy người bàn bạc một lúc rồi quay sang nhìn Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn đang lau bàn học của mình, nghe vậy liền quay đầu đáp: “Tớ thì chẳng có cảm giác gì cả.”
Dù sao mọi thứ cũng rất bình thường.
Hạ Thanh thấy cô đang thu dọn đồ đạc, bèn hỏi: “Nguyệt Mãn, hôm nay cậu đi luôn à?”
Tiểu Mãn gật đầu: “Ừm, tớ sẽ đến chỗ bạn trai, hai ngày nữa bọn tớ sẽ cùng về nhà.”
“Tớ cũng muốn có một anh bạn trai thanh mai trúc mã hơn tuổi.” Quý Khiết nói: “Nhưng danh sách bạn bè trên Wechat của tớ thậm chí không có quá mười cá thể nam giới, vì những ai tớ thấy không bình thường thì đều đã bị tớ xóa hết.”
Hạ Thanh: “Đừng mơ nữa, khi cậu thực sự có đối tượng mập mờ, cậu sẽ nhận ra đàn ông chỉ có thế thôi.”
Cô ấy lại bổ sung thêm: “Còn vị nhà Tiểu Mãn có lẽ là ngoại lệ.”
Mọi người cứ trò chuyện, đề tài dần bị lái sang những hướng khó kiểm soát.
Quý Khiết mở miệng hỏi: “Nguyệt Mãn, hai người quen nhau lâu như vậy, cũng yêu nhau mấy tháng rồi. Khi ở ngoài sống cùng nhau, có khi nào… không kiềm chế được gì đó không?”
Tiểu Mãn khó hiểu: “Không kiềm chế được?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Hạ Thanh xua tay: “Quý Khiết, cậu hỏi sớm quá rồi, nhìn thế nào cũng không giống kiểu Nguyệt Mãn đã được khai sáng đâu.”
Hai người cậu một câu tớ một câu, không lâu sau Tiểu Mãn cũng nghe ra được chút manh mối.
Cô vội vàng ngăn lại: “Không… không có, bọn tớ vẫn chưa có bầu không khí như vậy.”
Quý Khiết: “Phải không đó? Một chút cũng không có à?”
Hạ Thanh: “Nói thật, lúc tớ còn quen người yêu cũ, mỗi lần hôn nhau thường cảm nhận được cái đó của anh ta… dựng thẳng lên.”
“Dựng… Dựng thẳng?!!!”
Tiểu Mãn đỏ bừng tai, cuống quýt thu dọn vali, vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá.
*
Cận kề kỳ nghỉ, trường quản lý không nghiêm ngặt. Sau khi Vọng Độ trình thẻ sinh viên, anh lái xe thẳng đến dưới tòa ký túc xá.
Lúc này anh đang đợi cô.
Tiểu Mãn kéo vali xuống, gương mặt đỏ bừng chưa tan hết, gió thổi qua càng làm đỏ thêm. Những lời vừa nghe trên tầng cứ rối loạn trong đầu cô, không sao dừng lại được.
Điều này khiến cô nhìn thấy Vọng Độ liền cảm thấy chột dạ hơn.
Vọng Độ nhanh chóng nhận ra điều bất thường của cô.
“Mặt em sao mà đỏ thế? Đừng nói là bị sốt nha.”
Anh vừa nói vừa đưa tay lên chạm vào trán cô.
Nhiệt độ bình thường.
Để trấn an bản thân, Tiểu Mãn lặng lẽ tự nhủ trong đầu: “Không có gì đâu, mình đã mười tám tuổi rồi, mình là người lớn rồi.”
“Mình đã mười tám tuổi rồi.”
“Mình đã mười tám tuổi rồi.”
…
Vì vậy, sau một loạt câu tự tẩy não, Tiểu Mãn nghe thấy Vọng Độ hỏi: “Tiểu Mãn, em không sao chứ?”
Cô buột miệng mà không kịp suy nghĩ: “Em đã mười tám tuổi rồi.”
Nói xong, cả người cô run bắn.
Vọng Độ ngẩn ra một giây, sau đó bật cười.
“Được rồi. Tiểu Mãn nhà chúng ta đã mười tám tuổi rồi.”
Anh xoa đầu cô: “Nhưng vẫn còn bé lắm.”