Tuyết Tan Gặp Xuân - Thố Kỷ Bạch

Chương 50

“Em muốn ngủ chung không?”

“Em yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu.”

Vừa thốt ra hai câu đó, ngón tay Vọng Độ nắm chặt chiếc gối hơn. Ngay cả bản thân anh cũng thấy hơi không đáng tin, liền bổ sung thêm một câu: “Anh chỉ muốn xoa bụng cho em thôi.”

Trong phòng Tiểu Mãn chỉ bật đèn ngủ, cô đứng ở cửa, một nửa mái tóc cô chìm trong ánh sáng mờ màu vàng nhạt. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mang nét trẻ con trông lại càng dịu dàng hơn.

Đôi mắt cô trong trẻo, dịu dàng nhìn Vọng Độ.

Bốn mắt chạm nhau, cô khẽ bật cười.

“Nếu không được thì…” Vọng Độ lấy từ phía sau gối ra một chiếc túi chườm nước nóng nhỏ màu xanh lam, trên đó in hình cừu con: “Vậy anh thay cho em túi chườm ấm hơn. Em đặt nó lên bụng chắc sẽ dễ chịu hơn.”

Anh đưa túi chườm về phía Tiểu Mãn, cúi đầu, ánh mắt né sang hướng khác. Cổ anh đỏ bừng một cách kỳ lạ.

Tiểu Mãn đưa tay chạm vào túi chườm ấm áp, bên trong là nước nóng mới được anh rót, vẫn còn âm ấm.

“Vậy ngủ chung đi.” Cô kéo cổ tay Vọng Độ, dẫn anh vào phòng.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương tinh dầu giúp dễ ngủ, chăn của Tiểu Mãn chỉ hé ra một chút, bề mặt màu tím nhạt thanh nhã rải rác những bông hoa nhỏ, một góc chăn màu trắng sữa được gấp lên.

Chú thỏ bông Jellycat đang được đắp chăn, ở cạnh gối của cô.

Ánh trăng màu bạc chiếu qua cửa sổ, khung cảnh nơi đây là thế giới riêng của cô gái nhỏ.

Vọng Độ để cô dẫn vào, nhất thời ngẩn ngơ, trái tim loạn nhịp. Nó loạn đến mức khiến mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Một cảm giác mềm mại dâng lên trong lòng. Ngay khi Tiểu Mãn dừng lại, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.

“Cảm ơn em.” Anh nói.

Tiểu Mãn quay lại: “Được rồi mà, chuẩn bị ngủ thôi.”

Cô trèo lên giường trước, dịch gối sang một bên, chú thỏ Jellycat cũng được cô chuyển sang bên cạnh. Sau đó, cô vỗ vỗ chỗ trống trên giường: “Anh, lên đây đi.”

Chiếc chăn in hoa, rèm cửa viền ren, những chú thú bông đủ kích cỡ trên giá gỗ. Tất cả mọi thứ trong phòng đều do Vọng Độ chọn, nhưng lại hoàn toàn không hợp với thân hình to lớn của anh.

“Anh vừa học được vài cách xoa bụng trong sách. Để anh thử cho em.” Vọng Độ nói.

Tiểu Mãn gật đầu: “Dạ.”

“Vậy… em nằm xuống đi.”

Tiểu Mãn vén mái tóc dài, tránh để bị đè lên khi nằm, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhìn cô lúc này còn yên tĩnh hơn cả chú thỏ Jellycat ban nãy nữa.

“Em quay nghiêng đi, quay lưng về phía anh.”

“À, dạ.”

Trước khi nằm xuống, Vọng Độ hỏi: “Có cần đặt con thỏ của em ở giữa hai đứa mình không?”

Tiểu Mãn đáp: “Nhưng như vậy thì anh xoa bụng cho em có bất tiện không?”

Vọng Độ nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc không đâu, vì con thỏ của em khá nhỏ mà.”

Tiểu Mãn đặt chú thỏ Jellycat giữa hai chiếc gối, cô cảm thấy cần phải giải thích: “Anh à, để em nói với anh, em không phải kiểu con gái trưởng thành rồi mà vẫn không thể rời xa thú bông đâu nhé. Em luôn giữ nó bên mình vì nó là quà anh tặng, anh không được nghĩ em trẻ con, không phải vậy đâu.”

Vọng Độ bật cười, giọng anh trầm thấp và dịu dàng, mang theo vẻ lười biếng: “Anh biết rồi.”

Anh cúi đầu nhìn chú thỏ màu hồng phấn ấy, rõ ràng nó được bảo quản rất cẩn thận, mỗi lần giặt đều được đưa đến tiệm chuyên làm sạch thú bông nên lông luôn mềm mại. Nhưng vì đã nhiều năm trôi qua, màu lông từ hồng tươi đã chuyển thành hồng nhạt.

Ngoài trời, những ngôi sao lấp lánh rải rác trên bầu trời đêm.

Vọng Độ dùng một tay đỡ dưới cổ Tiểu Mãn, nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay còn lại đặt lên bụng cô qua lớp váy ngủ dài đến đầu gối. Anh chỉ xoa bụng cô một cách ngay ngắn, không hề có ý định vượt qua giới hạn.

Váy ngủ của cô làm từ chất liệu cotton dày dặn và mềm mại, ấm áp như một đám mây.

Bàn tay Vọng Độ đặt trên túi chườm nước nóng một lúc lâu, cả lòng bàn tay bị nóng đến đỏ ửng. Nhiệt độ qua lớp váy ngủ truyền tới bụng dưới của Tiểu Mãn lại vừa đủ ấm áp.

“Như vậy đã dễ chịu hơn chưa?” Anh xoa một lúc, hạ giọng hỏi.

Cảm giác đau nhức ở bụng của Tiểu Mãn dần dịu đi. Lúc này cô nằm trong vòng tay anh, thoải mái đến mức gần như sắp ngủ thiếp đi.

“Dạ.” Cô khẽ đáp.

“Mấy ngày này em đều thấy khó chịu à?” 

Vọng Độ bắt đầu lo lắng cho chuyến đi tàu cao tốc hai ngày sau.

“Không đâu, em thuộc kiểu may mắn. Chỉ ngày đầu tiên hơi mệt một chút, đến ngày thứ ba thì chẳng cảm thấy gì nữa.”

Vì buồn ngủ, giọng Tiểu Mãn chậm rãi, mang theo vẻ mệt mỏi mơ hồ trước lúc thiếp đi.

Khi xoa bụng cho cô, khuỷu tay của Vọng Độ tựa vào eo cô, tạo ra một cảm giác vừa vững chãi vừa ấm áp, khiến người ta rất dễ chịu.

Tiểu Mãn rất muốn dựa vào anh thêm chút nữa. 

Cô chống người ngồi dậy, động tác của Vọng Độ liền dừng lại. Cuối cùng, chú thỏ nhỏ màu hồng cũng bị Tiểu Mãn đặt sang bên cạnh chiếc gối gần tường.

“Anh à, hai đứa mình xích gần nhau một chút nhé.”

Vọng Độ thoáng ngập ngừng, rồi đáp: “Ừ.”

Tiểu Mãn dịch đến gần gối của Vọng Độ, chui vào lòng anh. Cô thích hơi ấm trong vòng tay anh, thích cả mùi hương quen thuộc trên người anh. Cô giống như chú chim mỏi cánh tìm về tổ, lưu luyến dừng lại.

Vì động tác vừa rồi của cô, bàn tay Vọng Độ vẫn đặt hờ trên vai cô, mang đến một cảm giác như đang che chở.

Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, Vọng Độ đang nghiêng người nhìn cô.

Đột nhiên, anh nhẹ nhàng hỏi: “Anh hôn em một cái được không?”

Tiểu Mãn không trả lời, trực tiếp ngẩng lên chạm vào đôi môi mềm mại của anh.

Cô khẽ chạm hai lần, ngay sau đó Vọng Độ chủ động hôn lại. Anh tiếp nhận nhịp điệu quấn quýt giữa hai người từ cô gái nhỏ vụng về thiếu kinh nghiệm.

Không khí ở thành phố Bắc rất khô, trước khi ngủ Tiểu Mãn có thói quen thoa một lớp son dưỡng nên Vọng Độ đã nếm được vị ngọt trên môi cô.

Sau khi gần như cảm nhận hết mùi hương dịu ngọt đó, anh khéo léo hé mở hàm răng cô ra một cách chậm rãi để cô có đủ thời gian thích ứng.

Tiểu Mãn thích cảm giác thân mật với Vọng Độ, như thể máu thịt của mình hòa vào anh. Nỗi nhớ, khát khao và yêu thương tích lũy suốt mười năm qua đều bị cảm giác ấy khuấy động.

Cô thích sự trao đổi, cần thiết và thả lỏng này giữa hai người.

Vọng Độ khẽ nhắm mắt, ngón tay anh lùa vào mái tóc dài của Tiểu Mãn, chậm rãi vén ra sau tai. Đầu ngón tay dừng lại, nhẹ nhàng mân mê vành tai cô.

Dù không nhìn thấy nhưng anh cũng biết tai cô chắc chắn đã đỏ ửng, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Mỗi lần trêu chọc hay khơi gợi, anh đều giữ sự dịu dàng tuyệt đối, luôn để cô cảm thấy thoải mái.

Từ miệng của Tiểu Mãn, anh nếm được sự ngọt ngào tràn ngập trái tim, khiến anh mãi không nỡ rời ra.

Tiểu Mãn học theo động tác của anh, thử đáp lại.

Chỉ một chút cử động nhẹ nhàng ấy cũng đủ khuấy động một cơn cuồng phong trong lòng Vọng Độ.

Bàn tay anh đặt dưới cổ cô khẽ động, siết cô chặt hơn.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, yếu ớt.

Hàng mi Vọng Độ run rẩy, cuối cùng không nhịn được mà mở mắt nhìn cô.

Khi đôi tai đỏ ửng đầy mê hoặc của cô thực sự hiện ra trước mắt anh, hơi thở của Vọng Độ trở nên rối loạn.

Mỗi nụ hôn sâu đều giống như những đợt sóng cuốn anh chìm sâu vào đó.

Nhiệt độ cơ thể Vọng Độ tăng cao, bàn tay đặt trên eo cô khẽ di chuyển, nhưng vẫn rất kiềm chế không chạm vào nơi nào khác.

Sau một lúc lâu, bàn tay anh đang đặt trên eo cô lại ấn nhẹ, kéo cô sát vào anh, gần như dính lấy nhau.

Nhận ra hành động của mình có phần mang tính chiếm hữu, Vọng Độ buộc phải rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Tiểu Mãn.

Anh lưu luyến hôn nhẹ lên trán cô hai lần, giọng khàn khàn, thấp thoáng vang lên trong đêm.

“Anh phải dừng lại thôi.” Vọng Độ nhẹ nhàng nói.

Tiểu Mãn gật đầu, toàn thân nóng bừng. Cô cảm thấy mình bị anh làm cho choáng váng, liền vùi đầu vào vai anh, điều chỉnh hơi thở để nghỉ ngơi.

Mái tóc mềm mại của cô lướt qua xương quai xanh và cổ Vọng Độ, để lại cảm giác tê dại.

Một lúc sau, Tiểu Mãn hỏi Vọng Độ: “Anh mệt rồi phải không?”

“…Ừ.”

Anh đáp khẽ, ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Không phải đâu, nhưng em có thể nghĩ vậy.”

Bàn tay Tiểu Mãn bị kẹp giữa hai người chậm rãi thò ra khỏi chăn, ấm áp đặt lên khuôn mặt Vọng Độ.

“Vậy mình ngủ nha.”

“Ừ…” Yết hầu của Vọng Độ khẽ chuyển động, anh nói: “Để anh tiếp tục xoa bụng cho em.”

“Dạ.”

Tiểu Mãn xoay người, kéo tay anh đặt lên bụng mình.

Cô nói: “Tụi mình tiếp tục nhé.”

Tiểu Mãn hơi dịch ra sau, dần dần áp sát vào lồng ngực ấm áp của Vọng Độ.

Cảm giác được bao bọc an toàn đó khiến cô say mê, dễ dàng bị cuốn vào.

Vừa mới kết thúc một nụ hôn dịu dàng thoải mái, bây giờ lại có thể nép vào lòng anh, Tiểu Mãn cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa từ đỉnh đầu đến tận đầu ngón chân.

Cô hoàn toàn không nhận ra rằng khoảnh khắc lưng cô chạm vào lồng ngực anh, người đàn ông gần như cứng đờ.

Bàn tay Vọng Độ không nhúc nhích, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Bình tĩnh nào.

“Tiểu Mãn, anh nghỉ một chút đã.”

Một lúc sau, Vọng Độ mới tiếp tục xoa bụng cho Tiểu Mãn.

Cơn đau nhức dần dịu đi nhờ những động tác của anh trước đó, rồi lại quay trở lại khi hai người hôn nhau, giờ đây lại được bàn tay anh xua tan.

Khi Tiểu Mãn không còn thấy đau nữa, cơn buồn ngủ lại kéo tới.

Cô nhìn thấy chú thỏ Jellycat bên cạnh gối, chợt nghĩ ra điều gì đó rồi bật cười.

“Anh à, ba chúng ta trông giống một gia đình nhỏ ghê.”

Người đàn ông phía sau cô bị câu nói đó chọc cười.

Một lát sau, Vọng Độ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ghé sát tai cô, giọng trầm ấm: “Sao em lại đáng yêu thế chứ.”

Tiểu Mãn không đáp lại, cô đã chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy giọng nói của anh dường như rất xa, rất xa.

*

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vọng Độ không còn nằm cạnh Tiểu Mãn, mà thế chỗ anh phía sau lưng cô là chú thỏ Jellycat.

Bụng dưới của Tiểu Mãn được dán một miếng giữ nhiệt, vẫn còn nóng hổi, dường như vừa mới thay cách đây không lâu.

Không biết có phải nhờ Vọng Độ xoa bụng hay không, nhưng hôm nay cô cảm thấy rất thoải mái, hầu như không còn cảm giác khó chịu nữa.

Cô cầm điện thoại lên xem giờ, thấy Vọng Độ đã nhắn tin cho cô cách đây 30 phút.

[Anh: Anh dậy làm bữa sáng.]

[Anh: Chú thỏ bông sẽ thay anh ở bên em.]

Còn một tin nhắn khác nữa.

[Anh trai yêu em.]

Tiểu Mãn đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này rất nhiều lần, cô còn chụp màn hình lại rồi lưu vào mục tin nhắn yêu thích trong Wechat.

Anh ấy thật là… Sáng sớm đã làm tim cô đập rộn ràng thế này.

Cho đến khi rửa mặt xong và xuống lầu, lúm đồng tiền trên má cô vẫn hiện rõ.

Cô bước đi nhẹ nhàng, tâm trạng tốt đến mức muốn hát một bài.

Vọng Độ đang nướng bánh mì tại bàn bếp.

Trên bàn đã có một phần bánh mì đã nướng sẵn, anh xắn tay áo, cổ tay áo hoodie màu đen ôm sát làm nổi bật đường nét đẹp đẽ trên cánh tay anh.

Đôi tay của Vọng Độ thon dài, khớp xương rõ ràng. Anh kiên nhẫn phết mứt theo khẩu vị của cô.

“Anh ơi, chào buổi sáng!”

Tiểu Mãn trông tràn đầy sức sống vô cùng.

Vọng Độ nhìn cô chạy chậm đến gần, không tự chủ được mà mỉm cười.

Anh cưng chiều đáp lại cô: “Tiểu Mãn, chào buổi sáng.”

Vọng Độ kéo cô vào lòng, dùng cằm cọ nhẹ hai cái.

Buổi sáng anh vừa tắm xong, cơ thể mang theo hương thơm rất thanh khiết.

“Đêm qua anh ngủ ngon không?” Tiểu Mãn hỏi.

“Ngon lắm.”

Nếu không tính đến việc gần như không ngủ được mà chỉ xét về mức độ hạnh phúc thì… Anh đã ngủ rất ngon.

Bữa sáng của Tiểu Mãn được chuẩn bị trước, bánh mì ăn cùng sữa nóng đã đặt sẵn trên bàn.

Nhìn miếng bánh mì nướng nóng hổi thơm ngon cùng trứng chiên giăm bông đẹp mắt trên bàn, Tiểu Mãn không nhịn được mà bắt đầu ăn trước.

Cô chống cằm nhìn Vọng Độ, cảm thấy gu chọn bạn trai của mình đã tốt hơn nhiều.

“Anh à, anh có thích ngủ cùng em không?” Tiểu Mãn hỏi.

Vọng Độ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Thích.”

Nhận được câu trả lời, Tiểu Mãn do dự một lát rồi lại hỏi: “Vậy tối nay cũng ngủ cùng em nữa nha?”

“Ừ, được.”

Tiểu Mãn cắn một miếng bánh mì, có lẽ do dính chút son dưỡng mà cô cảm nhận được một chút hương thanh mát của bưởi.

Cô bất giác nhớ lại nụ hôn chúc ngủ ngon quá đỗi dịu dàng tối qua.

Tiểu Mãn tiếp lời: “Vậy hôm nay trước khi ngủ cũng hôn nhau như thế nữa được không ạ?”

Miếng bánh mì Vọng Độ vừa phết xong mứt liền rơi xuống đất.

Anh lúng túng nhặt lên, ném vào thùng rác rồi lau sạch sàn nhà. Sau đó anh nghiêng người lại gần cô: “Ừ, nhưng hôm nay không hôn nhau trên giường nữa được không?”

Mặt anh trai cô bỗng chốc lại đỏ bừng nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment