Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 49

Tiểu Mãn lơ đễnh chui vào ghế phụ, tự cài dây an toàn cho mình.

Vọng Độ đặt hành lý vào cốp xe rồi lên xe, mang theo một luồng gió se lạnh vào bên trong xe. Hương vị mùa đông hòa quyện với mùi cam ngọt ngào nhè nhẹ từ người anh, lan tỏa trong không khí, bao trùm lấy Tiểu Mãn.

Vì một lý do kỳ lạ và vô cớ nào đó, Tiểu Mãn cảm thấy chột dạ, ánh mắt cứ không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điện thoại báo có tin nhắn mới từ Hạ Thanh, từng hồi rung dường như muốn đuổi giết cô vậy.

Cô mở ra xem.

[Mà tớ là mùa hè: Dù đàn anh trông có vẻ giống một người chồng đảm đang, nhưng cậu phải nhớ…]

[Mà tớ là mùa hè: QUẠ BAY TRÊN TRỜI ĐỀU ĐEN NHƯ NHAU!!!]

Kèm theo đó là một bài viết từ tài khoản công cộng, tiêu đề quả thực khiến người ta phải kinh ngạc: [Cẩn thận: Những câu đàn ông hay nói trước khi nổi tà tâm].

Tiểu Mãn vốn định nhắn lại cho Hạ Thanh, nhưng điện thoại bị lag, cô lỡ tay nhấn vào trang bài viết.

Đây rõ ràng là một tài khoản rất có tâm, không vòng vo mà đi vào thẳng danh sách liệt kê:Tối nay ngủ cùng nhau nhé?Anh sẽ không làm gì đâu.Anh chỉ muốn ôm em thôi.…



Những câu tiếp theo khiến đầu Tiểu Mãn như bốc khói.

Cô vội thoát ra, xóa luôn vài tin nhắn gần đây.

*

Chiếc xe khởi động, từ từ rời khỏi trường Đại học Hoa.

Vọng Độ thỉnh thoảng liếc nhìn cô bé ngồi bên cạnh, luôn cảm thấy hôm nay cô hơi kỳ lạ. Cô tựa vào ghế, cả người trong trạng thái căng thẳng, giống như một học sinh chưa làm bài tập nhưng giáo viên sắp kiểm tra bất chợt vậy.

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Vọng Độ nghĩ rằng phải khiến cô thả lỏng một chút.

Trong lúc chờ đèn đỏ, anh đưa tay mở ngăn chứa đồ bên ghế phụ ra, từ đống kẹo nhiều màu sắc chọn ra mấy viên socola rồi đặt vào tay Tiểu Mãn. Sau đó  anh lấy riêng một viên, cẩn thận bóc lớp vỏ, giữ lại một phần vỏ để kẹo không chạm trực tiếp vào tay mình.

“Em muốn ăn không?”

Đầu óc Tiểu Mãn vẫn đang nghĩ về bài viết vừa rồi nên không suy nghĩ nhiều, nghiêng đầu sang. Đôi môi mềm vô tình lướt qua ngón tay anh, ngoan ngoãn cắn lấy viên socola tròn.

Socola vừa vào miệng đã tan chảy, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng.

Tiểu Mãn ngậm kẹo ở một bên má để nói cho rõ ràng: “Anh, anh mua lúc nào vậy?”

“Vài ngày trước, sợ em ngồi xe chán nên anh mua để sẵn ở đó.”

Tiểu Mãn gật đầu, lấy sổ tay từ trong cặp ra: “Hãng nào thế ạ? Về nhà em và mẹ cũng đi mua một ít.”

Vọng Độ khẽ cười: “Nếu em thích thì anh mua gửi đến nhà cho em luôn.”

Anh lấy điện thoại từ ngăn chứa đồ giữa ghế, tiện tay đưa cho Tiểu Mãn: “Em thử tìm đơn hàng xem.”

Tiểu Mãn trước giờ chưa từng xem điện thoại của Vọng Độ, vừa nhận lấy đã không khỏi có chút trang trọng.

Cô làm theo lời anh, mở ứng dụng siêu thị nhập khẩu lớn, tìm kiếm đơn hàng có từ khóa “socola”, sau đó ghi lại thông tin.

Trong lúc tìm kiếm, Tiểu Mãn thấy nhiều lịch sử mua sắm, toàn là sườn heo, ba chỉ, tôm cua, thịt bò và các loại thực phẩm tươi sống. Liên hệ lại khoảng thời gian ôn thi, Vọng Độ thường đưa cơm cho cô, chắc hẳn mấy món đó đều vào bụng cô hết.

Nghĩ tới đây, tâm trạng cô khá hơn, cảm giác chột dạ lúc nãy dần được xoa dịu.

Thấy chưa, dù sao anh cũng không biết cô đang nghĩ gì mà. Người trưởng thành có chút tâm tư thì cũng bình thường thôi mà. Hơn nữa, cô còn định sau này kết hôn với anh, sớm muộn gì cũng đến ngày đó thôi.

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ động đậy, cô cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn một chút.

“À đúng rồi anh này, sau khi về nhà bọn mình phải giải thích thế nào đây?” Tiểu Mãn chợt nhớ ra chuyện này.

Ngón tay Vọng Độ gõ nhẹ lên vô lăng: “Thời gian vừa rồi anh có hỏi bạn bè, dường như ai cũng nói thẳng với ba mẹ là đang yêu, sau đó cho người lớn xem ảnh hoặc gặp mặt trực tiếp. Nhưng chuyện của chúng ta… không áp dụng được cách đó.”

Hai bà mẹ đã quá thân thiết với nhau rồi, họ thậm chí còn coi cả hai như con ruột của mình. Trường hợp này rất hiếm, ngay cả trong số bạn bè của Vọng Độ cũng không có ví dụ nào tương tự.

Vọng Độ ngừng một chút rồi nói: “Hay là để anh giải quyết mẹ anh trước? Anh đoán mẹ anh chắc chỉ đánh anh một trận, mắng anh là đồ khốn, sau đó chuẩn bị sổ đỏ, giám sát anh viết xong bản cam kết mười ngàn chữ “Hứa mãi mãi đối xử tốt với Tiểu Mãn”, rồi cầm bản đó dẫn anh đi xin lỗi dì Hoàng.”

Tiểu Mãn vừa nghĩ thôi đã thấy thật thú vị, không nhịn được bật cười, sau đó lại nghiêm túc nói: “Mẹ em chắc chắn sẽ không giận đâu, nếu mẹ biết em đang ở bên người mình thích, nhất định mẹ sẽ vui mừng thay em.”

Mẹ cô vốn là một người tuyệt vời như thế đó.

Vọng Độ nghe vậy, nét mặt giãn ra: “Ừ. Vậy chúng ta về thử dò ý trước.”

“Dạ.”

Tiểu Mãn ngáp một cái: “Em ngủ một chút nhé, đến nơi anh gọi em nha.”

Sáng nay cô đã dậy từ năm rưỡi để ôn tập ghi chú, luyện nghe và nói, đảm bảo trạng thái ngôn ngữ của mình tốt nhất có thể. Giờ đây, trong xe ấm áp, cô bất giác thấy buồn ngủ.

“Ngủ đi.”

Vọng Độ đưa tay tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút. Anh điều chỉnh ghế ngồi ngả ra sau rồi lấy chiếc chăn nhỏ ở ghế sau đắp lên người cô. Tiểu Mãn nghiêng đầu, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Chỉ cần ngủ bù bây giờ, lát nữa về nhà cô sẽ không cần ngủ trưa, tiết kiệm được thời gian để ở bên Vọng Độ lâu hơn.

Người trưởng thành thì phải biết quản lý thời gian nghỉ ngơi một cách hợp lý.

Mọi động tác của Tiểu Mãn đều lọt vào mắt Vọng Độ, sự lo lắng ban nãy của anh dần tan biến. Chỉ cần một viên socola là có thể khiến cô thả lỏng, chẳng khác gì hồi còn bé.

Khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười nhạt.

Ngón tay vừa được môi cô chạm vào lúc nãy, qua một lúc lâu vẫn còn cảm giác nóng ấm nhè nhẹ.

*

Xe dừng trong bãi đỗ dưới tầng hầm khá lâu mà Tiểu Mãn vẫn chưa tỉnh.

Hơi thở cô đều đều, ngủ rất ngon.

Vọng Độ nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ 46 phút.

Anh nghĩ để cô ngủ đến 9 giờ 50, đến 9 giờ 50, anh lại thấy để cô ngủ đến 10 giờ thì hơn.

Trong lúc chờ, anh vào cửa hàng chính hãng của thương hiệu socola, đặt mua loại có hạt, loại nhân rượu và những loại có độ ngọt khác nhau, mỗi loại hai phần rồi gửi đến thành phố Ngô.

Đến hơn 10 giờ, Tiểu Mãn khẽ trở mình.

Tóc dài bị rối xõa xuống khuôn mặt, vài lọn che ngang sống mũi, làm khuất đi gương mặt cô.

Vọng Độ tháo dây an toàn, nghiêng người tới nhẹ nhàng gạt những sợi tóc sang một bên để không ảnh hưởng đến hơi thở của cô.

Tóc đụng vào làm Tiểu Mãn thấy nhột, cô mơ màng tỉnh dậy, ý thức dần quay về.

Cô khẽ chớp mắt, ngoài cửa sổ là khung cảnh bất động của bãi đỗ xe.

Đến nơi rồi à?

Cô chuẩn bị ngồi dậy thì một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại tóc, động tác rất mềm mại, cẩn thận gạt tóc ra phía sau.

Bàn tay của Vọng Độ lướt nhẹ qua bên mặt cô, mang theo một cảm giác tê tê ngọt ngào.

Tiểu Mãn ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt: “Anh, sao anh không gọi em dậy?”

“Vừa mới đến thôi.” Giọng nói trầm thấp của Vọng Độ vang lên trong không gian nhỏ hẹp của xe nghe thật êm tai, có một sự quyến rũ kỳ lạ: “Anh làm em tỉnh à?”

Tiểu Mãn lắc đầu: “Không ạ, đúng lúc em cũng vừa tỉnh thôi.”

Giấc ngủ này sâu hơn cô nghĩ, có lẽ vì đã tiến gần đến trạng thái ngủ sâu nên Tiểu Mãn vẫn thấy hơi buồn ngủ, thêm vào đó ngồi trong xe điều hòa khá lâu, giọng cô hơi khàn.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Cô với tay định mở cửa xe thì bị một cánh tay giữ lại.

Vọng Độ: “Mặc áo khoác vào rồi hãy xuống.”

“Dạ.”

Tiểu Mãn chậm rãi mặc áo khoác vào, Vọng Độ giúp cô giữ một bên áo, đợi cô xỏ xong cả hai tay vào tay áo thì anh lại giúp cô cài cúc áo.

Khoảnh khắc bước xuống xe, Tiểu Mãn cảm nhận một dòng chảy bất chợt khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải sững người.

Tất cả cơn buồn ngủ còn sót lại của cô lập tức tan biến.

Cùng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói của Vọng Độ: “Tiểu Mãn, đợi đã.”

Cô hiểu ý đó là gì.

Là ý phiền phức rồi, là ý có cả đống đồ cần giặt.

Vọng Độ từ ghế lái bước qua, trên tay cầm chiếc áo khoác anh chưa kịp mặc.

“Đến tháng à?”

Tiểu Mãn thở dài: “Vừa mới tới thôi ạ. Em có làm bẩn xe anh không?”

“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi.” Giọng Vọng Độ rất nhẹ nhàng: “Em có thấy khó chịu không?”

“Vẫn ổn, nhưng lát nữa chắc sẽ hơi đau lưng một chút.”

“Ừ, vậy mình lên nhà trước nhé.”

Anh khẽ kéo tay cô, tự nhiên đan chặt mười ngón tay lại với nhau.

Về đến nhà, Tiểu Mãn định mở vali lấy băng vệ sinh mà cô luôn mang theo.

Vọng Độ nói: “Trên tầng có, ở trong tủ đựng đồ trong phòng em đó, cứ vào lấy đi.”

Anh giúp cô xách vali lên tầng, dừng lại trước cửa phòng, xoa đầu cô rồi nói: “Anh đi mua chút đồ, lát nữa anh về.”

“Dạ.”

Tiểu Mãn hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần bình tĩnh đối mặt với đống việc rắc rối tiếp theo.

Theo lời Vọng Độ, cô mở tủ đồ ra, nhìn vào trong liền sững sờ.

Trong đó không chỉ có băng vệ sinh mà còn có cả dung dịch vệ sinh chuyên dụng cô thường dùng.

Cô búi tóc lên, nhanh chóng tắm rửa, thay đồ ở nhà rồi tỉ mỉ xử lý bộ quần áo bị bẩn.

Khi cô xuống tầng, Vọng Độ đã quay lại.

Trong túi mua sắm ở cửa là các món như miếng dán giữ nhiệt, túi chườm nóng, gối đệm lưng, v.v. Còn anh thì đang ở trong bếp, thành thạo thả táo đỏ, long nhãn và đường đỏ vào nồi nước sôi.

Tiểu Mãn nhìn anh, bất giác nhớ đến những ly nước táo đỏ đường đỏ mà anh đều đặn mang đến cho cô mỗi cuối tháng, trong lòng dấy lên cảm giác áy náy.

“Anh, em có chuyện muốn thú nhận.” Giọng cô thiếu tự tin.

Vọng Độ: “Ừ, vậy em lại đây đi.”

Tiểu Mãn chậm rãi bước lại gần: “Em hỏi anh một câu được không?”

Cô đã muốn hỏi điều này từ lâu lắm rồi.

Trước đây Tiểu Mãn luôn nghĩ những ly nước đường táo đỏ mà Vọng Độ mang đến mỗi tháng đều là của căn tin trường học. Năm anh tốt nghiệp trùng với thời điểm căn tin đổi nhà thầu, đổi cả đầu bếp, vì vậy cô không hề nhận ra sự khác biệt.

Cho đến vài năm sau khi Vọng Độ trở về trong kỳ nghỉ hè, cô lại được uống loại nước đường đỏ có hương vị y hệt, lúc này cô mới bắt đầu nghi ngờ.

Nhân dịp này, cô thẳng thắn hỏi: “Mỗi lần anh mang nước đường táo đỏ cho em là anh tự làm à?”

Vọng Độ dường như không ngờ tới cô sẽ hỏi câu này, bèn ngạc nhiên đáp: “Em nhận ra được à?”

“Tất nhiên rồi, em và mẹ làm thường hơi ngọt, chỉ có nước của anh là ngọt dịu, rất dễ uống, hương vị táo đỏ cũng đậm hơn.”

Vọng Độ gật đầu: “Hóa ra là vậy…”

Khi nghi ngờ đã được xác nhận, Tiểu Mãn tiếp tục đặt câu hỏi cô thắc mắc bấy lâu: “Khi đó anh học lớp 12, trường trung học chuyên Đại học Hoa quản lý nghiêm ngặt như thế, anh nấu ở đâu thế ạ?”

Ký túc xá cấp ba khác hẳn đại học, không có ổ cắm điện, càng không thể lén dùng bếp mini. Tiểu Mãn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi anh nấu bằng cách nào.

Vọng Độ khuấy nồi nước đường đang sôi, giọng rất bình thản: “Ở quán cháo gần cổng trường, mỗi tháng anh trèo tường ra ngoài vài lần, bà chủ quán cho anh thuê bếp.”

Hoàn toàn ngoài dự đoán.

Nhớ lại mấy năm sau đó, khi Tiểu Mãn và San San ra ngoài trong kỳ nghỉ, họ đã ghé quán cháo đó vài lần. Bà chủ là một người phụ nữ hơi mập, rất hiền hậu.

Cô chưa từng nghĩ rằng quán cháo ấy lại từng lưu giữ kỷ niệm gì đặc biệt.

Tiểu Mãn nghiêng đầu: “Sao anh không nói với em? Em vẫn luôn nghĩ đó là của căn tin.”

“Anh sợ nếu nói ra, em sẽ không cho anh làm nữa.”

Hồi đó khi Vọng Độ học lớp 12, được mọi người gọi là thời điểm “quan trọng nhất”, cô em gái nghe lời thầy cô và ngoan ngoãn như Tiểu Mãn chắc chắn sẽ không cho phép anh trèo tường ra ngoài chỉ để nấu nước đường táo đỏ cho cô.

Im lặng một lúc, Tiểu Mãn liền kéo góc áo của Vọng Độ: “Vậy em cũng có một chuyện muốn nói với anh. Thật ra chu kỳ của em hơi thất thường, không phải tháng nào cũng vào cuối tháng.”

Nhiều năm qua, chu kỳ của cô đã lệch lạc hết cả rồi.

Cô thành thật thừa nhận: “Em đã lừa uống rất nhiều nước đường táo đỏ của anh.”

Hồi đó Tiểu Mãn chỉ muốn được gặp anh nhiều hơn nên không nói gì, rồi cứ lần lữa mãi đến tận bây giờ.

Vọng Độ nghe xong, hơi ngập ngừng: “Là vậy à…”

Anh dừng lại một chút: “Xin lỗi em Tiểu Mãn. Ngoài em ra, anh không giao tiếp nhiều với các bạn nữ khác nên cứ nghĩ… nghĩ rằng chu kỳ của con gái đều đặn.”

Nói đến đây, vành tai của anh đỏ lên: “Anh trai của em đúng là thiếu hiểu biết quá. Anh sẽ học hỏi thêm.”

Rõ ràng là cô đang thú nhận, vậy mà không ngờ lại khiến Vọng Độ phải xin lỗi.

Quả nhiên anh trai mới là người ngốc nghếch nhất.

*

Tiểu Mãn ngồi trong phòng khách, tay cầm cốc nước, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Vọng Độ thấy đôi tất của cô không đủ dày, lại đưa thêm cho cô một đôi tất lông mềm mại, giúp cô giữ ấm kỹ hơn.

Một lát sau, Vọng Độ đặt mua vài cuốn sách về sinh lý từ hiệu sách trong thành phố.

Khi Tiểu Mãn đang xem TV, anh để cô tựa vào người mình, chăm chú đọc sách.

Tiểu Mãn thấy việc anh “học bù” như vậy hơi phóng đại, liền đưa tay định giật cuốn sách đi.

Cô khẽ kéo một cái nhưng không được. Giây tiếp theo, cô đã bị anh kéo vào lòng, ôm chặt không nhúc nhích được.

Vọng Độ dùng cằm cọ nhẹ vào cổ cô, làm cô nhột đến mức bật cười.

Có lẽ do thành phố Bắc lạnh hơn thành phố Ngô, kỳ kinh nguyệt lần này của Tiểu Mãn khó chịu hơn bình thường.

Cô đau lưng, thỉnh thoảng bụng dưới lại quặn đau, chỉ khi dán thật chặt miếng giữ nhiệt mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Gần 12 giờ khuya, cô vẫn không ngủ được, liền đi dép lê xuống tầng rót nước nóng.

“Không thoải mái à?”

Vọng Độ chưa ngủ, nghe thấy tiếng động bèn mở cửa đi ra.

Tiểu Mãn xoa bụng, cố nở một nụ cười: “Cũng ổn ạ.”

Năm phút sau, Vọng Độ ôm theo một chiếc gối, gõ cửa phòng cô.

Cửa vừa mở, câu đầu tiên anh nói là: “Tối nay em có muốn ngủ chung không?”

Hả?! Câu này nghe quen quen.

Đôi mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi.

“Em yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu.”

Động tác nắm tay cầm cửa của Tiểu Mãn chợt khựng lại, cô vô thức dùng thêm chút lực.

Vọng Độ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo, thuần khiết: “Anh muốn xoa bụng cho em.”

*

Cy: HAHAHAHAHAHAHA
Bình Luận (0)
Comment