Mấy ngày sau ở thành phố Bắc, Tiểu Mãn và Vọng Độ vẫn ngủ chung với nhau.
Tiểu Mãn nghĩ rằng hôm đó Vọng Độ không ngủ ngon vì giúp cô xoa bụng, nên cô nắm chặt tay anh, không cho anh làm thế nữa.
Trước khi ngủ, họ vẫn hôn nhau, Vọng Độ không mấy kiên định trong chuyện này nữa.
Cô chạm tay lên mặt anh nhìn một lúc, anh liền hôn lại cô.
Khi Tiểu Mãn tỉnh dậy, bên cạnh cô chỉ còn lại chú thú nhồi bông.
Có lần cô bóng gió với Vọng Độ: “Anh, buổi sáng anh ngủ thêm một chút đi mà.”
Nhưng sáng hôm sau, anh vẫn không ở đây, anh lại vào bếp làm bữa sáng.
Tiểu Mãn nước mắt rưng rưng, ăn hết một bát hoành thánh nóng hổi.
*
Sau khi San San thi xong, bốn người họ lên chuyến tàu cao tốc khởi hành từ sáng sớm và đến thành phố Ngô lúc bảy giờ tối.
Hoàng Hỉ Vân lái xe đến đón, từ ghế trước lấy ra hai túi giấy.
“Hai ly trà sữa, hai ly trà trái cây, đặc biệt mua cho mấy đứa đây.”
Tiểu Mãn nhận lấy, nói cảm ơn mẹ rồi chia cho mọi người.
Hoàng Hỉ Vân không thích uống đồ ngọt, nhưng mỗi lần nhìn thấy trên mạng hoặc vòng bạn bè những bài đăng như “Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu”, “Củ khoai nướng đầu tiên của mùa đông”, “Hạt dẻ rang đường đầu tiên khi tuyết rơi”… Bà đều đặt hàng gửi cho Tiểu Mãn.
Mùa đông ở thành phố Ngô ấm áp hơn hẳn so với thành phố Bắc.
Cây xanh ven đường vẫn xanh tươi, quanh năm không đổi sắc. Tiểu Mãn ngồi bên cửa sổ, đưa tay ra ngoài, để làn gió ấm áp lướt qua kẽ tay.
Khi về đến nhà, Dương Hiểu Linh đang chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Mãn và Vọng Độ vừa vào cửa, bà ấy đang cầm cái xẻng từ bếp chạy tới, ôm chầm lấy Tiểu Mãn: “Con gái cưng của mẹ đây rồi!”
Vọng Độ đặt vali của mình và Tiểu Mãn dựa vào tường, nói đùa: “Mẹ, con cũng về rồi này, mẹ không định nhìn con một cái à?”
Dương Hiểu Linh liếc anh một cái, rồi lại quay sang ngắm Tiểu Mãn từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh con chăm sóc con có tốt không, sao dì thấy con gầy đi thế này?”
Tiểu Mãn cười đáp: “Con mập lên rồi đó, suốt ngày anh cứ gửi đồ ăn cho con mà.”
“Thế thì tốt, nó gửi đồ ăn cho con là đúng rồi. Con thích ăn gì cứ nhắn thẳng cho nó, nếu nó than thở thì cứ nói với dì.”
Nghe vậy, Tiểu Mãn quay lại nhìn Vọng Độ.
Anh thoải mái tựa vào tường, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng. Khi ánh mắt chạm nhau, cô thấy trong đôi mắt anh là từng tầng từng lớp ấm áp như sóng nước. Tiểu Mãn nhẹ nhàng nháy mắt với anh.
Hoàng Hỉ Vân dịu giọng nói: “Nhanh đi rửa tay ăn cơm nào.”
*
Hôm sau là ngày làm việc, Tiểu Mãn ở nhà một mình giúp mẹ sắp xếp giá sách.
Cô tìm thấy ở tầng giữa của giá sách một cuốn sổ tay màu cam, trên bìa in hình hai chú mèo.
Trang đầu của sổ ghi: [Nhật ký của Nguyệt Mãn (Chỉ Nguyệt Mãn và mẹ được xem)]
Cuốn sổ trông rất cũ, là vì Hoàng Hỉ Vân thường xuyên lật xem.
Tiểu Mãn mang cuốn nhật ký về phòng mình, lật đọc từng trang.
Bên trong toàn ghi lại những chuyện nhỏ nhặt. Bữa sáng ăn gì, ở trường có được thầy cô khen hay không, muốn trả lời câu hỏi của thầy cô nhưng lại thấy chán nản vì chỉ có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Người được nhắc đến nhiều nhất trong nhật ký là mẹ và anh trai.
Tiểu Mãn chụp lại vài trang liên quan đến Vọng Độ, gửi cho anh xem.
Vọng Độ trả lời rất nhanh: [Anh xuống gặp em ngay đây.]
Chỉ vài phút sau, cửa đã vang tiếng gõ.
Khoảnh khắc mở cửa, Tiểu Mãn bị Vọng Độ kéo vào lòng.
Anh cúi đầu, không nói lời nào.
Vì đang ở nhà, Tiểu Mãn có chút chột dạ, liền đưa tay đẩy anh.
Vọng Độ đóng cửa lại, ngay giây sau lại ôm cô vào lòng, cằm tựa trên vai cô đầy yêu chiều.
“Cho anh ôm một lúc đã.” Anh nói.
Khi Tiểu Mãn dắt Vọng Độ về phòng mình, cô mới phát hiện anh còn mang theo cả máy tính.
Vọng Độ đặt chiếc laptop lên bàn của cô, ngồi xuống ghế, kéo tay cô để cô ngồi vào lòng mình.
Tiểu Mãn cứ thế ngồi trên đùi anh, được anh ôm chặt trong vòng tay.
“Nói với em chuyện này.”
Vọng Độ nhìn thấy vết đỏ nhỏ trên mặt cô, liền hỏi: “Mặt em bị sao vậy?”
Tiểu Mãn sờ sờ, chợt nhớ ra: “Lúc nãy em vừa xem nhật ký vừa cầm bút, chống cằm không để ý nên bị nắp bút chọc vào mặt.”
“Anh muốn nói gì với em vậy?”
Vọng Độ chạm nhẹ lên chỗ vết đỏ trên mặt cô, sau đó vòng một tay ôm lấy cô, tay còn lại khéo léo mở khóa máy tính.
Trên màn hình hiện ra danh sách việc cần làm của anh trong hai tháng tới, hầu hết đều là công việc và học tập.
Tiểu Mãn nhìn lịch trình dày đặc trên đó, thắc mắc hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”
“Báo cáo với em.” Vọng Độ đáp.
“Dự án sắp tới là kế hoạch di dời một khu thương mại phố cổ sau Tết, nơi đó có một khu gần bờ sông từng trải qua vài trận lũ, tuy đã được khôi phục, nhưng tình trạng vẫn không lý tưởng cho lắm. Người phụ trách đã mời thầy của anh tham gia lên kế hoạch di dời, anh cũng phải đi theo. Dự án bắt đầu vào tháng năm năm nay, nhưng giờ phải đến khảo sát trước. Không lâu đâu, khoảng một tuần thôi.”
Sau đó, Vọng Độ giải thích từng mục trong danh sách những việc cần làm: cụ thể làm gì, mất bao lâu, có những ai tham gia, trong đó có cô gái nào hay không.
Cô ngồi trên đùi anh, cao hơn một chút so với anh.
Giọng nói của Vọng Độ khi nói chuyện rất gần, dịu dàng và trầm ấm, quanh quẩn bên tai cô, nghe rất hay.
Tiểu Mãn chỉ mải lắng nghe giọng anh, nghe một loạt mà chẳng nhớ gì cả.
Cuối cùng, anh hỏi: “Còn chỗ nào anh chưa nói rõ không?”
Tiểu Mãn hoàn hồn lại, vội vàng đáp: “Không, không có.”
Rồi Vọng Độ chụp màn hình lịch trình, gửi sang điện thoại cô.
Lần đầu nhận được báo cáo từ bạn trai, trong lòng Tiểu Mãn trào lên một cảm giác ấm áp.
Vọng Độ nhìn thấy tập tạp chí nước ngoài và sổ tay trên bàn học của cô.
“Em định học bài à?”
Tiểu Mãn gật đầu: “Dạ, dù là kỳ nghỉ nhưng em vẫn phải duy trì cảm giác với ngôn ngữ.”
“Được.” Vọng Độ ôm cô, xoay người cô về phía giường, hỏi: “Vậy lúc em học bài, anh có thể ngủ trong phòng em không?”
Tiểu Mãn hơi do dự: “Nhưng nếu em học thì không kéo rèm được, ánh sáng mạnh quá anh sẽ khó ngủ mà? Không đúng, bây giờ mới chín giờ thôi, sao anh lại buồn ngủ sớm thế? Đêm qua anh không ngủ ngon à?”
Vọng Độ đặt tay lên sau đầu cô, cúi xuống hôn trán.
“Thời gian ngủ được ít quá.”
Tiểu Mãn: “Mới về nên không quen à?”
“Không phải, là vì em không ở bên nên anh không quen.” Vọng Độ dịu dàng nói.
“À.” Tiểu Mãn giả vờ làm ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại mềm mại hơn vài phần: “Vậy anh ngủ đi.”
Tiểu Mãn đọc xong một bài viết, nghiêng đầu nhìn về phía Vọng Độ.
Anh đang ôm chú gấu nhồi bông trên giường cô, có vẻ đã ngủ say.
Tiểu Mãn lặng lẽ nhích lại gần, quỳ trên tấm thảm bên giường, chống cằm nhìn anh.
Vọng Độ khi ngủ luôn rất yên tĩnh, giống như cảm giác anh mang lại vậy.
Đường nét của anh rõ ràng, nhìn từ góc nào cũng đẹp. Lông mi dài, dày và rõ ràng từng sợi, khi nhắm mắt lại mang chút lạnh lùng. Nhưng Tiểu Mãn biết, anh trai cô có đôi mắt quyến rũ nhất trên đời.
Môi của anh rất đẹp, cũng… rất đáng để hôn.
Tiểu Mãn không nhịn được mà đưa tay khẽ chạm vào khóe môi anh.
Chạm đến lần thứ hai, cô nhạy bén nhận ra hàng mi của anh khẽ rung, liền ngừng lại.
Giây tiếp theo, Vọng Độ mở mắt, chăm chú nhìn cô.
Tiểu Mãn bị anh vòng tay qua eo kéo vào chăn.
Vọng Độ dựa vào tư thế ôm eo, hơi cúi người áp nhẹ lên cô, môi anh khẽ lướt trên trán cô.
Trong ánh mắt hơi tối của anh, Tiểu Mãn đọc được một chút ý chiếm hữu.
Khi Vọng Độ định cúi xuống hôn cô, Tiểu Mãn như một chú đà điểu, vùi đầu vào lồng ngực anh.
“Anh này! Đang ở nhà mà, không được đâu.”
Dù mẹ không có ở nhà, nhưng hôn nhau ở nhà, Tiểu Mãn không thoải mái tự nhiên như lúc ở thành phố Bắc, cảm thấy rất ngại.
Vọng Độ khẽ cười, dùng ngón tay cọ nhẹ sống mũi cô.
“Được rồi, không hôn nữa. Vậy nằm thêm chút nữa, trưa đi ăn lẩu gà hầm lòng heo với Tần Dương và mọi người nhé?”
Tiểu Mãn gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Mãn lại ngủ trước.
Nhiệt độ cơ thể Vọng Độ ấm áp, ôm cô một lúc là cô lại buồn ngủ.
Vọng Độ kéo cô vào lòng, ôm chặt hơn.
“Ngốc nghếch, sao em lại chẳng có chút ham muốn nào với anh thế này.”
Hình như mỗi lần bị dục vọng hành hạ, người chịu đựng chỉ có mình anh.
Cảm giác bị dục vọng dày vò ấy luôn đạt đến đỉnh điểm mỗi khi hôn cô, nó gào thét, trêu ngươi, không ngừng thử phá vỡ ý chí của anh, khiến cả người anh tê dại.
Trong tiềm thức, Vọng Độ luôn muốn tiến xa hơn, đã có vài lần suýt không thể kiềm chế được, nhưng anh sợ làm cô hoảng.
Càng sợ rằng khi cô nhận ra khao khát bị đè nén trong anh, cô sẽ vì yêu anh mà dễ dàng chiều theo, nói với anh rằng cô sẵn lòng.
Tiểu Mãn chưa bao giờ từ chối anh, chỉ cần cô nói như vậy, anh sẽ không thể chịu đựng thêm nữa.
Tình cảm cô dành cho anh trong sáng và thuần khiết đến thế, Vọng Độ không muốn để dục vọng làm vấy bẩn cô.
Anh có thể từ từ đợi.
*
Buổi trưa, bốn người hẹn nhau từ tòa nhà ngang xuất phát đến trường trung học Tây Lâm.
Quán lẩu gà hầm lòng heo ở cổng trường có hương vị rất tuyệt, thường có những học sinh đã tốt nghiệp nhiều năm quay lại ăn.
San San reo lên: “Em muốn húp canh! Em muốn húp canh!”
“Biết rồi, đừng vội.” Tần Dương cầm muỗng, múc mỗi người một bát.
Tiểu Mãn mở camera trên điện thoại, định chụp nồi lẩu thì đột nhiên một tin nhắn @toàn thể thành viên bật lên từ hộp thoại.
Điện thoại của cả bốn người gần như đồng thời hiện thông báo.
Tiểu Mãn nhấn vào xem, hóa ra là thông báo trong nhóm lớp của trường trung học chuyên Đại học Hoa:
[Kính gửi các bạn học sinh, lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường trung học chuyên Đại học Hoa sẽ được tổ chức vào ngày 21 tháng 2 tại khuôn viên chính. 60 năm thăng trầm và nỗ lực, 60 năm cùng xây nên vinh quang… Chúng tôi nhiệt liệt mong chờ các bạn quay về mái trường xưa, chứng kiến lịch sử của trường ngày hôm qua và chương mới ngày hôm nay, cùng hướng đến một tương lai tươi đẹp.]
San San còn chưa kịp húp canh đã kêu lên: “Kỷ niệm trường á? Trường mình cũng tổ chức kỷ niệm cơ à? Em tưởng trường trung học chuyên Đại học Hoa chỉ biết ép chúng ta học thôi chứ.”
“Ngày 21 tháng 2, vẫn trong kỳ nghỉ.” Tần Dương nói với giọng của người từng trải: “Trường khác thường khai giảng cuối tháng hai, trường mình chọn ngày này, nghĩa là học sinh đi dự xong thì khỏi quay lại nghỉ nữa, ở lại luôn, hiểu chưa.”
“Hay thật, may mà bọn mình tốt nghiệp rồi.” San San thở phào.
“Nói mới nhớ, anh với Vọng Độ cũng bốn, năm năm chưa bước chân vào trường.” Tần Dương cảm thán.
Vọng Độ: “Ừ, lần trước đón Tiểu Mãn cũng chỉ đứng ngoài cổng, đúng là đã vài năm không vào.”
Tiểu Mãn chọc anh: “Anh, ngày đó có trùng với lịch anh đi khảo sát thực tế không?”
Vọng Độ: “Hình như có.”
Cùng với thông báo kỷ niệm trường, nhóm lớp nào cũng trở nên sôi động.
Tiểu Mãn cũng nhận được vài tin nhắn riêng.
Tần Dương vừa đọc tin nhắn nhóm vừa đưa cho Vọng Độ xem, cười không ngớt: “Độ, Giản Tòng với mấy người kia đều bảo sẽ đi, còn định tổ chức họp lớp nữa, cậu nghĩ sao?”
“Giản Tòng ấy à!” San San phấn khích hẳn: “Giờ anh ấy ở đâu, đi làm chưa? Hay còn học tiếp?”
San San vừa hỏi mấy câu liên tiếp, trong khi ở bên này, một đoạn ký ức đã lâu không động tới lại hiện về trong đầu Vọng Độ.
Năm anh học lớp 12, Tiểu Mãn đang tham gia huấn luyện quân sự. Lũ nhóc con thường nắm tay nhau chạy đến nhìn Giản Tòng trong giờ giải lao, vài lần anh bắt gặp Tiểu Mãn thập thò ở cửa.
Cô bảo Giản Tòng trông rất đẹp trai, chiếc kính gọng bạc cậu ấy đeo cũng rất đẹp.
Cô lấy ảnh thủy thủ mặt trăng làm ảnh đại diện, chen vào đám nữ sinh, gửi lời mời kết bạn với lời nhắn: [Ngôi sao lấp lánh xin thêm bạn.]
…
Chủ quán bưng món sườn xào chua ngọt lên, không cẩn thận chạm vào muỗng canh làm đổ một chai giấm gần tay Vọng Độ.
Ông chủ “Ui da” một tiếng, vội vàng xin lỗi rồi cuống quýt lau dọn.
San San vốn không ăn giấm, liền nhăn mặt chê một câu: “Chua quá đi.”
Tiểu Mãn đưa cho San San ly nước mơ, quay lại thì thấy Vọng Độ dường như đang thất thần.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi.
“Không sao.” Vọng Độ cười khẽ: “Anh đang nghĩ một vài chuyện.”
Giản Tòng giờ này đã phát tướng chưa nhỉ? Có vẻ như chưa.
Thế còn rụng tóc thì sao? Có vẻ cũng không.
Thằng nhóc đó sau khi tốt nghiệp đại học đã sang Úc du học, ảnh đăng trên vòng bạn bè vẫn trắng trẻo thư sinh, còn đeo cặp kính gọng bạc đáng ghét kia.
Món ăn được bưng lên đầy đủ, San San vừa gắp lòng heo vừa hỏi: “Vậy mọi người đều định đi à? Em cũng hơi muốn đi đấy.”
“Đi đi… Dù sao lúc đó cũng rảnh mà.” Tần Dương nói xong, quay sang nhìn Vọng Độ. “Còn cậu thì sao, có đi được không?”
Vọng Độ không trả lời ngay, cúi đầu nhìn Tiểu Mãn: “Em muốn đi không?”
“Đi chứ.” Tiểu Mãn đưa màn hình điện thoại cho anh xem: “Cô chủ nhiệm lớp em mời em trước buổi lễ kỷ niệm đến chia sẻ kinh nghiệm với học sinh lớp 12 trong trường. Cô rất tốt, em không muốn từ chối cô.”
Vọng Độ gật đầu: “Vậy anh cũng đi.”
Tiểu Mãn hơi lo lắng: “Anh có kịp thời gian không?”
“Kịp.”
Tiểu Mãn lật lại lịch trình mà anh đã gửi cho cô trước đó.
“Nhưng mà anh này, buổi khảo sát thực địa của anh hình như vào ngày 20. Nếu kết thúc trong ngày, anh có về kịp không?”
“Ừ, chỗ đó cũng không xa.”
“Nhưng nếu bị kéo dài thì sao?”
Mấy dự án khảo sát trước đây của Vọng Độ thường hay kéo dài vài ngày.
Vọng Độ ngừng lại một chút: “Nếu vậy anh sẽ xin phép về trước.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chua quá đi~